Sáng hôm sau, Tần Chiêu thức giấc với cái đầu nhức ong ong. Tối hôm qua vì quá vui nên anh đã uống rất nhiều rượu, uống đến say mèm. Cơn say qua đi, bây giờ hậu quả đã đến rồi nè.
Nhìn sang bên cạnh, chẳng thấy Giang Ngộ Tuyết đâu. Tần Chiêu nghĩ, chắc là hắn lại về trường học nữa rồi. Anh đã quá quen với việc này nên cũng chẳng để ý, lê bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi xuống bếp tìm chút đồ ăn để ăn sáng.
Nhưng mà, khi vừa vào bếp, Tần Chiêu đã nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đang đứng đó nấu ăn, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến cho toàn thân hắn như đang phát sáng, tiếng nước sôi ùng ục ở trong nồi và cả mùi thức ăn thơm ngào ngạt đang tỏa ra khiến cho khung cảnh bỗng chốc trở nên bình dị và an yên đến lạ.
Khóe môi Tần Chiêu cong lên một nụ cười rất tươi, anh nhào đến ôm lấy Giang Ngộ Tuyết từ phía sau lưng, dụi đầu vào tấm lưng rắn rỏi của hắn.
" Dậy rồi đó hả. Em đánh răng chưa? " - Giang Ngộ Tuyết hỏi.
Tần Chiêu gật gật đầu, rướn người và gác cằm lên vai Giang Ngộ Tuyết, " Đánh răng rồi. Anh đang nấu cái gì thế? Yi~ nghe mùi là đã cảm thấy rất cay rồi đó. "
" Thì đây là mì cay mà. Mì ăn liền nấu với cà chua, kim chi và thịt bò. Anh bỏ nhiều ớt một xíu để em ăn cho ra mồ hôi, giải rượu đó. Nè, hôm qua em uống nhiều rượu như vậy, hôm nay có bị đau đầu không? "
" Có. Bây giờ cái đầu em cứ nhức bưng bưng luôn á. Mà anh có bị đau đầu không? "
" Không có. Hôm qua anh uống không nhiều lắm. Được rồi, nấu xong rồi nè. Mau ăn đi. " Giang Ngộ Tuyết múc mì ra tô, đặt lên bàn và ấn Tần Chiêu ngồi xuống ghế.
" Oa~ thơm quá~ ể, mà anh sẽ ăn cái gì? " - Tần Chiêu nhìn cái nồi trống huơ sau khi múc hết mì cho anh thì có chút lo lắng.
" Anh ăn yến mạch với hoa quả thôi. Hôm qua ăn quá nhiều dầu mỡ rồi, bây giờ ăn cơm, ăn mì không nổi. " - Giang Ngộ Tuyết bưng ra một bát yến mạch trộn sữa chua cùng một đĩa trái cây, ngồi xuống ở đối diện với Tần Chiêu và bắt đầu ăn.
Hai người vừa ăn, vừa trò chuyện với nhau.
" Tuyết à, lát nữa mấy giờ anh sẽ về trường? "
" Không về. Anh xin nghỉ phép 2 ngày rồi, 2 ngày này chỉ ở bên em thôi. "
" A.... Anh.... Là đang lo lắng cho em sao? "
" Tất nhiên rồi. Bây giờ tâm trạng của em mới là quan trọng nhất, anh không muốn lúc anh đang học thì đột nhiên nhận được tin xấu từ em đâu. "
Tần Chiêu phì cười, " Em cũng không có yếu ớt đến như vậy đâu. Chuyện này đối với em mà nói, xác thực là đã khiến cho em buồn rất nhiều, nhưng mà khi tất cả những người mà em quan tâm đều quan tâm lại em, khi em xảy ra chuyện, bọn họ đều không quản đường xa, thậm chí là bỏ dở cả công việc mà đến an ủi em, như thế, em đột nhiên liền không cảm thấy buồn nữa, thậm chí là còn có một chút xíu vui vì qua chuyện này, em liền có thể nhìn thấy rõ được ai đang thực sự yêu thương em, nhất quyết không rời bỏ em khi em gặp phải trắc trở. Vậy nên, tâm trạng của em lúc này chỉ có 2 từ: hạnh phúc và bình yên. "
" Thật không? "
" Thật đó~ "
" Ừm. Chỉ cần em ổn là anh vui rồi. "
" Hì hì~ Tuyết à, em lại yêu anh nhiều hơn một chút nữa rồi. "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Anh cũng vậy. "
" Nè, dù sao thì anh cũng không về trường, vậy lát nữa cùng em đi siêu thị đi. Em muốn mua đồ ăn. Hầy, lương thực mà em tích trữ trong tủ lạnh, hôm qua đã bị mọi người vét sạch cả rồi. Đến cả mì ăn liền cũng chẳng còn được mấy gói. "
