1314

Chương 23: Đây là lần đầu tiên mình được nghe cậu nói về cảm xúc của cậu




Về đến khách sạn, Giang Ngộ Tuyết không vội về phòng ngay mà chạy đến chỗ của Bùi Ngạn.

Bùi Ngạn thấy hắn đến, liền tươi cười chào đón, " Ây dô, bạn học Tiểu Giang, đến tìm tôi có chuyện gì thế? "

" Lão Bùi, thầy có thể giúp em từ chối suất tuyển thẳng này không? "

" Hả? Tại sao? Suất tuyển thẳng này không dễ có được, em tại sao lại muốn từ chối? "

" Không thích. Trong tương lai, em sẽ không học chuyên ngành tiếng anh, em đã có mục tiêu để theo đuổi rồi, không cần đến cơ hội này. "

" Ồ? Vậy thì mục tiêu của em là gì? "

" Thi Bắc Ảnh. "

" À~ em là người nổi tiếng mà nhỉ, tương lai tính là sẽ làm diễn viên hả? "

" Không. Em sẽ học chuyên ngành phim hoạt hình, về sau cũng sẽ chuyên tâm vào lĩnh vực này, không có hứng thú làm diễn viên. "

" Ồ? Phim hoạt hình? Shhh, Tiểu Giang à, em còn nhỏ, có thể suy nghĩ chưa chính chắn, em trở về hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Phim hoạt hình suy cho cùng cũng không phải là nghề nghiệp chân chính, cũng không ổn định. Em còn nhỏ, lại có năng lực, về sau sẽ còn rất nhiều cơ hội, đừng suy nghĩ không thông như thế. "

" Bùi lão sư, nếu như thầy không giúp thì em sẽ về nhờ cha em, tuy rằng sẽ phiền phức hơn một chút nhưng tương lai của em như thế nào em tự mình lo liệu được, không nhất thiết phải bám víu vào cái suất tuyển thẳng này. Hơn nữa, làm phim hoạt hình không vi phạm pháp luật, vì vậy không tính là việc làm không chân chính. Nếu như làm phim hoạt hình không chân chính thì trên đời này đã không có Disney. Phim hoạt hình là tuổi thơ của em, là thế giới mộng tưởng của trẻ con. Em thích phim hoạt hình và muốn sống một cuộc sống cống hiến hết mình cho lĩnh vực này. Em không nghĩ là bản thân làm sai, đây càng không phải là suy nghĩ bồng bột mà đó đã là ước mơ mà em ấp ủ mười mấy năm qua. Đúng rồi, kỳ nghỉ đông sắp tới, cụ thể là ngày 25/12, các rạp chiếu phim trên toàn quốc sẽ đồng loạt công chiếu tác phẩm [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay ], đó là tác phẩm của em cùng hợp tác với một công ty Việt Nam sản xuất nên. Em không phải là một người chỉ biết mơ mộng hão huyền, thứ mà em muốn, thì em sẽ nỗ lực đi làm. Bùi lão sư, hi vọng thầy sẽ có cái nhìn khác về phim hoạt hình. Em xin phép cáo từ ạ. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay lưng bỏ đi.

Bùi Ngạn đứng đó sững sờ mất mấy phút. Ông thật sự không ngờ được là cá tính của Giang Ngộ Tuyết lại mạnh mẽ đến như vậy. Hắn bật ông tanh tách mà ông không vặn lại được câu nào. Bùi Ngạn khẽ thở dài, đi vào trong phòng, lên Baidu tra xem [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay ] rốt cuộc là chuyện gì.

Bỏ qua tranh cãi giữa Giang Ngộ Tuyết và Bùi Ngạn, sau khi thi đấu xong, những thành viên trong các đội tuyển đều được nghỉ 2 ngày.

Ngồi trên xe về nhà, Tần Chiêu không nhịn được vui vẻ, " Ai da~ vậy là về sau mình không còn lo lắng việc học đại học nữa rồi. Cứ như vậy mà đi hết cấp 3 là vào được đại học luôn rồi. "

Giang Ngộ Tuyết, " Đừng chủ quan, hồ sơ yêu cầu là điểm tốt nghiệp cấp 3 phải đủ 550 điểm đấy. "

" Chuyện nhỏ thôi mà. Bình thường thành tích của mình luôn ổn định ở mức từ 510 đến 535, mai mốt lên lớp 12 cố gắng thêm một chút nữa là đủ điểm rồi nha. "

" Ò~ "

" Mà nè, cậu chắc là sẽ không nhận suất tuyển thẳng này đâu nhỉ? "

" Tất nhiên. Tiếng anh của mình đã đủ dùng rồi, còn học thêm để làm cái gì nữa chứ. "

" Ừm. Tiểu Tuyết à, bây giờ mình cảm thấy tương lai hình như đang hiện ra rất rõ ràng rồi. Mình a, học xong cấp 3,liền học lên đại học, trong 4 năm đại học, mình sẽ nỗ lực lấy thêm một cái bằng sư phạm, sau đó tốt nghiệp xong thì ra làm giáo viên dạy tiếng anh. Hoặc là cũng giống như Kiều Tiểu Mạnh mà đi làm phiên dịch viên cũng không tệ. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Chúc mừng cậu nhé. Tương lai vẫn còn rất dài, chúng ta cùng nhau nỗ lực, được không? "

" Ừm. "

" Đúng rồi, đây cũng tính là một dịp đặc biệt, vì thế mình có quà cho cậu nè. "

" Hả? Cái gì thế? "

" Chìa khóa của cậu đâu? Lấy ra đây. "

Tần Chiêu không hiểu gì hết, nhưng vẫn lấy chùm chìa khóa của mình ra đưa cho Giang Ngộ Tuyết. Giang Ngộ Tuyết cầm lấy, rồi móc trong túi áo ra một chiếc chìa mới toanh, xâu chung vào chùm chìa khóa của Tần Chiêu.

