[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 22




Thiên Yết sau ngày hội lạc mất Song Ngư, nàng không khỏi lo lắng, ở trên Thiên giới liền mấy ngày chỉ để tìm tin tức muội muội.

Nàng sốt sắng mấy ngày nay, không biết nên làm gì, cứ nán lại Kinh Hải cung của nàng trên Thiên giới, ngày qua ngày tìm một góc gách của Thiên cung bao la rộng lớn, chẳng khác gì Đông Hải của nàng, Thiên Yết như mò kim đáy bể.

Hết cách, Thiên Yết còn một thuật pháp, đó là thuật Tản Hồn, một thuật pháp tách một chiều không gian của nhận thức ra khỏi cơ thể, tồn tại như một linh hồn và có thể đi xuyên vật, nhanh chóng đến được những nơi cần phải đến. Ở Đông Hải không ai giỏi thuật pháp này hơn Thiên Yết, tuy nhiên, Tản Hồn có một điểm yếu chí mạng, đó là chỉ cần gặp người có tu vi cao hơn mình bắt lại, thì không những bị lộ vị trí hiện tại, còn có thể yếu đi nếu phần nhận thức đó bị huỷ.

Chậc, gặp ai bây giờ nàng cũng không sợ... chỉ có sợ vô tình gặp phải một người...

Nhưng Thiên Yết vẫn ưu tiên em gái hơn, ở Đông Hải, nàng chỉ có nó là thân thiết nhất.

Thiên Yết lệnh cho a hoàn trông cửa, trong lúc nàng thi triển phép thì không được để ai làm phiền nàng. Thiên Yết bắt đầu nâng tay, hít nhẹ một hơi, khi thở ra, một phần nhận thức của nàng cũng từ đó tách khỏi cơ thể. Thiên Yết ở trạng thái thiền vị, tập trung suy nghĩ để điều khiển phần hồn đã tách ra. Nàng điều khiển nó đi khắp nơi, khuôn mày liễu khẽ nhíu, Song Ngư bẩm sinh không có linh lực mạnh mẽ như nàng, Thiên Yết còn không biết nàng ta đang ở tình trạng như thế nào, mà việc dò la linh lực lại có chút khó khăn.

Tìm nửa ngày ở các tiền viện nhỏ của các tiểu tiên không có tin tức, thì giờ chỉ còn mấy chỗ của các vị Chi Đế khác... thậm chí là cả Thượng Tôn... nàng chưa tìm qua. Thiên Yết cũng tìm qua một lượt cung của các vị Chi Đế khác, chỉ có điều, Trầm Diệp cung nàng đã chạy qua chạy lại mấy lần, dù không tiện, nhưng nàng nhất quyết sẽ tìm ở đó cuối cùng.

Thiên Yết cũng không nghĩ tới việc, người ở trong đó đang đoán xem nàng có việc gì mà lại dùng thuật Tản Hồn bay qua bay lại trước cửa nhà hắn.

Nhưng cũng chỉ vậy, Xử Nữ an tĩnh đọc sách, để tâm nhưng không can thiệp, cũng không có ý vạch trần nàng.

Hắn biết nàng đang tìm người, trên mặt chỉ khẽ nở một nụ cười không biết là có ý gì, nhưng ánh mắt ấy của hắn, rõ là không vui.

Xử Nữ chỉ tay, một luồn sáng theo tay hắn như tơ chỉ, đột ngột hiện ra quấn lấy cổ tay Thiên Yết khiến nàng giật mình, cứ tưởng là bị ai bắt gặp, nhưng khi nhìn theo đường chỉ vàng ấy, Thiên Yết thấy nó đang dẫn nàng đi đâu đó.

Có ai đó đang giúp nàng sao?

Đi theo đường chỉ, dù mờ nhạt, nhưng càng lúc Thiên Yết lại cảm nhận được sự hiện diện yếu ớt của Song Ngư. Thiên Yết khuôn mặt tươi tỉnh lên thấy rõ, nàng vội vàng đi nhanh hơn, cuối cùng, đường chỉ dừng lại trước Thư Đồ cung của Dược Tri Hoá Ma Kết, rồi biến mất.

