Và đúng như Giang Ngộ Tuyết dự đoán. Từ ngày Cố Hữu Đạt chuyển vào, phòng ký túc xá của bọn họ chưa một phút giây nào là được yên ổn. Kiều Tiểu Mạnh thì nóng tính lại gặp Cố Hữu Đạt cao ngạo khinh người, hai người bọn họ ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ. Nếu như không có Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu ở đó thì cả hai chắc đã sớm đập nhau ra bã luôn rồi.
...
Đầu tháng 9, những cơn mưa thu vẫn chưa dứt, cứ cách hai ba ngày là đổ một trận nhỏ, cách bốn năm ngày lại đổ một trận to. Mấy ngày này không khí vừa ẩm vừa lạnh.
Ngồi ở trong ký túc xá, Giang Ngộ Tuyết quấn một cái chăn dày, toàn thân đều dựa hết vào người Tần Chiêu, vừa ăn bim bim vừa nhìn Tần Chiêu giải đề, chốc chốc lại giảng cho anh vài chỗ anh không hiểu. Bầu không khí giữa hai người họ, trông vừa bình yên vừa ấm áp, lại có thêm một chút gì đó rất ám muội.
Kiều Tiểu Mạnh vừa mới trở về ký túc xá, liền nhìn thấy cảnh này. Cu cậu rùng mình một cái, gia hỏa Tần Chiêu này đúng là phân biệt đối xử không hề nhẹ. Người khác đụng đụng một chút thôi là đã nổi khùng lên rồi, nhưng mà mà với Giang Ngộ Tuyết thì hắn muốn ôm, muốn dựa kiểu gì cũng được. Hơn nữa, Kiều Tiểu Mạnh còn phát hiện ra rằng, bọn họ có rất nhiều đồ đôi, áo khoác là áo khoác đôi, khăn choàng cũng là khăn choàng đôi, giày đôi, dép đôi, chăn đôi, đến cả mấy thứ nhỏ nhỏ như cục gôm, cây bút,... cũng giống hệt nhau. Bất quá mấy thứ đó thì còn có thể giải thích rằng là mua hàng theo lô nên nó mới giống, nhưng, vì sao đến vòng tay cũng giống hệt nhau??
Hai ngày trước, Kiều Tiểu Mạnh phát hiện ra trên tay Giang Ngộ Tuyết đột nhiên có một chiếc vòng tay mới. Đó là một chiếc vòng bện bằng dây đỏ, rất đơn giản, nhưng cũng cực kỳ nổi bật trên làn da trắng như sứ của Giang Ngộ Tuyết. Sau đó, Kiều Tiểu Mạnh lại phát hiện thêm rằng, Tần Chiêu cũng đeo một chiếc vòng y hệt. Nhưng mà đó vẫn chưa phải là điều đặc biệt nhất. Đặc biệt nhất chính là vật trang trí nhỏ được đính ở trên chiếc vòng. Đó là hai mảnh ngọc phỉ thúy, nhìn qua cảm giác như là hai mảnh ngọc đó vốn dĩ là 1, nhưng sau đó có lẽ là bị vỡ thành 2. Một cặp vòng tay như thế, tuyệt đối không thể nào là tùy tiện mua được ở bên ngoài.
Hai người này..... Chả lẽ lại là kiểu quan hệ đó giống như ở trên diễn đàn nói hay sao?
Bỗng, Giang Ngộ Tuyết phát hiện ra sự tồn tại của Kiều Tiểu Mạnh, liền quay đầu, mỉm cười nói, " Cậu về rồi đó hả! "
Kiều Tiểu Mạnh thu lại tâm tư đang bay bổng của mình, gật gật đầu, " Ừm. Các cậu đang làm gì thế? "
" Học tập nha. Bọn tớ rất chăm chỉ đó! " Giang Ngộ Tuyết tinh nghịch nói, giọng điệu rất không nghiêm túc.
