Tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, mọi người trong lớp dần dần thả lỏng, nét mặt cũng giãn hẳn ra. Giáo viên trên bục cũng phải tạm dừng tiết dạy, chào tạm biệt rồi rời khỏi lớp.
Thiên Bình đang gấp lại cuốn vở của mình, mắt không khỏi nhìn sang người bên cạnh.
Tiết trước có người được cô Song Ngư nhờ đến lớp cô rồi thuật lại rằng giờ ra chơi bảo cô và Bạch Dương đến phòng giáo viên để gặp giáo viên chủ nhiệm có chút việc.
Mà giờ ra chơi cũng đã đến, Thiên Bình không biết là có nên rủ luôn cậu bạn cùng bàn này đi cùng không, vì gọi hai người lên thì ắt hẳn chuyện này có liên quan đến cả hai rồi.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt quá đỗi rõ ràng của Thiên Bình, Bạch Dương liếc sang. Nhưng chỉ được vài giây thì cậu đã ngạo nghễ đứng dậy, tay bỏ vào túi quần, thong thả nói: "Cậu đi trước đi, tôi đến sau."
Không ngờ Bạch Dương hiểu Thiên Bình muốn nói gì, cô thoáng có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh đáp lại bằng cách ồ lên một tiếng, sau đó liền nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi lớp.
......
"Nếu em có gì khó khăn thì phải nói với cô liền nhé!" Song Ngư nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô bé xinh xắn trước mặt.
Thiên Bình nghe vậy cũng rất vui vẻ gật đầu rồi dạ vâng để đáp lại lời cô.
Song Ngư nói tiếp: "Cô biết là học sinh mới thì sẽ rất mới mẻ với xung quanh, nhưng yên tâm, tuy cô là chủ nhiệm mới nhưng cô rất rõ các bạn lớp 12-1 này, các bạn đó thật sự rất tốt. Em có gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ thì có thể nhờ các bạn trong lớp. Em đừng xem em là một học sinh mới, em đã vào 12-1 thì em đã là một thành viên của lớp rồi, cố gắng học tập và hòa nhập với mọi người nhé."
Song Ngư mặc dù là một giáo viên nhưng ít nhiều cô cũng sẽ hiểu được cảm giác của Thiên Bình. Vì đơn giản xuất phát của họ cũng khá giống nhau, một người là giáo viên mới, còn một người là học sinh mới.
18 là độ tuổi với rất nhiều suy nghĩ và sự thay đổi trong tính cách. Không phải đơn giản gì người ta gọi tuổi này là tuổi nổi loạn cả.
Cô cũng rất sợ học sinh của mình sẽ có những áp lực và tâm lý không ổn khi vào môi trường mới nên hôm nay cô muốn ngồi đây, cùng trao đổi chút với Thiên Bình.
Trước mắt là hỏi thăm tình hình, sau là cho lời động viên, đồng thời cũng không ngừng tỏ ý khen ngợi vì thái độ học tập và năng lực của Thiên Bình.
Đừng nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt này rồi nghĩ chỉ được có nhan sắc, thật ra Thiên Bình học rất ổn, khá đều, tuy có vài môn có sự chênh lệch, nhưng sự chênh lệch này không hề rõ, nhìn chung vẫn rất khá.
Thiên Bình rất vui vẻ trò chuyện với Song Ngư, cô cảm thấy vị giáo viên trước mặt này tuy hành động đôi lúc có chút vụng về, hậu đậu, nhưng tuyệt đối đây là một giáo viên giỏi, tâm lý và cực kỳ tinh tế.
Không khí càng trở nên vi diệu hơn khi Thiên Bình nghe thấy giọng nói vang vọng đến của một nam một nữ phía không xa.
Đánh mắt sang thì mới phát hiện đó là giọng của Song Tử và Sư Tử, cả hai đang rất chăm chú chí chóe với nhau.
Có vẻ như các giáo viên đang tụ tập trò chuyện, thảo luận một vấn đề gì đó rất vui vẻ, nhưng rơi vào hai người này thì có lẽ như không chỉ dừng ở việc thảo luận nữa mà nó gọi là tranh luận thì đúng hơn.
