10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 82: Hàng xóm mới | Thiếu nữ vùng núi Đông Sơn




Cô thầm đoán chắc là do có con mèo nhảy múa loạn xạ làm rơi rớt đồ vật rồi cũng mặc kệ, ung dung xoay người vào trong nhà. Còn chưa nhấc được một bước chân, chợt phát hiện ra cửa sổ nhà bên thấp thoáng có một bóng người lướt qua. Bóng dáng mảnh khảnh, da dẻ nhợt nhạt, áo trắng, tóc đen. Một hình ảnh khiến cô liên tưởng ngay tới thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó.

" Ahhhhh! "

Hướng Mạc Tâm hét lên một tiếng kinh hãi chạy vọt vào trong nhà: " Mẹ! Mẹ ơi! Nhà bên có ma! "

" Cái gì vậy con bé này! "

Nghe tiếng la thất thanh của cô, Hướng Mạc Thanh nhíu nhíu mày, vẩy ráo nước trên tay rồi vội đi ra sau nhà. Vừa hay bị cô con gái đâm sầm vào người.

Đôi mắt cực kỳ to tròn trợn trừng không có vẻ là đang đùa, bàn tay run rẩy kéo áo bà vừa đi vừa nói:

" Sang bên kia xem thử đi mẹ! Con không nhìn nhầm đâu! "

***

Cùng lúc đó, cô gái cầm gậy mò mẫm trong bóng tối của chính mình. Dáng người gầy gầy mảnh khảnh, lúc này đây phải thận trọng đến từng bước chân càng khiến người ta muốn che chở, bảo vệ.

Cô vẫn còn mặc bộ đầm ngủ màu trắng của tối qua, mái tóc đen dài chưa kịp cột lên gọn gàng bung xõa trên tấm lưng cô độc tựa hồ một dòng thác với màu sắc đen đặc hệt như cuộc sống của cô hiện tại.

Chiếc gậy vẫn không ngừng đập xuống sàn gỗ, tạo ra những âm thanh cộc cộc thật vui tai. Vì mới dọn tới tối qua nên cô để làm quen thì cô phải mô phỏng cấu trúc của ngôi nhà mới này.

Nếu là người bình thường, họ có thể thỏa thích đi lòng vòng xung quanh nha tham quan, đánh giá nhà mới. Nhưng đối với cô, điều đó là không thể!

Vì sao ư?

Vì cô là một người mù!

Chẳng những mù, cô thậm chí còn bị mất đi giọng nói, đồng nghĩa với việc không thể nói chuyện.

Bỗng có một tiếng hét thất thanh vọng ra từ ngôi nhà bên cạnh dọa cô sợ hết hồn đánh rơi cả cây gậy trên tay. Cô ngồi xổm xuống, dò tìm rồi nhặt lên. Định thần lại một chút phía trước nhà đột nhiên trở nên ầm ĩ. Chị giúp việc cũng  từ trong bếp chạy ra:

" Để tôi ra xem sao! "

***

Chị giúp việc chạy ra bên ngoài, thấy có hai người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ đứng bên ngoài, phỏng chừng là hai mẹ con.

" Có chuyện gì vậy ạ? "

Hai người không vội trả lời, người mẹ quay sang con gái nhíu mày quát khẽ:

" Thấy chưa, mẹ đã bảo chắc là đã có người dọn tới sống rồi mà! Ma mãnh cái gì! " Đứa con gái nhát chết này, báo hại bà phải chạy sang đây làm phiền nhà người ta như vậy.

" Không phải mẹ! Chị này không phải người con thấy, con thấy rõ ràng là ma! " Hướng Mạc Tâm vội phủ nhận, nói đoạn quay sang nhìn chị giúp việc đang mở cổng: " Chị, ngôi nhà chị ở bị ám rồi chị biết không? "

Chị giúp việc nghe hai mẹ con nói cũng ngờ ngợ ra vấn đề, cười cười đáp lại:

" Mẹ em nói đúng đó! Không có ma mãnh gì đâu! Bọn chị mới chuyển tới đêm qua, trong nhà còn một người nữa! " Chị dứt câu, một thân hình mảnh mai vừa khéo từ trong nhà chậm rãi bước ra, càng chứng minh cho lời nói của chị là sự thật: " Chính là cô bé đó! "



Nói rồi, chị vội chạy tới dìu cô xuống bậc thang gỗ, đi đến trước mặt hai mẹ con.

Cả hai mẹ con đều sực người, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau rồi lại đặt lên người con gái trước mặt.

Cô có dáng người nhỏ bé, khoảng chừng trên dưới 1m6, hơi gầy, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt. Làn da trắng trẻo nhưng có chút nhợt nhạt, thiếu sức sống. Gương mặt xinh đẹp, non nớt, toát lên sự thanh thoát, cực kỳ nhu mì. Nổi bật là mái tóc đen dài xuôi thẳng sau đôi cánh vai nhỏ nhắn, càng tôn lên nước da trời phú và bộ váy trắng toát của cô.

