Hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở một ngôi trường mới của Triệu Thiên Bình.
Vì gia đình phải chuyển đến một thành phố khác để tiện việc công tác của bố nên Thiên Bình cũng phải chuyển trường theo.
Bố mẹ muốn cô học ở một môi trường tốt như ở trường cũ nên họ đã nhờ người quen ở đây đưa cô vào trường Nhất Trung này, một trong những ngôi trường trọng điểm của thành phố A.
Mặc dù đi cửa sau nhưng thành tích của Thiên Bình trước đó đã rất tốt nên rất dễ dàng được vào đây.
Thiên Bình đi vào sân trường khẽ ngắm nhìn xung quanh. Đây sẽ là nơi tiếp tục cuộc hành trình của cô năm cuối cấp này, gắn bó suốt giai đoạn năm 12, giai đoạn cuối cùng của thời học sinh.
Thiên Bình rất hài lòng nhìn quang cảnh, nơi đây to và đẹp hơn trường cũ của cô nhiều. Mong thời gian tới sẽ có nhiều điều tốt đẹp đến với cô tại nơi đây.
Càng nghĩ càng thấy phấn chấn hẳn, Thiên Bình vui vẻ tiến về phía trước thì đột nhiên như có gì đó vừa lướt nhẹ qua, đụng cả bên vai của cô.
Rất nhẹ, nhưng cũng đủ làm cô giật mình vì tốc độ của nó. Nhanh đến bản thân cô còn chưa kịp nhìn đó là gì.
Ngay sau đó, Thiên Bình liền thấy trước mắt có một thanh niên chỉ thấy đằng sau lưng với dáng người cao thẳng. Trên vai đeo một bên quai cặp, đang rất ung dung trượt ván ngay giữa sân trường.
"..." Chuyện gì thế này?!
Thiên Bình như không tin vào mắt mình. Chiếc ván trượt màu đen điểm thêm màu đỏ với họa tiết màu cực bắt mắt rất hợp với phong thái hoang dã của chủ nhân nó.
Những người xung quanh cũng như Thiên Bình đang nhìn chằm chằm người đang trượt ván phía trước.
Nhưng khác ở điểm là vẻ mặt của họ không có lộ vẻ bất ngờ như Thiên Bình, tựa như đã quá quen thuộc với hình ảnh này.
Thiên Bình vẫn đứng sững như trời trồng ngay giữa sân trường, môi khẽ giật giật. Ngày đầu tiên chuyển trường chưa gì mà đã được chứng kiến một hình ảnh đầy thú vị và mới mẻ rồi.
..........
Chào mọi người, tớ tên là Triệu Thiên Bình, rất vui được làm quen và mong mọi người giúp đỡ trong thời gian tới."
Dứt lời, không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng đến khó hiểu, mọi người đều ngạc nhiên bất động với sự xuất hiện của Thiên Bình đang đứng trên bục.
Mất vài giây sau, một hai tiếng vỗ tay rời rạc vang lên, cuối cùng cũng kéo những người xung quanh như sực tỉnh. Tiếng vỗ tay lúc này mới đồng loạt vang ầm khắp cả phòng, mọi người cũng dần nở nụ cười niềm nở.
Thiên Bình đứng trên bục mỉm cười, sự xuất hiện của cô khiến những người trong lớp kinh ngạc một phen bởi vì nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của Thiên Bình. Còn đẹp hơn nhiều người đẹp trong trường.
"Đây là bạn mới nên các em nhớ giúp đỡ bạn đấy."
Thầy giám thị nói xong khẽ nhíu mày nhìn xung quanh: "Rồi Bạch Dương lại chưa đến?"
Mọi người trong lớp im lặng nhìn nhau, một lúc sau mới có một cô gái đứng lên dõng dạc nói: "Dạ Bạch Dương ở dưới phòng y tế rồi thầy."
"Phòng y tế?"
"Bạch Dương bảo cậu ấy bị tụt huyết áp."
"Phụt ha ha ha ha"
Cô bạn vừa dứt lời thì cả phòng học liền vang lên một trận cười lớn.
Có người còn cúi gầm mặt cố nén cười nhưng hai bên vai đều đang không ngừng rung cả lên.
