1314

Chương 17: Anh hùng cứu mỹ nhân




Đầu tháng 10, khí lạnh đã bắt đầu tràn về, thời tiết không còn nóng bức như hồi tháng 9 nữa, nhưng mà cũng không thực sự lạnh, chính là cảm giác se se lạnh ấy. Những ngày này, lá cũng đã chuyển màu, hàng cây phong ở sau trường đã chuyển sang màu đỏ rực.

Một buổi chiều hoàng hôn, ánh nắng vàng rực đang ôm trọn lấy hàng phong đỏ thắm, ánh nắng cuối ngày vẫn vàng ươm và rực rỡ đang trải dài trên những cung đường nhỏ đầy lãng mạn dưới mái hiên trường. Nhưng, dưới khung cảnh đầy lãng mạn ấy, lại có một cặp đôi đang cãi nhau kịch liệt.

" Em gái của anh, em gái của anh, em gái của anh, em của anh! Anh mở miệng ngậm miệng đều là em gái của anh! Vậy em thì sao? Anh tại sao không nghĩ đến cảm nhận của em chứ? " Nhậm An Ly gào lên với người con trai ở trước mặt. Giờ phút này, tất cả mọi cảm xúc của cô đã bùng nổ.

Lâm Dĩnh nhíu mày, tỏ ra khó chịu, " Chuyện cũng đã như vậy, anh cũng đã xin lỗi em rồi, em làm gì mà phải gào lên như vậy. Rất mất mặt đấy có biết không? "

" Mất mặt? " Nhậm An Ly cười khẩy, " Đến cuối cùng thì anh vẫn chỉ quan tâm đến sĩ diện của anh thôi! Tôi xem như là đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh rồi! Năm đó tất cả mọi người đều nói anh phượng hoàng nam, tôi không tin, nhưng mà bây giờ thì tôi đã tin rồi! Chia tay đi! "

" Em đừng có mà ấu trĩ nữa có được không? Vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đòi chia tay? Em xem tình cảm hơn 1 năm qua của chúng ta là trò đùa à? "

" Chính anh mới là người xem tình cảm của tôi là trò đùa! Chuyện nhỏ? Anh dám xem chuyện em gái của anh trộm nhạc của tôi là chuyện nhỏ? Vậy thì đến khi nó giết người, phóng hỏa mới là chuyện lớn đúng không? Anh có biết bản nhạc đó đáng giá bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho anh biết, là 30 vạn! Là đem 18 đời tổ tông nhà anh đi bán cũng không đủ tiền để đền đâu! "

" 30 vạn? Em ngáo à? Một bản nhạc rách đó thôi mà 30 vạn á? "

" Một bản nhạc rách? Ha~ đúng là không nên cãi nhau với mấy người ngu xuẩn! Tôi không cãi với anh nữa. Đợi đó đi, nội trong ngày hôm nay, anh sẽ nhận được thư luật sư của tôi. Tôi mà không kiện các người ra tòa thì tôi không phải là Nhậm An Ly! " Nhậm An Ly nói rồi liền quay đầu bỏ đi.

Nhưng, Lâm Dĩnh không tính để cho cô đi. Gã túm tay kéo cô lại, nói, " Nhậm An Ly, em quá quắt thì cũng một vừa hai phải thôi nhé! Chỉ vì một bản nhạc rách nát đó mà em gây sự với anh thì anh đã bỏ qua rồi, bây giờ em còn muốn động đến gia đình của anh. Nhậm An Ly, em quậy như vậy là đủ rồi đấy! "

Nhậm An Ly hất tay Lâm Dĩnh ra, mỉa mai nói, " Tôi quậy? Con mẹ nó tôi đã nói đó không phải là một bản nhạc viết chơi, nếu như là một bản nhạc viết chơi thôi thì em gái anh muốn lấy bao nhiêu tôi đều có thể cho. Nhưng mà đó là nhạc tôi viết cho công ty, là người ta trả tiền để tôi viết! Nếu như đến hạn nộp mà tôi không có sản phẩm để nộp lên là phải bồi thường tiền hợp đồng đấy anh có hiểu không? Nhưng mà đó cũng không đơn giản là vấn đề tiền bạc, nhà tôi có tiền, có thể bồi thường nổi. Nhưng mà đó là tác phẩm đầu tiên để tôi có thể đứng vững chân ở công ty, cũng là tác phẩm mà tôi đã dành tất cả tâm huyết để làm, tôi muốn chứng minh cho lão đại nhìn thấy là cậu ấy không có chọn sai người, tôi muốn dùng tác phẩm này để gây dựng nên uy tín của bản thân. Vì thế tác phẩm này đối với tôi có bao nhiêu quan trọng anh cũng không phải là không biết! "

