[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên

Chương 10




Cả bọn phấn khích điên cuồng và đạp xe về nhà sàn của lớp mình. Nhưng không hiểu sao, vừa về đến nơi, sức lực trong người sáu đứa như đều bị rút cạn, đến việc bước lên vài bậc cầu thang cũng trở nên vô cùng khó khăn.

“Lại đây ngồi đi..” - Sư Tử đề nghị rồi nhanh chóng ngồi xuống một cái ghế có ở gần đó. Thật may là ở dưới nhà sàn có một bộ bàn ghế bằng tre của người dân ở đây để sẵn.

Thế là cả bọn liền quẳng ba chiếc xe đạp ở một chỗ gần đó rồi lết từng bước một ra bộ bàn ghế kia và ngồi xuống. Cả người họ đều đau nhức, rã rời. Khuôn mặt đỏ bừng và nóng bỏng do vừa đi nắng, ai cũng áp mặt mình xuống bàn để hạ nhiệt.

Bây giờ đang là ba giờ chiều. Bầu trời xanh ngắt và trong trẻo, cùng những tia nắng gay gắt ở trên đầu khiến mọi người ngỡ rằng bây giờ đang là mùa hè. Nhưng thực chất, chỉ mới vừa sáng nay, khi còn ở trong thành phố, cái lạnh buốt đầu đông lúc sáng sớm hẵng còn đượm lại trên mấy cái áo khoác đồng phục tụi nó mặc. Không gian của ngôi làng nhỏ này như càng thêm bừng sáng hơn nữa khi đâu đâu cũng ngập tràn tiếng nói cười ríu rít của tụi học sinh trong trường. Và bọn con trai D2 lớp nó cũng đang hoà nhập với bầu không khí vui vẻ và năng động lúc này, chúng nó đang chơi bóng đá ở ngay mảnh sân nhỏ bên cạnh.

“Lớp trưởng!!!!”

Trong lúc sáu đứa bọn nó đang nghỉ ngơi thì đột nhiên tiếng hét cao chót vót của một giọng nữ khiến ai ở gần đó cũng đều giật mình và bất giác quay về hướng tiếng hét đó phát ra. Từ cửa sổ trên nhà sàn, gương mặt hoảng hốt của mấy bạn nữ trong lớp hiện ra khiến cho ai cũng thấy lo lắng.

“Chuyện gì?” - Cự Giải trở nên cảnh giác, trong lòng cô đột nhiên có linh cảm xấu, dường như chuyện này là chuyện cực kì nghiêm trọng mới khiến cho mấy người kia hoảng hốt và lo lắng, sợ hãi như thế.

“Mau lên đây. Có kẻ hãm hại chúng ta.”

Sau câu nói đó, không chỉ có sáu đứa bọn nó đang mệt mỏi nằm ở bàn mà cả mười mấy đứa con trai đang đá bóng dưới sân cũng bị bắt lên nhà sàn cho bằng được. Một bãi hoang tàn gồm đủ thứ bày ra trước mắt, nào là áo phông, quần soóc, nào là điện thoại, máy tính, ba lô,... Mọi thứ bày bừa không có tổ chức khiến cả căn phòng lớn trở nên hỗn độn.

“Boss.. Nhìn xem.” - Một cô bạn cầm túi quần áo chìa ra trước mặt Cự Giải. “Boss” là một cách gọi thân mật mà cả lớp dành cho Cự Giải.

Chuyện là, trong mỗi đợt đi tham quan, các lớp cần phải chuẩn bị ít nhất một tiết mục văn nghệ cho buổi lửa trại vào buổi tối. Lớp D2 bọn nó đã chọn và chuẩn bị một tiết mục - nhảy cover bài “Lovey Dovey” của T-ara. Vậy nên suốt cả tuần vừa qua, mấy bạn nữ trong lớp nó đã phải rất bận rộn để tập nhảy tiết mục này. Trang phục được chọn rất đơn giản, tất cả đều mặc áo phông trắng, quần jeans đen đồng bộ.

Nhưng lúc này, mấy chiếc áo team mà lớp nó lựa chọn để nhảy đang nằm trong chiếc túi kia. Và bên trong, chiếc áo nào cũng bị dùng kéo cắt xén vô cùng tàn nhẫn. Nhìn không khác gì một mớ giẻ rách.