Nghe là biết giả bệnh đến không thể nào sượng trân hơn.
Thiên Bình khó hiểu nhìn mọi người, bạn bè bị tụt huyết áp mà họ vẫn còn cười được à?
Còn thầy giám thị nghe xong mặt đã nhăn nay càng nhăn hơn, nhưng ông cố gắng áp chế lại rồi quay sang nhìn Thiên Bình bên cạnh chỉ điểm.
"Từ nay em ngồi bàn cuối ở góc kia, sau này chắc sẽ đổi lại chỗ ngồi nên giờ em chịu khó một chút."
Thiên Bình nghe vậy cũng dạ vâng một tiếng rồi đi thẳng xuống vị trí ngồi. Trên đoạn đường đi, mọi người xung quanh bỗng chống im lặng như tờ, mắt dõi theo cô suốt đoạn đường.
Thiên Bình thấy vị trí ở trong có cặp sách và vài món lặt vặt trên bàn, ắt hẳn là của người tên Bạch Dương lúc nãy nên cô đành ngồi chỗ bên ngoài
Trong lúc ngồi xuống, tầm mắt Thiên Bình bỗng rơi vào đồ vật được đặt ở góc bên cạnh ghế dựa vào tường, cảm thấy khá quen mắt.
Đây là một cái ván trượt màu đen và đỏ đầy nổi bật. Nhưng khoan! Đây chẳng phải là của cái người lúc sáng chạy qua đụng vào người cô đây sao!
Thiên Bình bất ngờ đến trợn tròn mắt nhìn ván trượt, nhưng cũng dần thu lại biểu tình của mình, dù gì cô vẫn còn ngồi trong lớp học.
Giờ khẽ đánh mắt nhìn xung quanh, tại sao vẫn có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo nhìn cô đến như vậy?
Nhưng Thiên Bình không biết làm gì, đành mặc kệ những ánh mắt đang dán chặt lên cô.
Thầy giám thị thấy Thiên Bình đã ngồi vào chỗ thì bắt đầu hắng giọng nói tiếp.
"Giáo viên chủ nhiệm mới của các em đã có rồi, sắp tới cô ấy sẽ đến. Lớp chuẩn bị tinh thần đón chào cô ấy đi."
Nghe trong lời thầy giám thị thì bọn họ có thể biết được người đó là một giáo viên nữ, nhưng đến tận giờ còn chưa xuất hiện thì bọn họ lại chắc chắn thêm một điều rằng đây là một nữ giáo viên hoàn toàn mới, có thể là giáo viên mới về đây.
..........
Mấy tiết học trôi qua, giờ ra chơi cũng đã đến nhưng bạn cùng bàn của Thiên Bình vẫn chưa xuất hiện.
Lúc đang loay hoay dọn dẹp sách vở thì có một cô bạn bàn trên quay xuống niềm nở cười với Thiên Bình.
"Cậu đẹp thật đấy, làm quen nhé."
"..." Gặp nhau câu đầu tiên phải là chào nhau chứ, đằng này lại là khen trước. Thiên Bình suy nghĩ trong lòng nhưng không dám nói ra.
Có lẽ đây là khởi đầu thuận lợi cho cuộc sống mới ở đây đi. Thiên Bình cũng vui vẻ khen lại cô bạn đối diện.
"Cậu cũng rất xinh đẹp."
Thấy Thiên Bình trước mặt cũng niềm nở, cô bạn càng cao hứng hơn.
"Tớ tên là Y Dung. Cậu từ đâu chuyển đến đây vậy."
"Tớ từ thành phố B chuyển đến."
Dứt lời, Y Dung hô lên một tiếng, ngưỡng mộ nói: "Nơi đó rất đẹp, yên bình hơn ở đây nhiều. Ở nơi đây vì thành phố lớn nên khá sầm uất, khác với thành phố B nên đôi khi cậu thấy hơi lạ đó."
Thiên Bình thấy cô bạn chân thành chia sẻ nên cũng rất chăm chú nghe theo, cô còn vui vẻ trò chuyện lại. Một lúc sau thì có thêm một tốp nữ sinh khác đi đến bàn cô.