" Chỉ là một bản nhạc mà thôi. Mất rồi thì viết lại thôi. Cần gì phải quậy đến mức này chứ? "



Nhậm An Ly cười khẩy, " Anh thật sự cho rằng âm nhạc là lá rụng, bay mất cái này thì đi nhặt cái khác à? Hừ, năm đó tôi đúng là mắt mù mới đi yêu một kẻ rác rưởi như anh! Người ta thường nói, nghèo đi đôi với hèn, câu này không đúng với tất cả những người nghèo, nhưng mà nó đúng với anh, đúng với cái gia đình của anh! Một gia đình hèn hạ, khát tiền khát đến điên, không có tiền mà còn bày đặt đua đòi sang chảnh! "

Chát—

Một cú tát giòn giã vang lên.

Là Lâm Dĩnh đã giáng cho Nhậm An Ly một bạt tai. Hai mắt gã long sòng sọc, gằn lên từng tiếng, " Nhậm An Ly, tôi yêu cầu cô rút lại lời vừa nãy. Tôi miệt thị tôi thì tôi nhịn được, đừng miệt thị gia đình tôi. "

Nhậm An Ly bị cái tát đó làm cho choáng váng. Cô nhất thời cũng không biết phải nên phản ứng thế nào, đầu óc cứ ong ong. Cơn đau trên mặt căn bản là không bằng một phần nhỏ xíu của cơn đau trong tim.

Lâm Dĩnh thấy cô không phản ứng gì thì tức điên lên, giơ tay định tát cô thêm cú nữa thì bỗng, bốp một tiếng, một quả bóng rổ từ đâu bay đến, đập thẳng vào đầu gã làm gã ngã chúi xuống đất. Đau đến mức cả hai mắt đều tối sầm lại. Trong cơn mơ hồ, gã nghe thấy âm thanh của một nam sinh. Người đó dùng giọng đầy phẫn nộ nói, " Mả mẹ nhà mày! Đàn ông con trai mà đánh con gái! Mày không biết nhục à? Tao thấy cô ấy cũng không có nói sai, chỉ có cái gia đình rác rưởi như vậy mới dạy ra được một thứ rác rưởi như mày. "

" Mày... Mày là thằng nào? " Lâm Dĩnh yếu ớt lên tiếng.

" Hừ! Tao sao? Dỏng cái tai chó của mày lên mà nghe cho rõ đây. Ông nội mày là Kiều Tiểu Mạnh, lớp 11B2. Muốn đánh nhau thì cứ việc đến tìm! Tao đây đếch sợ bố con nhà thằng nào nhé! À đúng rồi, đừng chơi trò mách giáo viên với tao. Nếu như mày dám mách giáo viên thì tao cũng sẽ dám công bố cho toàn trường biết được rằng Lâm học trưởng vừa tài giỏi vừa ôn nhu mà bọn họ ngưỡng mộ lại là một tên phượng hoàng nam rác rưởi. Vừa rác rưởi vừa không có liêm sỉ, lại còn bạo lực, ra tay đánh con gái. Đã ăn cắp rồi mà còn dám đánh khổ chủ. Đúng là nói mày là rác rưởi thì cũng là đang xúc phạm rác rưởi. " - Nói rồi Kiều Tiểu Mạnh liền khoác vai Nhậm An Ly, kéo cô đi, mặc kệ Lâm Dĩnh vẫn đang nằm sõng soài trên đất.

Hai người đi rất xa. Đến khi không còn nhìn thấy Lâm Dĩnh nữa thì mới dừng lại. Kiều Tiểu Mạnh quay sang Nhậm An Ly, có chút lo lắng hỏi, " Cái đó... Bạn học à, cậu vẫn ổn chứ? "

Nhậm An Ly không đáp, hai hàng nước cứ vậy mà ào ào tuôn ra.