Song Ngư cũng chú ý đến hai người, nét mặt lộ ra có chút bất lực. Thiên Bình đoán chắc là cô chủ nhiệm đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng như này rồi.
Ở ngôi trường này cũng lắm điều kì lạ thật, từ học sinh đến cả giáo viên.
"Thưa cô, em đến rồi."
Tông giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu Thiên Bình, cô ngẩng lên, vừa vặn chạm phải gương mặt đầy góc cạnh của Bạch Dương, rất đẹp trai.
Cậu khẽ đưa mắt xuống, cũng vừa vặn chạm ngay ánh nhìn của Thiên Bình. Bốn cặp mắt nhìn nhau, càng nhìn, Thiên Bình càng thấy khó xử.
Nhanh tránh đi ánh mắt của cậu, cô tỏ ý hỏi còn chuyện gì nữa không rồi xin trở về lớp. Song Ngư cũng đã nói xong chuyện cần nói nên liền cho Thiên Bình về, bản thân thì tiếp tục trò chuyện với Bạch Dương.
Đối diện với cậu học sinh này, Song Ngư có chút gọi là hơi sợ đi.
Mẹ của Bạch Dương chính là cô Hoa – giáo viên dạy thể dục của trường. Khi nghe tin Song Ngư sẽ làm chủ nhiệm lớp con trai mình, cô Hoa đã nhiều lần tìm đến cô để than vãn, kể chuyện và nhờ Song Ngư để ý cậu giúp mình vì cậu chính là thành phần cá biệt của trường.
Vì thế, trong suốt quá trình nói chuyện, Bạch Dương trong lời kể cô Hoa luôn là chê, chê và chê.
Và nguyên nhân mà cô cảm thấy khá sợ khi đối diện với cậu học trò này vì cái khí chất quá đỗi mạnh và hung dữ tỏa xung quanh cậu. Vả lại Bạch Dương còn là đại ca có tiếng của cái trường này nữa.
Không có giáo viên nào vui khi nghe tin lớp mình chủ nhiệm có học sinh là trùm trường cả!
Hai cô trò ngồi đối diện nhau, chưa ai mở lời trước càng làm cho không khí thêm phần kì quặc.
“Cô sợ em à?” Giọng nam trầm thấp ngồi đối diện rất bình tĩnh cất lên, thành công phá vỡ sự yên lặng lúc này.
“Đâu, đâu có, cô là giáo viên mà, sao sợ học sinh được, ha ha, em khéo đùa, ha ha.” Song Ngư càng cười càng méo dần, đã thế càng nói càng hiện rõ sự chột dạ của mình.
Sau khi bình tĩnh lại, Song Ngư mới bắt đầu đi vào trọng tâm vấn đề.
"Trước đó cô đã xem qua bảng điểm của em thì thấy em học lệch rất nặng, các môn thuộc ban tự nhiên thì điểm rất cao, nhưng ban xã hội thì không ổn cho lắm, đặc biệt là trong đó có hai môn chính là Văn và Anh."
Bạch Dương vẫn ngồi yên, nhìn có vẻ như đang lắng nghe nhưng nét mặt thì trông vẫn thờ ơ như cũ, Song Ngư càng nôn nóng hơn.
“Em phải nhớ, thi đại học vẫn thi hai môn này, vấn đề nữa cô nhận ra là em vẫn có thể đứng nhất lớp, hay là trong khối, vì điểm các môn tự nhiên của em rất cao, gần như là tuyệt đối, nhưng vì hai môn này mà đã kéo chân em rất nhiều."
Song Ngư cảm thấy rất tiếc cho thành tích của Bạch Dương: “Em có vấn đề gì trong hai môn này sao? Hay là cô và thầy Song Tử dạy không ổn chỗ nào?”
Bạch Dương vẫn bộ dáng như cũ, ánh mắt cậu nhìn chăm chăm vào cây bút ở trên bàn Song Ngư có phần đuôi gắn một con cá màu hồng rất dễ thương ở trên, sau mới nhàn nhạt lên tiếng: “Em cảm thấy không có hứng thú lắm với những môn đó.”
“Hả?”
“Cô và thầy Song Tử giảng rất hay, nhưng em vẫn không tập trung được, chắc là vấn đề nằm ở chỗ em từ nhỏ đã không thích hay hứng thú với những môn này đi. Nếu học thì sau khi thi xong em cũng sẽ nhanh quên hết thôi.”