12/1 là một trong hai lớp chọn của khối. Khác với 12/2, 12/1 nam lại chiếm một lượng số đông hơn hẳn, nữ thì chỉ chiếm một phần ba trong lớp nên Thiên Bình có thể nhận ra được những người đến bàn cô lúc này gần như là hầu hết các bạn nữ trong lớp rồi.
Cảm thấy được sủng mà đâm ra sợ, nhưng Thiên Bình vẫn cố gắng mỉm cười thân thiện với các bạn nữ.
Nói chuyện một lúc, Thiên Bình cảm thấy những người này đều rất hòa đồng. Thêm một lúc sau thì còn có thêm vài bạn nam cũng tụ tập lại bàn cô cùng trò chuyện.
Thấy mọi người đều vui vẻ đùa giỡn nhau nên Thiên Bình có thể cảm nhận được bầu không khí rất tốt ở lớp học này.
"À này Thiên Bình, cậu có muốn biết người cùng bàn với cậu là người như thế không?"
Y Dung dè chừng đề cập đến, phút chốc những người xung quanh cũng bắt đầu ái ngại nhìn nhau.
Thiên Bình khó hiểu, cô biết người này tên là Bạch Dương, người đã đụng vào vai cô lúc sáng nay. Còn lại thì mù tịt thông tin.
Nhưng lúc nãy Thiên Bình chứng kiến đoạn hội thoại của thầy giám thị với các bạn trong lớp khi nhắc đến Bạch Dương, Thiên Bình dám chắc đây là nhân vật không dễ đụng rồi.
Thấy Thiên Bình rất muốn biết, những người xung quanh cũng dần chú tâm kể cho cô nghe.
"Vương Bạch Dương là tên cậu ấy, cậu chỉ cần nói tên Bạch Dương ra thôi thì không ai trong trường này mà không biết cả."
Thiên Bình bất ngờ, Bạch Dương nổi tiếng đến mức vậy sao?
"Gia đình giàu có, đã thế mẹ cậu ấy là giáo viên dạy thể dục ở trường chúng ta luôn, khá nghiêm khắc nhưng được cái xinh đẹp và tốt bụng."
"Nhưng Bạch Dương vẫn nổi loạn lắm, cậu ấy có tiếng là không thích bị trói buộc, ba ngày thì hai ngày đã tìm không thấy người rồi."
"..." Nhân vật này đúng là thấy súng cũng giả vờ mù. Mẹ làm giáo viên mà vẫn hiên ngang làm loạn ở trường.
"Mặc dù vậy nhưng thành tích của Bạch Dương tốt lắm. Điểm các môn thuộc tự nhiên thì ở đây khó ai đọ lại được cậu ấy, cực đỉnh luôn. Năm trước còn full điểm 3 môn tự nhiên."
Thiên Bình há hốc miệng: "Thật sao! Vậy cậu ấy đứng đầu bảng rồi!"
Nói đến đây những người xung quanh mới thở dài.
"Thiên tài mảng này nhưng kém mảng kia thôi. Môn Văn không ổn lắm, môn Anh thì cứ tàn tàn vừa chuẩn trên 5 thì cậu nghĩ Bạch Dương đứng đầu được không?"
Thiên Bình chỉ à lên một tiếng tựa đã hiểu ra vấn đề, đúng là có chút tiếc thay cho Bạch Dương, đây là học lệch điển hình đây mà.
"Nhưng cậu ấy vẫn chễm chệ nằm trong top."
"Mà năm nào mấy thầy cô cũng tìm đến Bạch Dương bảo đi thi học sinh giỏi, cậu ấy không cho ai mặt mũi nói không đi là không đi. Lúc sau phải nhờ đến cô giáo Hoa ra tay thì cậu ấy mới miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng tính cách của Bạch Dương vẫn cứ thất thường lắm."
"À Thiên Bình, Bạch Dương đẹp trai lắm. Cậu nhất quyết đừng để nhan sắc cậu ấy mê hoặc nhé, không tốt đâu."
Thiên Bình ngơ ngác nhíu mày, nhìn cô giống mê trai lắm hả?