“Sao lại thành ra thế này?” - Không hẹn mà gần như tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi câu hỏi này. Khuôn mặt ai cũng hoang mang cực độ, họ thực sự muốn biết xem chuyện quái gì đang xảy ra với mấy chiếc áo. “Không chỉ có thể đâu. Chiếc USB chứa file nhạc cũng bị hỏng rồi. Hình như có người cố tình phá.” - nói rồi một chiếc USB màu đen được chìa ra trước mặt mọi người. Nhìn nó thảm hại vô cùng, vỏ ngoài bằng nhựa thì bị đập cho nát tươm, đầu cắm vào máy tính cũng bị cong vênh hết cả.

“Ai làm? Phát hiện ra từ bao giờ?” - Cự Giải lạnh băng hỏi. Bây giờ trông cô vô cùng bình tĩnh.

“Vừa mới thôi. Ngay khi phát hiện xong là gọi cậu ngay.”

“Bây giờ cũng không có gì gấp gáp. Đến tối mới biểu diễn nên chúng ta có thừa thời gian chuẩn bị lại. Nhạc thì mọi người download ở trên mạng về máy là được. Còn USB hay giây cắm không?”

“Vẫn còn.”

“Được. Vậy còn về trang phục thì ai có ý tưởng gì không?” - Cự Giải hỏi tiếp, trong đầu cô cũng đang ngầm tính toán và suy xét mọi việc.

“Để bọn mình đi xem thử...”

Nói xong mọi người đều tản ra tìm kiếm. Họ muốn tìm xem có ai cùng mang áo phông đen hoặc trắng không, hay áo sơ mi kẻ cũng được.. Như vậy thì dù không giống hoàn toàn thì vẫn được coi là đồ team. Huống chi là chỉ có năm người lên nhảy, chuyện này có vẻ rất dễ dàng.

“Unnie. Chuyện này sao lại trở nên rối như vậy? Tự nhiên lại có kẻ gây sự với bọn mình.” - Bạch Dương không nhịn được mà buột miệng hỏi. Vừa nãy cô cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng mấy tình huống này thường chỉ có trên phim ảnh hoặc truyện, chưa từng cô gặp ở đời thực nên với cái đầu óc đơn giản của cô thì suy nghĩ mãi vẫn không ra.

“Chả lẽ có thù oán.. nhưng mà ai mới được chứ?” - Nhân Mã cau mày tự hỏi và nói ra mấy cái lập luận của bản thân - “Đầu tiên là ai có thể làm được việc này? Chắc là lớp mình. Nhưng mà điều này là không thể, chắc chắn không phải lớp mình. Thứ hai, vậy thì chỉ còn là người ngoài mà thôi... Ừmm, mà ai mới được chứ?..”

Chỉ có nhóm năm người bọn nó là còn tụ tập ở đây. Sau lời nói của Nhân Mã, không ai nói với ai câu nào, vậy là không gian rơi vào trầm tĩnh.

“Chết rồi.. “ - Đột nhiên Nhân Mã lại lên tiếng, thu hút hết sự chú ý từ bốn người xung quanh.

“Sao? Nghĩ ra ai hả?” - Thiên Bình thấy Nhân Mã có thái độ bất thường thì liền đặt câu hỏi. Mọi người cũng vì câu trả lời này mà trở nên sốt sắng, ai cũng nhìn Nhân Mã chằm chằm. Ngược lại, gương mặt Nhân Mã tuy có hốt hoảng, sợ hãi nhưng cô dường như vẫn còn thừa kiên nhẫn nhìn hết biểu cảm của từng người một. Nhìn xong, cô mới từ từ lên tiếng, nói ra cái đáp án của mình - “..Là Kim Ngưu.”

“Cái gì?” - Cả bốn người không nhịn được mà to tiếng hét lên nhưng rồi nhận ra sự chú ý của những người khác thì dịu giọng lại. Đầu cả năm người túm tụm lại gần nhau thì thầm. Rồi Nhân Mã tỉ mỉ kể lại những chuyện mà cô nghĩ ra được, điều này cũng đồng thời khơi gợi trong lòng họ chút nghi ngờ nhưng vẫn chưa ai dám chắc đó là sự thực.