Chỉ có điều…

Ánh mắt Hướng Mạc Tâm dừng lại nơi đồng tử nâu sẫm của cô gái. Đôi con ngươi to tròn, chiếm hai phần ba lòng trắng nhưng u tối và…

Không có tiêu cự!

Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới vô thức nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt là đôi bàn tay nhỏ trắng ngần đang cầm một cây gậy sắt chống trên mặt đất.

Cô gái xinh đẹp này, chính là người Hướng Mạc Tâm đã nhìn nhầm là ma. Lại không thể ngờ tới, cô vậy mà bị mù.

Hướng Mạc Thanh cũng bất ngờ không kém, nhưng bà rất nhanh trở lại bình thường. Mỉm cười xã giao với hai cô gái trẻ trước mặt:

" Hóa ra hai cháu mới chuyển tới đêm qua à, vậy từ giờ chúng ta trở thành hàng xóm rồi! Cô là Hướng Mạc Thanh, có gì khó khăn cứ nói với cô nhé! "

Cô gái mỉm nghe vậy mỉm cười nhưng không đáp lời nào. Chỉ có chị giúp việc vô cùng niềm nở:

" Vâng cháu cảm ơn cô! Cô cứ gọi cháu là Tiểu Hà. Còn đây là Tiểu Tư ạ! " Đoạn đẩy cô gái lên trước một bước.

" Hai đứa là chị em à? "

" Không ạ! Cháu là người chăm sóc của Tiểu Tư! " Tiểu Hà nói xong không khỏi đưa ánh mắt tò mò sang Hướng Mạc Tâm. Hướng Mạc Thanh hiểu ý liền vỗ vỗ vai cô bé mỉm cười nói:

" Đây là con gái của cô! Tâm Tâm! Năm nay 16 tuổi! "

" 16 thật ạ? " Tiểu Hà như không tin nổi vào tai mình, cẩn thận quét mắt lên người Hướng Mạc Tâm từ trên xuống dưới, phỏng chửng cũng phải trên chứ không dưới 1m7. Quan sát xong không khỏi cảm thán một câu: " Cao lớn thế này! "

Hướng Mạc Tâm gượng cười nhìn hai người đối diện. Thật ra thì người dân ở đây hầu hết đều cao lớn như thế, là họ mới chuyển đến nên không biết. Chiều cao của cô là chiều cao trung bình, thật sự chẳng đáng so đo với ai.

Cô khẽ gật đầu một cái:

" Còn hai chị bao nhiêu tuổi ạ? "

Lần này, vẫn là chị giúp việc lên tiếng trả lời. Còn Tiểu Tư kia từ đầu đến giờ đều không thấy lên tiếng mà chỉ mỉm cười. Một nụ cười man mác buồn bã. Hướng Mạc Tâm đoán rằng cô còn e ngại chưa dám nói chuyện.

" Chị 27 rồi em ạ! " Tiểu Hà tinh nghịch nháy mắt nói đùa: " Sắp thành một bà cô già ế rồi đây! Còn cô bé này,... "

Chị quay sang người bên cạnh, ngập ngừng một lát, chờ cô gật đầu mới nói tiếp:

" Tiểu Tư lớn hơn em một tuổi! "

Hướng Mạc Tâm ngạc nhiên " Oa! " lên một tiếng. Vậy ra chỉ lớn hơn cô một tuổi!

Nhưng Tiểu Tư lại nhỏ bé như vậy, mắt còn bị mù, khiến Hướng Mạc Tâm không khỏi cảm thấy thương xót.



Nhìn ngoại hình của cô, dù có đần độn nhất cũng thể nhìn ra đây là người thành phố, một tiểu thư sống trong nhung lụa gấm góc, được nâng niu, bảo bọc, cưng chiều như thế nào! Rốt cuộc vì sao lại phải chạy tới sống ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này cơ chứ?

Càng nghĩ, Hướng Mạc Tâm càng cảm thấy hiếu kỳ nhưng cũng không tiện hỏi thêm. Mới sáng sớm, Hướng Mạc Thanh sợ làm phiền nhà người ta cũng chẳng nán lại nói chuyện quá lâu, khéo léo tìm lý do trở về nhà, càng không quên bắt con gái xin lỗi vì vụ hiểu lầm kia.

Tiểu Hà cùng Tiểu Tư rất hiền lành, hoàn toàn không để bụng cười cười cho qua.

***

Về đến nhà, Hướng Mạc Thanh cũng không nhắc gì tới hai người hàng xóm mới, làm cô chẳng có cơ hội nhiều chuyện với mẹ, đành phải ngậm ngùi lủi thủi đi học.

