1000 Tiếng Yêu

Chương 6




Ông chủ cho cháu hai bát hoành thánh.

Tôi nhìn lại người đàn ông đang ngồi cạnh mình với gương mặt khá không vui vẻ. Người đó là

Hoàng Quân.

1 tiếng trước

Dạo gần đây do trời bắt đầu vào mưa nên quán tôi khá vắng khách nên nay ông chủ cho nghỉ sớm.

Đang háo hức thì bắt gặp gương mặt khó chịu của thầy khi nghe thông báo của tiệm chúng tôi. Tôi thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ, đi đến gần thầy và nói rằng:

- Thầy cũng đã nghe rồi đó, quán em nay nghỉ sớm thầy cũng mau về nhà đi ạ. Không trời kéo mưa đến thì lại khổ.

Vừa nói tôi vừa đùa giỡn với Hoàng Quân.

- Quán em tôi nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa.

Nghe lời châm chọc đó của thầy tôi thắc mắc hỏi:

- Tại sao? Này sao thầy lại có cái suy nghĩ đạp đổ chén cơm của người khác thế?

Thấy tôi có vẻ không được vui nữa thầy liền giải thích:

- Chẳng phải khách còn ở trong quán mà ông chủ em lại thông báo như vậy, có khác nào đuổi khách về không?

Nhìn vẻ mặt khó chịu của thầy tôi bật cười:

- Thầy nghĩ sai về ông chủ em rồi. Anh ấy làm vậy là sợ chút nữa trời mưa mọi người sẽ bị ảnh hưởng đấy. Ông chủ em tốt vậy mà thầy lại nghĩ xấu đi.

Tôi giải thích cho thầy cũng chen vào đó là khen chủ mình. Thấy chưa, có nhân viên nào tốt như tôi không, phải nói để ông chủ tăng lương mới được.

- Tôi vẫn chưa muốn về thì làm sao nào.

- Thôi mà thầy, thầy không về thì chút ở lại đóng cửa quán giùm tiệm em.

Không muốn đứng đây cải lí với thầy nữa, định quay đi để sửa soạn ra về thì tay tôi bị nắm lại. Giật mình và quay ra sau muốn hỏi thầy thì:

- Giờ này còn sớm. Hay em đi ăn tối với tôi không? Nảy giờ tôi làm việc chưa ăn gì cả?

Nghe thầy ấy rủ đi, tôi ngạc nhiên hỏi:

- Thầy đang hỏi em ấy hả? Này, đừng nói thầy rủ em ăn rồi bắt em chở về như lần trước nhé. Không, em không ăn đâu.

Thấy được nỗi sợ của tôi thầy bật cười.



- Tôi có bảo em chở về à hay em cũng muốn chở tôi về. Tôi rủ em đi ăn, chứ không có nhu cầu nhờ em đưa về.

Vậy đó, cuối cùng tôi cũng đồng ý với thầy nên giờ mới ngồi tại quán hoành thánh vỉa hè tôi hay ăn đây.

…..

- Em đưa tôi đến chỗ này để ăn tối à?

- Thầy nhìn vỉa hè vậy thôi chứ nó ngon lắm đó. Em đã ăn được hai ba năm rồi đấy. Tuyệt

lắm đó.

Nghe tôi nói vậy gương mặt nhăn nhó ấy vẫn chưa hết đi. Thôi tôi cũng mặt kệ, thầy không ăn thì thầy đói tôi no được rồi.

- Đây, của hai đứa đây.

Chủ quán thấy bọn tôi đang cãi với nhau nên xen vào:

- Đừng cãi với nhau nữa nào. Người yêu với nhau mà bọn cháu lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà

cãi nhau. Không đáng đâu. Cháu trai, cháu ăn thử đi. Không ngon bác không lấy tiền.

Chủ quán hình như hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi nên tôi đã nhanh chóng lên tiếng giải thích với vẻ mặt hoảng hốt và ngập tràn ngại ngùng

- Ấy bác ơi! Bọn cháu không phải người yêu đâu ạ. Với lại thầy ấy không ăn cứ để cháu ăn, tự cháu thấy ngon được rồi bác.

Nghe tôi nói vậy bác cười cười. Tôi nhìn gương mặt của bác hình như vẫn không tin lời giải thích về việc “người yêu” của bọn tôi. Định quay lại thầy nhờ kêu cứu thì thấy ấy đã cầm đũa và ăn mất rồi.