"Ở đây đúng là có linh lực của tiểu Ngư."

Đang lúc tính xông vào đòi người, cánh cửa Thư Đồ cung đột nhiên mở ra, như đã đoán được từ trước, Ma Kết Chi Đế ôn tồn bước ra, khuôn mặt thư sinh cùng phong thái rất chuẩn thần tiên xuất hiện, tên tay hắn là một cái bình nhỏ.

Thiên Yết mở mắt ngạc nhiên, trong bình là một con cá nhỏ, chắc chắn là Song Ngư của nàng. Con cá nhỏ trong bình như nhận ra, nó quẫy đuôi đạp nước không ngừng.

- Ta đến để...

- Ta biết rồi, Hải Nữ Chi Đế vào trong cái đã, Ma Kết ta có việc muốn bàn.

Chưa kịp để Thiên Yết nói hết, Ma Kết cắt ngang, hắn cười nhẹ. Thiên Yết thoả hiệp, theo Ma Kết vào trong. Một bàn trà bên trong sân vườn nhỏ đã được bày sẵn, Ma Kết mời Thiên Yết ngồi ở đối diện, rót cho nàng một tách trà nóng, sau đó đặt chiếc bình trên tay về phía nàng, cho tỷ muội họ hội ngộ.

Song Ngư nhảy ra khỏi bình, biến lại về dáng người, khuôn măt như có chút ấm ức nhào đến tỷ tỷ nàng ta mà oa oa. Thiên Yết ôm lấy nàng ta, khuôn mặt như đã trút được mọi ưu phiền, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Song Ngư vẫn còn nguyên vẹn.

- Tỷ ơi, tỷ ơi...

- Ta đây, ta ở đây rồi... muội đừng sợ.

Song Ngư nũng nịu chui vào lòng Thiên Yết để nàng ta vỗ về, trong khi Ma Kết cứ nhàn nhã uống trà, để cho hai cô nương trước mặt riêng tư một chút.

- Muội có sao không? Có bị đau ở đâu không?

- Muội không sao, chỉ có điều...

Song Ngư lắc lắc cái đầu nhỏ, rồi nàng lấm lét nhìn qua phía Ma Kết vừa đặt tách trà xuống. Thiên Yết nâng tay, tỏ ý cảm tạ Ma Kết vì đã chăm sóc cho Song Ngư thời gian qua, nhưng Ma Kết khẽ nâng tay, từ chối ý tứ của nàng.

- Hẳn là người ấy dẫn cô đến đây.

- Dược Tri Hóa, ý người là? - Thiên Yết hỏi lại trước câu nói lấp lửng của Ma Kết.

- Người ấy có nhờ ta một việc... theo ta biết, ở Đông Hải chỉ có một mình cô chức vị Chi Đế, các anh em cô không nổi trội. Song Ngư tiểu công chúa có lạc vào nhà ta mấy ngày, âu cũng là duyên, ta muốn nhận con bé làm đệ tử.

Nghe thấy yêu cầu đột ngột của Ma Kết, Thiên Yết không khỏi bất ngờ. Ai ở Tiên giới mà không biết, Dược Tri Hóa Chi Đế là đệ tử xuất sắc nhất của Đại Huyền Thiên Cung, lập được vô số chiến công, còn đang tiếp quản việc công trạng của Thiên đình. Ma Kết chỉ không thích ồn ào, nhưng các tiên yêu đều phải kính nể hắn vài phần, vì không chỉ là chí cốt với người được xem như Tiên Đế tương lai, tứ hoàng tử Cự Giải, mà còn có quen biết với Lục Cẩn Thượng Tôn.

Đối với tiểu Song Ngư, thì đây vốn là vinh dự quá lớn cho nàng ta, vì linh lực của nàng không mạnh mẽ như chị gái mình, cũng chưa bộc lộ được tài năng gì nổi bật.

- Người thực sự muốn nhận con bé sao...? - Thiên yết vài phần thăm dò.

- Song Ngư công chúa đúng là khá non nớt, nhưng không phải không đào tạo được, ta biết binh lực ở Đông Hải không được đánh giá cao, mà ở đó chỉ có một mình cô là có đủ năng lực cho chức vị Chi Đế. Ta cũng chỉ muốn nhân dịp giúp đỡ một chút, coi như cũng phòng trừ tai họa...