" Xì, xem cái bộ dạng của cậu như thế thì chăm chỉ được đến đâu chứ! Cậu thấy ai mà vừa quấn chăn, vừa ăn bim bim lại còn ngồi ngả ngớn như vậy để học bài chưa? "
" Thấy qua rồi nha! Lão cha của tớ á! "
".... " Kiều Tiểu Mạnh cạn lời. À, đây hóa ra chính là di truyền. " Đúng rồi, sinh nhật của tớ là vào thứ 5 tuần này, nhưng mà ngày đó tớ bận việc khác rồi. Thế nên định là sẽ tổ chức muộn một chút, vào ngày chủ nhật á. Các cậu nhớ đến nha! "
Tần Chiêu gật gật đầu, " Được thôi. Bọn tớ nên đến lúc mấy giờ? Cần đem thêm rau hay thịt gì không?"
" Không cần, năm nay không tổ chức ở nhà. 6h tối ở nhà hàng Kabuki Ramen nhé! "
" Hả? nhưng Kabuki Ramen là nhà hàng món Nhật mà.... không phải là cậu không thích món Nhật sao? Đừng nói là..... "
" Hề hề, không sai, nữ thần của tớ thích. Tớ khó khăn lắm mới mời được cô ấy đến dự sinh nhật của tớ, hơn nữa tớ cũng tính là nhân cơ hội này mà tỏ tình luôn, vì thế nhất định phải tươm tất một chút chứ. Đúng không? "
" Cậu muốn tỏ tình? Nội quy của trường học, điều thứ 17 là gì cậu còn nhớ không? "
" Nhớ chứ! Không được yêu sớm! Nhưng mà tớ cứ không nghe theo đấy thì làm sao? Không cho công khai thì yêu đương lén lút thôi. Hơn nữa trong trường mình, các cặp đôi yêu đương lén lút còn ít sao? Tớ đã theo đuổi Trần Diễm lâu như vậy rồi, nếu như không tỏ tình thì tớ sợ người khác sẽ cướp cô ấy đi mất. "
" Ồ! Vậy thì tớ chúc cậu tỏ tình thành công nhá! "
" Ừm. Nói trước rồi đấy nhé, hôm đó có nữ thần của tớ đi nữa nên các cậu ăn mặc đàng hoàng một chút đó nha. "
" Biết rồi ~ "
" Giang đại thần. "
Giang Ngộ Tuyết, " Hở? "
" Ngày chủ nhật, buổi chiều cậu có rảnh không? Có thể đến nhà tớ sớm hơn một chút không? "
" Làm gì? "
" Thì giúp tớ phối áo quần, rồi làm tóc các kiểu a! Cậu là người mẫu mà, vì thế tớ cảm thấy cậu sẽ rành về phương diện này. Ngày hôm ấy tớ muốn bản thân trông tươm tất hơn một chút, nhưng mà tớ lại không biết làm tóc với phối áo quần các kiểu á. "
" Ây dô, vậy thì ngại quá, tớ thật sự cũng không rành mấy thứ đó, bình thường đều là người khác làm cho tớ thôi. Bất quá tớ biết có một người có thể giúp được cậu, lát nữa tớ cho cậu một tấm danh thiếp của tớ, với một cái địa chỉ, cậu đi theo địa chỉ ở trên đến tìm một người tên là Cao Thanh, hay còn gọi là Thanh Thanh tỷ. Chị ấy là người quen của tớ, cậu chỉ cần đưa danh thiếp của tớ ra thì chị ấy sẽ giúp cậu tút tát lại ngoại hình từ A đến Z luôn. "
" Oa~ cảm ơn nhé~ Giang đại thần, cậu tốt thật đấy! "
" Không miễn phí đâu! 2 tô miến xào thịt bò, gấp đôi thịt bò đấy nhé! "
" Haha, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi! Hôm nào rảnh thì qua nhà tớ, ba tớ nấu cho mà ăn! "
" Ok! "
Ngày chủ nhật, buổi sáng thì vẫn như thường lệ, Kiều Tiểu Mạnh vẫn ra quán phụ ba mẹ bán hàng và làm chân shipper. Hôm nay, các đơn hàng cần phải ship khá nhiều nên từ sáng đến trưa Kiều Tiểu Mạnh cứ liên tục rong ruổi trên con xe điện đi giao hàng khắp nơi.
