10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 79: Mất đi giọng nói | Kẻ mù người câm




" Em bé? " Lập tức, ông Ngô cùng Tiểu Miểu không hẹn mà kêu lên hai tiếng.

Tư Duệ lúc này mới điếng người sực nhớ ra rằng, cha cô vẫn chưa biết chuyện mình đang có thai. Cô muốn nói gì đó chữa cháy nhưng cổ họng lại tắc nghẽn khô rát, cái gì cũng không thốt ra được. Từng câu từng chữ chạy ngang chạy dọc trong đầu rối loạn đến mất kiểm soát.

Vị bác sĩ mỉm cười điềm nhiên:

" Vâng! Thai đã được gần một tháng tuổi rồi! "

Bác sĩ dặn dò thêm mấy câu nữa rồi quay bước rời đi. Ngô Tiến đứng sững sờ, dường như chưa thể tiếp nhận chuyện này. Cao Thành thấy vậy, nhìn ông đầy gượng gạo:

" Chuyện này hãy để tôi giải thích! "

Nói rồi quay sang Tư Duệ và Tiểu Miểu:

" Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát! Tiểu Miểu, phiền cháu chăm sóc Duệ Duệ nhé! "

Cánh cửa phòng khép lại. Tư Duệ nằm ôm cổ, đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng toát. Cô đột nhiên chẳng biết tại sao mình lại nằm ở đây. Dù vậy trong lòng vẫn vô thức bồn chồn không yên.

Tiểu Miểu im lặng ngồi bên cạnh, vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng, sốt ruột.

' Chị Tiểu Miểu… ' Tư Duệ lại mở miệng gọi, nhưng âm thanh phát ra kì lạ thay lại biến thành những tiếng ú ớ không thành lời.

Thấy Tư Duệ mở miệng nhưng không nói được gì, Tiểu Miểu lo lắng cất tiếng hỏi:

" Em khát sao? "

Tư Duệ lắc đầu, lại mấp máy môi: ' Muốn hỏi chị tại sao em lại ở đây? '

Trong phòng bệnh đơn cao cấp, không gian yên ắng, tĩnh lặng như tờ. Ngoài giọng của Tiểu Miểu ra, tuyệt nhiên chẳng còn âm giọng nào khác.

Tư Duệ kinh sợ đưa tay lên ôm lấy cổ họng, cảm giác đau rát tắc nghẽn mỗi khi muốn nói gì đó. Có thể thốt ra cũng chỉ là câu chữ được phác họa theo khẩu hình miệng, không có âm thanh.

" Tiểu Duệ… " Lúc này, Tiểu Miểu cũng đang ý thức được tình trạng hiện tại của cô, không khỏi toát mồ hôi lạnh: " Chị...chị lại đi gọi bác sĩ! "

Tiểu Miểu đi rồi, kí ức trước khi ngất cũng bất giác ùa về trong đầu Tư Duệ.

Cô nhớ mình được Châu phu nhân mời đi ăn tối với bà và Châu Sở Kiệt. Trùng hợp thay cũng là điểm hẹn bàn công việc của Cao Lãng với đối tác - Đồng Giai Lị. Hình ảnh hai người họ ôm nhau đằm thắm trước cửa nhà hàng, chiếc áo khoác màu đen ấm áp của anh khoác trên vai cô ta. Sau đó cô ghen, cô muốn tránh anh. Tại sao khi đã ôm người phụ nữ khác trong lòng như thế anh vẫn lại thoải mái chạm vào cô cơ chứ? Hơn nữa, Cao Lãng không níu kéo, giải thích gì với cô, cứ vậy ra về. Châu phu nhân tán gẫu với người quen, cô một mình ăn tối với Châu Sở Kiệt. Đang ăn thì nhận được một cuộc điện thoại, báo rằng Cao Lãng đã bị tai nạn xe.

Nhớ đến đây, Tư Duệ rùng mình ôm đầu hoảng sợ. Anh bị thương rất nghiêm trọng, tất cả là do cô! Tại cô!

Tư Duệ rút kim chuyền nước ghim trên mu bàn tay, gấp gáp chạy ra cửa. Đúng lúc Tiểu Miểu cùng bác sĩ từ bên ngoài đi vào. Cô đâm sầm vào họ, cả người run rẩy yếu ớt lảo đảo về phía sau.

