Một giấc ngủ bình an và không mộng mị.
Sáng hôm sau, Tần Chiêu mơ hồ thức dậy dưới ánh nắng bình minh rực rỡ của mùa hè.
Anh khẽ vươn vai, ui cha, eo có chút đau nha~
Quay sang nhìn thủ phạm khiến bản thân bị đau eo, hắn vẫn đang còn ngủ khì ra đó, nét mặt ngây thơ vô tội hết sức. Hổng hiểu sao, Tần Chiêu lại bực mình. Anh đưa tay nhéo má hắn một cái cho bõ tức.
Giang Ngộ Tuyết bị nhéo đau thì mơ hồ tỉnh giấc, hắn lè nhè cái giọng ngái ngủ nói, " Em lại quậy cái gì nữa vậy~ "
Tần Chiêu lật mặt rất nhanh, anh tươi cười nói, " Anh dậy rồi. Chào buổi sáng nhé. "
" Xem ra em vẫn còn sung sức dữ lắm nhỉ.... "
Tần Chiêu nghe vậy thì rén liền, " Ahahaha...... Cưng à, hôm nay em vẫn còn phải đi làm đấy! "
" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết gật gật đầu.
" Được rồi, mau dậy đi. Hôm nay anh vẫn phải đến trường nữa đó. "
" Hầy~ đúng! Đồ án tốt nghiệp của anh.... Vẫn chưa làm xong! Arrgrr~ Anh nói cho em nghe, giảng viên chuyên ngành của anh ác lắm đấy, toàn đưa ra những yêu cầu trên trời dưới biển gì đâu không. Anh càng làm càng thấy điên đầu. Mà làm không xong thì không được tốt nghiệp. Cưng à, anh sắp điên mất thôi~ "
Tần Chiêu phì cười, " Bình thường anh đã có sẵn máu điên rồi, bây giờ điên thêm một chút nữa thì em cũng không chê đâu. "
Giang Ngộ Tuyết nghe mà dỗi ngang, " Hứ! Em hết thương anh rồi! Hết nói anh thận yếu đến nói anh điên. Anh dỗi! "
Tần Chiêu vội vàng đến dỗ, " Ây da~ thôi mà, thôi mà, em sai rồi! Xin lỗi mà. Được rồi, đừng dỗi nữa, mau rời giường, ra ăn sáng rồi đến trường đi. Em cũng phải đi làm nữa đó. "
" Hừ! Vậy.... Anh tạm ngừng dỗi vậy. Buổi tối khi trở về anh sẽ dỗi tiếp. Em chuẩn bị tinh thần để dỗ dành anh đi. "
" Rồi rồi rồi, anh muốn em dỗ dành kiểu gì cũng được tất. Còn bây giờ thì mau dậy đi! " - Tần Chiêu nói rồi liền kéo Giang Ngộ Tuyết ngồi dậy, đẩy hắn vào phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân.
Đồ ăn sáng đã được bảo mẫu chuẩn bị tươm tất cả rồi, hai người xuống nhà là chỉ cần ăn thôi.
Ăn sáng xong, Giang Ngộ Tuyết thì quay về trường học còn Tần Chiêu thì vẫn chưa vội đến công ty. Bây giờ vẫn còn khá sớm, vì vậy anh liền đến siêu thị để mua một ít thực phẩm và đồ dùng. Mặc dù trong nhà có bảo mẫu, những việc như thế này thường thì đều có thể giao hết cho bảo mẫu, nhưng mà Tần Chiêu vẫn luôn cố gắng tự làm một số việc trong thời gian rảnh rỗi.
Và anh làm vậy chỉ đơn thuần là để hưởng thụ cuộc sống. Anh khá thích việc đi siêu thị mua đồ rồi đem về lấp đầy mấy cái tủ ở trong nhà. Tuổi thơ của anh đã từng có một cuộc sống quá mức thiếu thốn, vậy nên bây giờ chỉ khi đồ đạc ở trong nhà đầy ắp thì anh mới có đủ cảm giác an toàn.
Đang lúc lựa đồ ở trong siêu thị thì Tần Chiêu bỗng gặp phải Lâm Tú.