Đến đầu giờ chiều thì đi đến địa chỉ ở trên danh thiếp mà Giang Ngộ Tuyết đã cho. Khi đến nơi, Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy đó là một cửa hàng thời trang theo phong cách Unixes, cảm giác rất ngầu. Hơn nữa, nhìn sơ qua thì Kiều Tiểu Mạnh còn thấy có vài mẫu áo mà trước đây Giang Ngộ Tuyết đã từng mặc qua.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy Kiều Tiểu Mạnh đến thì niềm nở đón chào, " Hoan nghênh quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ? "
Kiều Tiểu Mạnh lấy danh thiếp ra và nói, " Bạn của em giới thiệu cho em đến đây, em muốn gặp Thanh Thanh tỷ. "
" Được! Mời quý khách qua bên đó ngồi nghỉ một chút, tôi lập tức đi gọi Thanh tỷ qua đây ngay. " Nhân viên cửa hàng dẫn Kiều Tiểu Mạnh đến chỗ sô pha.
" Vâng. " Kiều Tiểu Mạnh rụt rè ngồi xuống.
Một lát sau, Cao Thanh đi ra. Đó là một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ cá tính với mái tóc Mullet và trang phục phong cách Unixes, đã vậy còn mặc nguyên cây đen. Cao Thanh nhìn Kiều Tiểu Mạnh, hờ hững hỏi, " Kiều Tiểu Mạnh phải không? "
" Vâng... Vâng ạ. " Kiều Tiểu Mạnh nhỏ giọng trả lời. Chị gái này trông hơi dữ, cậu có hơi sợ.
" Tiểu Tuyết có nói với tôi về cậu rồi. Đi thôi, đi theo tôi, tôi làm cho cậu! "
" Vâng ạ. " Kiều Tiểu Mạnh vội vàng đứng dậy đi theo Cao Thanh vào bên trong. Ở bên trong, phía sau nơi bày bán áo quần thì còn có một căn phòng nhỏ, nơi này nhìn qua chính là một phòng dùng để trang điểm, cắt tóc,...
Trải qua hơn 2 tiếng đồng hồ chải chuốt, Kiều Tiểu Mạnh nhìn lại bản thân trong gương mà suýt nữa thì không nhận ra bản thân luôn. Cảm giác như là vịt hóa thiên nga rồi vậy á.
" Thanh Thanh tỷ, cảm ơn chị. " Kiều Tiểu Mạnh quay sang Cao Thanh, cười nói.
" Không có gì! Là việc mà tôi nên làm mà. "
" Ò~ Đúng rồi, y phục này có cần phải trả lại cho cửa hàng không? "
" Không cần. "
" Vậy.... Cho em luôn á? Này... Không ổn lắm nhỉ? Hay là em trả tiền nhé? "
" Không cần, tất cả chi phí Tiểu Tuyết đều đã ghi vào sổ thanh toán của Tiểu Tuyết hết rồi, bây giờ nếu như rút ra thì sẽ rất phiền phức. Bất quá ở đây có hóa đơn nè, cậu em muốn trả thì tìm Tiểu Tuyết mà trả. "
" Ò. Cảm ơn chị, em đi nhé! " Kiều Tiểu Mạnh nhận lấy hóa đơn. Nhìn qua tổng chi phí là khoảng 1000 tệ, tuy có hơi cao, nhưng con số này cậu có thể chi trả được.
" Ừm, đi đường cẩn thận! "
Ra khỏi cửa hàng thời trang, Kiều Tiểu Mạnh liền chạy qua bên nhà hàng. Ở bên nhà hàng, cậu đã đặt phòng riêng và đã được trang trí theo chủ đề sinh nhật. Bây giờ cách giờ hẹn vẫn còn sớm hơn nửa giờ đồng hồ, nhưng Lý Dật và Cao Việt đã đến rồi và đang giúp các bạn nhân viên trang trí phòng tiệc.