Khi Bạch Dương nói, lần này lại không hề có sự kiêu ngạo ở trong, mà ngược lại giống như là đang tâm sự thì đúng hơn.
Cậu rất ít khi nói nhiều về vấn đề của mình, nhưng khi Song Ngư hỏi đến, cậu không biết sao lại muốn giải thích chút về việc này.
Song Ngư nghe đến đây thì có chút hiểu được, vẫn có rất nhiều học sinh vì không thích một môn nào đó nên trong quá trình học dù có như nào thì cũng khó tiếp thu vào được.
Bất giác cô nhớ lại khi xưa mình còn học trên ghế nhà trường, môn Hóa luôn là cái gì đó khiến cô đến tận giờ vẫn còn không thích nó, bảo sao khi xưa môn này luôn là lý do khiến cô không thể nạp nổi vào đầu.
"Có gì khó khăn thì em nhớ nói cô nhé, giờ thì lo ôn để tuần sau làm bài kiểm tra cho tốt, các kiến thức ra thi đều đã được giáo viên ôn từ đầu năm đến giờ, em cứ dựa vào đó mà ôn tập!"
Cô chờ sau khi thi xong thì sẽ xem kết quả của các học sinh trong lớp mình, xem thử việc học Văn của đám nhóc này có ổn không cũng như nắm rõ lực học của từng người một.
Dặn dò thêm vài câu thì Song Ngư cũng bảo Bạch Dương về lớp để kịp cho tiết học sau.
Cậu vừa ra khỏi phòng thì một giọng nữ từ đâu vang bên tai Song Ngư, làm cô giật mình xém chút rơi xuống cả ghế.
"Cô đang nói gì với học trò cưng của tôi vậy?"
"Ôi trời đất mẹ tôi ơi!" Song Ngư ôm tim, giật người hoảng hốt đến độ mặt mũi nhắm tịt cả lại.
Cũng tiếp xúc với nhau hơn tuần nay nên Sư Tử ít nhiều biết rõ Song Ngư rất dễ giật mình, nhưng mỗi lần thấy Song Ngư như này thì cô lại càng thấy buồn cười.
Song Ngư vỗ về được con tim bé nhỏ của mình một chút rồi mới bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.
"Bạch Dương con chị Hoa học rất tốt các môn tự nhiên là chuyện ai trong trường cũng biết." Sư Tử nhướng mày, đắc ý khoe: "Học trò cưng của tôi đó, bảng điểm Lí full 10."
Song Ngư có chút hâm mộ, nếu Bạch Dương cũng giỏi Văn như giỏi Lí thì cô không phải đau đầu như bây giờ rồi.
"Có cô vui thôi, chứ tôi dạy Anh cho cậu nhóc thì vẫn phải đau đầu lắm đây."
Song Tử từ đâu thong thả đi đến, gương mặt điển trai mỉm cười nhẹ. Trời ban cho anh gương mặt cực yêu nghiệt rồi, mà anh còn hay cười, làm người nhìn phải mê mẩn vì vẻ đẹp quá công kích ánh nhìn của Song Tử.
Nhưng chỉ riêng Sư Tử chỉ cần thấy Song Tử là liền ghét đến tỏ ra mặt.
"Thì chắc anh giảng dở quá, Bạch Dương học không vào." Sư Tử bĩu môi.
Song Tử nghe xong lại ha lên một tiếng: "Ý cô là chê luôn cả cô Song Ngư giảng tệ?"
"Nè tôi không có ý đó! Anh quá đáng! Anh nhét chữ vào họng tôi!"
Thế là hai người lại vào công cuộc cãi nhau như thường ngày, càng cãi càng hăng, không ai chịu nhường ai. Song Ngư lại phải ngồi ở giữa nhìn qua nhìn lại hai người, nghe muốn nổ cả tai lẫn óc.
Cả hai đang cãi nhau về chuyện Bạch Dương thì giờ cãi luôn sang một vấn đề khác, càng nói càng lệch lạc.