"Bạch Dương nhan sắc đẹp lắm đó, dáng người còn chuẩn nữa. Con gái thích cậu ấy nhiều lắm nhưng chỉ sợ tính tình bất thường, hung dữ của cậu ấy nên không ít người không dám tỏ tình hoặc âm thầm bỏ cuộc."
"Kể cậu nghe, mấy năm trước có nhiều người tỏ tình với Bạch Dương, không ngờ cậu ấy từ chối thẳng mặt, còn làm cho người đó khóc nữa. Chắc là vô tâm quá nên mấy cô bạn đấy không chịu được."
Thiên Bình tò mò hỏi: "Vậy trong số các cậu có ai thích cậu ấy không?"
Như nói trúng điểm huyệt, các bạn nữ chỉ gãi đầu ái ngại cười cười, lúc sau cũng không giấu diếm gì liền kể ra hết.
"Có chứ, bỏ tính cách đi thì mọi thứ của Bạch Dương quá hoàn hảo. Mấy người ngoài lớp còn thích huống gì bọn tớ ngày nào cũng gặp mặt."
"Đúng đúng."
"Nhưng mà sau này biết tính tình Bạch Dương không hiền hòa mấy nên bọn tớ cũng dần bỏ ý định đó đi rồi."
"Sau này bọn tớ mới phát hiện, thà làm đàn em của Bạch Dương còn vui hơn làm bạn gái của cậu ấy."
Những người xung quanh nhắc đến là vui vẻ bàn luận, mặc cho Thiên Bình vẫn còn đang mơ hồ mọi thứ.
"À tính tình Bạch Dương tuy dễ nói chuyện nhưng không dễ thân, vả lại cũng không thích ai ngồi cùng bàn nên có khi đi học lại cậu ấy sẽ gây khó dễ với cậu đấy."
Thiên Bình nghe xong càng ngơ ngác hơn, sao bạn cùng bàn mới này của cô nghe như là giang hồ đi học vậy nè.
"Nhưng không sao đâu, có đổi chỗ thì bọn này sẽ giúp cậu an toàn di chuyển tới vị trí khác, yên tâm đi người đẹp."
Lần này thì đến lượt mấy bạn nam xung quanh lên tiếng, nháo nhào hăng say nói.
"Thiên Bình, cậu đừng trêu chọc gì đến Bạch Dương là được, cứ vui vẻ chơi với bọn tớ cũng vui rồi, không sao."
Mọi người kể đủ chuyện làm cho tâm lý của Thiên Bình lên xuống thất thường, rồi lúc sau lại an ủi như chưa hề có gì xảy ra.
Thiên Bình cố gắng gượng cười bình tĩnh lại. Ngoài mặt thì vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn nhưng trong lòng lại đang rối rắm cả lên.
Sao mới ngày đầu đi học mà đã gặp đủ chuyện bất an như vậy rồi nè.
.......
Trong căn phòng, Thiên Yết đang chăm chú dán chặt mắt vào màn hình, tay không ngừng gõ liên tục lên bàn phím, màn hình cũng vì thế mà lúc này đã chằng chịt toàn là chữ.
Mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trên gương mặt trắng nõn đeo một gọng kính đen dày, tóc còn cài lên cái cài tai gấu làm lộ ra vầng trán trơn nhẵn.
Tuy mắt và tay đang hoạt động hết công suất nhưng lâu lâu một tay khác lại đang với lấy cái bánh bên cạnh rồi bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm không hề có một chút gì gọi là hình tượng.
Hai chân còn xếp bằng trên ghế, cả người hoàn toàn là một bộ dáng lười biếng lại lôi thôi.
Tôn Thiên Yết chính xác là nữ tác giả nổi tiếng viết truyện ngôn tình với bút danh Tôn Nữ Thiên. Người được mệnh danh là tiểu thuyết gia xinh đẹp nhất trong giới văn học hiện nay.
Sở dĩ cô được gọi như vậy bởi vì Thiên Yết không ngại đăng ảnh chính mình lên mạng xã hội, khác hoàn toàn với phong cách của nhiều tác giả thường chọn cách dấu mặt mình.