Lý Dật nhìn thấy Kiều Tiểu Mạnh đến thì tròn mắt, há hốc ngạc nhiên, " Ui chu cha mẹ ơi! Ai đây? Có còn là Kiều Kiều nhà chúng ta không vậy? "
Cao Việt cũng rất ngạc nhiên, " Mạnh à, cậu thay đổi nhiều lắm luôn á! "
Kiều Tiểu Mạnh cười ngại ngùng, gãi gãi đầu, " Thế nào, trông tớ hôm nay cũng khá đẹp trai đúng chứ? "
Lý Dật, " Không! Không phải là đẹp trai, là siêu cấp đẹp trai luôn! À mà y phục này cậu mua ở đâu vậy? Đẹp ghê luôn á. Cho tớ cái địa chỉ đi, tớ cũng muốn mua một bộ như này. Y phục này mà mặc đi chơi là lên ảnh đẹp lắm luôn á. "
" Chính là cửa hàng này nè. " Kiều Tiểu Mạnh lấy điện thoại ra, mở trang web của cửa hàng lên cho Lý Dật xem.
" Ok! Get được rồi! "
Một lát sau, khi Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết đến, Tần Chiêu nhìn thấy cũng tròn mắt kinh ngạc, " Úi cha, đây là Kiều Tiểu Mạnh mà tớ quen biết đó sao? "
" Thế nào? Mạnh ca của các cậu hôm nay rất đẹp trai đúng chứ? "
Tần Chiêu gật gật đầu, " Ừm. Đẹp trai! Phong cách ăn mặc này rất hợp với cậu nha. "
" Hehe~ Giang đại thần, cảm ơn nhé! "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Không có gì! "
Một lát sau nữa, Trần Diễm và nhỏ bạn thân của cô đến. Nhìn thấy sự thay đổi của Kiều Tiểu Mạnh, cô có chút bất ngờ. Tên mập này ngày thường xuề xòa và có hơi ngáo ngáo nhưng hôm nay lại trông rất bảnh bao, phong cách ăn mặc này cũng là phong cách đang hot trend trên mạng thời gian gần đây, cu cậu bây giờ cũng rất ra dáng một hotboy, tuy rằng không so bì được với Giang Ngộ Tuyết trong veo như tuyết đầu mùa cùng Tần Chiêu ôn nhuận như ngọc đứng ở phía sau, nhưng mà hôm nay so với thường ngày vẫn đẹp hơn nhiều lắm. Đúng là người đẹp vì lụa mà, ăn mặc tươm tất lên một chút là lắc mình biến thành soái ca ngay.
Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy Trần Diễm đến thì cười rộ lên, niềm nở kéo ghế mời cô ngồi, " Nào nào nào, Trần Diễm, cậu ngồi ở đây nè! "
Trần Diễm bước đến, thản nhiên ngồi xuống và không cảm ơn lấy một tiếng. Tựa như là việc Kiều Tiểu Mạnh phải kéo ghế cho cô là trách nhiệm của cu cậu vậy. À không, cô nàng là thật sự cảm thấy như vậy.
" Được rồi, mọi người cũng đến đông đủ rồi. Chúng ta bắt đầu thôi nhé! " Lý Dật nói, nói rồi liền giúp Kiều Tiểu Mạnh đốt nến trên bánh kem lên. Cao Việt thì chạy đi tắt đèn.
Đèn vừa tắt, không gian liền tối om, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe mờ ảo tỏa ra từ hai ngọn nến ở trên bánh sinh nhật. Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật Kiều Tiểu Mạnh, rồi cu cậu ước điều ước và thổi tắt nến. Tiếp đó, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ, ăn xong thì kéo nhau đi xem phim.
Lúc phim chiếu được một nửa, Kiều Tiểu Mạnh bỗng cảm thấy hơi đau bụng nên rời rạp và chạy vội vào nhà vệ sinh. Ừm, xả xong thì cái bụng cũng hết đau hẳn. Sau khi xả lũ xong, Kiều Tiểu Mạnh nhanh chóng trở lại rạp. Nhưng, trên đường đi, cậu bỗng phát hiện ra cô gái đi ở phía trước mặt có điều bất thường, trên chiếc váy trắng tinh của cô bị dính một vệt đỏ bất thường.