Cậu ta nhìn thấy Tần Chiêu thì tươi cười đi đến, giọng đầy thân thiện hỏi, " Tần Chiêu, cậu cũng đến đây mua đồ sao? "
Tần Chiêu nhàn nhạt ừm một tiếng. Lâm Tú này bằng tuổi với anh, trước kia cũng là sinh viên ở Bắc Đại, chỉ là không cùng chuyên ngành với Tần Chiêu, cậu ta học maketting. Ban đầu cũng không quen biết gì, nhưng mà thời gian thực tập cả hai vì apply vào cùng một công ty, vậy nên liền quen biết.
Mấy năm qua hai người cũng thường nói chuyện với nhau, giờ nghỉ trưa cũng hay ăn cơm cùng nhau, gần đây cũng đang làm chung một dự án. Nhưng mà Tần Chiêu không xem Lâm Tú là bạn bè thân thiết, bởi vì anh chỉ xem cậu ta là đồng nghiệp và không thể trở thành bạn bè.
Bởi vì Giang Ngộ Tuyết đã từng dạy anh rằng, bạn và đồng nghiệp là không thể trộn lẫn với nhau.
Lúc trước, từng có lần Giang Ngộ Tuyết nói với Tần Chiêu rằng, hắn và Nhậm An Ly không phải là bạn bè, anh đã rất ngạc nhiên và hắn đã nói với anh rằng:
" Đúng, mình và cô ấy rất thân thiết với nhau. Cô ấy rất hiểu lý tưởng của mình, có cùng tầm nhìn với mình, cũng là người đủ khả năng và nguyện ý cùng mình chiến đấu. Nhưng mà cô ấy không phải là bạn của mình. Bởi vì là như thế này nè, bạn, là mối quan hệ tình cảm, là một mối quan hệ mà chúng ta sẽ chia sẻ với nhau về mặt cảm xúc, kết nối với nhau về mặt tâm hồn. Ví dụ như mình và cậu, bình thường chúng ta sẽ đi ăn, đi chơi với nhau, mình có chuyện gì vui hay là chuyện gì buồn cũng sẽ tìm cậu để nói chuyện, cậu cũng vậy, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn nhờ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày. "
" Nhưng mà mình và Nhậm An Ly thì không như vậy, mình không kết nối với cô ấy về mặt tình cảm, mình với cô ấy kết nối với nhau là về mặt công việc, mỗi lần mình và cô ấy gặp mặt và nói chuyện thì đều liên quan đến công việc. Và mình căn bản là không có nhu cầu tìm đến cô ấy khi mình buồn hay vui, càng không có nhu cầu cùng cô ấy đi ăn, đi chơi. Và ngược lại, cô ấy cũng thế. Quan hệ giữa mình và cô ấy, chỉ đơn thuần là đồng nghiệp và mình với cô ấy sẽ hiểu nhau hơn thông qua những dự án công việc mà chúng mình cùng làm. "
" Chiêu à, cậu nhớ nhé, bạn bè là bạn bè, đồng nghiệp là đồng nghiệp, hai khái niệm này là hoàn toàn khác biệt và nhất định phải tách biệt. Sau này, khi cậu ra xã hội làm việc thì cũng đừng quên điều này, bạn bè là bạn bè, đồng nghiệp là đồng nghiệp. Tuyệt đối không được trộn lẫn hai mối quan hệ này với nhau. Mỗi một mối quan hệ đều có một mục tiêu riêng và sự đòi hỏi riêng, đối với mối quan hệ bạn bè, là cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn, là có mặt khi đối phương cần. Còn đối với đồng nghiệp, là cùng nhau chiến đấu vì một mục tiêu công việc, là có mặt để cùng nhau phát triển năng lực bản thân, năng lực đoàn đội. Mà trong quá trình hợp tác đó, đối phương lại liên tục yêu cầu cậu phải quan tâm đến cảm xúc của đối phương, trong khi yêu cầu đó lại không phù hợp với hướng phát triển của công việc, vậy thì phải làm sao? Thế nên, nếu như cậu đặt sai mục tiêu cho một mối quan hệ thì xác suất mối quan hệ đó tan vỡ là vô cùng cao, và có khả năng cao là sự nghiệp của cậu cũng sẽ tiêu tùng theo mối quan hệ đó luôn. "
Tần Chiêu luôn ghi nhớ những lời đó và sau này khi bước ra xã hội và bắt đầu bán mình cho tư bản, Tần Chiêu mới cảm nhận được những lời đó thật sự là không sai một li. Đó thật sự là lời vàng ý ngọc của một người từng trải, và thật may mắn khi anh đã được nhận lấy lời khuyên ấy một cách miễn phí.
