Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng 8,đến ngày kết hôn của Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu.
Bởi vì Giang Ngộ Tuyết là con cháu Giang gia, trên người bị trói buộc bởi nhiều quy tắc, hôn lễ cũng là làm theo kiểu truyền thống, vậy nên chẳng có bữa tiệc độc thân với bạn bè như là người khác. Thậm chí là trước ngày cưới 3 ngày, hắn còn bị tách khỏi Tần Chiêu, không được phép gặp mặt cũng không được phép nói chuyện với y.
A~ đúng là bức bối khó chịu muốn chết. Một ngày không gặp, như cách 3 thu, 3 ngày không gặp, chính là 9 thu, là bằng 9 năm lận đó!!! o(╥﹏╥)o
Hôn lễ truyền thống có nhiều quy tắc trói buộc và nhiều điều rườm rà, nhưng mà lại đem đến một cảm giác nghi thức rất nặng nề và long trọng, thật sự rất phù hợp để đè nén tâm trạng đang cuồn cuộn hưng phấn này của Giang Ngộ Tuyết.
Vào ngày kết hôn, hắn phải dậy sớm hơn bình thường cả một tiếng đồng hồ, tắm rửa, chải đầu, thay y phục, cả quy trình tốn cả gần 4 tiếng đồng hồ. Bởi vì do Giang Ngộ Tuyết để tóc dài, vậy nên khâu xử lý cái đầu tóc của hắn là tốn thời gian nhất. Tiếp đó chính là y phục.
Hôn phục của hắn chính là loại y phục thuần cổ trang, y phục rất nhiều lớp và dây nhợ rất rườm rà, hắn thậm chí là còn không thể tự mặc, phải nhờ đến sự giúp đỡ của các thợ may y phục. Nguyên nhân cho cái sự rườm rà này không phải là vì Giang Ngộ Tuyết thích, mà là vì gia quy, ya~ chính là nó, vẫn là nội quy gia tộc. Gia tộc đến nay vẫn lưu giữ hàng chục quy tắc được truyền lại hàng trăm năm và chẳng có ai là có quyền sửa đổi.
Sau khi thay y phục và làm tóc xong, Giang Ngộ Tuyết đứng nhìn bản thân ở trong gương. Trước mắt hắn là một nam nhân cao hơn 1m8, một thân hồng y rực rỡ, mái tóc trắng dài trộn lẫn với những sợi xích nhuyễn bằng vàng đính trên trang sức cài đầu, trông có vẻ thật cao quý, cũng thật chững chạc.
Chợt, Giang Duật Hành bước vào và đi đến đứng ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết. Hôm nay ông đã mặc lễ phục truyền thống của gia tộc. Bộ y phục này mỗi năm tế tổ Giang Ngộ Tuyết đều nhìn thấy ông mặc, nhưng mà hôm nay lại trông có gì đó khác biệt hẳn với thường ngày. Hắn cũng bất ngờ phát hiện rằng, màu tóc của ông đã bắt đầu giống với màu tóc của hắn rồi. Chiều cao của hắn cũng đã cao vượt ông, và cũng chẳng biết từ khi nào, trên khóe mắt của ông đã có rất nhiều nếp nhăn.
" Lão cha à, tạo hình ngày hôm nay cua con trai ngài có đẹp không? " - Giang Ngộ Tuyết hỏi.