Kiều Tiểu Mạnh ở nhà trên có chị gái dưới có em gái nên vừa nhìn là đã biết ngay chuyện gì. Sẵn đang cầm theo áo khoác của Cao Việt - một chiếc áo măng tô dài đến tận đầu gối, có lẽ là sẽ che được vết bẩn, nên Kiều Tiểu Mạnh muốn đưa áo cho cô gái mặc vào để che đi. Vấn đề này hơi tế nhị, Kiều Tiểu Mạnh vốn dĩ không muốn tự mình đi đưa áo nhưng mà nhìn xung quanh lại chẳng có cô gái nào cả, cậu đành đánh liều chạy lên và đưa cho cô gái, nhỏ giọng nói, " Bạn gì đó ơi, mau mặc cái này vào đi. "
Cô gái có chút bất ngờ lẫn cảnh giác, vội lùi ra sau mấy bước, đưa ánh mắt đề phòng nhìn Kiều Tiểu Mạnh.
Kiều Tiểu Mạnh vội giải thích, " Cái đó.... Tớ không phải là biến thái. Chỉ là váy của bạn bị dơ rồi, hình như là đến ngày đó rồi á. "
Cô gái nghe vậy thì xấu hổ đến đỏ mặt, lí nhí nói cảm ơn rồi cầm áo mặc vào.
Kiều Tiểu Mạnh đưa áo và nhắc nhở xong thì liền quay đầu rời đi, cậu muốn nhanh chóng quay về với Trần Diễm. Nhưng, cô gái ấy chợt gọi giật cậu lại, " Khoan đã... Cậu... Có thể cho tớ phương thức liên lạc của cậu không? Tớ trở về giặt sạch áo rồi trả lại cho cậu. "
Kiều Tiểu Mạnh suy nghĩ vài giây, rồi đồng ý kết bạn trên Wechat với cô. Dù sao thì đây cũng là áo của Cao Việt. Ban đầu khi đưa áo cho cô gái thì cậu đã xác định là phải mua đền cho cho gia hỏa kia một cái áo mới rồi. Nhưng mà nếu như có thể lấy lại thì há chẳng phải là tiết kiệm được bộn tiền hay sao.
Hai người trao đổi tài khoản Wechat xong thì Kiều Tiểu Mạnh vội vàng chạy về rạp, cũng chẳng quan tâm đến việc vừa nãy nữa, tựa như là chưa từng xảy ra vậy.
Sau khi xem phim xong, những người khác thì ai về nhà nấy, còn Kiều Tiểu Mạnh thì chủ động đưa Trần Diễm về nhà. Trần Diễm cũng không từ chối. Hai người đi xe buýt về đến nhà. Lúc Trần Diễm chuẩn bị vào nhà, Kiều Tiểu Mạnh lấy hết can đảm kéo tay cô lại và nói, " Cái đó.... Trần Diễm à, tớ thích cậu, chúng ta..... "
Chưa kịp để Kiều Tiểu Mạnh nói hết câu, Trần Diễm đã lên tiếng ngắt lời, " Tớ biết. Nhưng mà bây giờ tớ còn chưa nghĩ đến chuyện đó. Cậu cho tớ chút thời gian để suy nghĩ đi, có được không? "
Kiều Tiểu Mạnh cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cũng rất nhanh chóng vui vẻ trở lại, dù sao thì vẫn chưa bị từ chối, có nghĩa là vẫn còn cơ hội. Cu cậu gật đầu cáp rụp, cười toe toét nói, " Được, tớ đợi cậu. "
Trần Diễm cũng mỉm cười, chỉ chỉ vào nhà, nói, " Vậy, tớ vào nhà nhé! "
" Ừm! Đi đi! " Kiều Tiểu Mạnh vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Trần Diễm.
Trần Diễm quay lưng đi vào nhà. Cô cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Từ trước đến giờ, người theo đuổi cô không hề ít, nhưng mà Kiều Tiểu Mạnh là người kiên trì nhất, chân thành nhất, cũng là người chiều chuộng cô nhất, hễ cô thích cái gì là cậu đều sẽ mua cho cô, còn nhiều lần giúp cô trực nhật, làm lao động công ích. Đối mặt với một người như thế, nếu như nói không rung động là nói dối. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy tình cảm mà cô dành cho Kiều Tiểu Mạnh không đủ nhiều. Hơn nữa, so với những người khác đang theo đuổi cô, Kiều Tiểu Mạnh thua kém hơn quá nhiều.