***

“Unnieeee!!!!!!!!! Unnie điên rồi!!!!” - Bạch Dương hét rống lên ở phía sau, cô như muốn phát điên ngay bây giờ. Mà sao lại không điên cho nổi, đột nhiên Cự Giải lại nổi hứng, muốn đạp xe thêm một vòng nữa vào chốn rừng rú mà bọn nó chỉ vừa thoát khỏi một tiếng trước - “Chậm thôi.. Em không theo kịp.”Đã gần năm giờ chiều nhưng nắng vẫn chưa có dấu hiệu suy chuyển hay dịu đi, vẫn chói chang và gay gắt, nóng rực như vừa nãy. Trên con đường bê tông dài hun hút với chiều rộng có hơn một mét, lại sáu đứa bọn nó đạp xe và băng qua cánh đồng mênh mang với sắc vàng ruộm đến chói mắt. Nhưng phía xa ở chân trời, chút nắng bị nhuộm cam xuất hiện le lói xong lùm cây xanh mượt và những rặng núi non nối tiếp kéo dài khiến tâm tình mọi người càng trở nên thêm dịu dàng.

Sau lần lạc đường trước đó, cả ba chiếc xe đạp đều có thể dễ dàng đi theo con đường ban nãy mà không một chút nhầm lẫn hay lo sợ. Liền một mạch, chỉ phúc chốc sau là bọn nó đã nhìn thấy cái ngõ mà bà lão kia chỉ cho ở trước mặt. Nhưng rồi khi sắp về đến làng bản nơi mình ở, bọn nó lại kéo nhau chạy thêm một vòng loanh quanh nữa.

Đột nhiên, khi chiếc xe lao xuống một con dốc nhỏ để trở về bản, cả bọn còn đang tươi cười trò chuyện thì một tiếng động lớn vang lên. Trước mắt, một cảnh tượng kinh hoảng nhanh như cắt diễn ra ngay trước mắt bọn nó - chiếc xe đạp của Cự Giải và Nhân Mã đột nhiên không phanh được, cứ tiếp tục lao thẳng xuống con dốc và rồi đến chân dốc, chỉ ba giây, chiếc xe gãy làm đôi và Cự Giải, Nhân Mã đều ngã sõng soài ra đất.

“Unnie!!”/”Cự Giải”/”Nhân Mã”

Hai chiếc xe còn lại nhanh chóng phanh lại. Bốn người nhảy xuống xe và chạy lại chỗ Nhân Mã và Cự Giải. Họ xem xét từ đầu đến chân xem hai người có bị thương không thì thật may mắn, chỉ đơn giản có vài vết xước xát đơn giản. Nhưng mặt ai cũng trắng bệnh sợ hãi, nhìn chằm chằm vào đống sắt vụn gãy đôi kia mà thoáng lạnh rùng mình.

“Để mình đi gọi mấy người ở cửa hàng xe đó đến.” - Lan Phương đề nghị rồi cô chậm rãi đạp xe bỏ đi. Bạch Dương và Sư Tử, Thiên Bình liền đỡ hai người kia ngồi lên một tảng đá bên đường, cũng kéo luôn cái xe đạp nát gọn lại lề đường. Có một vài người dân ở đó thân thiện tiến lại hỏi thăm tụi nó và còn đưa ra những lời khuyên tương đối hữu ích cho bọn nó nếu những người kia đến.

“Hình như... xe là có người cố tình làm hỏng.” - Khi mấy người dân ở đó tản đi hết, tiếng Bạch Dương khiến cả bọn lạnh sống lưng. Ai cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Dương đang khom người ngổi xổm ở bên cạnh chiếc xe rách nát kia.

“Bằng chứng?” - Cự Giải hỏi.

“Đây vốn dĩ là cái xe em và Sư Tử đi lúc trước. Vừa nãy đi vội quá nên mọi người đều lấy bừa, chẳng may unnie và Mã lại vớ phải cái xe ghẻ này.” - Bạch Dương chậm rãi nói nhưng rồi giọng nói đột nhiên nghe càng nặng nề - “..Nhưng chỗ này là cố tình bị phá.”

