1000 Tiếng Yêu

Chương 55




Trong quán ăn Nhật tôi đang trở mắt mình tìm kiếm món sashimi cá hồi yêu thích của bản thân nhưng chiếc bàn xoay cứ bất tiện làm sao khi tôi muốn gặp chẳng thể được. Lóng ngóng hồi lâu vẫn không làm được gì thì chén tôi được Hoàng Minh đặt mấy miếng sashimi vào.Mắt anh cứ nhìn về phía An Minh để trò chuyện nhưng tay lại điêu luyện gắp từng thức ăn cho tôi cũng không quên bỏ thêm gừng vào chén để giúp giải vị của món ăn.

Tôi nhìn thấy hành động đó liền ấm lòng và ăn uống đôi lúc cũng sẽ đưa một ít thức ăn về phía chén ăn. Cứ mỗi lần như thế, anh lại quay về phía tôi cười và đôi tay phía gầm bàn càng nắm chặt hơn.

- Cậu đừng phát cơm như vậy. Trên bàn còn rất nhiều cơm cuộn đó. Tôi nhìn cũng phát no rồi.

Nghe An Minh nói dậy tôi nhìn về phía anh ta thì thấy được ý cười đang trêu chọc Hoàng Minh nhưng vẻ mệt mỏi, buồn rầu vẫn không thể che lấp được. Những vết thâm ở mí mắt hiện rõ, sự hốc hác cứ lần lượt lộ ra.

- Nói đi, sao cậu lại như vậy?

Hoàng Minh vừa nhai xong một miếng sushi tôm tôi gắp cho anh vừa nói với An Minh về sự việc lúc nảy.

Có buổi gặp mặt này cũng là lúc Hoàng Minh muốn nhắc nhở người đã làm ồn con đường. Ngay khi, cửa xe mở ra gương mặt An Minh hiện ra làm anh biết được tên nảy giờ quấy phá an ninh trật tự lại là tên bạn thân quen của anh.

Cũng vì thế mà cả hai đã hẹn gặp nhau tại SUSHI Q và có bữa ăn như vậy.

Tôi thấy sự xuất hiện của mình có vẻ không tiện để hai người bàn chuyện riêng nên đã ngỏ lời.

- Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi nhé. Em có việc ra ngoài chút.

Nói xong nhìn Hoàng Minh đi đứng dậy để rời đi thì tay tôi bị giữ lại và cơ thể cứ thế rơi vào vòng tay của anh ấy. Hành động bất ngờ đó làm tôi không thể tin được và đôi má từng chút đỏ ửng lên bởi sự ngại.

Thấy có vẻ không ổn cho hành động này nên tôi véo nhẹ vào eo anh rồi rời khỏi vòng tay ấy,

- Em nay vẫn chưa anh gì ngồi đấy tiếp tục ăn cho anh đi. Đừng cố tình muốn chạy trốn.

Thấy được việc làm của mình bị anh vạch trần tôi chẳng biết nói sao chỉ nhéo mạnh thật mạnh vào người anh rồi quay mặt lại chẳng thèm đoái hoài đến anh chút nào nữa.

- An Nhi, em cứ ở đây đi.

Cả tôi và Hoàng Minh khi nghe được câu nói mập mờ đó liền há hốc mồm hỏi.



- Ý anh là sao?

- Cậu muốn gì thế?

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng thể hiện rõ nét phu thê giữa hai người làm An Minh không kìm được phải bật cười cho sự đáng yêu và dễ thương như vậy.

Phải công nhận lúc này, từ thần thái đến cách thể hiện suy nghĩ của mình cả hai người họ đều giống nhau làm anh nhìn vào cũng phải ghen tị khi người họ yêu vẫn luôn kề cạnh bên họ, đồng hành vượt qua bao khó khăn. Còn anh, An Minh anh thấy mình thật sự rất hèn khi những lúc cô gái mình cần nhất chẳng bao giờ thấy anh xuất hiện kịp thới, đến và bảo vệ cả.

Những khoảnh khắc đắt giá ngàn lần của Ái Hinh anh cũng chưa từng ngắm nhìn một cách sâu sắc hay hãnh diện tự tin thể hiện cảm xúc thật sự của mình mà chỉ kìm nén lại và buông đi nỗi ảo nảo của mình.

- Hai người nghĩ gì vậy? Đúng là vợ chồng với nhau luôn có cùng chung một ý tưởng để rồi tự suy tư.

Câu chọc ghẹo "vợ chồng" mà An Minh nói làm tôi định phản bác lại nhưng nhìn cái cách Hoàng Minh trìu mến dành tặng tôi cũng quên ngang sự đối đáp của mình mà tiếp tục lắng nghe điều An Minh sắp nói.

- Tôi mong An Nhi ngồi ở đây để giúp tôi một việc. Tôi muốn nhờ cô ấy liên lạc với Ái Hinh giúp tôi.

Câu nói của anh khi nhắc về Ái Hinh cô bạn thân của tôi làm tôi không giữ nỗi bình tĩnh mà đứng lên nhìn thằng vào anh và hỏi.

