1000 Tiếng Yêu

Chương 18




Thành phố Hồng Châu

“Ầm”

Tất cả đồ dùng trên bàn đều bị hất đổ khắp sàn nhà và giọng nói đầy tức giận vang lên

- Tại sao lại làm vậy? Tin tức đó là thế nào?

Hoàng Quân mặt bừng bừng lửa hận nhìn về phía mẹ mình đang bình tĩnh ngồi uống trả.

Đã 3 năm anh đã không về lại ngôi nhà này, đã quá lâu anh không còn tiếp xúc và nói chuyện với mẹ mình bởi bà ấy đã biến anh thành thằng ngốc trong câu chuyện hoang đường tự biến mình thành nạn nhân và bắt anh ghim nỗi hận ấy để giờ đây anh mất đi người anh yêu.

- Nói đi\, mẹ nói cho tôi biết đi.

Thấy con mình ngày càng trở nên lạnh lùng xa cách, thấu được tâm tư con mình chẳng còn đặt về phía gia đình bà Quỳnh My đã lo lắng vô cùng. Bà rất sợ đứa con này sẽ rời bỏ bà, bà lo nó sẽ không từ thủ đoạn mà hạ bệ bà vì những lỗi lầm bà gây ra nên bà đã đi trước một bước đó là lan truyền tin tức đính hôn

- Quân\, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Con không thấy….

Chưa kịp nói hết câu thì anh đã quát ta vào mặt mẹ mình.

- Tốt? Mẹ đã bao giờ thật sự tốt với con mình chưa? Mẹ đã hiểu được tâm tình\, nỗi lòng của tôi chưa? Tôi đã không truy cứu mẹ vì nghĩ cho mẹ\, tôi đã không hại mẹ vì nghĩ mẹ đã nuôi tôi nhưng tôi thấy mình sai rồi. Tôi sai khi tôi bao dung\, tôi tha thứ cho mẹ. Mẹ biết không? Tôi thật sự rất mệt mỏi\, đừng khiến tôi phải hận mẹ và đừng bắt tôi phải ác nhân ác nghĩa với mẹ. Nếu mẹ cứ tiếp tục làm những việc cũng như hành vi như vậy sẽ khiến mẹ mất tất cả. Tôi nói được sẽ làm được

Xoay người đi về phía cửa thì anh chợt dừng lại và gặn từng chữ, lời nói sắc bén vang rõ

- Tốt nhất hãy mau chóng giải quyết tin tức kia đi. Đừng nghĩ mẹ có thể thao túng tôi như lúc nhỏ.

Nói xong cũng chẳng nhìn ngắm mẹ mình và bỏ đi nhanh chóng.

- Hức…hức

Tĩnh mịch trong căn phòng rộng lớn ấy, bà khóc to cho những việc đã xảy ra. Bà đã cảm thấy sợ hãi lắm bà lo đứa con trai này sẽ phản nghịch, đạp đổ bà xuống vũng bùn bao năm bà tạo dựng, bà mệt mỏi nếu đứa con ấy dành hết tất cả những gì bà lấy được, địa vị, danh vọng. Rối rắm quá độ bà bực tức đạp đổ mọi thứ xung quanh. Và rồi, ánh mắt ấy càng nguy hiểm khi bà nhớ đến một người

- Tuấn Vũ\, ông phải giúp tôi.

…….



Rời nhanh khỏi căn nhà ấy, tránh xa người mẹ cứ tưởng hiền lành. Hoàng Quân tăng tốc vượt qua bao con đường, chạy thật nhanh đến con phố nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố.

“Rầm”

Tiếng cửa xe đóng lại có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của người điều khiển. Cầm điện thoại và gọi đến thư kí mình

- A Tứ\, nay cậu giúp tôi thu xếp công việc. Tôi có việc gấp nên sẽ không đến công ty.

Nghe được lời đáp cũng như dặn dò kĩ lưỡng thì anh đi về ngôi nhà gỗ phía đường.

Bốn năm trở lại đây, anh luôn ghé đến ngôi nhà này. Ở đây, có người mà anh đã rất hận người khiến anh phiền lòng và giờ thì khác, người ấy đã là nơi để anh tâm sự, để anh trò chuyện về cuộc sống cô độc của mình. Anh biết, anh mắc nợ họ nên anh luôn cảm thấy bù đắp bao nhiêu cũng không đủ.

Đi về phía đó, anh kêu to

- Chú Tuấn Anh\, chú có nhà không ạ?

Giọng nói vang lên nhưng không một lời nào đáp lại. Bình thường, mỗi khi anh kêu như vậy sẽ có người trả lời và mời gọi anh vào nhà nhưng hôm nay không như thế. Điều này làm anh lo lắng muôn phần nên định bụng sẽ trèo vào nhà thì

- Cậu Hoàng Quân phải không?

Nghe thấy tiếng có người gọi mình quay lại thì phát hiện ra đây là hàng xóm gần nhà chú Tuấn Anh. Thấy vậy anh liền hỏi

- Chú có biết chú Tuấn Anh đâu không?