Bạch Dương chỉ vào đoạn nối ở chỗ gãy đôi của chiếc xe. Đó là một chỗ đã bị hoen gỉ, màu đen sậm và xung quanh lại có rất nhiều vết xước khiến người khác phải nghi ngờ. Và khi ráp hai đầu nối của thanh chắn gỉ sét đó lại, cả bọn đều nhìn thấy một vết lõm, như có ai đó đã dùng một vật cứng, cố tình đập mạnh và khiến vết hoen gỉ nứt toác.

“Khi lấy xe, em đã chú ý đến chỗ hoen gỉ này rồi. Còn chạm vào nên em biết rõ nó còn chắc chắn. Nhưng 100% là không hề có vệt lõm này. Chắc hẳn có ai đã cố ý đâm một phát và tạo ra vết này.” - Bạch Dương khẳng định, giọng chắc nịch. Và mọi người im lặng. Không có ai đồng tình, cũng không ai phản đối hay hỏi lại. Năm người đều rơi vào trạng thái im lặng và đều tự mình suy nghĩ. Thế rồi năm người ngồi đó đợi mãi nhưng tận hơn nửa tiếng sau cả bọn vẫn không thấy Lan Phương quay lại nên đâm ra rất sốt ruột. Con đường từ đoạn dốc về đến bản và cho đến khi tìm thấy cửa hàng xe đạp đó rất ngắn, cùng lắm chỉ mất mười phút cả đi lẫn về. Bọn nó lo lắng không biết vì sao mãi vẫn không thấy bóng dáng Lan Phương đâu cả, chẳng lẽ chiếc xe mà cô ấy đi cũng có vấn đề và cô ấy gặp chuyện gì..??

“Mình về rồi đây!!” - Tiếng Lan Phương truyền đến khiến tất cả sự lo lắng và khắc khoải lo sợ của cả bọn đều ngay lập tức biến mất. Từ xa, Lan Phương đạp xe nhạnh như gió lao đến, mái tóc cô rối bời, khuôn mặt thì đỏ ửng lên. Theo sau còn có một chiếc xe máy cùng một người phụ nữ - chủ của cửa hàng xe đạp đó và một người đàn ông.

“Chiếc xe bị sao vậy?” - Người phụ nữ xuống xe, nhíu mày nhìn cái đống tàn tích của cái xe đạp rách nát ở bên lề đường, sau rồi quay sang lo lắng hỏi bọn nó - “Mấy đứa có bị sao không?”

Người đàn ông thì lẳng lặng tiến lại gần chiếc xe xem xét. Sau một hồi hỏi han, nói chuyện, Cự Giải bất đắc dĩ phải đưa ra hai trăm để bồi thường vì đã khiến chiếc xe đó bị hỏng. Vậy là mọi chuyện được giải quyết rất nhanh chóng, gọn gàng mà không bị vướng chút phiền phức nào. Ngay sau đó, người phụ nữ lái xe máy rời đi, quay về bản, còn người đàn ông ngồi đằng sau, vác lấy đống sắt vụn vô dụng ở trên lưng.

“Mình về thôi..”

Sáu người thất thểu đi bộ về. Bây giờ ai cũng cảm thấy mệt mỏi và có chút lo lắng, hoài nghi về nguyên nhân của vụ tai nạn, trừ Lan Phương - cô không hề biết gì cả. Chứng kiến Giải và Mã ngã xe ngay trước mắt nên bọn nó bị chút ám ảnh, nhất thời cũng không có đủ dũng cảm để đạp xe về nhà. Dẫu Lan Phương vừa nãy đạp xe phóng vù vù nhưng đó là tình huống bất đắc dĩ, cô cần tìm gấp người giúp đỡ. Còn bây giờ, khi nhận thức lại được tình hình, trong lòng Lan Phương lại cảm thấy run rẩy, sợ hãi, cô không ngờ bản thân lại mạnh mẽ xung phong đi tìm người.

***

Vừa về đến nhà sàn cũng là lúc bữa ăn chiều đang được dọn lên. Tất cả đều chỉ là những món ăn bình dân giản dị, không hề có chút gì cầu kì hay sa hoa, toàn là đĩa trứng rán, đĩa rau xào, chút thịt rán và cả một bát canh nóng hổi.