Trường cấp ba cô học cách đây cũng không xa, đi bộ khoảng 15 phút là tới nơi.

Buổi trưa đi học về, Hướng Mạc Thanh chẳng nói chẳng rằng dúi vào tay cô một rổ mâm xôi bảo cô mang sang biếu hàng xóm mới. Hướng Mạc Tâm mừng rỡ vội chạy sang nhà bên cạnh gọi cửa.

Không hiểu sao cô vừa có hứng thú lại cực kỳ có cảm tình với hai vị hàng xóm mới này. Đặc biệt là Tiểu Tư, mẫu người con gái dịu dàng như vậy ở đây thật sự rất rất hiếm, làm cô rất hiếu kỳ và yêu thích không thôi!

Chẳng phải giới tính của Hướng Mạc Tâm bị cong vẹo gì đâu, nhưng thôn này tỉ lệ nam nữ quá chênh lệch, lớp của cô chỉ có vỏn vẹn ba bốn đứa con gái. Xuất hiện thêm một thiếu nữ trạc tuổi trong thôn khiến cô vui đến phát điên. Từ giờ cô có người bầu bạn rồi, không cần phải một mình lải nhải với Hướng Mạc Thanh quấy rầy bà làm việc nữa!

Người chạy ra mở cổng đúng như cô đoán là chị giúp việc.

Tiểu Hà thấy cô liền nở nụ cười, ngay từ lần gặp đầu tiên đã cảm thấy rất quý cô bé này! Cô bé với ngoại hình cao lớn, đôi mắt là cực kỳ to tròn, ái tóc dài quá đầu vai, hơi hung do bị cháy nắng, nhưng ngược lại làn da rất trắng, không giống với màu rám nắng vốn có của người vùng sâu vùng xa. Ấn tượng nhất là dáng vẻ hoạt bát dễ thương lại không kém phần mạnh mẽ của thiếu nữ vùng núi Đông Sơn.

Hướng Mạc Tâm thấy Tiểu Hà mở cổng liền bước vào trong, đưa rổ mâm xôi đến trước mặt chị cười rạng rỡ:

" Cái này mẹ em vừa mới hái ở trên núi, hai chị ăn thử xem, ngon lắm luôn ạ! "

Tiểu Hà nhìn chiếc rổ mây đầy ắp mâm xôi ánh mắt liền hiện lên tia rạng rỡ, đây là loại trái cây mà chị rất thích:

" Chị cảm ơn nhé! " Nói đoạn ngẩng lên hỏi Hướng Mạc Tâm: " Em có muốn vào nhà chơi với Tiểu Tư không? "

Hướng Mạc Tâm đi học cả buổi sáng mệt mỏi, áp lực vẫn cố không lăn ra giường đánh một giấc ngủ trưa rốt cuộc cũng chỉ vì trực chờ câu nói này.

Tiểu Hà còn chưa kịp dứt câu cô đã vội vàng gật đầu, chỉ sợ chị sẽ lại đổi ý đuổi khéo cô về nhà: " Tất nhiên rồi ạ! Tất nhiên rồi ạ! "

Tiểu Hà ngây người, vốn chỉ định mời suông một tiếng không ngờ cô bé lại tưởng thật. Chị thì chẳng thành vấn đề nhưng còn Tiểu Tư, cô bé luôn thích được yên tĩnh, một mình trầm tư cả ngày. Bây giờ có người trò chuyện cùng liệu có cảm thấy phiền không nhỉ?

Nghĩ bụng là vậy nhưng ngoài mặt, chị vẫn nhiệt tình dẫn Hướng Mạc Tâm vào trong.

Ngôi nhà này so với nhà của Hướng Mạc Tâm lớn hơn một chút, vì ngoài tầng trệt còn có thêm một lầu. Dưới lầu có một gian phòng khách, một gian bếp kết hợp phòng ăn và một nhà vệ sinh, cuối cùng là một phòng ngủ. Trên lầu thì cô chưa dám lên xem, nhưng nghe Tiểu Hà bảo thì trên đó là không gian riêng của Tiểu Tư.

Hướng Mạc Tâm thoáng ngạc nhiên:

" Tiểu Tư ở trên tầng không phải rất bất tiện sao? " Đối với một người mù mà nói thì việc đi lên đi xuống cầu thang là vô cùng khó khăn.

" Ừ! Nhưng cô bé thích muốn được yên tĩnh! "

Hướng Mạc Tâm không nói gì nữa, cũng biết Tiểu Tư hiện giờ đang ở trên kia nhưng sự hiếu kỳ lại không lớn bằng ý thức tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Cô rầu rĩ lén thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Hà vào bếp.

Bọn họ đã dọn tới đây sống, là hàng xóm có thể gọi là cách vách, sớm muộn cũng thân thuộc, không cần vội!