Kiều Tiểu Mạnh cũng im lặng không nói gì, để mặc cho cô khóc. Cậu biết, bây giờ cô cần được khóc. Mặc dù cậu không hiểu rõ sự việc cho lắm, nhưng rõ ràng là cô đã chịu ấm ức rồi.

Nhậm An Ly khóc rất lâu, đến khi trời đã sập tối thì cô mới có thể bình tĩnh trở lại. Cô tỏ ra mạnh mẽ lau đi nước mắt và nói với Kiều Tiểu Mạnh, " Mất mặt thật đấy. Dáng vẻ lôi thôi nhất của tớ đều đã bị cậu thấy hết cả rồi. Bất quá cũng không sao. Hôm nay cảm ơn cậu nhé. "

Kiều Tiểu Mạnh lắc đầu, " Không có gì đâu. Tớ đời này hận nhất là kiểu người thân là trai tráng mà lại đi đánh con gái đấy. Hèn không chịu được. "

" Ừm. Tớ cũng không ngờ được rằng mình sẽ bị đánh như vậy. Từ nhỏ đến lớn, đến ba mẹ tớ còn chưa đánh tớ cái nào, thậm chí là một lời nói nặng cũng chưa từng có. " Nhậm An Ly càng nói càng cảm thấy tủi thân.

" Ò. Nhưng mà, tớ có thể hỏi cậu là vì sao sự việc lại thành ra như vậy không? Lâm Dĩnh học trưởng với cậu....rốt cuộc là quan hệ gì thế? "

" Chuyện này nói ra thì dài lắm. Mấy năm trước, hồi mà chuẩn bị thi chuyển cấp á. Lúc đó học lực của tớ không tốt lắm, nhắm là rất khó để thi được vào cấp 3. Ban đầu ba mẹ tớ có nói là nếu như thi không đậu thì thôi, không đậu thì ra nước ngoài du học, qua đó học nhạc rồi mai mốt có chuyên môn tốt rồi về ba mẹ tìm cho một công việc phù hợp. Lúc đó tớ không chịu, nằng nặc đòi thi vào cấp 3, bởi vì bạn bè của tớ đều ở đây, tớ không muốn đi du học để làm gì hết á. Thế rồi ba mẹ tớ cũng thỏa thiệp, thuê gia sư về để giúp tớ ôn thi. Và Lâm Dĩnh chính là người gia sư đó. Ban đầu, tớ và anh ấy chỉ có quan hệ đơn thuần là gia sư và học sinh mà thôi. Nhưng mà sau này xảy ra một vài chuyện khiến cho bọn tớ xích gần lại nhau hơn. Cuối cùng thì bắt đầu yêu đương. Thời gian đầu thì tất cả đều rất tốt đẹp. Nhưng mà sau đó, tớ phát hiện ra anh ta thường hay lấy trộm đồ của tớ đem về cho em gái của anh ta. Hỏi đến thì anh ta than nghèo kể khổ. Mà hồi đó tớ cũng ngu, anh ta nói gì cũng đều tin. "

" Vì thế, sau này khi em gái của anh ta ngang nhiên vào phòng tớ, ăn cắp mấy thứ đồ mỹ phẩm, vài bộ áo quần, vài cái túi xách hoặc vài bản nhạc phổ thì tớ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Tớ nghĩ là không nên tính toán quá nhiều với em gái của người yêu làm gì cả. Cho đến sáng nay, tớ phát hiện ra là bản nhạc quan trọng mà tớ phải mất cả tháng trời để sáng tác tự nhiên không cánh mà bay. Hỏi ra thì mới biết lại là em gái của anh ta lấy đem đi bán rồi. Bình thường con bé lấy cắp nhạc của tớ, tớ không nói gì là bởi vì những bản nhạc đó cũng không thật sự quan trọng, mất rồi thì cũng thôi. Nhưng mà bản nhạc này là tất cả mọi hi vọng của tớ, nó là thứ duy nhất mà tớ có thể vin vào để đứng vững chân ở công ty, cũng là thứ duy nhất để tớ có thể gìn giữ cơ hội công việc có một không hai này. Tớ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho tác phẩm này, anh ta cũng không phải là không biết. Vậy mà anh ta vẫn để cho con bé đó lấy cắp. Mà cậu có biết là con bé đó lấy cắp nhạc của tớ đem bán, lấy tiền để làm gì không? "



Kiều Tiểu Mạnh lắc đầu.