“Ha, cô lên mà mở diễn đàn của trường đi, bọn nhóc trên đó khóc thét khi nói về cô kìa. Gì mà chiến thần bắt gian, chúa tể công thức, bà hoàng coi thi, kẻ hủy diệt niềm vui học sinh, kẻ nắm giữ sinh mệnh giờ kiểm tra. Tôi đọc mà tôi cười."
Song Tử khoanh tay trước ngực, rất cợt nhả vừa cười vừa kể ra hàng loạt biệt danh mà đám học trò đã đặt cho Sư Tử.
Còn Sư Tử nghe xong có tức không? Tức chứ! Nhưng cô cũng đâu có nhịn, cố gắng kiềm lại cục tức của mình rồi bắt đầu vào hiệp chiến với Song Tử.
"Ha, anh thì vừa gì, tôi 49 thì anh cũng phải 50 đó anh ạ!"
"Ý cô là sao?" Song Tử nhướng mày hỏi.
"Cái tính của anh cũng như cái tên của anh vậy, anh coi thi mấy đứa nhỏ lúc thì thả, lúc thì siết, mà siết còn hơn tôi, mấy đứa nó thi xong khóc muốn rớt nước mắt chạy dài 7 bậc thang còn chưa hết."
"Phụt"
Tiếng cười của Song Ngư đã lọt vào sự chú ý của Song Tử và Sư Tử, cả hai cùng giương mắt về phía cô, còn Song Ngư thì ngại đến nỗi phải xua tay, bảo không có gì rồi làm động tác tỏ ý mời hai người battle tiếp.
"Tôi nói cho anh biết, con người anh cái gì cũng quá đáng, anh chê tôi coi thi gắt chứ anh vừa gì. Như tôi nói, người anh như cái tên vậy, lúc coi thi thì thả thí cho bọn nhỏ chép, lúc thì nổi chướng coi gắt đến nỗi tài liệu nó nhét dưới đáy ghế cũng biết."
"Rồi anh nói tôi như vậy thì anh là gì? Anh là ông hoàng của những nụ cười thâm độc, chúa tể của sự khó đoán, tổng tư lệnh tâm thần phân liệt, chiến thần đa nhân cách, kẻ hủy diệt niềm vui của nhân loại. Xin lỗi anh, tôi hết hơi để kể rồi, nhưng dù hơi tôi có dài thì cũng không kể hết được cái sự lẫy lừng của anh đâu!"
Sư Tử nói một tràn dài không vấp một chữ nào, mắng như hát, lảnh lót đến làm người nghe phải choáng váng.
Người bị dính chưởng - Song Tử tức đến nhíu chặt hai đầu lông mày lại, vừa muốn mở miệng cãi tiếp thì đột nhiên có giáo viên khác bỗng gọi anh, làm anh muốn cãi cũng cãi không được.
Thế là Song Tử liền lạnh lùng bỏ đi, trước đó còn không quên liếc Sư Tử một cái, còn hừ lạnh một tiếng.
Nhìn bóng lưng của người kia, nét mặt Sư Tử càng giãn ra, cười đến độ ngoác đến mang tai.
"Cô muốn uống gì không? Hôm nay tôi mời.” Sư Tử hướng Song Ngư nói, trong chất giọng còn không thèm giấu đi sự đắc chí của mình.
Song Ngư: "..." Niềm vui của cô cũng đơn giản quá rồi!
...........
Thiên Yết mở cửa bước xuống xe, chiếc kính râm đen không làm che khuất đi vẻ xinh đẹp vốn có trên gương mặt. Cô khẽ hất mái tóc dài, sau liền tháo mắt kính xuống, nhíu mắt nhìn về ngôi biệt thự trước mắt.
Toàn thân váy đỏ xinh đẹp, nhìn không quá táo bạo nhưng rất tôn dáng, ngược lại càng tăng thêm phần sang chảnh, gợi cảm.
Một thân uyển chuyển bước vào, chỉ vừa tới cửa là đã thấy một người phụ nữ từ trong nhà đi ra, nét mặt không giấu đi sự vui vẻ, "Thiên Yết đến rồi sao, vào đi con gái."
"Bác Châu vẫn xinh đẹp nha, giờ nói con với bác là hai chị em có khi người ta cũng tin."
"Dẻo miệng."