Tôi vừa đỏ mặt vừa hỏi thầy:

- Này! Sao thầy không giải thích?

Tôi hỏi nhưng thầy ấy vẫn không đáp. Thấy hơi quê nhẹ nên tôi bỏ qua luôn. Kệ, không nói thì thôi.

Đang ăn được hồi lâu, thì thầy ấy cũng nhìn về tôi và nói:

- Tại sao phải giải thích? Nếu không có gì thì sao phải lo.

Ờ ha, thầy ấy nói vậy cũng đúng. Nên tôi cũng hơi ngại nên không thèm trả lời lại thầy luôn.

Ăn xong, lúc tính tiền thì chủ quán hỏi:

- Cháu trai, món hoành thánh ấy ngon chứ? Ông lão gương mặt hiền lành ấy đang vui vẻ đợi câu trả lời của thầy.

Tôi thấy thầy lâu quá định đáp lời lại thì thấy ấy đã nói:



- Ngon ạ, thật sự ngon.

- Hahaha.

Cuối cùng cũng có người trị được mỏ đáng ghét của thầy rồi.

……

Cũng từ mấy lần thân thiết như vậy mà mối quan hệ của tôi với thầy càng gắn kết hơn rất nhiều. Lúc đi học, gặp thầy tôi liền cười thậm chí là rất vui vẻ. Thầy cũng thế, chẳng còn gương mặt lạnh lùng mỗi khi nhìn tôi.

- An Nhi. Sao nay trông cậu chăm chú học Toán thế? Không như mọi lần trước nữa?

Đang chăm chú nghe Hoàng Quân giảng tôi thấy cậu ấy hỏi vậy cũng đáp lại:

- Cuối cấp rồi. Nếu tớ không chăm học thì sẽ rớt tốt nghiệp mất. Cậu cũng vậy, ít đi chơi với Cao Quân đi, lo học vào. Không lại hối tiếc ấy.

Nghe tôi nói như giảng đạo Hà Trang liền há hốc mồm. Đến cả Cao Quân ngồi bên cạnh nghe được những lời tôi nói cũng không kém ngạc nhiên.

- Cậu là An Nhi phải không vậy? Có phải là đứa hay ngủ trong lúc học Toán không thế? Làm ơn, ai đó giải thích hộ tối về việc này với. Không tôi thấy mình như bị lãng tai mất.

Cao Quân mặt mày méo mó nhìn tôi như người ngoài hành tinh.

Tôi thấy vẫn bật cười:

- Là tôi, chứ còn ai có thể thay thế An Nhi này được. Cậu đấy, đừng lôi kéo Hà Trang tôi đi chơi nhiều nữa. Hai cậu nhớ chưa?

Chưa kịp nghe được câu trả lời của hai người ấy thì:

- An Nhi. Em lên bảng giải bài 4 trang 135 cho tôi.

Chết thật. Nảy giờ lo nói chuyện với hai người đó nên quên mất chuyện thầy giảng rồi. Mặt tôi buồn rầu nhìn thầy với đôi mắt căm phẫn rồi lại nhìn đến hai đứa bạn ấy khiến tôi tức chết đi được. Nhưng may rằng, bài tôi giải khá dễ với lại tôi đã học qua công thức nên làm khá nhanh.

- Xong rồi thầy. Mời thầy xem kết quả em làm ạ.

Cả lớp thấy tôi nhìn thầy bằng đôi mắt khó chịu nên cũng hóng chờ lời đáp từ Hoàng Quân.

- Ừ, em làm đúng rồi về chỗ đi. Lần sau nhớ chú ý.

Nghe vậy tôi cười lại với thầy:

- Rõ rồi ạ.

Cả lớp liền có được một trận kinh ngạc về tôi nhưng quan tâm nhiều nhất vẫn là thầy Hoàng Quân. Bởi thầy ấy nói chuyện với tôi khác những học sinh kia. Không còn vẻ lạnh lùng, khó gần mà mỗi lúc thầy nhìn tôi ánh mắt rất dịu và nhẹ nhàng. Đấy là tôi nghe lại từ bọn bạn của mình chứ tôi không thấy bọn nó nói đúng đâu. Tôi tiếp

xúc thầy nhiều nên có lẽ thầy thoải mái với tôi hơn. Nhưng mà, tôi phải công nhận một điều rằng, những lời ấy tôi nghe được tuy bên ngoài vẫn bình thường nhưng trái tim tôi đang đập “thình thịch” vì một điều khó hiểu.