Ma Kết chậm rãi giải thích, đối với chuyện nhận đệ tử, vốn dĩ hắn cũng không hề hứng thú, chỉ là... người đó đã đích thân nhờ vả, hắn cũng không thể giả ngơ. Vả lại, đúng như những gì Ma Kết nói, binh lực ở Đông Hải không được mạnh mẽ, phải thường xuyên nhờ các tộc khác giúp đỡ, và trong tất cả các đứa con của Đông Hải đế, chỉ có một mình trưởng công chúa Thiên Yết là một vị Chi Đế.

- Yết tỷ ơi... muội đã suy nghĩ rất lâu... từ khi ngài Dược Tri Hóa nói cho muội nghe, muội cũng muốn ở lại làm đệ tử của ngài ấy, học thuật pháp, trở nên mạnh mẽ hơn. Để giúp tỷ... có được không?

Song Ngư rụt rè níu vạt áo Thiên Yết, giọng nhỏ nhưng đầy thiết tha. Vì từ tận đáy lòng, Song Ngư đã luôn ao ước rằng nàng có thể mạnh mẽ hơn một chút, để có thể giúp được người tỷ tỷ mà nàng luôn tự hào.

Song Ngư cũng biết, ở Đông Hải, có rất nhiều việc... chỉ có một mình tỷ của nàng phải gánh vác...

Khuyển Thiên Yết, là con gái cả của Đông Hải đế và chính thất hoàng hậu, nàng sinh ra với sự không mấy kì vọng của phụ mẫu khi mang phận nữ nhi. Nhưng lại lớn lên với vô vàn hi vọng của chúng sinh Đông Hải, từ bé đã sở hữu linh lực mạnh mẽ của ngũ hành thủy, học hành giỏi giang, ngoại hình được ví với châu báu ngọc ngà, tính cách được ví như đàn cầm, dáng hình thanh toát nhưng âm vang cứng cỏi, và được tin cậy hơn gấp nhiều lần so với mấy hoàng tử khác chỉ nổi tiếng ăn chơi ở Đông Hải. Và cũng là người duy nhất có đủ tư cách để trở thành một vị Chi Đế, như Kim Ngưu, nàng là một binh lực tuyệt đối không thể thiếu của Đông Hải. 

Ngay từ khi có nhận thức, Song Ngư đã vô cùng ngưỡng mộ tỷ tỷ của mình. 

Và việc có thể trở nên mạnh mẽ hơn, là điều duy nhất Song Ngư có thể làm để giúp đỡ Thiên Yết. 

Hiểu được tâm ý của em gái, Thiên Yết mỉm cười dịu dàng, nàng xoa đầu muội muội. Thiên Yết còn khen, tiểu Song Ngư của nàng hôm nay đã biết suy nghĩ cho nàng và Đông Hải rồi đấy. Khiến Song Ngư cười lên tươi tắn như vạn đóa sen, nàng lại ôm lấy một cánh tay của Thiên Yết đòi được cưng chiều.

Nhưng đột nhiên Thiên Yết nhớ ra, nàng quay lại hỏi Ma Kết.

- Khoan đã... Dược Tri Hóa cho phép Thiên Yết hỏi, người đã nhờ vả ngài... là ai?

- ...Ở Tiên giới này, ngoài Thiên Đế và hai vị Thượng Tôn ra... ta thực sự không có thời gian cho việc khác.

"Là hắn?"

Thiên Yết như vỡ lẽ, Doãn Cung Bảo Bình chắc chắn là không thể, người đó chưa một lần nhúng tay vô chuyện riêng của ai, Thiên Đế lại càng không, chỉ còn người còn lại là có khả năng nhất mà thôi...

Lần này, Thiên Yết thực sự để tâm rồi.

Nếu không chỉ là từng vô tình gặp qua một lần ở quá khứ, thì Thiên Yết không đáng để hắn để tâm nàng đến vậy.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì... mà trong tâm trí nàng, về hắn... hoàn toàn chỉ là sự trống rỗng.