“Mọi người lấy chỗ đi. Để em và Phương đi trả xe.” - Sư Tử xua tay đuổi mọi người vào nhà rồi tươi cười cùng Lan Phương dắt hai chiếc xe đạp bỏ đi. Cửa hàng xe đạp chỉ ngay phía trước thôi. Với cả là thời gian thuê xe là hai tiếng cho mỗi lần nhưng tính ra thì bọn nó đã đi gần sáu tiếng, mong là bọn nó không bị nghi ngờ gì.

Lúc Sư Tử và Lan Phương trở về thì các bàn ăn đều chật ních người. Gồm có gần sáu, bảy bàn, mỗi bàn tầm chục người, nằm ở dưới tầng trệt của nhà sàn. Lớp D2 chúng nó ăn cùng với lớp hàng xóm có nhà sàn nằm sát vách. Hơn sáu chục con người, cả học sinh lẫn giáo viên, tất cả đều quây quần ngồi sát nhau vừa ăn vừa trò chuyện, rôm rả mà vui vẻ không ngớt. Khi bữa ăn kết thúc cũng đã gần tối hẳn, bầu trời đang chuyển sang màu xanh thẫm rất nhanh, sẽ chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn tắt nắng và đen hẳn. Nhiều người lục đục xếp hàng đi tắm, gồm cả sáu đứa bọn nó. Vì chỉ một lúc nữa thôi là tới giờ đốt lửa trại bắt đầu. Ai nấy đều mong ngóng điều này.

Khi đến bảy rưỡi, tất cả các lớp nhận được thông báo tập trung ở dưới mảnh sân nhỏ trước nhà sàn. Bên ngoài, bầu trời tối kịt lại như mực. Bởi ở khu làng bản này không có đèn điện nên nhìn xa về bốn phía cũng đều chỉ có một màn đêm đen tối. Xung quanh bao trùm toàn tiếng nói chuyện rôm rả của học sinh của tất cả các lớp và tiếng hét để ổn định trật tự, tập hợp hàng lối của mấy anh chị hướng dẫn viên cùng các thầy cô giáo phụ trách các lớp.

“Đi thôi nào các em.. Đường từ đây đến cái sân đó khá xa đó.” - Anh Quang - hướng dẫn viên lớp 11D2 chúng nó - trên vai anh là một ba lô siêu cồng kềnh, tay cầm cái đèn pin rất lớn.

“Anh không định ở lại ạ?” - Cả một ngày chơi với nhau, bọn nó dần cảm thấy thân thân hơn nên vui vẻ bắt chuyện với anh Quang, đặc biệt là trêu anh ý rất vui.

“Anh có chút việc nên phải về nên ngày mai cũng không dẫn mấy đứa đi chơi được. Có gì anh sẽ nhờ một người bạn trong đoàn để đưa các em đi tham quan.”

“A a... Không cần đâu..” - Cả lũ cật lực phản đối, dù sao thì đi chơi kiểu này thì không có hướng dẫn viên đi kè kè bên cạnh giám sát vẫn vui hơn nhiều.

Dần dần, tất cả các lớp đều nối bước nhau đi trên một con đường đất gồ ghề qua bản đi đến cái sân đất phía đằng kia. Ánh đèn le loi từ mấy cái đèn pin của người dẫn đường hoàn toàn không đủ để mọi người nhìn thấy đường. Xung quanh chỉ toàn người với người, ai cũng đều chen chúc trên con đường đất nhỏ hẹp, chỉ sợ bản thân xảy chân và ngã xuống.

“Này, cả lũ bám vào nhau tạo thành hàng rồng rắn lên mây đi.” - Bạch Dương đề nghị rồi lôi kéo ngay Sư Tử, Nhân Mã và Thiên Bình ở phía sau. Cự Giải thấy thế thì cũng không ngại ngần gì mà bám thêm vào cho đủ bộ.

Bạch Dương đi phía trước, thi thoảng lẩm bẩm hát vài ba bài đang nổi, cuối cùng, thì trở thành cả bọn đều hát và lôi kéo thêm cả mấy người xung quanh. Sợ rằng có ai đó còn không thuộc nên Bạch Dương càng về sau càng cố tình chọn mấy bài học từ hồi Mẫu giáo như “Một con vịt”, “Bà ơi bà”, “Đàn gà con”,.. Khi thấy bóng mấy đứa lớp mình, Bạch Dương vui vẻ đi nhanh hơn và túm lấy một vạt áo bất kì rồi chợt nhận ra, cô túm nhầm áo của một trong mấy tên đáng ghét nhà hàng xóm rồi - Xử Nữ.