Nhậm An Ly cười mỉa mai, nói, " Để mua IPhone đời mới nhất. "

" Ôi đệt~ không có tiền mà thích sống sang hả? "

" Chứ còn gì nữa. Tớ cũng không hiểu vì sao bản thân lại có thể dung túng cho một đống rác rưởi trong thời gian dài đến như vậy luôn á. Mà thôi, bây giờ biết được bộ mặt thật của anh ta rồi, chấm dứt được rồi, đó cũng là một loại nhẹ nhõm. "

" Ừm. Không sai. Tình yêu vốn dĩ là một chuyện rất vui vẻ, đừng vì một kẻ rác rưởi như vậy mà làm mất đi sự vui vẻ ấy. Rác rưởi thì phải vứt vào thùng rác. Dù sao thì không có bạn trai cũng không có to tát cả. Tình yêu cũng không phải là cứ đi yêu đương với một người con trai mới gọi là tình yêu. Đôi khi cậu cũng nên học cách yêu bản thân nhiều hơn. Nhậm An Ly, cố gắng lên nhé! "

Nhậm An Ly khẽ bật cười. Dường như cô đã tìm thấy được một chút an ủi trong một ngày đầy tồi tệ.

Sau khi tạm biệt Kiều Tiểu Mạnh, Nhậm An Ly trở về nhà và bắt đầu lao đầu vào điên cuồng sáng tác. Bây giờ cách thời gian nộp dealine vẫn còn 3 ngày nữa. Mặc dù cô không biết là bản thân có thể đuổi kịp dealine hay không, nhưng mà cô quyết sẽ không chịu thua. Cuộc đời đã vả cho cô một cái tát thì cô phải càng không được phép yếu đuối. Bây giờ mà yếu đuối thì chính là thua cuộc rồi. Nhưng mà cuộc chiến này cô không muốn thua.

Từ nhỏ, cô đã không có ước mơ to lớn gì. Cô thích âm nhạc, vì thế cô nghĩ rằng sau này khi tốt nghiệp xong cô sẽ làm một giáo viên dạy nhạc, làm một công việc nhẹ nhàng và sống một cuộc sống bình thường thôi. Nhưng mà, từ sau khi gặp được Giang Ngộ Tuyết, được nhìn thấy những thế giới kỳ diệu hiện ra trong những thước phim hoạt hình của hắn, thì đam mê cháy bỏng bên trong cô bỗng nhiên bùng phát. Cô bỗng chốc cực kỳ tham vọng được đưa âm nhạc của bản thân vào những thước phim ấy. Cô muốn được đứng cùng hàng ngũ với Giang Ngộ Tuyết, muốn làm những việc mà trước giờ cô chưa từng nghĩ đến. Mà bây giờ Giang Ngộ Tuyết đã cho cô cơ hội, vậy thì cô quyết sẽ chiến đấu đến cùng.

...

Nhậm An Ly mất ăn mất ngủ suốt 3 ngày trời, thậm chí là xin nghỉ học để tập trung vào sáng tác. Áp lực tạo nên kim cương, trong sức ép cực lớn của thời gian, Nhậm An Ly vẫn hoàn thành được một tác phẩm hoàn toàn mới.

Nhưng mà một tác phẩm vội vàng và thiếu sự trau chuốt như vậy thật sự là đem đến cho cô sự lo âu cực lớn. Lúc cô đứng chờ xem kết quả khi mọi người trong tổ phụ trách âm nhạc cùng Giang Ngộ Tuyết đang nghe và thẩm định tác phẩm, hai bàn tay cô túa đầy mồ hôi, thật sự là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy căng thẳng đến như vậy. Chỉ ngắn ngủi 3 phút mà cô cảm thấy dài như là 3 năm vậy. Mãi cho đến lúc mọi người nghe xong và đều mỉm cười, giơ ngón tay cái với cô thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

" Chội ôi! Ghê nha! Đúng là người mà lão đại đích thân lựa chọn có khác nha! Bản nhạc này nghe quá hay luôn! " - Tiêu Huệ Nhiên- tổ trưởng tổ âm nhạc nói.