Tần Chiêu tò mò, liền hỏi, " Đây là chìa khóa gì thế? Sao lại cho mình? "

" Đợi lát nữa rồi cậu sẽ biết. "

" Ò~ "

Chiếc xe bon bon chạy trên đường lớn, quẹo trái rồi lại quẹo phải, cuối cùng là quẹo vào trong một khu dân cư cao cấp.

Tần Chiêu vừa nhìn liền hoảng. Anh biết, nơi này được gọi là khu đô thị Thịnh Thanh Uyển, là một khu nhà giàu có tiếng ở trong khu vực này. Đa số học sinh ở Tam Trung đều ít nhiều sẽ biết đến Thịnh Thanh Uyển.

Xe không đi thẳng đến nhà mà dừng ở bên lề một công viên nhỏ.

" Đi thôi! " Giang Ngộ Tuyết không nói nhiều, nắm tay Tần Chiêu lôi ra khỏi xe, dắt anh đi.

Tần Chiêu ngoan ngoãn để cho Giang Ngộ Tuyết dắt đi, dọc theo đường đi, anh không khỏi ngó nghiêng đây đó. Thịnh Thanh Uyển đúng như tên gọi của nó, khắp nơi đều phủ đầy sắc xanh.( thanh ở đây có nghĩa là màu xanh lá, thịnh là phồn thịnh, uyển có nghĩa là khu vườn, thịnh thanh uyển có thể hiểu là khu vườn tràn ngập màu xanh.) Những con đường ở đây không trải nhựa mà là lát đá. Ở trong công viên có đài phun nước cùng rất nhiều bụi hoa cẩm tú cầu đang nở rộ, trông đẹp đẽ và lãng mạn vô cùng.

" Oa~ chỗ này đẹp quá! " Tần Chiêu không nhịn được mà thốt lên.

" Thích không? "

" Ừm. Thích. "

" Vậy thì tốt rồi. Được rồi, đến nơi rồi nè. 311. " Giang Ngộ Tuyết chỉ vào căn nhà có số 311.

" Hả? " Não Tần Chiêu chưa kịp load, " Cái gì đến rồi? "

" Nhà mới của chúng ta nha. Nào, mở cửa! "

" Hả? "

" Nhanh lên! Đừng ngây ra đó nữa. " Giang Ngộ Tuyết đẩy Tần Chiêu về phía trước.

Tần Chiêu hơi hốt hoảng, nhưng vẫn nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa nhà.

Vừa bước vào nhà Tần Chiêu đã cảm nhận được sự quen thuộc đến khó tả, cảm giác như đã nhìn thấy khung cảnh này đâu rồi, nhưng lại không tài nào nhớ nổi, cứ như là bị Deja vu vậy.

" Nào, đi tham quan một chút. " Giang Ngộ Tuyết khoác vai Tần Chiêu, kéo anh đi.

Tổng thể của căn nhà sử dụng tông nâu trầm của gỗ, ánh sáng thì lấy màu vàng cam làm chủ yếu, nội thất bên trong được thiết kế theo phong cách Bohemian, rất mộc mạc và đơn giản, không cầu kỳ cũng không sang trọng, nhưng sặc sỡ màu sắc, tạo nên không gian cực kỳ ấm áp và mang lại cảm giác chữa lành rất lớn. Căn nhà có 4 tầng, 2 tầng trên mặt đất và 2 tầng âm dưới lòng đất. 3 tầng đầu tiên gồm 2 phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, 3 phòng vệ sinh, trong đó có 2 phòng vệ sinh là nằm ngay trong phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ thì không có nhà vệ sinh riêng, một phòng thay đồ, một thư phòng, một phòng trưng bày mô hình, một phòng bếp, một phòng khách và một phòng dành riêng cho thú cưng. Còn tầng cuối cùng thì là phòng làm việc riêng của Giang Ngộ Tuyết và hắn không cho phép Tần Chiêu xuống nên anh cũng chả biết bên dưới trông như thế nào.

