1000 Tiếng Yêu

Chương 52




- Cậu quay lại Canada rồi hả?

Tiếng Cao Tuấn Vỹ vang lên một cách hóng hớt.

Nhưng Hoàng Minh anh lúc này không còn thời gian để quan tấm mấy lời hỏi thăm bông đùa của cậu bạn hay đùa giỡn đó. Nên cũng chẳng đáp lời mà chỉ ầm ự cho qua.

- Vậy còn Tuệ Ân, thư ký trung thành bên Canada của cậu cô ấy đi Mỹ về chưa?

Vẫn không hồi đáp nhưng tên đó lại tiếp tục luyên thuyên.

- Mau nói cho tớ biết đi, tớ không thể liên lạc với Tuệ Ân gì cả?

Anh không nói lời nào mà sẵn sàng bấm

"Bíp"

Tiếng điện thoại được ngắt đi và cuộc gọi cũng kết thúc cho sự lắm chuyện của chàng thiếu gia đào hoa này.

Nhưng một lúc sau anh nhận được cuộc gọi cứ tưởng là số của Tuấn Vỹ nên không bắt máy mà chăm chú làm việc. Bao bản hợp đồng mấy nay anh bận chưa kịp kí kết nay phải bù đầu bù cỗ vào để giải quyết một cách nhanh gọn nhất có thể nên anh không muốn bị điều gì không liên quan ảnh hưởng đến.

Tiếng chuông ấy cứ vang mãi một con người tập trung như anh cũng vì thế mà đôi lúc cũng sẽ bị sao nhãn nên đặt chiếc bút máy anh luôn trân quý vì được An Nhi tặng dù nó không đắt giá nhưng đối với anh ấy thì nó vô giá đến vạn lần.

Xoay chiếc cổ nhức mỏi của mình, đôi tay bẻ những đốt khớp để khởi động lại cơ thể sau những lúc mệt rồi mới nhìn lại chiếc điện thoại của mình thì thấy một dãy số hiện lên.

Số này rất lạ anh chưa bao giờ biết đến và nó cũng không thuộc sóng mạng ở nơi đây nên anh cũng khá căn nhắc và thận trọng trước khi bắt máy. Bởi thủ thuật lừa đạo những năm gần đây rất tinh vi và hiện đại vì thế sự đề phòng luôn rất cần thiết.

Anh trượt ngón tay về phím gọi sau đó không nhanh chóng chào hỏi đầu dây bên kia mà im lặng đợi họ mở lời trước. Lạ kì đầy dây cũng chẳng có lời nói nào mà toàn những âm thanh khó hiểu. Có thể đó là tiếng thở cũng là tiếng la và hơn thế nữa, nó như bị kẹt vào đâu vậy nên không thể nghe rõ lời nói nào cả.

Anh suy nghĩ nhưng vẫn tiếp tục để nó hoạt động và cũng chính quyết định này đã đưa anh đến một bất ngờ khác đó chính là đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang tiếng nói.

- Min...Minh...

Giọng nói ở đâu dây bên kia ngập ngừng chẳng thể nói rõ lời và cũng không khiến người khác hiểu được nhưng Hoàng Minh thì khác anh nghe giọng nói đó liền bật ghế dậy và hỏi lập tức ở đầu dây,

- Tạ Khanh, cậu sao? Là cậu đúng chứ?

Anh cảm nhận được trong những lần cô ấy nói điều có sự kìm nén lo sợ và hơn thế nữa đó là trốn tránh. Cô đang nấp mình để có thể gọi được cuộc điện này cho anh nên anh rất lo lắng nhưng không muốn khiến cô hoảng cũng như mệt mỏi khi suy nghĩ nên anh chỉ hỏi.

- Cậu giờ ổn không?

Lặng đi một lúc thì tiếng nói vọng lên.



- Minh mau cứu tớ... cứu tớ với. Tớ không ổn chút nào cả...

Chưa kịp nghe hết được điều cô ấy nói thì tiếng la thất thanh vang lên.

- Aa...aaa...aaa

Cuối cùng là tiếng chiếc điện thoại bị đập xuống nền nhà và tiếng nghiền nát khi có bàn chân giậm lên. Tên đó không hề hay biết trong lúc hắn bất cẩn thì Hoàng Minh đã nghe được giọng hắn và nhanh chóng ghi âm lại để lấy nó phân tích giọng nói của con người.

- Mẹ nó,.. sao mày dám...

- Tút...tút...

Cuối cùng tiếng cuộc điện thoại đã kết thúc và Hoàng Minh vừa lo lắng cho an nguy hiện tại khi Tạ Khanh bị tên đó phát hiện.

Anh lo rằng tính mạng cô đang bị đe dọa rất nhiều nhưng khả năng để hắn ta giết người diệt khẩu thì anh nghĩ xác suất rất thấp. Bởi trong những thời gian trước nến hắn đã muốn thủ tiêu thì làm rồi chứ không đợi đến bây giờ để Tạ Khanh có cơ hội tìm lấy điện thoại.

Từ đó, anh cũng đoán chắc được người bắt giữ Tạ Khanh phải là một người rất thân cận bên cô và rất quan tâm, chăm chú đến cô rất nhiều. Anh ấy chắc rằng, Tạ Khanh có một vị trí rất quan trọng với hắn ta nhưng anh cũng không dừng lại được suy nghĩ tiêu cực cũng sẽ xảy ra.