" Được. Nè, sẵn tiện mua thêm vài bình Hoàng tửu đi. Mùa vải đã đến rồi, anh cũng đã đặt hàng rồi, chiều nay là hàng sẽ được ship tới á. Anh đặt mua rất nhiều, một phần là để ăn dần, một phần là để ủ rượu. Và anh còn muốn làm thêm một chút Lệ Chi Hương. Hầy, cũng mấy năm rồi không thấy em dùng lại cái này. Mấy năm nay em quá bận rộn nên không có thời gian để làm cái này nhỉ. "
" Ừm. Mà anh thích cái mùi đó hả? "
" Đúng. Mùi Lệ Chi Hương rất thích hợp với em, người khác mà dùng hoặc là anh tự mình dùng thì đều không ra được cảm giác đặc biệt như em. Anh cũng không thể giải thích tại sao, nhưng mà khi em dùng mùi hương này, nhất là vào mùa đông thì cảm giác sẽ giống như là mang theo cả nắng hè vậy, cực kỳ ấm áp. Còn vào mùa hè thì sẽ có một loại cảm giác rất ngọt, là loại ngọt thanh và rất tự nhiên ấy, cảm giác giống như là trái cây vừa chín tới, vừa ngọt vừa mê người. Anh thích lắm luôn á. "
Tần Chiêu phì cười, " Được thôi, về sau em sẽ chăm sử dụng hơn một chút. "
" Ừm~ (* ^ ω ^) "
...
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Sau khi ăn uống xong, Tần Chiêu liền cùng Giang Ngộ Tuyết đi siêu thị.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mà cái trình đi chợ của Giang Ngộ Tuyết vẫn dậm chân tại chỗ. Vẫn là hoa mắt chóng mặt trước những kệ hàng hóa đầy ắp sản phẩm hệt như một ma trận.
Hắn đẩy xe đẩy hàng, lon ton đi theo Tần Chiêu, hết hỏi cái này rồi lại hỏi cái kia, ngây ngô như một đứa trẻ. Mà Tần Chiêu thì lại cực kỳ kiên nhẫn trả lời hắn.
" Chiêu à, em mua nhiều nấm như thế để làm gì thế? Ăn không hết đâu. Hay là em định tối nay nấu lẩu nấm hả? Nhưng mà anh không muốn ăn lẩu đâu. Nóng lắm. " - Giang Ngộ Tuyết nhìn thấy Tần Chiêu lấy rất nhiều nấm thì lên tiếng thắc mắc.
" Không phải. Nấm này ấy à, trở về sẽ đem đi hong khô, sau đó thì nghiền thành bột. Bột nấm này rất đa năng đó, có thể dùng để nấu canh, có thể dùng để nấu mì, cũng có thể thêm vào một chút rong biển rang và hạt mè rồi dùng để trộn với cơm là siêu ngon luôn đó. Lúc bận rộn, không tiện nấu nướng cầu kỳ thì có cái này sẽ giống như là có cứu tinh vậy. Hơn nữa, không chỉ có bột nấm thôi đâu, còn có cả bột tôm và bột rau củ nữa, chỉ là em ăn qua một lượt, vẫn là cảm thấy bột nấm là hợp khẩu vị của em nhất. "
" Ồh~ ra là thế à. "
" Nè, trưa nay anh muốn ăn cái gì? "
" Trưa nay sao..... Hưmmmm, ăn cái gì lạnh lạnh đi. Mấy ngày nay thời tiết có chút nóng, buổi trưa anh thường dễ bị chán ăn ấy. Cứ nhìn thấy đồ ăn là cảm thấy không nuốt trôi. "
" Ưm~ có vẻ như là buổi trưa anh thường bị mất nước nhỉ. Có phải là gần đây anh ra rất nhiều mồ hôi, nhất là vào buổi trưa phải không. "
" Đúng. Buổi trưa tầm 11h là áo anh đã ướt đẫm vì mồ hôi rồi. "
" Ưm~ vậy thì đúng rồi, anh đang bị mất nước nên mới chán ăn đấy, anh nên uống nước dừa, nước cháo loãng, ăn nhiều dưa, dưa hấu, dưa mật, dưa lê, hoặc là cà chua cũng được. Còn nữa, uống nhiều sữa, không được uống cà phê hoặc là những thứ có chứa caffein. Gần đây có phải là anh uống rất nhiều cà phê để thức khuya, có đúng không? "
" Ò~ "
" Hầy, em biết là gần đây anh đang rất áp lực với đồ án tốt nghiệp, nhưng mà anh phải chăm lo cho sức khỏe của bản thân chứ. Anh mà bệnh là em sẽ rất lo lắng đó. "
" Ò~ anh biết rồi~ Mà nè, sao em lại hiểu biết nhiều thế? "
" Thì gần đây em có đọc qua vài quyển sách về dinh dưỡng, vậy nên cũng biết được chút chút. A..... Sứa kìa. Giang Ngộ Tuyết, trưa nay muốn ăn nộm sứa chua cay không? " - Tần Chiêu nhìn mấy khay sứa tươi ở trên kệ tủ lạnh, rồi lại nhìn Giang Ngộ Tuyết, cười hớn hở.