Tần Chiêu còn đang tính hỏi Giang Ngộ Tuyết đây rốt cuộc có phải là nhà hắn mới mua hay không thì bỗng bị hắn ôm chầm lấy từ phía sau. Anh hơi giật mình, nhưng cũng không vùng vẫy, chỉ khẽ kêu lên, " Ấy, cậu làm gì thế? "

" Ôm cậu nha. Sao thế? Không được phép ôm hả? "

" Cũng không phải..... "

" Chiêu à, cậu còn nhớ cậu từng hứa rằng sẽ đáp ứng một yêu cầu của mình không? "

" Ừm. Nhớ chứ. Sao mà lại có thể quên được. "

" Được, vậy bây giờ mình nói nhé. Cậu...... dọn ra đây ở cùng mình đi. Chỗ này cách trường học chỉ có một trạm xe buýt mà thôi, chỉ có 10 phút ngồi xe. "

" Ừm, mình tất nhiên là sẽ không từ chối. " Anh căn bản là không thể từ chối được hắn. Hơn nữa, anh cũng không định là sẽ từ chối, cho dù hắn không mở lời thì anh cũng sẽ mặt dày mà đòi sang ở chung. Bởi vì anh biết là thời gian mà anh còn được phép ở bên cạnh hắn đã không còn dài nữa rồi. Sau khi anh đủ 18 tuổi, anh sẽ phải rời khỏi Giang gia và sống tự lập. Hơn nữa, sau khi lên đại học, hắn đi Bắc Kinh, anh ở lại Thượng Hải, cuộc sống sẽ ngày càng bận rộn hơn, hắn sẽ ngày càng ưu tú, sẽ càng bay càng cao. Còn anh, anh không phải là một người ưu tú, anh rất bình thường, bình thường đến mức mà anh không dám chắc chắn rằng sau khi tốt nghiệp đại học xong thì anh sẽ đủ khả năng để bám trụ lại ở thành phố có mức sống cao ngất ngưởng này.

Thế nên, anh với hắn vốn dĩ đã định sẵn không phải là người chung đường. Và chính vì vậy nên thời gian từ giờ cho đến khi tốt nghiệp cấp 3 là khoảng thời gian cuối cùng mà anh có thể ở bên cạnh hắn, sóng bước cùng hắn. Anh sẽ không thể nào để lỡ khoảng thời gian này được.

Giang Ngộ Tuyết không biết được tâm tư của Tần Chiêu, nhưng anh đồng ý là hắn đã rất vui vẻ rồi. Hắn nói, " Chiêu à, sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta rồi. Ây dà~ vẫn là còn hơi bừa bộn, cậu cùng mình dọn dẹp lại một chút nhé. "

" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười gật đầu.

" Trong tuần tới, chúng ta chầm chậm đem đồ ở ký túc xá dọn qua đây, còn có phải đem Vân Đóa sang đây ở luôn. Thiếu nó mình sống không nổi. "

" Cũng không thể chỉ đem Vân Đóa a~ "

" Ây da~ đó là tất nhiên rồi. Trừ đám thỏ ra thì mình sẽ đem hết qua đây, một con cũng không thể thiếu. " Giang Ngộ Tuyết híp mắt cười, " Được rồi, đi thôi, đi ăn tối cái đã rồi về tính tiếp. "

" Ăn cái gì vậy? Trong nhà có đồ ăn không? "

" Không có. Chúng ta ra ngoài ăn. Ở đầu đường có một quán mì bò Hồng Kông đó.

" Ừm. "

...

Hai người cùng nhau đi ăn tối, ăn xong thì cùng nhau đi tản bộ một chút rồi về nhà. Về đến nhà, hai người cùng nhau ngồi xem phim một lúc rồi ai về phòng người nấy.

Lúc Tần Chiêu chuẩn bị đi ngủ thì bỗng Giang Ngộ Tuyết gõ cửa. Anh ra mở cửa thì thấy hắn ôm chăn ôm gối đứng trước cửa phòng anh, mặt cười ngây thơ, nói, " Ngủ chung nhé? "

Thời gian gần đây hắn cứ cách vài hôm là lại mò sang giường của anh đòi ngủ chung, anh cũng không lạ gì chuyện này nữa nên để cho hắn vào.

Cái giường Kingside rất rộng, hai người nằm cũng không chật, nhưng Giang Ngộ Tuyết lại như một thói quen là vừa nằm xuống đã ôm cứng lấy Tần Chiêu. Tần Chiêu cũng quen rồi, nên cũng chẳng thèm để ý.

" Chiêu à. " Giang Ngộ Tuyết nhỏ giọng thủ thỉ.

" Hửm? "

" Chúng ta đặt cho ngôi nhà một cái tên đi. Trưởng công chúa từng nói rằng, đặt tên là bước đầu tiên để tạo cảm giác quen thuộc. "

" Đặt tên sao? Hưmmm, mình không biết phải đặt như thế nào mới tốt nha... "

" Nỗ lực suy nghĩ đi. "

" Hưmmm, hay là gọi là Sơ Ảnh đi. Trong thơ cổ, người ta gọi hoa Mai là Sơ Ảnh. Mà hoa Mai là loài hoa mà cậu thích nhất, đó cũng là loài hoa duy nhất nở rộ trong sinh nhật của mình. Vì thế, lấy tên này đi, có được không? "

" Được mà. Nghe rất hay luôn đó. Ngày mai, chúng ta đi mua một cái bảng gỗ nhỏ, khắc tên lên rồi treo ở trước cửa nhà, như thế, liền có thể khẳng định là nơi này đã thuộc về chúng ta rồi. "

" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười gật đầu, " Mà nè, cậu mua nhà, chú Giang và trưởng công chúa có biết không? "

" Đương nhiên là biết rồi. Chuyện lớn như vậy làm sao mà giấu được bọn họ. Hơn nữa, mình vẫn chưa đủ tuổi để đứng tên trên bất động sản, tất cả đều phải nhờ đến lão cha. Vì thế ông ấy không có khả năng không biết chuyện mình mua nhà. "