Giang Duật Hành gật gù, " Đẹp. "
" Có đẹp hơn ca ca không? "
" Không nói rõ được, anh trai của con thì thuộc kiểu dũng mãnh, vai hùm lưng gấu, còn con thì thuộc kiểu mảnh mai yêu kiều, này vốn dĩ đã không cùng một loại hình thẩm mỹ, vậy nên con đừng có mà làm khó ta. Hôm nay là ngày vui của con đấy, đừng ép ta phải uýnh con. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, vươn tay ôm lấy Giang Duật Hành, thủ thỉ nói, " Lão cha à, con biết, để con và Chiêu có được ngày hôm nay, ngài đã phải đấu tranh rất nhiều với các trưởng lão trong tộc. Lời cảm ơn con đã nói đến chán rồi, vậy nên con chỉ nói rằng, con yêu ngài. Và con hứa sau này sẽ cùng Chiêu sống thật hạnh phúc, sẽ không phụ lòng vất vả của ngài đâu. "
" Ừm. " - Giang Duật Hành vỗ vỗ lưng Giang Ngộ Tuyết, " Tiểu Chiêu là một đứa trẻ tốt, có nó ở bên cạnh con, ta rất yên tâm. Samoyed này, kết hôn chỉ là một nghi thức, hôn nhân và tình yêu đôi lúc chẳng liên quan gì đến nhau cả, cưới là cưới mà yêu là yêu, con đừng vì cưới xong rồi mà ngừng yêu nữa nhé. Đừng để hôn nhân là nấm mồ chôn chết tình yêu. "
" Con hiểu. Cha, trước giờ con vẫn luôn rất ghét việc đem bản thân gắn kết với ai đó cả một đời, nhưng mà lần này, con hứa là chỉ cần Chiêu em ấy không phản bội con thì con sẽ yêu em ấy cả một đời, ở cạnh em ấy cả một đời. Trước kia con yêu em ấy, hiện tại con yêu em ấy, tương lai cũng sẽ tiếp tục yêu em ấy. "
" Ừm. Ta tin rằng con sẽ làm được điều này. Được rồi, đi thôi, tế lễ đã sắp bắt đầu rồi, còn không đi thì muộn mất đấy. "
" Vâng. "
Giang Duật Hành nắm tay Giang Ngộ Tuyết đi đến tế đàn ở chính điện.
Con đường chỉ dài vài trăm mét mà Giang Ngộ Tuyết đã đi qua hàng ngàn lần bây giờ lại có gì đó thật khác biệt
Lúc đi đến chính điện, Giang Ngộ Tuyết đã gặp Tần Chiêu ở ngay bậc thềm cầu thang.
Tần Chiêu hôm nay cũng một thân hồng y vô cùng rực rỡ, gương mặt còn trang điểm nhẹ nên trông sắc sảo hơn hẳn so với ngày thường. Anh nhìn hắn, liền nở một nụ cười. Nụ cười ấy đẹp đẽ và rực rỡ tựa như một đóa hoa mai đỏ đang nở nộ, kiều diễm đến mê hoặc lòng người. Ánh nắng Bình Minh ở phía chân trời lóe lên, đem toàn thân Tần Chiêu đền phủ lên một lớp áo màu vàng rực của nắng sớm.
Chính khoảnh khắc này là khoảnh khắc đã khắc sâu vào trong tiềm thức của Giang Ngộ Tuyết. Sau này, dù là 10 năm, 20 năm hay là 50 năm, 60 năm trôi qua thì hắn vẫn không thể nào quên được.
Nhưng mà hậu quả chính là nguyên ngày hôm đó đầu óc của Giang Ngộ Tuyết cứ lâng lâng như đang ở trên mây, lúc tế tổ cũng không tập trung mà cứ nhìn về phía Tần Chiêu mãi. Đến mức bị các trưởng lão nhắc nhở tận 3 lần luôn.
Tế bái tổ tiên xong thì chính là nghi thức thành hôn.
Những câu nói quen thuộc mà lúc nhỏ Giang Ngộ Tuyết đã từng nghe rất nhiều khi xem phim truyền hình, bây giờ lại áp dụng lên chính bản thân hắn thì cảm giác thật khác lạ.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Trong khoảnh khắc 3 cái bái lạy ngắn ngủi này, Tần Chiêu lại cảm thấy dài như cả một đời. Rất nhiều ký ức xưa cũ hệt như một thước phim tua nhanh đang chiếu lại trong đầu anh.
Từ ngày đầu tiên anh và Giang Ngộ Tuyết gặp mặt, rồi những ngày hắn ở bệnh viện chăm sóc anh, những ngày tạm chia xa, anh ở Côn Minh, hắn ở Thượng Hải, nhưng mà mỗi ngày hắn đều gọi video call và trò chuyện cùng anh.
Rồi cả ngày hắn đón anh về Thượng Hải, đó là một ngày tuyết rơi lất phất, hắn đã đem khăn choàng của hắn choàng lên cổ anh. Những ngày tiếp theo sau đó, anh vì không quen với thời tiết giá lạnh ở Thượng Hải mà da dẻ đều nứt toác cả ra, và chính hắn là người đã ngồi bôi thuốc cho anh, lúc nhìn thấy tay anh chảy máu, hắn đã nước mắt giọt ngắn giọt dài, tự trách bản thân đã không chăm sóc tốt cho anh.
Rồi những đêm anh gặp ác mộng, chính hắn là người đã ôm anh vào lòng, an ủi và vỗ về anh. Cho dù là bao nhiêu đêm anh quậy cho hắn thức giấc thì hắn cũng chưa bao giờ than phiền hay nổi giận với anh.