- Hinh, cậu ấy đâu? Chẳng phải vẫn còn ở Hồng Châu sao? Tại sao anh lại hỏi vậy? Không phải lần trước cả hai đã hòa thuận với nhau rồi sao?

- Tại sao cô lại nói thế?

Tôi đang đứng dậy chợt thấy anh ta cũng bật dậy nên có hơi giật người.

Hoàng Minh ôm eo và nhẹ nhàng bảo.

- Cậu ngồi xuống đi từ từ rồi nói chuyện.

Nói anh ta xong nhìn lại cô gái đang hùng mãnh này.



- Em mau lại đây ngồi cho anh rồi muốn nói, muốn làm gì thì làm.

- An Nhi, sao em lại nói Ái Hinh đang ở Hồng Châu? Còn nữa em hiện tại biết chỗ ở của cô ấy không? Mau nói cho anh biết đi.

Thấy sự lo lắng vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi về anh ta, thấy dáng vẻ đang lay hoay với những điều xung quanh khiến anh quên mất việc quan tâm đến bản thân cứ vậy mong chờ người con gái anh.

- Trước khi trả lời câu hỏi của anh tôi muốn biết tường tận mọi việc mà anh đã làm đối với Ái Hinh.

Từng chút mảnh giấy được anh ta mở ra và cũng từ đó tôi thấy được thật rõ những điều mà người bạn tôi và cả An Minh vẫn luôn day dứt về chuyện tình không có lối ra này.

Tôi nghe xong mọi chuyện liền cảm thấy nếu bản thân không ngồi mà cứ đứng mãi có lẽ tôi đã ngã khuỵu xuống vì những điều tồi tệ mà cặp đôi ấy đã phải trải qua.

Họ đã mất 5 năm rời xa vì những mâu thuẫn không đáng để lưu tâm và những trái tim ấy vẫn luôn khao khát yêu họ nhưng chẳng ai dám mở lòng hay mở lời để tiếp nhận cả.

Khi đạt đến đỉnh cao của sự ghen tuông họ đã mặc sức thỏa mãn khát vọng của chính mình nhưng lại quên mất những biến cố sắp ập đến khi những điều đó đã lường trước rồi nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được.

Đó chính là sự thật về cuộc đời và số phận thật sự của họ. Chính An Minh đã khóc khi nói ra những lời thật lòng mà bản thân đã giấu giếm bao năm chưa giải bày và kể cả tôi cô bạn thân của Ái Hinh cũng chưa bao giờ biết được bởi sự tự ti, khép nép của cô bạn ấy làm tôi không nghĩ được bi kịch còn đáng sợ, đau đớn hơn cả tôi.

Họ phát hiện cả hai đều là anh em với nhau. Là những người thân yêu thất lậc bao năm qua nhưng đau khổ thay khi họ lại dành tình yêu cho nhau thứ tình cảm không đáng có trong sự hiện hữu của mối quan hệ thân thiết này nhưng điều gì cản được hai trái tim khao khát nhịp đập chung với nhau, những ngăn cấm lần lượt vang lên ăn sâu vào tiềm thức và những điều không tốt đẹp làm cho tình cảm đó cũng dần dần sứt đi nhưng chỉ có người trong cuộc biết được.

Cả hai đều luôn yêu nhau và mãi cầu mong bên nhau.

- Khi chúng tôi biết được chuyện đó cũng là lúc tôi đang ở Mĩ và khi quay trở lại Hồng Châu để gặp Ái Hinh thì mọi liên lạc của em ấy đều mất hết, Tôi có tìm kiếm bao lâu cũng không lần ra và vào yến tiệc của nhà Caoo Tuấn Vỹ khi nhìn thấy em ấy tôi đã không kìm lòng được mà kéo em ấy đi về phía mình và giữ chặt Ái Hinh ở bên cạnh.

Ngưng một hơi cũng là lúc nước mắt tuôn rơi. Hoàng Minh khi thấy vậy không chê cười hay những lúc chọc ghẹo mà lại nghiêm túc đưa khăn giấy về cậu bạn đấy.

- Tôi không ngờ việc làm đó càng khiến Hinh căm phẫn tôi hơn nên cô ấy đã bỏ trốn khỏi biệt thự của tôi, chạy trốn khỏi sự kiểm soát của tôi. Cũng từ lúc đó mà tôi chẳng liên lạc được với em ấy lần cuối cùng vào tháng trước. Ái Hinh nói sẽ quay lại Canada nên tôi đã quyết định đến nơi đây.

Và cứ như thế mọi bộc bạch được bộc phát chúng tôi chỉ im lặng từng chút nghe đi sự ảo não, u sầu của một người đàn ông đang gánh trên mình cả một sự nghiệp của công ty lớn ấy vậy mà giờ đây đang nhòe đôi mắt mình khi có bao uy lực, mối quan hệ rộng rãi thì ngay lúc này đều vô nghĩa cả .

Bởi cô gái anh ta yêu cũng chính là bạn tôi lại không tìm được.