[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 13




Vài ngày sau, trên Thiên Cung có vài chuyện rất náo nhiệt.

Tin tức thứ nhất là việc Huyền Thú Đế Cơ và Dương Mã Linh Chi Đế đã đánh bại và phong ấn Tam Huyền thú một lần nữa, và cả hai sẽ được triệu tập lên Thiên giới để khen thưởng, đồng thời Sư Tử Chi Đế cũng đạt được một chiến công lớn đầu tiên trên cương vị trưởng tộc của tộc nhân thú, càng được chúng thần tiên ngưỡng mộ nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên khi nghe đến tung tích của Nhân Mã Chi Đế - người ẩn danh sau một vạn năm trước.

Tin thứ hai, tiểu công chúa của Đông Hải Đế mất tích khiến cả đại dương dậy sóng.

Còn tin thứ ba, là Kim Ngưu Chi Đế, cũng là Đế Cơ Hồ tộc tương lai, bị cha nàng là trưởng tộc đương thời ép đi xem mắt nhưng nàng không chịu, rốt cuộc trong lúc nghĩ quẩn nàng ta bỏ nhà ra đi.

Bạch Dương cũng không dám ló mặt trên Thiên giới, vì thể nào cũng sẽ bị một đống tiểu tiên khác bu lại hỏi chuyện. Cả hai chuyện đầu thì nàng chẳng biết gì đâu nhưng chuyện của Kim Ngưu thì nàng tất nhiên phải biết, vì căn bản nàng ta đang trốn thui trốn lủi trong động Tinh Khạch của nàng chứ đâu! Nhìn cái mặt lấm la lấm lét đó mà Bạch Dương khẽ thở dài một hơi, con bướm Lai Chu nàng vẫn chưa có dịp trả lại cho chủ nhân của nó được Bạch Dương thả cho tự do bay lượn trong động, lúc này thì nó lại nghỉ ngơi trên vai của Bạch Dương, tỏa ra mùi hoa sen thơm ngát. Bạch Dương chống cằm, thắc mắc:

-"Chỉ là xem mắt thôi mà? Cô làm gì phải sợ?"

-"Ta làm gì sợ mấy cái thứ đó, nhưng mà cô thử bị lôi đi xem mắt lần thứ hai mươi đi xem có sợ hay không?"

Ngữ khí Kim Ngưu đầy giận dỗi, nếu ở dạng hồ ly thì chắc chín cái đuôi trắng muốt sẽ dựng đứng cả lên. Bạch Dương nghe thì có chút nổi da gà, hai mươi lần? Vậy là Kim Ngưu không làm quá lên thật, nếu là nàng thì chắc chắn sẽ nổi nóng mà đốt trụi lông mấy tên đối tác xem mắt kia. Thế là nàng xoa đầu Kim Ngưu, rồi ôm nàng ta vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi. Kim Ngưu cũng ôm chặt lấy lưng Bạch Dương, giọng nói tràn đầy uất ức, đôi mắt đen láy to tròn ánh lên vài tia buồn bã:

-"Cha ta rõ ràng là ép ta! Nhưng ta phải làm sao đây? Nếu cứ ở động của cô chắc chắn sẽ lại bị lôi về..."

Bạch Dương khẽ suy tư, Kim Ngưu vẫn trưng ánh mắt long lanh chờ đợi về phía nàng khiến Bạch Dương khó xử. Phen này coi bộ Kim Ngưu thực sự muốn bỏ nhà ra đi rồi... Bạch Dương vuốt mái tóc đen nhánh của Kim Ngưu, cười nhẹ rồi búng vào cái ấn hoa anh túc trên trán nàng ta khiến Kim Ngưu ôm lấy trán la oai oái. Sau đó, giọng Kim Ngưu trùng xuống, khuôn mặt thoáng buồn.

-"Ta muốn tìm tình yêu đích thực cơ, một người ta thực sự thích, chứ không phải bị ép buộc phải yêu chỉ qua vài lần gặp mặt..."

-"Được rồi, được rồi ta hiểu rồi, thế cô định làm sao?"

-"Hay xuống trần gian nhỉ?"

-"Này, không được đâu nhé, cô xuống đó ta không an tâm tí nào, thần tiên không được dùng phép thuật dưới trần gian, cô mà vướng vào rắc rối gì ta biết ăn nói sao với cha cô đây?"

Kim Ngưu gãi gãi đầu, không xuống trần gian thì thôi, đành phải kiếm một nơi khác vậy. Kim Ngưu bấm bấm từng ngón tay, vẻ mặt như đang suy tính gì đó. Bạch Dương nghiêng đầu, nàng ta chống cằm, hỏi Kim Ngưu: -"Nghĩ ra chưa?"

-"Hay ta lên Thiên giới nhỉ? Bế quan trong Cụng Phương điện, như thế có thể được che chở dưới danh Thiên Đế..."

-"Cô chắc chưa? Cha cô chỉ cần biết cô ở đó là thể nào ông ấy cũng lôi được cô ra."