Lấy chiếc điện thoại của mình nhanh chóng điện cho A Bảo cánh tay phải bên Canada của anh.

- Cậu mau lấy âm thanh tôi gửi được và phân tích tần số đó, đưa ra được dữ liệu về người có giọng nói đó.

Tôi tin chắc hắn không sử dụng máy đổi giọng nên việc này sẽ rất dễ dàng. Ngoài ra, tìm kiếm địa chỉ này cho tôi. Tôi đang rất gấp các cậu mau làm rồi gửi nhanh cho tôi. Hiện tại, chúng ta cần phải gấp rút nếu không tính mạng Tạ Khanh có kha năng gặp nguy.

Nghe chủ tịch nói thế A Bảo nhanh chóng bắt tay vào làm việc và Hoàng Minh cũng không rảnh thời gian vì bao bộn bề ập đến bên anh. Anh cũng phải điện cho tên Tuấn Vỹ để hỏi một chuyện mà cậu bạn này rất am hiểu.

- Alo Minh Minh của...tớ.

Chưa kịp để Tuấn Vỹ nói hết câu thì Hoàng Minh chen vào và nói nhanh.

- Cậu giúp tôi điều tra giúp tôi số điện thoại này.

Nói xong anh liền gửi số điện thoại của Tạ Khanh điện lúc nảy qua Tuấn Vỹ.

Dù biết chuyện này đối với cậu ta không hề khó nhưng anh nghĩ rằng số điện thoại đấy không phải số thực nên thời gian tìm hiểu rất lâu nhưng anh tin vào tài năng của Tuấn Vỹ nên mới nhờ giúp đỡ.

Biết Tuấn Vỹ sẽ định hỏi về việc đó nên anh đã chặn đầu trước.

- Cậu cứ làm giúp tôi đi. Tôi sẽ giải thích sau.



Sau đó nhanh chóng cúp máy và liên lạc với những người trong nội bộ của anh.

..............

Tôi khi quay lại Studio thì liền chạy đến tìm Nhã Tuệ vì chuyện gấp của Tạ Khanh cùng với diễn viên Khắc Minh. Chị ấy cũng đáp.

- Mới tuần trước anh diễn viên Khắc Minh đã tới lấy hình rồi.

Tôi nghe xong thì hỏi tiếp.

- Chị nói sao? Đã lấy hình rồi là Khắc Minh còn chị Tạ Khanh thì sao?

Chị ấy vừa chỉnh ảnh nhưng cũng rất thoải mái trả lời tôi.

- Chị cũng có hỏi nhưng lúc đó thấy gương mặt không mấy vui vẻ với lời nói cũng cộc lốc nên chỉ biết được ít à.

Rồi sau đó chị dừng lại công việc rồi từ từ kể với tôi.

- Hôm đó là thứ bảy...

Khắc Minh mặc trên mình bộ quần áo đen tuyền mang trên đầu chiếc mũ lưỡi trai che đi cả phần trên nhưng dáng dấp đẹp đẽ đã thu hút bao nhiêu người ở tiệm tôi chú ý. Lúc đầu, ai cũng vui tươi khi thấy diễn viên nổi tiếng xuất hiện nhưng khi thấy sắc mặt ẩn hiện sau lớp khẩ trang với đôi mắt chau lại và tỏ vẻ khó chịu trong cách nói chuyện khiến cả Studio chúng tôi không còn đánh giá cao.

- Chị nhớ nha. Lúc đó,...

Anh ta nhanh chóng đến quầy thành phẩm của chúng tôi không nói không rằng liền thấy tên sản phẩm của mình và Tạ Khanh liền lấy rồi đi đến chỗ thanh toán. Thời điểm đó, người làm nhiệm vụ là Nhã Tuệ. Chị cũng rất hâm mô thần tượng này với lại lần chụp hôm trước đầy tình ý và cuốn hút bao cẩu độc thân mê mẫn khi cách anh ta yêu chuồng phụ nữ của mình làm chị ấy rất thích nhưng khi đấy, chị cảm nhận được sự bực bội và tỏ vẻ không vui nên cũng không hỏi nhiều.

- Sản phẩm của anh và chị Tạ Khanh đã được chỉnh sửa đầy đủ rồi nên anh nhìn thử xem nếu có gì không ưng cứ nói ra bên em sẽ sửa lại ạ.

Chưa kịp tỏ vẻ lịch sử khi giao hàng thì tay anh ta đã giựt lấy và nói to.

- Bên các người chụp hình nổi tiếng khi vậy còn hỏi ưng hay không? Nếu không ưng các người nghỉ chúng tôi sẽ đến đây sao.

Câu đáp đó làm bao người sốc nặng và hình tượng của anh cũng sụp đổ trong mắt của nhân viên bên tôi và người đau nhất có lẽ là Nhã Tuệ.

Hiện tại, khi chị ấy kể lại mà đôi mắt buồn rầu thấy rõ.

Cũng phải, ngần ấy chục năm yêu mến một người nổi tiếng ấy vậy mà gặp ngoài đời như thế ai lại không buồn và hụt hẫng cơ chứ.

Nhưng những điều đó không làm tôi quan tâm lắm cái tôi chú ý là chiếc xe hơi anh đậu trong hầm xe của nơi làm việc chúng tôi. Khi tôi trích camera xem lại thì phát hiện ở phía ghế sau chỗ cạnh cửa sổ có một dòng chữ rất mờ ảo do được viết lâu và hơi sương đông lại tạo nên chữ

"SOS"