" À~ ra là thế! Vì vậy chỉ có mình là không biết thôi hả? "

Giang Ngộ Tuyết khẽ bật cười, " Mình chỉ là muốn cho cậu một chút bất ngờ mà thôi. "

" Ừm. Thật sự là rất bất ngờ luôn đấy. Mình đã sớm biết là cậu có tiền, nhưng mà không ngờ là lại có nhiều đến vậy. Đến nhà đất ở Thượng Hải cũng có thể mua được. Đã vậy còn là ngôi nhà to đến vậy. Ngôi nhà này ít nhất cũng phải chừng 300m vuông nhỉ. "

" Chính xác thì là 475m vuông, bao gồm cả đất vườn, diện tích của nhà là 355, còn lại là đất vườn. Nếu như không tính chi phí tu sửa và chi phí nội thất thì giá gốc của nó là 100 triệu* tệ. Một mét vuông tận 20 vạn đấy. Khu này là khu nhà giàu, lại gần trường học nên đắt khủng khiếp. Mình ban đầu đã nhìn trúng căn nhà 900 mét vuông nằm ở đường số 3 khu B cơ, mình thấy căn đó có vườn rất rộng, mình thích lắm, nhưng mà nó quá đắt, mình mua không nổi, vì thế nên liền chọn căn này. " ( 1triệu= 100 vạn. 100 triệu tệ bằng khoảng 14 triệu USD.)

" Trời ạ. 100 triệu tệ, mình phải kiếm mấy đời mới có được nhỉ??? Ây da ~ quen biết cậu lâu như vậy rồi, bây giờ mình mới biết được là cậu là một phú ông đích thực. "

" Nè, cậu muốn biết là mình đang có bao nhiêu tiền không? "

" Này.... Có thể nói sao? "

" Là cậu thì có thể. "

" Tín nhiệm mình đến vậy luôn sao? "

" Đúng. Mình rất tin tưởng cậu, vì thế mình cũng hi vọng cậu có thể tin tưởng mình. "

" Ừm. "

" Lén lút nói cho cậu biết nhé, bây giờ sổ tiết kiệm của mình đang có khoảng 60 triệu USD đó. "

" Cái gì? " Tần Chiêu giật mình, 100 triệu tệ đã gọi là không thể tin nổi rồi, 60 triệu USD là khái niệm gì?

" Không có lừa cậu. Tổng tất cả các nguồn thu nhập của mình thì thu nhập ròng trung bình mỗi năm là vào khoảng 20 đến 30 triệu USD, còn năm nào mà bùng nổ doanh số thì sẽ khoảng 50 đến 70 triệu USD. Nhưng mà trên thực tế thì do đây là thời điểm mình vẫn còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên chi luôn nhiều hơn thu. Từ sau khi mình thành lập thương hiệu đồ chơi riêng thì chuyện kinh doanh lỗ vốn và phải lấy tiền từ nguồn thu nhập khác bù vào là chuyện rất bình thường, thậm chí là cả tiền tiết kiệm của mình mình cũng phải đem ra để bù lỗ. Tính cách của mình hơi bốc đồng, mà nói theo cách của Tiêu Tử Văn thì chính là máu liều nhiều hơn máu não ấy. Rất nhiều việc, mình chỉ cần nhìn thấy một xíu cơ hội là não còn chưa kịp suy nghĩ thì đã lập tức nhào vô làm rồi, thế nên mình bị lừa rất nhiều lần, và cũng có không ít lần do không đủ thực lực nên vừa túm được thì cơ hội đã vuột mất, mà mỗi một lần như vậy thì mình đều sẽ bị mất không ít tiền. Nó giống như là.... Phải nộp học phí để có được một bài học làm sao cho bớt ngu và liều vậy á. "

" Sau đó, khi mình thành lập studio sản xuất phim hoạt hình thì tiền lại càng phải đổ ra như nước chảy, có nhiều lúc thu không đủ chi, phải vay tiền của lão cha nữa cơ. Bất quá nói là studio sản xuất phim hoạt hình cho oách vậy thôi chứ studio của mình chưa từng sản xuất nổi một tác phẩm hoàn chỉnh nào cả. Toàn là hợp tác với các công ty lớn hơn, làm thiết kế chuyển động, thiết kế bối cảnh và phông nền cho họ thôi. Dự án lớn nhất mà mình từng làm là nhân vật Kengah trong [ Chuyện con mèo dạy Hải Âu Bay], đó là lần đầu tiên mình có thể hoàn thiện trọn vẹn một nhân vật trong phim. "

Tần Chiêu phản bác, " Vậy thì đã sao chứ, cậu cũng chỉ mới 16 tuổi, làm được như vậy là đã rất tốt rồi. Về sau cứ từ từ mà làm, rồi sẽ có ngày cậu sản xuất được một bộ phim hoàn chỉnh thôi. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười gật đầu, " Ừm, nhất định là sẽ làm được. Bởi vì, mình là một người rất nỗ lực, cũng rất may mắn. "

" Ừm. " Tần Chiêu cũng mỉm cười.