" Ưm, được. Wow~ sứa này cảm giác rất tươi nhỉ, cái này mà thêm một chút giấm thôi là đã rất ngon rồi. "
" Hehe~ lấy 2 khay nhé? Có thể ăn hết không? "
" Có thể. " (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
" Hưmmm, đồ đạc của em mua cũng đầy đủ cả rồi, anh còn mua thêm cái gì nữa không? "
" Nếu như bây giờ anh nói anh muốn mua cà phê thì em có mua cho anh không? "
" Không mua! Anh uống cà phê ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu. "
" Ò~ vậy thì đi tính tiền thôi! "
" Ừm. A, đúng rồi, lát nữa trên đường về, nhớ ghé qua tiệm hoa nhé, em muốn mua vài bó hoa để chưng cho đẹp nhà. "
" Tuân mệnh~ "
Về đến nhà, hai người bận rộn với việc sắp xếp đồ đạc vào tủ, đem đồ ăn lấp đầy tủ lạnh và đem hoa cắm vào bình, đặt lên những vị trí thật đẹp ở trong nhà. Những đóa hoa Hướng Dương màu vàng rực rỡ cùng những đóa hoa Mẫu Đơn màu đỏ kiêu sa, sự kết hợp tưởng chừng như kỳ cục lại hòa hợp với nhau một cách bất ngờ và không tưởng. Những dải nắng óng ả vàng ươm của mùa hạ len lỏi qua từng ô cửa sổ, nhuộm lên những đóa hoa một tầng hào quang và khiến cho cả căn nhà như bừng sáng, một cảm giác ấm áp và tràn đầy sức sống.
Đến buổi chiều thì quả vải mà Giang Ngộ Tuyết đặt hàng đã được ship tới. Bởi vì đang vào mùa vải, giá cả khá rẻ nên hắn mua rất nhiều, chốt đơn một lần tận 4 thùng, 1 thùng là 10kg, tổng cộng chính là 40kg.
40kg nhìn thì thấy nhiều, nhưng mà phần lớn là đem đi ủ rượu, phơi khô và ngâm đường hết rồi nên vải tươi còn sót lại cũng không bao nhiêu cả. Và trong công đoạn chế biến, bóc vỏ là mệt và mất thời gian nhất.
Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu ngồi làm từ đầu giờ chiều cho đến khi trời đã đầy sao thì mới làm xong.
Làm việc xong, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thưởng thức món kem vải sữa dừa mát lạnh và ngọt ngào, còn có cả vải tươi ướp lạnh, Cocktail Mojito vị vải. Hương vị của mùa hè, dường như đều lắng đọng hết ở bên trong hương vị ngọt ngào của quả vải.
Một ngày cứ thế nhàn nhã trôi qua.
Ngày hôm sau lại là một ngày rảnh rỗi. Tần Chiêu cùng Giang Ngộ Tuyết làm ổ ở trong nhà, xem phim, vẽ tranh, làm đồ thủ công, nấu ăn, dọn nhà, tỉa hoa, tắm cho mèo,...... Hai người đem mọi áp lực đều vứt hết sang một bên, hoàn toàn đắm mình vào nhịp sống chậm rãi, hưởng thụ từng giây từng phút ở bên nhau.
Buổi tối, khi Tần Chiêu đang ngồi xem ti vi cùng Giang Ngộ Tuyết, bàn tay anh vẫn vô thức mà vuốt ve mái tóc của hắn. Nhưng, cảm giác mái tóc này ngày hôm nay không ổn cho lắm. Rít rít, bết dính và hổng có mùi thơm.