Rồi cả khi hắn bất ngờ chuyển đến trường anh học, cùng anh tham gia cuộc thi tranh biện dù rằng hắn không thích cuộc thi đó.
Rồi cả nụ hôn bất ngờ đêm hôm ấy và hai người bắt đầu ở bên nhau.
Rồi cả lần cãi nhau đến nảy lửa năm đó. Năm đó anh đã làm tổn thương hắn không hề nhẹ, nhưng mà hắn đã lựa chọn tha thứ và cùng anh bắt đầu lại từ đầu.
Rồi cả cái đêm tỏ tình bất ngờ ấy nữa. Một góc nhỏ tràn ngập hoa Hướng Dương dành tặng riêng cho anh. Nhưng mà có lẽ hắn đã không biết rằng, sở dĩ anh thích hoa Hướng Dương là bởi vì năm xưa, cái ngày mà hắn đến đón anh đi thì hắn đã tặng cho anh một bó hoa Hướng Dương làm bằng giấy. Đó tuy rằng không phải là hoa thật, cũng không đẹp bằng hoa thật, nhưng mà ở trong lòng anh, chẳng có bó hoa nào là đẹp bằng bó hoa đó cả.
Rồi cả đoạn thời gian sau đó, anh đã phát hiện ra hậu quả khi làm tổn thương hắn chính là hắn bắt đầu né tránh anh, hắn không còn chia sẻ cho anh nghe về những câu chuyện, những cảm xúc của hắn nữa, những công việc nhà mà hắn hay đùn đẩy cho anh thì hắn cũng tự làm hết, tất cả dường như đang đẩy anh ra khỏi cuộc sống của hắn một cách cực kỳ thầm lặng. Thật may mắn là anh đủ nhạy bén để nhận ra điều đó trước khi kết quả xấu nhất xảy ra, cũng thật may khi đoạn thời gian đó anh có Trần Mai lão sư hướng dẫn và đồng hành, giúp anh tìm cách kết nối lại với hắn. Anh đã phải mất thời gian hơn 2 năm mới có thể hoàn toàn khiến cho hắn thoải mái với anh trở lại.
Rồi cả lần đầu tiên mà hắn cho phép anh chạm vào cơ thể hắn. Đó là lúc mà hai người chuẩn bị yêu xa, anh biết, lúc đó cảm xúc của hắn bị hụt hẫng, vậy nên mới dùng tình dục để kích thích lại cảm xúc và lấp đầy khoảng trống vừa bị hụt kia.
Những năm tháng ở bên nhau, anh và hắn ngoại trừ cái lần cãi nhau đến nảy lửa năm lớp 12 đó ra thì sau này dường như chẳng còn cãi nhau thêm lần nào nữa. Đôi lúc cũng có mâu thuẫn, nhưng mà hắn luôn là người đầu tiên giữ bình tĩnh để ép anh cũng phải bình tĩnh nói chuyện với hắn. Lâu dần lại thành thói quen, năng lượng bình tĩnh của hắn dường như đã thật sự ảnh hưởng đến anh, khiến cho anh không chỉ có thể bình tĩnh được với hắn mà còn có thể bình tĩnh được với rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Khi anh bắt đầu ra ngoài xã hội lăn lộn kiếm tiền, sự bình tĩnh ấy đã trở thành một vũ khí cực mạnh để anh có thể xử lý không biết bao nhiêu là khủng hoảng, cũng là một skill cực mạnh khiến cho anh được thăng chức, tăng lương vùn vụt trong công việc.
Nếu như nói anh là một bông hoa Mai đỏ thì cũng không sai, bởi vì hoa Mai đỏ chỉ khi gặp được tuyết trắng thì mới nở rộ và trở nên nổi bật vượt trội đến như vậy.
Và giây phút này, khi đặt tay xuống ký lên tấm hôn thư truyền thống và cả giấy đăng ký kết hôn hiện đại, Tần Chiêu đã tự hứa với lòng mình rằng, anh sẽ yêu Giang Ngộ Tuyết hết quãng đời còn lại. Năm 17 tuổi, anh từng hứa rằng sẽ làm bạn với hắn cả đời. Năm 25 tuổi, anh lặp lại lời hứa này một lần nữa, chỉ là khác đi một xíu là anh hứa sẽ yêu hắn cả đời, chỉ cần cần hắn không ghét bỏ anh thì anh sẽ mãi mãi là người bạn đời lý tưởng nhất của hắn.