" Chiêu à, cậu có biết không, mình a~ thuộc vào kiểu người cực kỳ may mắn. Hai chữ may mắn này gần như đã khắc sâu vào trong tiềm thức của mình. Mình vừa sinh ra là đã may mắn có một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, căn bệnh bạch tạng này tuy là bệnh nhưng lại không khiến cho mình bị đau đớn, không cướp đi mạng sống của mình, cũng không cản trở cuộc sống của mình. Cậu nhìn Cẩm Thư đi, hai anh em mình mắc cùng một chứng bệnh, nhưng mà mình không hề có bất cứ vấn đề gì về thị lực cả, còn em ấy thì bị suy giảm thị lực và bị mù màu, và theo mình quan sát thấy thì đa số người bị mắc bệnh bạch tạng này đều sẽ mắc một số vấn đề về thị lực, nhưng mà mình lại hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào cả. Mình thật sự quá may mắn, vì thế mình chưa từng xem rằng bệnh bạch tạng của mình là bệnh. "

" Còn nữa, mình cũng rất may mắn khi được xuất thân trong một gia đình có điều kiện, may mắn có cha, may mắn có mẹ, may mắn có tình yêu thương, may mắn có được công việc, may mắn kiếm được tiền, may mắn có cơm ăn, may mắn có áo mặc, may mắn có một gia đình để quay về. So với nhiều đứa trẻ khác thì mình may mắn hơn quá nhiều. "

" Mình trời sinh đã có một cái túi da ưa nhìn, không chỉ là ưa nhìn mà còn rất độc đáo, thế nên người còn chưa kịp lớn, chỉ mới 4 tuổi đầu đã lọt vào mắt xanh của một vị nhiếp ảnh gia, chụp vài tấm ảnh, đăng lên tạp chí, liền nổi tiếng, rồi từ đó trở thành người mẫu nhí. Sau đó, lớn hơn một chút, liền bén duyên với việc làm video review, rồi trở thành một võng hồng, sau đó nữa thì bắt đầu kinh doanh đồ chơi, kinh doanh truyền thông, công việc càng làm càng thuận lợi, càng kinh doanh càng phát triển. Rồi còn thực hiện được lý tưởng mở một studio phim hoạt hình riêng. "

"Có một đoạn thời gian mình từng thấy rằng cuộc sống của mình thuận lợi và may mắn đến mức khiến cho mình cảm thấy sợ hãi, đến nỗi mà mình từng nghĩ rằng, tất cả những gì mà mình đang có đều là do may mắn, chứ bản thân mình thực sự là không có thực lực hay tài cán gì cả. Và rồi mình lại tiếp tục sợ rằng nếu như một ngày nào đó nếu như mình hết may mắn rồi thì sẽ làm sao? Lúc nhỏ, cha mình thường nói với mình rằng, cái gì mà không phải do tự thân mình có, do chính đôi tay mình làm ra thì rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ tự động mất đi. Vì thế, mình lao đầu vào làm việc và học tập một cách điên cuồng. Đến mức mà mình không thể nào khống chế nổi bản thân nữa. Khoảng thời gian từ đầu năm lớp 7 đến đầu năm lớp 10 là khoảng thời gian mà mình điên nhất. Cũng là đoạn thời gian mà mình rơi vào một cái trạng thái là nếu như ngày hôm nay mà mình không làm được cái điều mình muốn, không đạt được cái KPI mà mình đặt ra thì tối đó mình sẽ không thể nào ngủ được luôn. "

" Mình đã từng tự đặt ra cho bản thân một loạt KPI đầy khắc nghiệt, KPI theo năm, theo tháng, theo tuần, thậm chí là từng ngày, từng giờ đều phải lấp đầy những kế hoạch làm việc và học tập. Và đáng sợ nhất không phải là KPI, mà là mình ép bản thân phải hoàn thành tất cả những KPI đó và hoàn thành theo cách hoàn hảo nhất. Đoạn thời gian đó, mình tiêu cực đến cái mức mà mình sẽ đẩy bản thân vào cái trạng thái là nếu mình không hoàn thành được hoặc không hoàn thành tốt nhiệm vụ đã đề ra thì mình sẽ nhận định rằng bản thân rất vô dụng, bản thân là phế vật. Đoạn thời gian đó, mình học tập và làm việc không kể thời gian, một ngày chỉ ngủ 2-3 tiếng đồng hồ, có hôm còn thức trắng đêm. Có nhiều lúc mình mệt mỏi đến mức bật khóc, nhưng mà khóc xong rồi liền quay về bàn và tiếp tục làm việc, tiếp tục học tập. Mình đã tự vắt cạn tất cả sức lực lẫn tinh thần để lao vào học và làm, bởi vì mình muốn rằng nếu như có một ngày nào đó, sự may mắn của mình đã tiêu hao hết rồi thì mình ít nhất vẫn còn tri thức và kinh nghiệm, ít nhất là vẫn còn một cái gì đó để làm, để kiếm tiền đủ nuôi sống bản thân, không làm liên lụy đến gia đình. "