Bà Châu và Thiên Yết ôm ấp thắm thiết giữa nhà, sau bà lại trở mặt, vờ lên án Thiên Yết: “Con thì hay rồi, hơn một tháng nay không đến thăm bác gì cả.”
Thiên Yết vẫn ôm bà Châu, thở dài than vãn: "Cháu dạo này bận quá, truyện cháu sắp chuyển thành phim mà."
"Ôi tội con gái tôi quá."
Hai người nói xong lại tiếp tục ôm nhau, như diễn kịch vậy, người được ôm còn sụt sùi vài tiếng lên, nghe rất thương tâm.
"À ba mẹ cháu khi nào đến?"
"Dạ chút nữa ạ."
Xong hai người kéo nhau vào nhà ngồi nói chuyện tiếp. Thiên Yết một lúc sau mới khẽ hỏi nhỏ: "Anh Cự Giải đi đâu rồi bác?"
"Nó còn ngủ." Bà Châu uống một hớp trà: "Ngược giờ nên giấc ngủ của nó có hơi khác thường chút, 12 giờ đêm còn lục đục dưới bếp nấu đồ ăn nữa là."
Thiên Yết đang uống trà xém chút bị sặc, bà Châu thấy vậy nở nụ cười, rất ý vị cất lời: "Sao vậy? Nhớ người ta nên hỏi à?"
"Ha ha, bác khéo nghĩ quá, anh em lâu ngày hỏi thăm thôi mà."
Thiên Yết cười gượng mấy tiếng cho qua chuyện, nhưng bà Châu làm gì dễ cho qua được, còn đơm thêm một câu đầy sâu xa.
"Đằng nào cũng là người một nhà nên không cần ngại ngùng gì đâu."
Nghe đến đó, Thiên Yết đành yên lặng chuyên tâm lo uống trà của mình, mấy vị người lớn này vẫn còn tâm tư muốn ghép đôi cho cô đây mà.
Lần này Cự Giải về cũng là tiền đề để việc ghép đôi cho cô và anh thuận tiện hơn, chắc chắn là mấy vị này đã lên kế hoạch đâu ra đấy từ lâu cũng nên.
Nói thêm vài câu thì ngoài cửa đi vào liền xuất hiện một dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh cực đẹp trai nhưng giờ lại có vẻ không mấy vui vẻ cho lắm, mày còn nhíu chặt lại, hằn học đi vào.
"Hú Song Tử, i'm here!"
Nhìn Thiên Yết đang ngồi chễm chệ uống trà, Song Tử càng thấy khó chịu, bởi vì khi nhìn thấy cô thì anh lại nhớ đến một người đáng ghét khác.
Thấy Song Tử đã về, bà Châu bảo anh lại ngồi chơi với Thiên Yết còn bà thì phải đi làm chút việc khác.
Song Tử mặt mày tối sầm ngồi xuống cạnh Thiên Yết, bản thân tự rót trà cho mình nhưng cũng không quên khịa cô: "Dẹp cái cách nói nửa tây nửa ta đi, trông phèn!"
"Rồi sao? Ý kiến? Thích chiến ba trăm hiệp không tên kia?"
Thiên Yết có vẻ như đã quá quen với việc bị Song Tử chọc ngoáy mình, cô cũng chẳng tức giận gì.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Song Tử càng nhíu chặt mày. Quả nhiên là bạn thân của nhau, một người thì lúc nào cũng lòe loẹt, lố lăng, người thì ồn ào, hung dữ, ngu ngốc.
Thế là Song Tử đột nhiên nổi điên lên, không nói không rằng đứng dậy bỏ lên lầu, trước đó còn không quên liếc Thiên Yết: "Đúng là người đàn bà điên!"
Bị mắng một cách vô cớ, Thiên Yết chỉ có thể bị sốc tận một lúc sau mới hoàn hồn lại, cô nhếch môi cười khẩy rồi liền tức tốc chạy theo Song Tử lên lầu.
Cô vừa đi vừa nói lớn: "Tên hai nhân cách kia! Cậu đứng lại đó!"
Song Tử chân dài còn đi nhanh, thoáng chốc đã mất hút. Lúc thấy được bóng lưng kia đang bước vào phòng, Thiên Yết hằn học nhanh chạy đến, dường như cô cũng quên luôn là bản thân giờ đang mặc váy.