" Tiểu Duệ, em đi đâu vậy? "

" Ngô tiểu thư, cô có sao không? Đừng hoảng loạn, mau trở lại giường để tôi kiểm tra cho cô! " Vừa nói, vị bác sĩ vừa đỡ cô đứng dậy. Tư Duệ gạt tay anh ta ra, kích động gào lên bằng khẩu hình miệng:



' Cao Lãng đâu, tôi muốn gặp anh ấy! Cho tôi đi gặp anh ấy! '

Bây giờ cô không cần gì khác, cô muốn gặp anh, muốn nhìn thấy anh, muốn biết anh hiện tại có còn nguy kịch hay không. Tại sao lại ngăn cản cô?

Bác sĩ khẽ nhíu mày, vẫn dùng sức đưa Tư Duệ trở lại giường bệnh. Song, lại hạ giọng trấn an:

" Ngô tiểu thư, cô bình tĩnh trước đã! Anh Cao hiện đã không sao rồi! Nhưng người nhà vẫn chưa thể vào thăm. Trước mắt cần phối hợp để tôi kiểm tra cho cô trước, đợi sức khỏe cô ổn định trở lại, hai người vừa vặn có thể gặp nhau. "

Vị bác sĩ trạc ba mươi tuổi, đối với Tư Duệ mà nói là rất mực kiên nhẫn, ánh mắt nhìn cô có phần thương cảm.

Vụ tai nạn khiến Tổng Giám Đốc tập đoàn Cao Thị - Cao Lãng nghiêm trọng và nguy kịch thế nào, cô gái này vì anh ta mà thổ huyết rồi ngất xỉu trước phòng mổ ra sao, cả bệnh viện đều biết.

Thú thật mà nói, tuy hiện giờ Cao Lãng đã không sao. Nhưng là mạng sống chỉ mong manh tựa hạt cát. Nếu anh ta không có ý chí vượt qua, anh ta sẽ cứ vậy mà ra đi mãi mãi trong phòng hồi sức tịch. Bỏ lại tương lai cùng tiền đồ sáng lạng, bỏ lại toàn bộ sự nghiệp của Cao gia, bỏ lại nữ nhân đáng thương này và cả cốt nhục của chính mình.

Cô gái này, nếu biết người đàn ông ấy như vậy liệu có thể trụ nổi không?

Mối liên hệ và tình cảm giữa hai người, anh không rõ! Cũng chẳng hơi đâu để mà quan tâm. Nhưng lại khiến mọi người nói chung và bản thân anh nói riêng đều phải ngưỡng mộ.

Vị bác sĩ trẻ thở hắt một tiếng, thấy cô gái bên giường đã không còn phản kháng, anh liền tiến hành kiểm tra cho cô.

" Bác sĩ Hướng… Tiểu Duệ... nói không ra tiếng,... " Đã là lần thứ hai Tiểu Miểu báo cáo bệnh trạng của Tư Duệ nhưng lời thốt ra vẫn vì lo sợ mà bị ngắt quãng

Hướng Mạc Thâm gật đầu, đưa tay đặt lên cổ cô, khẽ nắn bóp kiểm tra. Không sưng, không có gì bất thường.

" Ngô tiểu thư, há miệng ra! "

Vừa nói, anh vừa lấy một cây đèn pin chuyên dụng cho khám chữa bệnh rọi vào trong khoang miệng Tư Duệ. Bàn tay thành thục nhiều năm bấy giờ vô thức run nhẹ.

" Ngô tiểu thư, cô có thể 'A' một tiếng không? "

Tư Duệ làm theo, yết hầu bỗng đau rát, cô nheo mắt, nước mắt vì thế mà tràn ra.

' Không được! ' Cô trương môi nói, bất lực lắc đầu nguây nguẩy. Không cảm giác được dây thanh quản rung động, cô không thể nói dù đó chỉ là một tiếng 'A' khẽ khàng.

Cái lắc đầu kia lại vô tình chứng minh cho điều điều anh không muốn nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra. Dây thanh quản của Tư Duệ anh đã kiểm tra, không bị vấn đề gì, mà cô cũng không phải bị câm bẩm sinh.