" Nhưng mà, khởi nghiệp chưa từng là một chuyện dễ dàng. Mình liên tục thất bại, liên tục bị đả kích, và rồi lại quay về liên tục học tập và làm việc để có thể vực dậy sau thất bại, nhưng còn chưa kịp vực dậy thì lại tiếp tục thất bại. Cái vòng luẩn quẩn này nó giống như là một vòng tuần hoàn chết vậy, mỗi ngày đều đang rút cạn từng chút, từng chút sinh lực và niềm tin của mình. Mình dần dần trở nên hoài nghi bản thân một cách khủng khiếp. Và, còn có một điều chí mạng hơn nữa là, khi mình nhìn thấy những bạn bè đồng trang lứa vẫn còn đang vô tư học tập và chơi đùa, mình liền nhịn không được mà nổi lên lòng đố kị. Và mình tự hỏi rằng, tại sao mình lại phải chịu đựng những áp lực đáng sợ đến như vậy, trong khi những người bạn đồng trang lứa đều đang vô tư chơi đùa cơ chứ? Điều này thật không công bằng. "

" Và cho đến một ngày, mình chợt nhận ra rằng, hình như.... Giang Ngộ Tuyết không còn là Giang Ngộ Tuyết nữa rồi. Mình nhận ra là mình đã không còn thường xuyên về nhà ăn cơm nữa, cũng không còn thường xuyên trò chuyện với cha mẹ nữa, thậm chí là đến nhật ký cũng không viết nữa, ngày ngày chỉ quay cuồng với học tập và công việc. Mình cảm thấy cuộc sống của mình dường như đã xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, nó khiến cho mình cảm thấy chênh vênh hơn bao giờ hết. Và mình cũng đột nhiên nhận ra rằng, mình dường như không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân nữa, nhiều lúc mình nóng giận vô cớ, nhiều lúc lại vui vẻ bất thường, thậm chí là nảy sinh lòng đố kị một cách vô lý, trạng thái tâm lý của mình trở nên bất ổn hơn bao giờ hết. Trạng thái tâm lý xuống cấp, ngoại hình cũng xuống cấp theo. Tóc của mình bắt đầu rụng nhiều hơn, dưới mắt đã có quầng thâm và gương mặt không còn tươi tắn nữa, lúc đó trông mình ảm đạm hẳn đi, đôi mắt trở nên lờ đờ vì thiếu ngủ, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hoạt bát và năng động vốn có. Và bỗng một ngày nọ, mình nhìn vào trong gương và giật mình rằng: Con người này, rốt cuộc có còn là Giang Ngộ Tuyết không? "

" Và khi mình ý thức được rằng mình đang dần dần đánh mất bản thân, mình đã lập tức tìm cách điều chỉnh trở lại. Mình học cách làm hòa với bản thân, mình đi ngủ sớm hơn, ăn uống điều độ hơn, và giảm bớt KPI cho bản thân. Nhưng mà, nói thì dễ, làm mới khó. Có những ngày mình leo lên giường rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được, mình nằm trên giường nhưng cái đầu của mình vẫn là nghĩ tới công việc và bài học, nghĩ về bài học ở trường, nghĩ về công việc ở công ty, và nghĩ đến cả những lời soi xét, miệt thị, lẫn những kỳ vọng mà xã hội dành cho mình. Có một đoạn thời gian, mình tự cho phép mình có thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà mình lại không thể nghỉ ngơi được, mặc dù là đang đi chơi, nhưng mình vẫn nghĩ đến công việc, nghĩ đến học tập. Tất cả giống như là đã chạy theo một guồng thói quen và cái guồng quay đó nó mạnh mẽ đến mức mình căn bản là không thể nào khiến cho nó dừng lại được. Và mình lại bắt đầu rơi vào một cái trạng thái là, não thì bắt làm, bắt học, nhưng mà thể xác và tinh thần lại không cho phép. Nó rã rời, mệt mỏi, bất lực và thậm chí là đôi lúc mình còn cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng. Nói vui một chút thì đoạn thời gian đó mình giống như là bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần đều sa sút trầm trọng. "

" Đó là một khoảng thời gian cực kỳ đen tối đối với mình, mình lúc đó giống như là một người điên vậy, điên cuồng nắm bắt tất cả mọi thứ mà mình có thể nhìn thấy, mặc kệ rằng bản thân có đủ sức để nắm bắt hay không. Hậu quả chính là mình trầy trụa cả về thể xác lẫn tinh thần, mình nắm bắt được rất nhiều kiến thức mới, nắm bắt được rất nhiều cơ hội kinh doanh nhưng mà mình cũng bỏ lỡ mất rất nhiều, rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống này, thậm chí là mình đã suýt nữa là đánh mất luôn cả bản thân. Nhưng mà, may mắn là mình đã vượt qua được rồi. "

" Mình đã học được cách buông bỏ, mình buông tay phần lớn công việc, mình cũng bắt đầu về nhà nhiều hơn, trò chuyện với cha mẹ nhiều hơn, bắt đầu viết nhật ký trở lại, cũng suy nghĩ thông suốt được rất nhiều vấn đề, lòng đố kị cũng chầm chậm tiêu tán. Mình hiểu được là mỗi người đều có mỗi mục tiêu và áp lực riêng, nếu như mình đã lựa chọn xây dựng sự nghiệp sớm hơn so với bạn bè đồng trang lứa thì đồng nghĩa rằng mình phải chấp nhận được áp lực sớm hơn bọn họ, và phải chấp nhận được rằng trong lúc bọn họ vô tư chơi đùa thì mình phải lao đầu vào làm việc. Đó là chuyện hiển nhiên mà mình bắt buộc phải chấp nhận được. Và mình dần dần tìm lại được chính mình, mình cũng bắt đầu học cách tin rằng, tất cả những gì mình đang có cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn mà còn có cả sự nỗ lực của mình ở trong đó nữa. Mình học cách tin rằng mình cũng có thực lực và học cách tin vào thực lực của bản thân hơn. "

