100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 5: C5: Tiếp Cận (dực Hạo Thiên)




《Ký chủ, Ký chủ mau dậy, mau dậy》



Sở Kiều cau mày, quát lớn :" Tôi muốn ngủ thêm...um..đừng nói nữa"



《Ký chủ, người bây giờ là Thư Ký của Dực thị, người quên rồi sao?》



Sở Kiều lim dim mắt có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn :" Hơ...cái gì?"



"Tiểu Thư" Dương Quản gia mở cửa bước vào phòng, khom người lễ phép nói :"Đến giờ đi làm rồi"



"..." Cái gì? Tiểu thư như cô đây cũng phải đi làm sao? Vốn định ngủ nướng thêm xíu nữa mà... Sở Kiều nhắm nghiền hai mắt, giọng có vẻ lười nhác :"Nghỉ việc đi"



Cô bây giờ là Vương Sở Kiều, ai dám làm trái ý cô chứ!



Dương Quản gia trông có vẻ bối rối, hắn nói :" Vị trí thư ký này ông chủ đã cố sắp xếp cho tiểu thư, giờ tiểu thư đột ngột nghỉ việc như vậy với tính khí của Dực Tổng thì e là..."



Dực Tổng? Sở Kiều ngồi bật dậy, mặt tái mét.



Không phải là Dực Hạo Thiên đó chứ... Tính anh ta vốn lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ coi phụ nữ là thứ để phát tiết trên giường. Cho đến cuối truyện anh ta còn là người bắn chết nữ phụ. Làm thư ký cho anh ta sao? Dù gì thì bây giờ đầu óc cô vẫn chỉ là một học sinh trung học bình thường, sao mà làm nổi đây. Nhưng nếu nghỉ việc thì Vương gia không tránh khỏi liên quan.



Aizzz...





Đành liều một phen vậy!



Choáng váng! Là hai từ để nói về biểu cảm mặt cô bây giờ.



Mẹ nó, cái tủ quần áo của cô Vương Sở Kiều này sao toàn đồ thiếu vải vậy?! Cái thì xẻ ngực cái xẻ đùi. Sở Kiều bới bới một hồi cũng không có kết quả, hừ, dù có chết cô cũng không mặc mấy bộ này!



"Dương Quản gia" Sở Kiều gọi



Rất nhanh, anh ta đã xuất hiện trước mặt. Khi đối mặt với anh ta cô lại không kìm được mà đỏ mặt.



"Khụ...anh cho tôi mượn áo sơ mi được không? Cà vạt nữa và cả quần Âu"



Dương Quản gia hoảng hốt, vội cúi đầu, nói :" Không, tiểu thư sao có thể mặc đồ của Quản Gia?"



Chứ chẳng lẽ tôi phải mặc mấy bộ đồ hở hang này sao?




Sở Kiều vỗ vỗ vai anh ta :" Mau lấy đến đây, tôi cho 5 phút"



"....vâng thưa tiểu thư"



***



Được rồi! Tóc đã được búi cao, áo sơ mi đi cùng cà vạt cả chiếc quần Âu này nữa. Ăn mặc kín đáo như này, có lẽ sẽ tốt hơn chăng?



《Ký chủ, người làm vậy thì lấy tinh dịch bằng cách nào》



"...tôi tự có cách, hừ"



Sở Kiều đây sẽ nghĩ ra một cách mà không cần phải ngủ với bọn họ!



Cô theo Quản gia xuống dưới tầng ăn sáng, đương nhiên sẽ không tránh khỏi chạm mặt với tên oắt con hỗn láo kia.



Nhất Nam đang uống cốc sữa, thấy cô đi xuống, sữa liền phụt hết ra ngoài.



Hắn ôn bụng cười sặc sụa: "A hahahaha cái kiểu ăn mặc gì thế kia?"