Bạch Dương nhướn mày, nhấp một ngụm trà rồi cười mỉa mai. Kim Ngưu lại trầm tư, Bạch Dương nói không phải là không có căn cứ, nhớ có lần cha nàng tìm được nàng ở động của Bạch Dương, mặc dù không làm ầm ĩ lên những sau hai canh giờ vẫn liên tục đe dọa khiến Kim Ngưu sợ hãi mà vẫn phải ló đầu ra. 

Nhớ hồi ấy, mẹ Kim Ngưu lẫn Phượng Hoàng cổ - mẹ Bạch Dương mặc dù đang mang thai nhưng vẫn phải ra chiến trường ứng chiến liên tục trong ba tháng liền, trong lúc đó cũng kết giao tỷ muội. Bạch Dương ra đời trước Kim Ngưu nên mẹ nàng lui về hậu phương trước, còn mẹ Kim Ngưu vẫn phải chiến đấu thêm một tháng rưỡi nữa thì nàng mới chào đời, khi sinh Kim Ngưu cũng gặp nhiều khó khăn, ở chiến trường cực khổ cũng cứ ngỡ mất nàng rồi, nhưng trời đất phù hộ nên Kim Ngưu vẫn bình an chào đời, lại còn rất khỏe mạnh.

Ngày Kim Ngưu sinh ra cũng là ngày hai vị thượng tôn hoàn thành phong ấn, chiến tranh hoàn toàn kết thúc. Chính vì thế, Kim Ngưu được coi là niềm may mắn của Hồ tộc nói chung và Thiên giới nói riêng. Nên ở tiệc thôi nôi của Kim Ngưu, hầu hết các thần tiên đều đến tham dự, cả Thiên Đế cũng uống rượu mừng cho nàng. Đồng thời Kim Ngưu cũng nhận được sự yêu mến của rất nhiều thần tiên bởi vẻ ngoài đáng yêu, bụ bẫm kể từ khi nàng còn bé đến khi nàng trưởng thành và trở thành một tiên nữ vô cùng xinh đẹp, diễm lệ như bây giờ, cũng vì thế mà cha nàng mặc dù đe dọa rất nghiêm khắc nhưng Kim Ngưu vẫn được người khác bênh vực, giúp đỡ. Mặc dù bây giờ Kim Ngưu cũng sáu vạn tuổi rồi nhưng tính tình vẫn vô tư, nên đôi khi hay vướng vào rắc rối cùng các hiểu lầm, đã vậy còn bị cha mẹ và các huynh đệ ở nhà giục lấy phu quân miết khiến nàng vô cùng mệt mỏi. 

Tuy hay chơi bời đi đây đi đó cũng Bạch Dương, nhưng Kim Ngưu luôn hoàn thành tốt các bài kiểm tra và các nhiệm vụ của Thiên đình giao. Không những thế Kim Ngưu còn rất tốt bụng, hòa đồng, luôn biết giúp đỡ người khác khiến thần dân trong Hồ tộc vô cùng yêu quý và kính trọng nàng. Năm Kim Ngưu và Bạch Dương tròn hai trăm tuổi đã tự nguyện đi đến giúp đỡ những vùng còn bị ảnh hưởng bởi chiến tranh mà chưa thể phục hồi, cũng tạo được vô số danh tiếng. Còn tai tiếng thì cũng không hẳn là không có... chỉ là nàng ta nhiều pha làm liều, chọc tức phụ thân nàng nổi giận đến xung nộ khí, rượt đuổi nhau làm sao mà đến mức xém nữa làm sập một động làm người ta không khỏi ngao ngán, nhưng cũng được một bụng cười vô cùng vui vẻ.

Kim Ngưu suy nghĩ thêm một lúc nữa rồi đập tay, ánh mắt nàng sáng rực lên, sao nàng lại có thể quên mất phép ẩn thân mà gia gia nàng dạy nàng năm xưa nhỉ? Xong nàng quay sang nói với Bạch Dương, tay thì vội vã cột chiếc tủi vải qua ngang vai.

-"Ta có cách rồi, cô không cần lo cho ta nữa đâu, ta đi đây!!"

-"Khoan khoan, cô đi đâu chứ!??"

-"Ta lên Thiên cung đây, tạm biệt."

-"S... sao? Đã bảo không được rồi mà...?"

-"Đừng lo cho ta!!"

Nói rồi Kim Ngưu liền đứng dậy, chạy thật nhanh ra khỏi động trước con mắt ngỡ ngàng của Bạch Dương, khiến nàng ú ớ không biết phải làm gì. Kim Ngưu này cô cũng thật là! Bạn bè thân thiết vậy mà chưa nói gì đã chạy đi là sao chứ? Bạch Dương thở hắt ra một hơi, xong lại quay qua con bướm Lai Chu đang đậu bên vai thắc mắc: -"Ngươi thấy cũng kì lạ đúng chứ?"

Lai Chu đã thức giấc từ lâu, nó bung cánh bay lượn xung quanh Bạch Dương, luôn tỏa ra hương sen thơm ngát khiến nàng dễ chịu vô cùng. Bạch Dương dang tay để Lai chu đậu lên ngón tay nàng, khuôn mặt Bạch Dương lim dim, ánh mắt mơ màng, nàng khẽ mỉm cười rồi nhìn Lai Chu, dịu dàng nói:

-"Có lẽ đã đến lúc trả người về với chủ nhân rồi nhỉ?"