" Cậu có biết không, vốn dĩ tên của mình không phải là Giang Ngộ Tuyết. Lúc trưởng công chúa mang thai mình, cha mình đã đặt tên cho mình là Giang Cát Lăng, cát trong cát tường, lăng có 3 chấm thủy( 淩). Ông ấy nói, sở dĩ đặt tên mình là Cát Lăng và vì ngày dự sinh của mình nằm trong tháng 12. Trong thập nhị hoa thần, thập nhị hoa lệnh, tháng 12 là hoa Thủy Tiên, câu lệnh đó là: Lăng ba vi bộ, niên tiêu cát tường. ( Bước đi nhẹ nhàng, năm mới bình an.) Thế nên, Cát Lăng có thể hiểu là bước đi mang theo cát tường và bình an. Còn nữa, sinh nhật của mình đáng lẽ ra cũng không phải là 06 tháng 12. Nếu như đúng theo ngày dự sinh thì phải là 18 tháng 12 cơ. Nhưng mà hôm đó trưởng công chúa vô tình bị ngã, dẫn đến mình bị sinh ra sớm hơn vài ngày. Và thật trùng hợp, ngày mà mình sinh ra cũng là ngày mà tuyết đầu mùa rơi, càng đặc biệt hơn nữa là, năm đó tuyết rơi rất sớm. "

" Cậu ở Thượng Hải 6 năm, chắc là cũng biết rồi nhỉ, bình thường thì khoảng giữa hoặc cuối tháng 12 thì tuyết mới bắt đầu rơi. Nhưng mà năm đó tuyết đã rơi vào đầu tháng 12. Đó giống như là một lời chào mừng của ông trời dành riêng cho mình vậy. Không chỉ vậy, mình vừa sinh ra đã có mái tóc màu trắng muốt như tuyết. Vì thế, cho dù không có gợi ý của ca ca, lão cha cũng đã nghĩ đến việc đổi tên cho mình thành chữ Tuyết. Bởi vì, tuyết đầu mùa còn được gọi là: thụy tuyết triệu phong niên, là một điềm lành trong năm mà. Vì thế, mình ra đời vào một ngày cát tường, mang trên mình màu sắc của sự cát tường, thậm chí là trước khi đổi tên, tên của mình cũng mang theo chữ Cát, tất cả có thể không phải là một sự trùng hợp, cũng không hẳn là một sự may mắn mà có thể đó là sự sắp xếp của ông trời, là số mệnh đã an bài cho mình tất cả và việc của mình chính là phải nỗ lực sống cho thật tốt, không được lãng phí số mệnh cát tường này. "

Tần Chiêu khẽ mỉm cười, nói, " Ừm. Cậu nhất định phải sống cho thật tốt. Tuyết à, cậu có biết không, một ngọn đèn, bất luận là nó có tỏa sáng đến mức nào thì dưới chân cũng là một vùng tối tăm. Người khác nhìn thấy ánh sáng của nó, nhưng mà bản thân nó lại không thể chiếu sáng chính mình. Tuyết à, đây là chuyện rất bình thường. Không sao đâu, đừng sợ hãi. Bởi vì mọi người đều đang ở bên cạnh cậu. Lúc cậu cảm thấy cuộc đời của bản thân thật đen tối thì hãy về nhà đi, mình tin rằng ánh sáng của chú Giang, ánh sáng của dì Dung, Hạc Hiên ca, em gái Cẩm Thư, còn có cả Dì Niên. Bọn họ đều luôn ở bên cạnh cậu, sẽ luôn sẵn sàng soi sáng cho cậu. "

" Vậy còn cậu thì sao? Cậu sẽ ở bên cạnh mình chứ? " Giang Ngộ Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt trông chờ nhìn thẳng vào Tần Chiêu, nói.

Tần Chiêu hơi khựng lại một chút. Lời này..... Sao mà nghe cứ giống như là lời tỏ tình ấy nhỉ.... Còn có ánh mắt đó.... A, bậy! Bậy rồi! Giang Ngộ Tuyết làm sao mà có thể tỏ tình với anh chứ!

Hưmmmm, nhưng mà câu hỏi ấy của cậu ấy là có ý gì nhỉ? Cậu ấy cần một tên tiểu đệ sao? Ừm, chắc chắn là vậy rồi.