Thiên Yết luôn nghĩ rằng bản thân cô có nhan sắc thì tại sao phải giấu đi? Cô cũng đam mê selfie, mà selfie rồi không lẽ cất đi để ngắm một mình? Thế là Thiên Yết vui vẻ đăng hết ảnh lên luôn.
Từ đó, lượng fan của Thiên Yết ngày càng tăng, chiếm lượng fan đông đảo hàng top hiện nay. Có người yêu thích truyện của cô, cũng có người yêu thích nhan sắc của cô mà đến.
Thiên Yết cuối cùng cũng xong công việc, cô vươn vai duỗi cánh tay, cả người mệt mỏi dựa vào ghế ngẩng mặt lên trần nhà.
"Vậy là cuối cùng cũng xong một phần."
Thiên Yết dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng, cô vừa đi vừa gãi đầu tóc đã rối mù trước đó, còn ngáp lên ngáp xuống, lững thững xuống bếp lấy nước uống.
Fan hâm mộ mà thấy hình tượng Thiên Yết lôi thôi ở nhà như này chắc phải khóc thét. Hình tượng xinh đẹp lại sang chảnh mà cô xây dựng, đăng tải bên ngoài, lại hoàn toàn khác với hình tượng lúc này của chính Thiên Yết khi ở nhà.
Đang uống nước thì điện thoại đột nhiên vang lên. Thiên Yết nhìn người gọi đến thì có chút dè chừng nhưng rồi cũng đành bắt máy.
"Thiên Yết!! Lại ở nhà ôm máy tính cả ngày đúng không?! Hoàn toàn quên luôn bà già này đang ngóng cô về rồi hả?!!"
Thiên Yết để điện thoại ra xa, mặt cũng nhíu lại, một tai khác bịt lấy tai.
"Mẹ à, mẹ ngóng con hay ngóng con rể tương lai."
"Cô biết thế sao còn không dẫn người về đây?"
Thiên Yết bĩu môi, người đâu mà dẫn về. Bảo dẫn cái laptop về cô còn vui vẻ chấp nhận được.
Thấy Thiên Yết không lên tiếng, bà bên kia đã nói tiếp.
"Điện để báo con một tin, Cự Giải sắp về nước rồi đấy."
Thiên Yết nghe đến cái tên này liền lộ ra chút suy nghĩ nhưng rồi mày đẹp liền nhăn lại.
"Mấy năm rồi mà mẹ vẫn chưa bỏ ý định ghép đôi con với anh ấy à?"
"Thôi đi, chẳng phải còn bé cô cứ nằng nặc ầm ĩ nói là sau này muốn đi theo Cự Giải đòi cưới nó à? Giờ còn làm cao."
Sự việc trong lời bà nói cũng phải cách đây 20 năm, lúc cả hai con bé tí tẹo miệng còn hôi sữa kia.
Thiên Yết đau đầu day trán: "Cự Giải rồi đến Song Tử, mẹ muốn đuổi con lắm hả?"
"Con với Song Tử cuối cùng cũng có thành đâu, rồi giờ thành anh em kết nghĩa luôn, cô cậu hay thật."
"..."
"Không nói nhiều, Cự Giải sắp về rồi, mẹ sẽ tạo điều kiện cho hai đứa gặp mặt. Cấm cãi."
Nói xong bà cúp thẳng máy, không cho Thiên Yết nói thêm lời nào nữa, cô đành chỉ biết mím môi nhìn chọc vào màn hình.
Lâm Cự Giải, đây chẳng phải là người đàn ông được mệnh danh là con sói điên họ Lâm đây sao!
Từ nhỏ xác thực là bọn cô rất thân nhau, nhưng từ khi anh đi du học thì cho đến nay hai người vẫn chưa gặp lại. Cũng hơn 10 năm rồi.
Sở dĩ Cự Giải được gọi là con sói điên nhà họ Lâm thì theo cô được biết thì chuyện cách đây cũng vào bảy năm trước khi tập đoàn Song Lâm đang lâm vào cảnh thất thủ vì một số chuyện xảy ra. Dẫn đến tình hình công ty lúc đó rất căng thẳng. Xui thì có thể một bước sụp đổ ngay.