Đang đi nửa đường thì cửa phòng gần đó đột nhiên mở ra, một dáng người cao lớn khác xuất hiện làm chắn ngang đoạn đường đi của Thiên Yết.
Gương mặt cực điển trai với từng góc cạnh nam tính, ngũ quan thâm thúy, cương nghị. Có vẻ như anh mới ngủ dậy nên dáng vẻ có chút buông thả, tóc mái xõa trên trán còn hơi rối, càng làm tăng thêm phần mị hoặc.
Thiên Yết cứ tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, miệng cũng quên khép lại luôn.
"Không lẽ anh già đến nỗi em quên luôn mặt anh rồi sao?" Giọng người đàn ông âm trầm vang lên, còn nghe rõ tiếng cười trong đó.
"..." Không hề, sao mà có thể quên được gương mặt này, chỉ là bây giờ khi đối diện với anh, cảm thấy vừa có chút lạ lẫm nhưng cũng đầy quen thuộc.
"À anh Cự Giải, anh dạo này khỏe không?" Thiên Yết vén nhẹ mái tóc qua sau tai, hoàn toàn không phải là dáng vẻ hùng hùng hổ hổ vừa chạy vừa hét tên Song Tử vừa rồi.
"Vẫn khỏe, có điều về đây hơi ngược giờ nên chưa thích ứng được." Cự Giải xoa xoa sau cổ, anh hướng mắt nhìn cô mỉm cười: "Em có lẽ đang vội tìm Song Tử?"
Nói xong Cự Giải nghiêng người sang một bên, còn dùng động tác mời Thiên Yết đi trước.
Thiên Yết thấy hành động này của anh thì đành cười gượng vài câu rồi cứng nhắc tiến về phía cửa phòng Song Tử, dùng tay đập đùng đùng lên đó. Tuy cô đang mỉm cười khi nhìn Cự Giải nhưng trong lòng thì lại đang âm thầm mắng Song Tử mau nhanh mở cửa cho cô vào ngay đi!
Một lúc sau Song Tử mới mở cửa ra, Thiên Yết chưa cho anh mở miệng mắng câu nào thì cô đã chạy tọt vào phòng, còn đóng cửa lại rất nhanh, âm thanh vang rõ trong không gian.
Cự Giải nhìn cánh cửa trước mặt bỗng cười càng sâu hơn, đầy ý vị.
..........
Bữa ăn rất náo nhiệt bởi vì có sự tham gia của những người lớn hai bên.
Các bậc cha mẹ thì hào hứng kể chuyện đông tây nam bắc trên rừng xuống biển, thì ngược lại, ba vị lớp trẻ lại rất yên lặng ăn cơm, lâu lâu thì phụ họa vài tiếng cười vào cho thêm phần âm lượng hoặc trả lời nếu có ai hỏi đến mình.
Song Tử có vẻ hôm nay không được vui vẻ cho lắm, từ khi bước vào nhà là mặt đã quạu quọ với cô rồi nên bữa ăn hôm nay anh cũng rất yên lặng, khác với vẻ hoạt ngôn thường ngày.
Và nhân vật chính ngày hôm nay tất nhiên là Cự Giải, người đã vắng mặt trong suốt 10 năm qua.
Thiên Yết nhìn Cự Giải thầm cảm thán, khí chất anh ngày càng trầm ổn, thành thục. Nếu thả con người này vào giới giải trí thì chỉ riêng phần nhan sắc thôi cũng đủ để anh hot rồi.
Nhưng đặc biệt, điểm làm cô vẫn đắn đo nhất vẫn là cái sự nguy hiểm luôn toát trên con người anh. Tuy lúc nào cũng nở một nụ cười phong nhã nhưng cũng chính nụ cười này lại mang đầy khí thế bức người khiến người khác không khỏi rùng mình.
"Năm nay Cự Giải 27,28 tuổi rồi, tuổi trẻ tài cao như vậy nhưng cũng phải nhanh nhanh tìm một người vợ nha."
Nói xong là bốn cặp mắt của các vị phụ huynh không hẹn mà cùng đánh lên người Thiên Yết khiến cô không khỏi chột dạ, bất giác liền giả ngơ mà cầm cái đùi vịt trong chén lên gặm.