Nghĩ thông rồi, Tần Chiêu liền đáp, " Sẽ chứ! Chỉ cần cậu cần mình thì lên núi đao biển lửa, mình cũng đều sẽ đi cùng cậu, tùy cậu sai khiến. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, đưa tay véo nhẹ má Tần Chiêu một cái, " Cậu nói đấy nhé! Không được nuốt lời. "

" Sẽ không đâu. Tuyết à, cảm ơn cậu. "

" Cảm ơn vì chuyện gì? "

" Cảm ơn cậu vì cậu đã tin tưởng mình và trải lòng với mình nhiều như thế. Đây là lần đầu tiên cậu chia sẻ cho mình về những khó khăn và cảm xúc tiêu cực của cậu. Mình thật sự rất vui đó. Trước kia, mình vẫn luôn biết là cậu không ổn, nhưng mà cậu chưa từng nói cho mình nghe là cậu đã gặp phải chuyện gì. Ở trước mặt mình, cậu luôn tỏ ra là cậu ổn, cậu luôn thể hiện cho mình thấy là cậu đang vui vẻ, có lẽ là cậu không muốn mình nhìn thấy một phiên bản đầy u uất của cậu chăng? Mình nghĩ là vậy. Thế nên mình cũng không dám vạch trần cậu, mặc dù là mình đã nhìn thấy rất rõ sự bất ổn bên trong cậu. Có lúc, mình nhìn thấy cậu khóc rồi, rất muốn an ủi cậu, nhưng mà lại chẳng biết là phải bắt đầu từ đâu. Có lúc mình cũng cảm thấy bản thân rất vô dụng. Cậu nuôi mình nhiều năm như vậy, mà mình lại chẳng thể giúp gì được cho cậu. Còn không bằng một phần của Vân Đóa. Chí ít thì Vân Đóa cũng làm được một chuyện đó là khiến cho cậu vui vẻ, lông của nó còn có thể kéo sợi rồi đan tất, đan khăn cho cậu dùng. Tuyết à, có bao giờ cậu cảm thấy hối hận vì đã đem mình về không? Mình trừ việc tiêu tiền của cậu ra thì cái gì cũng không làm được...... "

" Chậc, sao mà cậu lại có thể nghĩ như thế chứ? Cậu.... Đúng là đồ ngốc mà! " Giang Ngộ Tuyết đưa tay véo má Tần Chiêu, " Suy nghĩ cho kỹ vào, những chuyện mà cậu giúp mình còn còn chưa đủ nhiều sao? Mình kể cho cậu nghe nhé. Cậu nhớ không, lúc nhỏ mình cực kỳ thích ăn cua, nhưng mà lại ghét lột vỏ. Lão cha thì lại cực kỳ nghiêm khắc, nguyên tắc của ông ấy là muốn ăn thì phải tự mình lột. Chính vì vậy mà có một đoạn thời gian mình dù thích nhưng cũng không thèm ăn vì ngại lột vỏ. Nhưng mà từ sau khi có cậu, cậu luôn lén lút giúp mình lột cua, mình vui muốn chết. Còn nữa, tính của mình trời sinh bừa bộn, chỉ giỏi bày bừa chứ chả muốn dọn dẹp. Lúc nhỏ suốt ngày bị ăn mắng vì tội không dọn dẹp phòng. Nhưng mà từ sau khi có cậu, cậu luôn giúp mình dọn phòng, mình cũng không còn bị mắng nữa. Hơn nữa..... chỉ cần cậu có thể chấp nhận được một mặt đầy tiêu cực và yếu đuối của mình thôi thì đã là sự an ủi lớn nhất rồi. "

" Còn có cả sự bao dung và thấu hiểu mà cậu dành cho mình nữa. Trước kia, khi tâm lý mình bất ổn, mình đã từng rất nhiều lần cư xử không tốt, nhiều lúc lạnh nhạt với cậu, thậm chí là còn quát vào mặt cậu. Nhưng mà cậu chưa từng trách mình, cũng chưa từng giận mình, càng không vì mình cư xử không đẹp mà ngó lơ mình. Những ngày tháng ấy, dù mình có làm tổn thương cậu đến đâu đi chăng nữa thì cậu luôn ở đó, luôn ngồi ở bên ngoài cửa đợi mình, mặc dù cậu không lên tiếng, nhưng mà mình biết cậu vẫn luôn ở đó. Chiêu à, lúc mình yếu đuối nhất, xấu xa nhất, cậu vẫn không ghét bỏ mình mà vẫn luôn ở bên cạnh mình, đối với mình thì như thế đã đủ lắm rồi. Vì thế, cậu đừng cho rằng bản thân vô dụng nữa, mình cũng chưa từng hối hận vì đã đưa cậu về nhà đâu. À không, là đưa cậu về nhà là quyết định đúng đắn nhất mà mình từng làm. "

Tần Chiêu đột nhiên rất muốn khóc, anh không ngờ là Giang Ngộ Tuyết biết cả việc anh hay ngồi trước cửa phòng hắn, " Cậu đều biết cả rồi sao..... Nhưng mà những chuyện đó.... Đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, sao mà lại có thể tính là giúp đỡ được chứ? "

" Lông gà vỏ tỏi thì đã sao chứ! Có con gà nào không có lông, có củ tỏi nào mà không có vỏ đâu chứ! Cuộc sống này chính là từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà dần dần hình thành nên mà. Giúp đỡ, cũng đâu cần phải đao to búa lớn, lên núi đao, xuống biển lửa mới là giúp đỡ. Về sau không được suy nghĩ như vậy nữa, biết chưa? "

" Ừm. Biết rồi. " Tần Chiêu mỉm cười gật đầu. Dường như, anh đã hiểu ra được điểm mấu chốt của vấn đề rồi. Trong lòng cũng chầm chậm dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Đúng, chính là cái cảm giác đó, cái cảm giác như là vừa vượt qua một ranh giới nào đó nhưng lại không thể nhìn rõ ranh giới đó là gì.