Tần Chiêu nhăn mặt, " Cưng à, anh bao lâu rồi chưa gội đầu vậy? "
Giang Ngộ Tuyết ngây thơ vô số tội, " Chỉ mới 5 ngày mà thôi. "
" Ôi trời ơi!!! 5 ngày mà thôi? Thế bao lâu mới là bình thường? "
" 1 tuần. "
" Mẹ ơi~ từ khi nào mà anh lại ở dơ thế? "
" Ây da~ tóc dài chăm mệt lắm, hơn nữa tóc anh lại rất dày, nội việc sấy khô thôi là cũng phải 2 tiếng đồng hồ, anh bình thường lại rất bận, không có thời gian để chăm sóc thường xuyên, vậy nên 1 tuần mới ra tiệm để gội một lần. "
" Tiêu rồi, tiêu rồi! Về sau 1 tuần phải gội ít nhất 2 lần, nhớ chưa? "
" Ò~ anh.... sẽ nỗ lực. "
" Hầy, anh cứ như vậy là sẽ có rận tóc đấy. Được rồi, đi thôi, hôm nay em gội cho anh. "
" Được. " (*´ω`*)
Hai người kéo nhau vào phòng tắm. Ban đầu, Tần Chiêu chỉ đơn thuần là muốn làm sạch lông đầu cho con cún ngốc này thôi, nhưng mà đâu có ai ngờ là hắn chỉ nằm yên được một lúc là đã bắt đầu quậy quọ, làm cho bọt xà phòng và nước đều bắn tung tóe, khiến cho cả hai đều ướt sũng.
Đã vậy, hắn còn ra vẻ đắc chí lắm, bàn tay không yên phận mà mò mẫm cơ thể của Tần Chiêu, " Cưng à, dù sao thì ướt cũng đã ướt rồi, hay là chúng ta tắm luôn đi. "
Tần Chiêu híp mắt, nhéo má Giang Ngộ Tuyết, " Anh đừng cho rằng em không biết là anh đang giấu giếm tâm tư gì nhá! "
Giang - mặt dày vô đối - Ngộ Tuyết chồm tới hôn lên môi Tần Chiêu một cái, cười hì hì nói, " Biết rồi thì có muốn làm không? Ngày mai anh phải về trường học rồi đấy, cả tuần sau cũng không gặp được đâu. Bây giờ em thật sự không muốn anh hỏ??? ( ´△`) "
Được rồi, hắn đã đánh trúng điểm yếu của Tần Chiêu rồi. Anh khẽ nở một nụ cười vừa bất lực vừa cưng chiều, vươn tay ôm cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Cánh tay Giang Ngộ Tuyết vòng qua eo Tần Chiêu, kéo anh sát vào người hắn, hai lồng ngực ép sát vào nhau, khiến cho nhịp đập của trái tim trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tần Chiêu chìm đắm trong nụ hôn của Giang Ngộ Tuyết, bàn tay không chịu yên phận mà đem y phục của hắn cởi ra, chính anh cũng tự động cởi y phục rồi đem thân thể trần trụi dán lên người hắn, bé Tiểu Chiêu liên tục ma sát vào bé Tiểu Tuyết của hắn.
Nụ hôn của Giang Ngộ Tuyết dần trượt xuống, hắn liếm láp yết hầu của Tần Chiêu, gặm cắn xương quai xanh, còn mút ra hàng loạt dấu dâu tây đỏ ửng. Trượt xuống thêm một chút nữa là hai hạt đậu nhỏ ở trước ngực. Đây cũng là một trong những điểm cực kỳ nhạy cảm của Tần Chiêu, dù đã làm tình với nhau bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần Giang Ngộ Tuyết chạm vào chỗ này thì anh vẫn vô thức giật bắn cả người. Cũng chính vì vậy mà Giang Ngộ Tuyết luôn rất thích bắt nạt hai hạt đậu nhỏ này của Tần Chiêu. Đầu lưỡi hắn không ngừng khuấy đảo, răng nanh nhỏ thỉnh thoảng lại cọ qua, rồi cắn cắn. Bên còn lại cũng bị hắn dùng tay xoa nắn, vừa xoa vừa nhéo, thỉnh thoảng còn dùng móng tay khẩy khẩy.
Sự kích thích quá lớn khiến cho Tần Chiêu không ngừng run rẩy, hai chân mềm nhũn đến không thể đứng vững.
Thấy vậy, Giang Ngộ Tuyết liền bế Tần Chiêu lên, để cho hai chân của anh vòng qua eo hắn. Hắn lại tiếp tục cùng anh hôn môi, rồi bất ngờ đem bé Tiểu Tuyết xâm nhập vào bên trong anh.