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Sau khi nghi thức thành hôn kết thúc thì mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Bởi vì tiếp theo đó chính là nghi thức thoát ly gia tộc của Giang Ngộ Tuyết.
Trước khi kết hôn, hắn đã bàn bạc với Tần Chiêu rất kỹ về vấn đề này và cuối cùng là đi đến quyết định là sẽ thoát ly.
Khi hắn thoát ly khỏi gia tộc thì trên phả tộc sẽ loại trừ con cái của hắn ra, sau này con của hắn sẽ không cần phải chịu sự trói buộc của quy tắc của gia tộc, nhưng đồng thời chúng cũng sẽ mất đi sự bảo hộ của gia tộc. Ngược lại, nếu như Giang Ngộ Tuyết không thoát ra mà Tần Chiêu nhập vào phả tộc thì trên phả tộc sẽ có tên của anh và anh lẫn con của hai người sau này sẽ phải tuân thủ hằng trăm quy tắc của gia tộc nhưng đồng thời cũng sẽ nhận được sự bảo hộ của gia tộc. Nói chung thì mỗi lựa chọn đều có chỗ tốt và chỗ xấu riêng, và Giang Ngộ Tuyết đã lựa chọn thoát ly vì hắn không muốn con của hắn sau này cũng phải chịu đựng những điều hắn đã phải trải qua. Tuy rằng những điều đó không phải là đau khổ hay khủng bố gì cả, chỉ là cảm giác bị quá nhiều quy tắc trói buộc thật sự rất không thoải mái.
Hơn nữa, một gia tộc khổng lồ như vậy thì luôn có những tranh đấu ngầm, tuy rằng tranh đấu ở Giang gia không quá nghiêm trọng, không đến mức đấu đến ngươi chết ta sống như những gia tộc khác, nhưng mà sự cạnh tranh, xỉa xói ngầm giữa các chi trong tộc vẫn là có. Giang Ngộ Tuyết từ nhỏ đến lớn cũng đã không ít lần bị cuốn vào những trận tranh đấu như vậy, thành ra là hắn đâm ra chán ghét và không muốn Tần Chiêu và con của hắn cũng bị cuốn vào vòng xoáy này. Vậy nên khi kết hôn liền triệt để thoát ly gia tộc luôn.
Sau khi nghi thức thoát ly gia tộc kết thúc thì mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Ồ không, bây giờ mới là lúc trò vui bắt đầu.
Những nghi lễ trước đó đều là những nghi lễ rất nghiêm túc và không cho phép người ngoại tộc tham dự, trừ gia đình thông gia. Nhưng mà khi nghi lễ kết thúc, đến phần đãi tiệc thì sẽ di chuyển đến nhà hàng lớn ở trong tòa nhà Snow - White của Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu đều đem hôn phục rườm rà đều cởi hết ra, mặc lên một bộ tây trang đơn giản mà lịch lãm, cùng nhau đi đến hội trường bữa tiệc. Ở đây, hai người lại làm lại nghi thức kết hôn một lần nữa nhưng mà đơn giản hơn theo kiểu phương tây, chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là đã xong rồi.
Và khi nghi thức kết thúc, cũng là lúc mọi người bung lụa. Ở đây, Giang Ngộ Tuyết không mời bất cứ đối tác kinh doanh nào, hắn không muốn biến ngày vui của mình thành một hiện trường xã giao, vậy nên hắn chỉ mời đến những người bạn thân thiết của hắn và Tần Chiêu mà thôi.
Đám bạn thời thơ ấu của Giang Ngộ Tuyết liên tục rót rượu cho hắn.