“Làm gì đấy?” - Xử Nữ lạnh tanh hỏi Bạch Dương rồi nhướm mày nhìn một hàng con gái nối phía sau.

“Nhìn không biết à. Đang chơi rồng rắn lên mây.” - Bạch Dương bướng bỉnh phản bác. Nói thực là cô muốn buông tay ngay và luôn nhưng vì cái tính cứng đầu cố chấp không chịu thua nên cô cứ bình thản tiếp tục vui vẻ và chẳng quan tâm gì nữa mà kéo tất cả mọi ngươi xung quanh vào cuộc.

Cuối cùng là cho đến lúc mọi người dần dần ra hết được cái sân đó - một sân cỏ rộng lớn phía sau làng bản trường nó ở, cả lớp 11D2 gần như đều đã nối thành một hàng dài rồng rắn đi ngoèn ngèo trên đường. Một sân khấu tương đối lớn đã được dựng ở đó, ánh đèn, loa đài rồi dàn nhạc cũng được bày biện đầy đủ. Xong rồi thì đột nhiên cả hàng giải tán, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ đi xuống sân cỏ đó và bị cuốn theo vào điệu nhạc xập xình, ồn ào. Chả mấy chốc cả trường đã đứng tập trung hết ở dưới sân cỏ, ngoan ngoãn ngồi thành nhóm bao quanh sân khấu để chờ đợi những màn biểu diễn sắp tới. Lớp Cự Giải không thừa bình tĩnh để tìm một chỗ ngồi tốt quanh sân khấu để chờ xem ca nhạc. Mọi người đều cuống cuồng như ong vỡ tổ rồi ngồi quanh quất hết bên cánh gà nhìn mấy bạn nữ tập tành chuẩn bị lên biểu diễn.

Khi giọng của MC cất lên để nhắc nhở các tiết mục tiếp theo chuẩn bị, có cả tiết mục lớp 11D2 trong đó, cả lớp hô hào khí thế để lấy động lực, cũng là để cho năm người lên biểu diễn khỏi run - “Cố lên!! Fighting!!! Hãy đem lại vinh quang cho lớp ta!!!!! Hú hú!!!!!!”

Tiếng nhạc của bài “Lovey Dovey” vang lên, nho nhỏ rồi càng lớn dần. Năm người lớp nó dần dần đi từ cánh gà ra. Thời gian gấp gáp chỉ vỏn vẹn gần hơn một tuần nhưng những động tác nhảy của bài này cả năm người đều nắm rõ, chỉ có là chưa được nhuần nhuyễn. Nhịp nhảy thi thoảng còn bị lệch nhau nhưng nhìn chung, buổi biểu diễn của lớp nó rất thành công.

“Phụt!” - Một tiếng động vang lên và nhạc bị cắt mất. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương là có người cố tình. Vừa bị lạc nhau trong lúc đông người nên chỉ còn lại ba người đi chung với nhau, cả ba dáo dác chạy ra phía bên có MC để hỏi tình hình.

“Chỉ bị tuột giắc cắm thôi.” - chị MC nhẹ nhàng cười trấn an khi thấy vẻ lo lắng của bọn nó - “Có lẽ là bạn nào đó đi qua đây chẳng may vấp phải sợi dây nên mới bị tuột.”

Cả ba liền thả lỏng, chắc là tại sự việc rắc rối liên tiếp xảy ra nên khiến bọn nó suy nghĩ hơi nhiều. Tiếng ca nhạc ngày càng được đẩy lên cao trào. Buổi biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người từ các lớp khác nhau quây thành những vòng tròn lớp nhỏ đan xen nhau rồi tự nhiên nắm tay nhau nhảy nhót, la hét quanh đống lửa trại. Cái nóng của đốm lửa phả, lại còn nhảy nhót, la hét rất nhiệt tình nên chả mấy chốc đa phần mọi người đều nhễ nhãi mồ hôi. Nhưng nào họ có quan tâm. Mọi người đều hết mình nhảy, cùng hô vang lên trường, cùng la hét và nắm tay nhau chạy vòng quanh, tươi cười rạng rỡ vui vẻ hệt như những đứa trẻ.