Gạt qua sự lạnh nhạt của Tần Chiêu, Lâm Tú vẫn tiếp tục tươi cười hỏi, " Nè, nhà của cậu cũng ở khu này sao? "
Tần Chiêu gật đầu, " Đúng đó, tôi sống ở trong khu này, sao thế, cậu cũng ở khu này sao? "
Lâm Tú gật đầu, " Đúng. Nhưng mà tôi chỉ mới chuyển đến đây hồi tuần trước thôi. Nè, cậu sống ở đây bao lâu rồi? "
" Khoảng 2 năm. "
" A.... Vậy có nghĩa là vì công việc mà mới chuyển đến đây sao? "
" Cậu không phải là cũng vậy sao? Từ trường học đi qua đây cũng mấy tiếng đồng hồ, tôi không thể mỗi ngày đều đi đi về về như vậy. Thế nên mới chuyển đến đây sống. Như vậy là rất kỳ lạ sao? "
" A... Không, không, không. Cậu nói đúng lắm. Đúng rồi, nhà của cậu ở đâu? "
" Đây là vấn đề riêng tư, vì vậy tôi xin phép không trả lời. "
Lâm Tú sượng trân, " À, xin lỗi, tôi mạo phạm rồi. "
" Không sao, đó cũng là một câu cửa miệng mà mọi người vẫn thường hay hỏi nhau thôi, tôi không để bụng đâu. "
" Ò~ Nè, lát nữa cùng nhau đi làm có được không? Tôi đợi cậu ở chỗ ga tàu điện ngầm, có được không? "
" Được. " Tần Chiêu nhàn nhạt đáp. Nói rồi anh liền đẩy xe đẩy hàng đi đến quầy thanh toán, không thèm để ý đến Lâm Tú nữa.
...
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Vài ngày sau, ngày hôm ấy là một ngày trời âm u và không có nắng, khi Tần Chiêu đang ngồi trong văn phòng để làm việc thì bỗng nhận được điện thoại của chị lễ tân. Chị ấy nói, ở bên dưới có một người phụ nữ họ Đỗ tự xưng là mẹ của anh và một cô gái họ Đoàn tự xưng là em gái của anh và họ muốn gặp anh.
Tần Chiêu hơi nhíu mày, trong lòng có chút do dự. Nhưng mà cuối cùng anh vẫn lựa chọn đi xuống gặp mặt.
Lúc đi xuống sảnh, Tần Chiêu nhìn thấy Đỗ Nhị Nương cùng Đoàn Thiên Ngọc đang ngồi trên sô pha ở sảnh tiếp khách. Hai người kia vừa thấy anh đến là mắt liền sáng lên, miệng gọi ngọt xớt.
" Tiểu Chiêu. "
" Ca ca. "
Tần Chiêu lại chẳng có chút cảm xúc gì. Anh nhìn hai người, âm thầm đánh giá một lượt. Chỉ mới 2 năm không gặp mà hai người này đã trông tiều tụy đi thấy rõ, sức khỏe tinh thần đang có dấu hiệu sa sút trầm trọng. Nhưng mà điều đó cũng không khơi gợi được cho Tần Chiêu bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng mà để tránh rách việc, Tần Chiêu vẫn là mời bọn họ đến quán cà phê ở đối diện công ty để nói chuyện.
" Nói đi, Đỗ phu nhân và Đoàn tiểu thư, hai người tìm tôi có chuyện gì? " Tần Chiêu nhàn nhạt nói.