" Ưmmmm..... " - Tần Chiêu rên lớn, đau đến trào nước mắt, và vô tình cắn mạnh vào môi Giang Ngộ Tuyết khiến cho mùi rỉ sắt tràn ngập khoang miệng của hai người.
Bởi vì không mở rộng trước mà đã xâm nhập vào nên thật sự rất đau. Nhưng mà Tần Chiêu khá hưởng thụ sự đau đớn này. Nói thẳng ra thì anh có một chút máu M, đôi lúc phải có một chút đau đớn thì mới cảm thấy sung sướng. Nhưng mà chỉ là một chút xíu thôi, kiểu như là thỉnh thoảng xâm nhập bất ngờ, hoặc là bức anh đến khóc thì ok chứ anh không chơi nổi kiểu SM như trên phim, anh cũng không thích sử dụng đồ chơi.
Giang Ngộ Tuyết bế Tần Chiêu, chậm rãi nâng lên hạ xuống, nhịp nhàng ra vào. Tư thế này khiến cho toàn bộ trọng lượng cơ thể của Tần Chiêu đều đổ dồn xuống hạ bộ, cảm giác vào sâu đến không tưởng.
Dần dần, tốc độ ra vào của Giang Ngộ Tuyết nhanh dần. Chợt, hắn cất bước di chuyển. Tần Chiêu cảm nhận được sự di chuyển thì có chút sợ hãi, vội vàng ôm chặt Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết ôm Tần Chiêu ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng thay đồ và dừng lại ở trước chiếc gương soi toàn thân lớn ở trong phòng thay đồ.
" Ưm... Anh... Anh đến chỗ này làm gì? " - Tần Chiêu nước mắt rơi lã chã, nói. .
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||
Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, ghé vào tai Tần Chiêu nói nhỏ, " Anh muốn cho em nhìn thấy bộ dáng phóng đãng của em hiện giờ. "
" A..... " - Tần Chiêu còn chưa kịp định thần thì Giang Ngộ Tuyết đã đặt anh xuống, xoay mặt anh đối diện với mặt kính, sau đó hắn nhấc một chân anh lên và bắt đầu va chạm.
Hình ảnh cơ thể của Giang Ngộ Tuyết đang ra vào bên trong cơ thể anh khiến cho Tần Chiêu vừa ngại ngùng vừa hưng phấn. Anh nhìn nét mặt của bản thân ở trong gương, ừ, phóng đãng thật đấy.
" Tuyết à.... a.... Anh.... ưm.... anh thích.... thích em phóng đãng như này không? "
Giang Ngộ Tuyết liếm láp vành tai Tần Chiêu, bên dưới va chạm càng mãnh liệt, hắn trầm giọng nói, " Anh yêu em, yêu tất cả mọi bộ dạng của em. Cấm dục cũng được, phóng đãng cũng được, anh đều yêu. "
Tần Chiêu khẽ cười, quay đầu hôn môi Giang Ngộ Tuyết.
Tốc độ va chạm càng lúc càng kịch liệt, tiếng nước nhớp nháp cùng tiếng da thịt va chạm và tiếng rên rỉ trầm thấp đồng thời hòa quyện với nhau khiến cho người ta nghe mà đỏ mặt, tim đập nhanh. Giang Ngộ Tuyết siết chặt eo Tần Chiêu, va chạm vô ác liệt và cuối cùng là đem toàn bộ dục vọng đều xuất ra bên ngoài. Tần Chiêu cũng đồng thời cùng hắn xuất ra.
Mất vài phút để ổn định hơi thở rồi Tần Chiêu nói, " Cưng à, về phòng ngủ đi, em muốn nằm. "
Giang Ngộ Tuyết hôn lên môi Tần Chiêu một cái rồi nói, " Không được rồi, xin lỗi nhé bé cưng, ngày mai anh còn phải dậy sớm để về trường học đó, vậy nên anh phải ngủ sớm, không thể làm tiếp được. "
" Hừ, vậy mà còn trêu chọc em. Anh đúng là không có lương tâm mà. "
" Thôi mà, anh sai rồi~ Tại lúc nãy lúc em gội đầu cho anh, ánh mắt của em rất dịu dàng, lúc đó anh liền không hiểu tại sao lại bị cuốn hút rồi đột nhiên phát tình..... Aaaa, là anh sai rồi. Xin lỗi mà~ "
(。•́︿•̀。)
" Hầy~ được rồi~ Tha thứ cho anh vậy. Hôm nay anh nợ em đấy nhé! Lần sau nhất định phải bù lại đấy. "
" Hì hì~ Tuân mệnh~ "