Bác trai là bố Cự Giải và Song Tử đột nhiên trở bệnh, bác gái cũng vì chuyện này mà thân thể cùng tâm trạng cũng trở nên yếu dần.
Song Tử thì còn quá nhỏ để xoay sở tình thế. Lúc đó Cự Giải đang du học nước ngoài liền tức tốc trở về xử lý công chuyện trong công ty mặc dù thời điểm đó anh còn rất trẻ.
Chuyện vẫn chưa dừng lại, từ đây cũng bắt đầu cho cái tên gọi của Cự Giải được hình thành.
Họ nói rằng ông Lâm Lộc là một con sói trong giới, bởi vì độ tinh ranh và xảo quyệt của ông nên thời gian ngắn mà đã đưa tập đoàn giải trí Lâm Lộc của mình vươn lên cực đại khiến người khác không khỏi dè chừng lẫn ganh tị.
Chuyện gia đình ông có hai cậu con trai hầu như người trong giới cũng đều biết đến và đây cũng chính là những người sẽ nối dõi tiếp theo. Vì vậy họ đặt đây là những con sói con của nhà họ Lâm.
Nhưng sự tích con sói điên của Cự Giải bắt đầu khi anh trở về nước vào công ty.
Thiên Yết lúc đó cũng khá mơ hồ chuyện này, chỉ biết là Cự Giải một thân thanh niên nhỏ nhất trong đám người ranh ma trong phòng họp, dám đứng lên và đưa ra một ý kiến cực táo bạo mà tất cả nghe xong đều phản đối kịch liệt.
Nhưng Cự Giải vẫn lạnh lùng quyết định, mặc cho những người trong hội nghị gièm pha sau lưng.
Họ nói anh là bị điên. Chuyện này cũng truyền tai ra khắp người trong giới.
Bọn họ đều cười nhạo Cự Giải và đang chờ ngóng ngày Song Lâm suy tàn.
Nhưng không ngờ, chính quyết định táo bạo đó đã một lần làm sống dậy Song Lâm, đưa công ty xoay mình, vực dậy trước bờ vực trong sự ngỡ ngàng của những người bên ngoài và sự vui mừng của toàn thể nhân viên bên trong.
Năm đó, một cậu nhóc 20 tuổi, người được gọi là con sói điên của nhà họ Lâm đã làm nên điều kì tích mà khó ai làm được.
Sau việc này, anh quay lại nước ngoài và tiếp tục chương trình học. Nhưng không vì thế mà nói anh sẽ không tham gia nhúng tay vào chuyện công ty ở trong nước.
Cự Giải bao nhiêu năm vẫn đứng từ xa quan sát và hành động nếu cần thiết.
Danh xưng con sói điên này được nhiều người biết đến và cũng đi theo Cự Giải suốt mấy năm nay, bây giờ vẫn vậy.
Họ dè chừng và cảm thấy sợ hãi với sự xuất hiện của Cự Giải.
Tiếng điện thoại vang lên thành công chấm dứt chuỗi suy nghĩ của Thiên Yết. Cô mở ra xem thì chỉ là một tin rác.
Thiên Yết bực dọc cầm đống đồ ăn vặt vào phòng, vừa đi vừa cằn nhằn. Một người nổi tiếng nguy hiểm như Lâm Cự Giải vậy mà gia đình cô còn ra sức làm mai mối cho.
___________
Triệu Thiên Bình của Tương Phùng khác với Ngô Thiên Bình của Vấn Đề Học Đường lắm =)) Triệu Thiên Bình mềm mại, ngọt ngào hơn Ngô Thiên Bình chị đại ngang ngược bên kia nhiều =)) nhưng Triệu Thiên Bình rất dễ thương nha, bạn nhỏ ngoan ngoãn nhưng thật ra rất kiên cường, mạng mẽ lắm đó.
À mà hình như mới hai chương đầu mà tôi xây dựng hình tượng mấy ông nam hơi sợ thì phải =)) chưa gì mà hết Song Ngư, Thiên Bình rồi tới Thiên Yết đều cảm thấy bất an mặc dù chưa gặp, chưa tiếp xúc gì nhiều luôn =))
__________
Tiny_Sulkamm