Mọi người cũng nhao nhao hùa theo.

" Đúng đó. Em gái An Ly đúng là tuổi trẻ tài cao. Bản nhạc này đúng là tuyệt đỉnh luôn! "

" Hầy, mắt nhìn người của lão đại nhà chúng ta thật sự rất tinh tường luôn mới phát hiện ra được một bảo bối như vậy. "

Giang Ngộ Tuyết, " Được rồi, mọi người giải tán đi. Nhậm An Ly ở lại, tôi có chuyện cần bàn bạc thêm với cô. "



" Ò~ " Mọi người nhanh chóng giải tán, ai về làm việc của người nấy.

Đợi mọi người đi hết rồi, Giang Ngộ Tuyết mới nói với Nhậm An Ly, " Người khác nghe không ra được, nhưng mà tôi nghe ra được đấy. Bản nhạc này, rất vội vàng. "

Nhậm An Ly cúi đầu, thẳng thắn nhận lỗi, " Xin lỗi lão đại. Bản nhạc này xác thực là rất vội vã, tôi sáng tác nó chỉ trong 3 ngày, vì thế mới không kịp trau chuốt kỹ. "

" 3 ngày? Tôi nhớ là tôi cho cô thời hạn dealine là hẳn 1 tháng cơ mà? "

" Chuyện là như thế này..... " Nhậm An Ly đem tất cả mọi chuyện đều nói qua một lượt, chỉ nói sự thật và không thêm mắm dặm muối, sau cùng cô nói thêm, " Lão đại, chuyện này nói đến cùng vẫn là do tôi quá thiếu cảnh giác. Tôi biết lỗi của mình và tôi hứa là sẽ không bao giờ tái phạm. Tôi không mong cậu tha thứ cho lỗi lầm của tôi, tôi chỉ hi vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, cho tôi cơ hội để cải thiện bản thân. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ thở dài, " Thôi, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô. Lần này tôi nể tình cô lần đầu tiên vi phạm, lại có thể kịp thời khắc phục hậu quả nên tôi khoan hồng một lần, lần này xí xóa, nhưng mà sẽ không có lần sau. "

" Ừm. Cảm ơn lão đại! " Nhậm An Ly bây giờ mới xem như đã trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm, mọi áp lực xem như đều đã tiêu tan hết.

" Vậy tên tra nam cùng cô em gái của gã, cô đã nghĩ làm thế nào để xử lý bọn họ chưa? "

" Tất nhiên là phải kiện ra tòa rồi. Đây không phải là chuyện nhỏ, ăn cắp vặt thông thường nữa. Giá gốc của bản nhạc đó là 30 vạn, trên hợp đồng còn viết rõ là nếu như tôi không thể nộp đúng hạn thi phải bồi thường gấp đôi, có nghĩa là 60 vạn. Mặc dù lần này tôi có thể cấp tốc sáng tác để chạy kịp dealine, nhưng mà không phải mỗi lần đều may mắn như thế. Hơn nữa đó không chỉ đơn giản là vấn đề về tiền bạc. Đây là dự án quan trọng nhất của tôi, là tác phẩm mà tôi đã dành ra tất cả mọi tâm huyết để sáng tác, vậy mà lại bị trộm và bị bán đi với cái giá rẻ mạt. Cục tức này, tôi không nhịn được. Nói gì thì tôi cũng phải lột một tầng da của anh em nhà bọn họ thì mới hả giận được. "

" Ừm. Nhưng mà kiện tụng cũng không phải là vấn đề nhỏ. Cô cần tôi giúp đỡ gì không? "

" Hiện tại thì không cần đâu. Thế lực của ba tôi tuy không phải là lớn, nhưng cũng đủ mạnh để xử lý mấy kẻ rác rưởi này. Nhưng mà cũng cảm ơn lão đại, nếu như có việc thật sự cần sự giúp đỡ thì tôi sẽ đến tìm cậu. "

" Ừm. "