Cô gái này trong thoáng chốc thật sự đã mất đi giọng nói. Thoáng chốc trở thành người câm.

" Ngô tiểu thư, cô vì quá sốc đã đánh mất giọng nói của chính mình! "

_________________________________

Bước từng bước đến phòng hồi sức tích cực, Tiểu Miểu khựng lại bước chân, chăm chăm nhìn người đàn ông từ xa lạ bỗng trở nên quen thuộc từ lúc nào.



Nhận thấy bóng dáng quen thuộc, Tề Vỹ Thiên cũng ngẩng mặt đưa mắt nhìn cô.

" Lại đây! " Nói là vậy, nhưng anh lại chủ động đi đến bên cạnh cô. " Em vất vả rồi! Ra kia ngồi nghỉ đi, muốn ăn gì để tôi đi mua! "

" Cảm ơn! Tôi không đói! "

Tiểu Miểu lắc đầu, vẫn chưa tài nào quen được một nam nhân quan tâm, chiều chuộng. Mà đúng hơn là cô rất sợ cái cảm giác 'trèo cao té đau'

" Cậu chủ Cao thì sao? " Cô hỏi, không nhịn được liếc sang cánh cửa đang đóng im lìm.

Tề Vỹ Thiên vô thức lấy trong túi quần bao thuốc lá, sực nhớ ra điều gì đó liềm đút trở lại vào trong. Anh suýt thì quên mất trong bệnh viện cấm hút thuốc.

" Ừ! Vừa rồi có tỉnh lại một lúc, bác sĩ chỉ cho phép một người vào thăm ít phút, là bác Thành cha cậu ấy! "

" Hai bác đi đâu rồi ạ? " Tiểu Miểu lại đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm hai người đàn ông trung niên từ lúc cô gặp ở bệnh viện vẫn luôn kề vai sát cánh như bằng hữu lâu năm.

" Cao Lãng qua cơn nguy kịch nên tôi cho người đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi rồi! " Nhìn thiếu nữ trước mặt một lúc, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt đỏ hoe như vừa khóc rất nhiều, phiến môi run rẩy. Nhìn cô như vậy thôi lòng anh bỗng nhói vô cùng, anh nhíu mày nói tiếp:

" Cô bé kia không sao chứ? "

Nói đến Tư Duệ, Tiểu Miểu lại không kìm được. Từng giọt nước mắt một lần nữa theo cảm xúc không đành lòng lăn dài trên má. Cô xem Tư Duệ như em gái, ngoài dì Liễu ra, Tư Duệ là thân nhân thứ hai mà cô có được từ sau khi cha mẹ mất. Tư Duệ bị tổn thương một chút, cô cũng rất đau lòng. Chứ đừng nói là…

" Tề thiếu, Tiểu Duệ… "

" Em ấy không thể nói chuyện được nữa! "

" Đùa à? "

Nghe xong, Tề Vỹ Thiên không khỏi trợn trừng mắt. Cuối cùng mệt mỏi trở lại ghế ngồi dọc hành lang, bất lực xoa xoa mi tâm, môi không tự chủ nhếch lên một cách đầy khổ sở giễu cợt:

" Cao Lãng, cậu cùng nữ nhân của mình, kẻ mù người câm. Tám lạng nửa cân thế này, hai người kiếp trước rốt cuộc từng ăn ở thế nào? Đắc tội với ai? Để rồi kiếp này nghiệp chướng phủ đầy đầu như vậy? "

" Anh nói cậu chủ… cậu chủ… bị mù…? " Tiểu Miểu kinh hồn, lắp bắp hỏi. Anh hãy bảo là anh nói đùa đi! Bởi vì Cao Lãng nguy kịch trong phòng mổ, kết quả chưa rõ thế nào Tư Duệ đã không chịu nổi. Đả kích này đố với cô ấy mà nói chính là thêm một nhát dao đấy!

Trái lại với mong muốn của cô, Tề Vỹ Thiên nặng nề gật đầu:

" Không những mù mà còn bị gãy cả hai chân! "

Ở một góc khuất gần đó, chứng kiến cuộc nói chuyện giữa một nam một nữ kia, cô gái lặng lẽ bịt miệng bật khóc. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này!

Tất cả là do người kia!

________________________________

-Còn tiếp-