Khi đã thấm mệt, cả lớp nó tụ tập lại nhưng thiếu rất nhiều người, có lẽ là vẫn đang ở trong đám người náo nhiệt kia.

“Bây giờ không về được. Có mấy thầy cô và hướng dẫn viên canh chặt lắm. Chắc phải đợi khi đống lửa kia tàn mới có thể về được.” - Song Ngư chán nản thở dài rồi lại bất ngờ đưa ánh mắt ngờ vực kì lạ sang Bảo Bình đứng bên cạnh - “Dép mày đâu rồi. Có mỗi một đôi dép tổ ong mà cũng làm mất hả? Đi một chiếc là mốt mới à?”

“Quẩy nhiệt quá nên bị thằng nào nó giẫm lên rồi bay mất rồi. Mẹ thằng chó!!” - Bảo Bình bật cười rồi không chút ngượng ngùng giải thích, sau đấy cậu còn chêm thêm vài câu chửi rủa - “Tao quay lại tìm mà chẳng thấy! Mẹ nó.. tao còn mỗi đôi này để đi thôi.”

Cả lũ nghe xong bật cười ha hả nhìn Bảo Bình. Đến cả việc nghe cậu chửi rủa kẻ xấu số kia mà cũng thấy buồn cười. Rồi chỉ ba giây sau, tiếng cười vừa ngớt thì tiếng Bảo Bình lại vang lên - “Ôi shit!!! Cái mẹ gì đây.. nhớm nhớm kinh quá!”

Một tràng cười nữa lại vang lên không ngừng, Bảo Bình vừa dẫm cái chân trần vào một cũng nước gì đoa chưa xác định. Khuôn mặt cậu nhăn nhó khổ sở ôm lấy cái chân nhảy lò cò như một thằng ngốc. Rồi đến khi lửa tàn, mọi người được thả về, Xử Nữ, Song Ngư và Thiên Yết phải bất đắc dĩ mà luân phiên nhau cõng Bảo Bình về nhà sàn.

“Ôi lưng tôi... Mày.. mày như con heo ý!!! Giảm cân cho tao!! Nghe chưa??!!!” - Thiên Yết thở hổn hển không ra hơi. Cậu ngu khờ nên chơi cá cược với hai thằng kia, cuối cùng là cậu thua, phải chấp nhận cõng Bảo Bình bằng quãng đường của cả Song Ngư và Xử Nữ cộng lại.

“Tao chỉ có hơn sáu mươi cân thôi.” - Bảo Bình cự nự. Cậu bị ba thằng đẩy đi đẩy lại cho nhau nên cũng thấy mệt.

“Thế là cũng đủ thành nửa con heo rồi. Con heo nặng có trăm hai cân là đem bán.” - Thiên Yết khó chịu quạt lại. Cậu thật ra không biết có phải heo nặng từng ấy là đủ đem bán được hay không nhưng khi cãi nhau thì còn ai quan tâm đến đúng sai.

“Thôi đi..” - Cự Giải khó chịu ngăn cản cuộc đấu khẩu giữa hai thằng đàn bà này. Tiếp đó lại vừa vặn lúc Thiên Bình mang mấy chai nước đến chia cho mọi người.

“Cảm ơn.” - Khi mọi người nhận được chai nước, ai cũng đều nói một câu này.

“Có ai thấy Nhân Mã không? Từ lúc đốt lửa trại đã không thấy đâu rồi.” - Giọng Lan Phương không lớn không nhỏ nhưng lại đủ sức huỷ diệt mọi thứ, khiến mọi người đột nhiên thấy hốt hoảng, lo lắng.

Theo lời căn dặn của Cự Giải, cả lớp đều không nói chuyện này với giáo viên phụ trách lớp nó. Vài đứa lén lút đi tìm quanh bản theo từng nhóm nhỏ nhưng thời gian đi chỉ gói gọn trong ba mươi phút.

Gần mười một giờ, tính từ thời điểm Nhân Mã biến mất - tức là từ lúc đốt lửa trại là gần hai tiếng rưỡi, bọn nó hoàn toàn không tìm được bất kì một dấu vết nào của cô.

Vậy là cả bọn đành thừa nhận một điều - Nhân Mã đã biến mất!!

[End -