Đỗ Nhị Nương mỉm cười, nói, " Tiểu Chiêu à, con nói chuyện kiểu gì mà nghe lạnh lùng xa cách vậy? Mẹ là mẹ của con, Tiểu Ngọc là em gái của con, con không thể đối xử dịu dàng với bọn ta dịu dàng hơn một chút sao? "
" Nếu như bà gọi tôi ra đây chỉ để nói những lời vô nghĩa này thì xin lỗi, tôi không rảnh để nghe, tôi trở về làm việc đây! " Tần Chiêu nói rồi liền đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng mà Đỗ Nhị Nương đã giữ tay anh lại và nói, " Không không không, Tiểu Chiêu à, mẹ là có chuyện quan trọng muốn nói với con. Con nghe mẹ nói cái đã rồi đi cũng không muộn. "
Tần Chiêu nghe vậy thì thở dài, ngồi lại xuống ghế, " Được rồi, nói đi. "
Đỗ Nhị Nương gượng cười, nói, " Tiểu Chiêu à, mẹ biết, chuyện năm đó là mẹ có lỗi với con. Mẹ xin lỗi. "
Tần Chiêu gật đầu, " Ừm. Được, vậy thì tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi này. "
Đỗ Nhị Nương nghe vậy thì cười tươi hơn, bà nắm lấy tay Tần Chiêu, nói, " Tiểu Chiêu à, chẳng là gần đây mẹ có việc cần con giúp đỡ, con có thể giúp mẹ có được không? "
Tần Chiêu im lặng rút tay ra rồi nói, " Cứ nói ra trước đi đã rồi tôi sẽ cân nhắc sau. "
Đỗ Nhị Nương mỉm cười, " Chuyện này không khó. Chả là công ty của dượng con thời gian gần đây làm ăn thua lỗ, mắt thấy là đã sắp phá sản rồi. Con cũng không nhẫn tâm nhìn bọn ta sống cực khổ đúng chứ? "
Tần Chiêu trong lòng thở dài, đúng là vẫn có một chút không nỡ. Anh rút ra một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn, " Trong đây có 20 vạn, những gì tôi có thể giúp thì đều đã tận lực rồi. "
" Không phải.... Chỉ có 20 vạn thì làm gì mà cứu được cả công ty chứ? Tần Chiêu, anh đang đùa giỡn với ai vậy? Bạn trai của anh không phải là rất có tiền sao? Anh mở miệng nói với hắn ta một tiếng thôi thì không phải được rồi sao? " - Đoàn Thiên Ngọc chua ngoa nói.
Tần Chiêu nghe vậy thì đen mặt, lạnh giọng nói, " Hóa ra đây mới là mục đích của các người nhỉ. Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai động đến một đồng một cắc nào của anh ấy đâu. Hãy nhân lúc tôi còn chưa nổi điên thì cút đi xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy các người. "
Đỗ Nhị Nương lại xuống giọng dỗ dành, " Tiểu Chiêu à, con bình tĩnh. Là Tiểu Ngọc không biết nói chuyện. Không có ai muốn đụng đến tiền của bạn trai con cả. Tiểu Chiêu à, bọn ta chỉ cần xin được hợp tác với công ty của bạn trai con thôi. Chỉ cần được hợp tác với công ty Vân Trác là đủ để cứu công ty của dượng con rồi. Tiểu Chiêu à, con chỉ cần mở lời với bạn trai con một tiếng thôi mà. "
" Chuyện kinh doanh của anh ấy tôi chưa từng hỏi đến, vậy nên tôi không biết, cũng không tiện mở miệng, à không, là không có tư cách để mở miệng. Vậy nên, nếu như muốn hợp tác thì các người tự đi mà nói với anh ấy. "
Đỗ Nhị Nương lại nắm tay Tần Chiêu, nhẹ giọng dỗ dành, " Tiểu Chiêu à, cần gì phải rắc rối như vậy chứ? Con là người ở bên gối của Giang tổng, con chỉ cần mở miệng là được rồi nha. Lời nói của con, khẳng định sẽ có trọng lượng hơn. Tiểu Chiêu à, con giúp dượng đi, chúng ta đều là người một nhà mà, giúp đỡ nhau không phải là điều nên làm sao? "
Tần Chiêu hất tay Đỗ Nhị Nương ra, lạnh giọng gằn từng chữ, " Người một nhà? Các người có ai từng xem tôi là người một nhà chưa? "
" Tiểu Chiêu, con nói cái gì vậy? Chúng ta đều xem con là người một nhà mà. "
Tần Chiêu bật cười, điệu cười đầy mỉa mai và có chút điên cuồng, " Người một nhà? Đỗ Nhị Nương, bà đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không? Tôi, và bà, trừ quan hệ huyết thống ra thì căn bản là không có bất cứ quan hệ nào cả. Bà là người đã sinh ra tôi, tôi không phủ nhận điều đó, nhưng mà bà vĩnh viễn cũng không phải là mẹ tôi. Còn Đoàn Thiên Đức và Đoàn Thiên Ngọc, bọn họ càng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả. Chúng ta căn bản không phải là một gia đình, không phải là người một nhà. Vì vậy tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ người lạ, càng không có tư cách để kêu bạn trai tôi đi giúp đỡ bọn họ. Muốn hợp tác, vậy thì tự mình đi mà tìm anh ấy. " - Tần Chiêu nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.