"Con gái con lứa, ăn uống không chút thùy mị gì." Mẹ Thiên Yết - bà Vân chẹp miệng liếc cô một cái, lúc sau còn đánh nhẹ vào vai Thiên Yết như một thói quen.
Thiên Yết bị đánh thì vẫn cam chịu như cũ, mặt xị lại thành một đống. Trời đánh tránh bữa ăn, cô cũng chỉ theo thói quen ăn uống thôi mà.
"Bác ơi, may mà nó còn ăn vậy được, nhưng vẫn ăn hơi ít nha, chứ thường ngày nó ăn bảy tô cơm còn than đói."
Song Tử vừa dứt lời thì mọi người liền cười ầm lên, cả Cự Giải cũng cúi mặt bật cười. Thiên Yết tay đang cầm cái đùi vịt mà tức đến nỗi xém chút là ném thẳng vào mặt Song Tử rồi.
Thường ngày có thể chọc cô như nào thì chọc, nhưng hôm nay có Cự Giải đó! Làm ơn hãy để cho cô còn chút mặt mũi đi thằng mất nết!
"Song Tử, cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu." Thiên Yết miệng thì cười cười nhưng thật ra là đang nghiến răng nghiến lợi đe dọa anh.
"Tớ nói đúng sợ thật thôi, cậu..."
"A!"
Song Tử đang nói thì đột nhiên nghe tiếng Cự Giải kêu lên, có vẻ như bị thứ gì đó đập vào chân nên anh liền co rút người lại, nhìn cũng đủ thấy cú đập này không hề nhẹ.
Thiên Yết hoảng đến độ tái cả mặt, lắp bắp lên tiếng: "Xin, xin lỗi anh, em không cố ý, không cố ý đá vào chân anh đâu..."
Nghe Thiên Yết giải thích xong, các bậc phụ huynh mới thầm thở phào, đơn giản nghĩ cũng chỉ là vô ý va chân vào nhau mà thôi.
Nhưng họ đâu biết rằng, Song Tử ngồi bên cạnh Cự Giải lại đang âm thầm cười trộm, còn cười đến rung cả vai. Mà hành động này tất cả đã được Thiên Yết thu hết vào tầm mắt.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Thiên Yết đanh mặt, giơ nắm đấm lên không khí tỏ ý đe dọa Song Tử, còn anh thì vẫn vậy, vẫn cười và giương mắt nhìn lại với một thái độ rất gợi đòn.
Ba mẹ Thiên Yết đánh nhẹ vào cô, mắng sự việc vừa phát sinh rồi, còn Thiên Yết thì tất nhiên phải yên lặng chịu tội.
Không khí hài hòa lại một chút thì ông Châu liền hướng về Thiên Yết, nói: "Tình hình sắp đến sao rồi Thiên Yết, bộ truyện cháu được chuyển thể có ổn không?"
"Dạ cũng sắp vào đoàn phim rồi, cháu đang cố gắng cải biên lại chút để lên phim cho phù hợp hơn ạ."
Thiên Yết trả lời xong thì tiếp tục thu mình lại để ăn cho xong bữa ăn này.
Trên bàn ăn mọi người vẫn đang nói chuyện hăng say, có lẽ là đang nói về cô, sau lại nói gì đó với Cự Giải thì phải, nhưng cô không hề nghe lọt được một chữ nào cả.
Sự việc đá nhầm chân qua Cự Giải đã làm cô rất mất mặt rồi, không còn mặt mũi nào để đối diện với anh nữa.
Thế là xong bữa ăn, Thiên Yết viện lý do rồi chạy về trước, còn diễn với vẻ rất gấp nên cũng không ai dám giữ cô lại.
Thiên Yết thưa thốt xong thì ngay tức khắc chạy ra chui thẳng vào xe rồi phóng thẳng ra ngoài biệt thự.
Gặp trai đẹp chưa kịp tạo nét thì đã để người ta thấy biết bao nhiêu vẻ xấu xí của mình. Aiss chết tiệt mà!
__________
Tiny_Sulkamm: Bỏ một giấc ngủ trưa để chỉnh cho xong chương truyện nè, haizzz biết zậy để tối đăng cho rồi.