Nếu như luận về vẻ bề ngoài thì thua xa đàn anh Chu Vũ ở trên lớp 12B2. Hôm nay đúng là cô cũng có chút bất ngờ khi thấy sự thay đổi ngoạn mục về ngoại hình của Kiều Tiểu Mạnh, nhưng cũng chỉ là bất ngờ thôi, không cảm thấy thật sự ấn tượng. Cái vóc dáng mập ú ục ịch đó thì dù có làm thế nào cũng không thể dùng vài ba bộ y phục để che đậy được.
Nếu như luận học lực thì đừng nói đi đâu xa, còn thua cả cô, còn về gia thế, gia thế của Kiều Tiểu Mạnh đúng là tốt hơn so với gia đình cô và mặt bằng chung của đa số học sinh trong trường thật, nhưng mà vẫn không bằng được với Thời Yến của lớp 11A6- một nam sinh cũng đang theo đuổi cô. Gia thế của Thời Yến thì nổi tiếng khỏi phải bàn luôn rồi. Bố của cậu ta là chủ của một công ty xuất nhập khẩu lớn, mẹ là họa sĩ nổi tiếng, lại còn có chú là bí thư tỉnh ủy. Ở trong trường, gần như không còn bất kỳ ai có gia thế khủng được như Thời Yến.
Nếu như đặt lên bàn cân so sánh thì Kiều Tiểu Mạnh chẳng bằng ai cả. Gần như khi so sánh với bất kì ai, Trần Diễm cũng tự động đánh giá Kiều Tiểu Mạnh thấp hơn một bậc. Điều này đến chính cô cũng không nhận ra.
Khi Kiều Tiểu Mạnh trở về ký túc xá, lại nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đang xà nẹo bên cạnh Tần Chiêu, hai người đang chụm đầu vào nhau xem cái gì đó ở trên iPad, có lẽ là phim hoạt hình, hoặc cũng có thể là cái khác. Bình thường, Kiều Tiểu Mạnh cảm thấy hành động rải cơm chó này của bọn họ rất gai mắt, nhưng mà hôm nay tâm trạng của cậu tốt nên nhìn thấy cái gì cũng màu hồng, vì vậy đột nhiên không cảm thấy hai người kia gai mắt nữa, cả Cố Hữu Đạt cũng thấy dễ nhìn hơn rồi kìa.
Chợt, Tần Chiêu nhìn thấy Kiều Tiểu Mạnh, liền nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói, " Yô~ về rồi đó hả? Thế nào? Thành công không? "
" Không tính là thành công, cũng không tính là thất bại. "
" Hả? Là ý gì vậy? "
" Cô ấy nói, cần thời gian để suy nghĩ. Hầy, con gái mà, hơi kiêu kỳ một chút cũng là dễ hiểu thôi. Tớ hiểu mà! "
" Ò. " Tần Chiêu không hiểu lắm về vấn đề này nên ậm ừ gật đầu cho qua.
Còn Giang Ngộ Tuyết thì hắn lại cảm thấy hơi cấn cấn. Trong quan niệm của hắn, thích thì đồng ý, còn không thích thì phải từ chối. Chứ còn việc " cần thời gian để suy nghĩ thêm " là đại biểu cho cái gì? Là kiểu giống như cho vào wait list* sao? Hắn cũng không biết nữa, nhưng vẫn có cảm giác đây không phải là một câu trả lời chân thành.
(Wait list: có nghĩa là Danh sách chờ, trong tuyển sinh đại học và cao đẳng, là một thuật ngữ được sử dụng ở Hoa Kỳ và các quốc gia khác để mô tả tình huống trong đó một trường cao đẳng hoặc đại học không chính thức chấp nhận một sinh viên cụ thể nhập học, nhưng đồng thời có thể đề nghị nhập học trong vài tháng tới nếu có chỗ trống. Ý của GNT ở đây là thằng bé hiểu theo kiểu Trần Diễm cho KTM vào danh sách chờ để khi nào không tìm được người phù hợp hơn thì mới tìm đến KTM. Cũng không thể trách thằng bé suy nghĩ theo phương hướng này, bởi vì em nó từ nhỏ đã lăn lộn trong môi trường quốc tế nên khá quen thuộc với khái niệm này và sự việc của KTM lại có chút tương đồng nên em nó mới nghĩ như vậy. Mà trên thực tế thì em nó đã nghĩ đúng rồi đấy.)