Chỉ là Tần Chiêu không ngờ được rằng, mấy ngày tiếp theo sau đó Đỗ Nhị Nương liền bắt đầu đến công ty của anh quậy, vừa khóc vừa nháo, khiến cả công ty đều loạn cả lên, thậm chí là còn bị phát tán lên trên mạng khiến cho anh vừa bị cư dân mạng tấn công vừa bị cấp trên chỉ trích và bị đình chỉ công việc.
Ngồi ở trong nhà, Tần Chiêu rốt cuộc cũng hiểu lời của Giang Ngộ Tuyết, một khi đã công khai thì nhất định sẽ có một trận chiến lớn nổ ra. Ngày hôm ấy ở trong bữa tiệc tất cả đều thuận buồm xuôi gió khiến cho anh cứ ngỡ cuộc chiến ấy đã qua rồi. Nhưng mà hóa ra, đó chỉ mới là một màn khởi động không đau không ngứa. Trận chiến thật sự, là ở đây.
Gạt đi cảm xúc đang ngổn ngang, Tần Chiêu vào phòng lấy bộ y phục mà anh thích nhất mặc vào, cẩn thận dưỡng da, làm tóc chỉn chu rồi chuẩn bị ra ngoài nghênh chiến. Nhưng, còn ra khỏi cửa thì anh đã thấy Giang Ngộ Tuyết hớt hải chạy về, trên mặt hắn viết to hai chữ lo lắng.
" Chiêu tử, anh đều biết chuyện hết rồi, em không sao chứ? "
" Có sao. Em buồn! Muốn khóc. " Sự mạnh mẽ của Tần Chiêu ngay lúc này liền sụp đổ, anh nhào vào lòng Giang Ngộ Tuyết và òa lên khóc như một đứa trẻ.
Giang Ngộ Tuyết cố gắng vỗ về an ủi Tần Chiêu, " Được rồi, được rồi, cứ khóc đi, anh ở đây, anh ở đây. Không sao đâu. Anh sẽ cùng em đánh trận chiến này. Phần thắng nằm trong tay chúng ta, em không cần phải sợ nhé! "
Mãi một lúc sau Tần Chiêu mới có thể bình tĩnh trở lại, anh gạt đi nước mắt và nói, " Tuyết à, em vốn dĩ không muốn chĩa mũi công kích về phía Đỗ Nhị Nương đâu, cũng không muốn lật lại chuyện xưa để khiến cho bà ta xấu mặt. Dù gì thì bà ta cũng là người đã sinh ra em, huyết mạch tương liên, em vẫn là có một chút gì đó không muốn bà ta phải chịu khổ. Nhưng mà là bà ta ép em đến bước đường này. Em không sai, đúng không? "
" Ừm. Em không hề làm gì sai cả, vậy nên không cần phải sợ. Đi, anh đi cùng em giải quyết chuyện này. " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền kéo Tần Chiêu lên xe.
Tần Chiêu mỉm cười, " Giang Ngộ Tuyết, cảm ơn anh. "
Giang Ngộ Tuyết ghé vào tai Tần Chiêu nói nhỏ, " Nói suông không có tác dụng, buổi tối bù cho anh một đêm xuân là được. "
Tần Chiêu nở nụ cười đầy cưng chiều, ngón tay nghịch nghịch lọn tóc dài của Giang Ngộ Tuyết, " Được thôi. Chỉ cần em còn đủ sức thì anh muốn mấy đêm xuân cũng đều được. Em bồi anh đến cùng. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, nhe răng nanh gặm lên môi Tần Chiêu một cái.