Sở Kiều thở dài, đương nhiên cô sẽ làm lơ hắn, tên hỗn láo này tốt nhất không nên dây dưa.





《 Ký chủ vậy còn tinh dịch thì sao?》



"Tôi đã bảo sẽ nghĩ cách rồi mà!"



Sở Kiều ngồi vào bàn, bữa sáng vô cùng thịnh soạn nha. Cô cắn miếng trứng, vô cùng thỏa mãn mà nhai nhai. Đây là cuộc sống của người giàu, thật sung sướng quá đi.



Nhất Nam nhìn người chị gái trước mặt, từ một người luôn ăn mặc hở hang sao hôm nay lại đổi sang ăn mặc kín mít như vậy? Nhất định là phải có gì đó.



Nhưng khuôn mặt Sở Kiều hôm nay chỉ trang điểm nhẹ nhàng trông rất xinh đẹp, sao cô ta không nhận ra sớm hơn? Lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt trông phát ói.



Hửm? Cảm nhận được vật giữa háng từ từ nhô lên. Nhất Nam ôm đầu, con mẹ nó, cái gì đây? Cứng lên khi mới nhìn mặt chị ta?



Sở Kiều cầm cốc sữa lên uống một ngụm, một giọt sữa chảy qua khóe miệng, cô lè lưỡi ra khẽ liếm.




Nhất Nam nuốt nước bọt, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc một cách kỳ lạ. Con mẹ nó, mình điên rồi!



"Tôi đi học đây"



"Ờ đi đi" Sở Kiều còn không thèm ngước lên nhìn, chỉ đáp qua loa.



***



Sở Kiều đứng trước công ty Dực thị, cô day day thái dương, nghĩ đủ mọi cách có thể gây ấn tượng tốt với Dực Hạo Thiên.




Có lẽ hắn thích những cô gái ngây thơ như Bạch Liên Hoa chăng? Hmm...vậy cứ bắt chước tính cách của nữ chính thì có lẽ hắn cũng tự rơi vào lưới!





Nhưng theo cô thấy tính cách của nữ chính vô cùng ẻo lả...Sở Kiều đây theo chủ nghĩa "nữ cường" chỉ sợ không làm được.



"Thư ký mới?"



"À vâng" Sở Kiều túm túm góc áo, cúi đầu len lén nhìn hắn. Trong truyện nói hắn vô cùng đẹp trai, không ngờ bây giờ nhìn thấy mới được mở mang tầm mắt! Không phải đẹp trai mà là vô cùng đẹp trai nha! Đôi mắt dẹp dài, sống mũi cao, và cả đôi môi mỏng kia nữa...



Ực...cô nuốt nước bọt.



"Mau bắt tay vào công việc đi" Hắn trầm giọng nhắc nhở.



"Vâng vâng" huhuhu bắt tay vào công việc là sao chứ? Cô có biết làm gì đâu, người lớn kinh doanh cô xem trên TV còn cảm thấy buồn ngủ. Giờ kêu cô làm, cô biết làm gì giờ?



Sở Kiều len lén ra đứng cạnh anh ta, liếc nhìn đống văn kiện trên bàn.



Thị trường chính khoán? Maketing? Cổ phiếu? Mảnh đất? Mấy thứ này là gì đây? Sở Kiều ù ù cạc cạc nhìn đống giấy tờ chữ số lẫn lộn quả là đau đầu quá đi.



Nghe nói Sở Tiểu Thư là người ăn mặc hở hang trang điểm lòe loẹt nhưng hôm nay bắt gặp thì lại vô cùng khác.



Dực Hạo Thiên rời mắt khỏi đống văn kiện, liếc nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa xem giấy tờ. Ăn mặc kín đáo, tóc búi cao, trang điểm nhẹ. Nhưng cách nói chuyện và hành động y hệt những đứa nhóc Trung học.



Hắn miễn cưỡng đứng lên, ra chỗ Sở Kiều :"Cô không biết làm việc?"