Vừa lau mồ hôi nhễ nhãi trên trán vì cả ngày làm việc ngoài đồng vất vả nhưng vẫn vui vẻ đáp với anh

- Cậu đi ra cánh đồng cuối đường sẽ thấy ổng. Nảy tôi rủ ổng về ổng bảo nay còn có việc.

Cảm ơn người hàng xóm ấy xong thì anh đi theo địa chỉ được chỉ.

Khung cảnh của vùng ngoại ô thật bình dị, thanh bình làm sao. Chẳng như những con phố nhộn nhịp ở vùng trung tâm với đầy đủ sự tấp nập, ồn ào và nhịp sống vội vả mà đến với cuộc sống đây ta bắt gặp những giây phút trôi qua nhẹ nhàng, yên ả. Tiếng của ve vang vọng, tiếng của núi rừng, mùi hương của làng quê, hương vị của cánh đồng. Tạo nên không khí thoáng mát, thoải mái.

Xa xa thấy người đàn ông đang miệt mài gắt lúa, anh liền đi thật nhanh để mong được phụ giúp

- Để cháu làm tiếp cho ạ.



Nghe xong chú ấy liền giật mình xoay lại thì thấy chàng trai với bộ áo vest đắt tiền cùng nụ cười tỏa nắng.

- Ôi trời! Cháu ngồi đấy đi mặc vest mà làm ruộng à. Hư đồ hết.

Thấy chú có vẻ từ chối sự giúp đỡ nên anh ấy cũng nhanh nhạy đến lấy bao tay mang vào và bắt tay hành động

- Này\, này…

- Cháu làm được mà\, chú đừng lo.

Cả hai một lớn một nhỏ. Một người bình dị trong bộ đồ đơn giản với chiếc nón lá trên đầu và một người với bộ vest chỉnh chu, đắt đỏ đang hăng say làm việc khiến nhiều người đi đồng khá bất ngờ. Có người còn chạy lại trêu đùa, người thì yêu thích đến mức khen mãi.

…….

- Vào sau nhà rửa mặt rồi rửa tay chân gì đi. Chú đi nấu cơm cho ăn.

Giọng chú Tuấn Anh cho thấy được sự yêu thương, quan tâm của bậc lớn đang săn sóc cho con cháu của mình.

Anh cũng làm theo và sau đó phụ giúp chú nấu ăn nhưng lần này chú từ chối thật sự. Ngăn cản đến mức

- Cháu không ngồi đây đợi chú vậy thì chú cũng không muốn gặp cháu nữa.

Vì không muốn phật lòng chú nên anh đã ngồi đấy. Đôi lúc lại dọn dẹp và phụ việc nhà.

Bữa cơm với những món ăn giản dị nhưng ấm lòng. Chỉ hương vị thanh đạm ấy lại khiến ta ngon cơm. Chẳng cần những thứ cao sang, những món sơn hào hải vị chỉ những điều bình thường nhưng lại mang những giá trị phi thường. Quan trọng không phải là những món đắt đỏ chỉ hy vọng bữa ăn có người ta yêu thương là được.

- Nay món ngon quá đi mất.

Anh vui vẻ khen chú. Chú thấy vậy cũng bất cười

- Hôm nay cháu không đi làm sao? Lại có chuyện gì à?

Đã 7 năm trôi qua, Hoàng Quân anh ấy nghĩ mọi chuyện anh tạo ra sẽ chẳng còn cách nào cứu vãn. Ấy thế mà, người đã từng bị anh căm phẫn, trách móc lại sẵn sàng tha thứ cho anh. Chú ấy đã khiến cho anh hiểu hơn về cuộc sống này, con người với những góc khuất khác nhau. Chú ấy bảo một câu khiến anh không bao giờ quên được “Trong mỗi con người chúng ta luôn có những khiếm khuyết nếu người khác cứu nhìn vào điểm đó chê bai thì sẽ chẳng ai thấy được sự tài giỏi của họ. Chúng ta đều giống nhau vậy sao không trao nhau cơ hội để mỗi người yêu thương nhau nhiều hơn.”

Ai cũng là những kẻ có lỗi trong câu chuyện cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ vì ích kỉ mà bất chấp tất cả. Bình yên mà sống, thanh thản mà làm, ganh đua, chỉ trích chỉ khiến ta thêm nặng lòng. Bao lâu để sống vậy sao không chọn lấy thứ đáng để trải nghiệm dùng lấy mối hận thù làm ta lụi tàn, làm ta bi quan và chán nản với hồng trần. Vậy tôi hỏi rằng điều gì sẽ còn sót lại ở nhân gian này đây? Sâu thẳm trong cốt cách của kẻ tồn tại hạnh phúc giữa con người có còn quan trọng không? Người rời đi, nỗi ấm ức của họ cũng sẽ dừng lại hay tiếp tục đều do cách người còn sống lựa chọn?