Tiêu Tử Văn - thằng anh em lớn lên cùng hắn từ thuở còn quấn tã thì tức anh ách, " Giang Ngộ Tuyết à Giang Ngộ Tuyết, đã nói là cùng nhau độc thân đến già rồi mà cậu mới 17 tuổi đã có bạn trai, 25 tuổi đã kết hôn!!! Bây giờ cha tớ đang giục tớ kết hôn đó cậu có biết không, cậu kết hôn rồi liền khiến cho ông ấy càng có cớ để giục tớ nhiều hơn đó!!! Samoyed, cậu ác lắm~ "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ cái đầu tròn vo của nhóc mập, " Cưng à, cậu mắng tớ cũng không có tác dụng đâu. Loại chuyện như là nhân duyên này tớ làm sao mà lường được chứ, thì.... năm đó đột nhiên thích em ấy rồi yêu đương, bây giờ em ấy cầu hôn tớ thì tớ cứ thế mà cưới thôi. Thật ra thì tớ cũng không suy nghĩ nhiều đâu. "
" Hứ! Cút! Có vợ rồi thì giỏi lắm sao? "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, đưa tay ôm eo Tần Chiêu, " Đúng đó, rất giỏi đó! Tên cẩu độc thân như cậu sẽ không bao giờ hiểu cảm giác buổi tối ôm người yêu mà ngủ là như thế nào đâu~ Rất ấm đó nha~ còn mềm mềm, thơm thơm nữa~ "
" Aaaa!!! Giang Ngộ Tuyết! Tuyệt giao đi! Tớ không chơi với cậu nữa!!!! "
Mọi người liền cười ầm lên, bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ vô cùng.
Kiều Tiểu Mạnh khẩy khẩy Tần Chiêu, mỉm cười ẩn ý nói, " Tu thành chính quả rồi nha. Cảm giác rước được mỹ nhân về nhà là như thế nào? "
Tần Chiêu phì cười, đáp, " Rất sướng! "
Khi tiệc tàn cũng là lúc Giang Ngộ Tuyết đã bị chuốc đến say mèm, Tần Chiêu thì không say nhưng cũng đã mệt lả người do cả ngày nay cảm xúc liên tục bị đẩy cao lên mà không có khoảng nghỉ nào.
Vậy nên, đêm tân hôn của hai người chính là lăn ra ngủ như chết.
Sáng hôm sau, Giang Ngộ Tuyết thức dậy với cái đầu nhức ong ong, đó chính là hậu di chứng của việc say rượu.
Hắn sờ sang bên cạnh, chẳng thấy Tần Chiêu đâu, nhưng mà lại có thể nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng vệ sinh, có vẻ như y đã dậy trước hắn rồi. Giang Ngộ Tuyết vươn vai, xuống giường và đi vào phòng vệ sinh.
Tần Chiêu đang rửa mặt, nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết vào thì mỉm cười nói, " Anh dậy rồi. Thế nào, có bị đau đầu không? "
" Ưm~ đau. Cái tên Tiêu Tử Văn thối đó, chỉ biết chuốc rượu anh thôi. "
Tần Chiêu phì cười, " Được rồi, đánh răng rửa mặt đi rồi lát nữa em nấu mì cay cho anh ăn giải rượu. "
" Anh muốn 3 con tôm với 2 quả trứng gà, nhất định phải là trứng ốp la. "
" Được~ Chiều anh tất. "
" Hì hì~ Chiêu lang của anh là thương anh nhất! "
" Hửm? Chiêu lang? Tại sao lại không gọi em là vợ? "
Giang Ngộ Tuyết lắc đầu, " Không thích. Vợ là để dùng để gọi nữ tử, hoặc ít nhất là đa số mọi người đều nhận định rằng từ ngữ ấy là dùng cho phái nữ. Mà em thì không phải là nữ tử, em là nam tử, vậy nên nếu như anh dùng cách gọi nữ tử để gọi em thì sẽ rất kỳ cục, ít nhất là anh cảm thấy như vậy. Đối với em mà nói, anh là lão công của em, và tương tự, đối với anh mà nói thì em là lang quân của anh, là người mà anh dùng tam môi lục sính, cửu nghi tam bái để cùng em ấn định chung thân, vậy nên, khi đối đãi với em, cho dù chỉ là một cái xưng hô thì anh cũng không dám tùy tiện. "
Tần Chiêu nghe mà xúc động vô cùng, anh ôm lấy Giang Ngộ Tuyết, thủ thỉ nói, " Lão công à, lời cảm ơn em đã nói đến chán rồi, vậy nên bây giờ em chỉ muốn nói rằng em yêu anh, rất rất rất yêu anh. "
" Ừm. Anh yêu em. Rất yêu em. "
Tần Chiêu mỉm cười, nhón chân hôn lên môi Giang Ngộ Tuyết.
Tương lai như thế nào anh không cần biết, nhưng mà ở ngay thời điểm hiện tại anh đang rất hạnh phúc. Và anh tin rằng, tình yêu của anh và hắn sẽ bền chặt như là hoa Mai đỏ và hoa tuyết trắng vậy. Cả đời chỉ có thể tỏa sáng khi ở cùng nhau, cả đời cũng không thể lìa xa.
«--- CHÍNH VĂN HOÀN---»