Cảnh sát đã ngưng việc bảo vệ, xung quanh căn nhà của Quách Trọng Chân lại vắng vẻ. Anh ta xác nhận lại một lần nữa là cảnh sát đã rời đi hết mới yên tâm lên xe rời đi.
Quách Trọng Chân là luật sư cho công ty Quang Phổ, việc anh ta làm việc tại đây không phải ngẫu nhiên mà là cả một quá trình cố gắng của anh ta. Cũng không phải Quách Trọng Chân yêu thích gì công ty này mà phấn đấu để được làm việc. Anh ta tới để trả thù.
Khi còn nhỏ, Quách Trọng Chân chơi rất thân với một anh trai hơn mình bảy tuổi tên là Trần Nam. Dù cách biệt tuổi tác nhưng họ là bạn tốt nhất của nhau. Năm Quách Trọng Chân 11 tuổi, Trần Nam lên thành phố để vừa lập nghiệp vừa học đại học, anh hẹn người bạn thân Quách Trọng Chân sau này hội ngộ tại thành phố.
Sau vài năm, Trần Nam tuyên bố mình đã lập được một công ty khá phát đạt, anh ta tin vào một tương lai rộng mở. Quách Trọng Chân rất mừng cho anh ta. Tuy nhiên, một hôm bỗng nhiên không liên lạc được với Trần Nam, sau đó mới biết tin Trần Nam đã tự sát.
Năm đó, Quách Trọng Chân chuẩn bị lên thành phố để tái ngộ với bạn mình. Theo Quách Trọng Chân biết được thì công ty của Trần Nam phá sản, lại còn vướng phải một số nợ lớn nên anh ta chọn cách tự kết liễu bản thân. Lúc đó Quách Trọng Chân chỉ biết trách số phận nghiệt ngã, mãi vài năm sau anh ta mới biết sở dĩ công ty của Trần Nam phá sản là do thủ đoạn bẩn của công ty Quang Phổ.
Anh ta thừa biết bản thân mình không làm gì được họ nên quyết chí phải xâm nhập phá hoại từ bên trong. Với tấm bằng luật sư loại giỏi, không khó khăn để danh tiếng của anh ta nhanh chóng lên cao. Để được công ty Quang Phổ để mắt tới, Quách Trọng Chân chủ động tham gia bao che cho các công ty và tiếp cận với công ty Quang Phổ. Cuối cùng thì Quách Trọng Chân đã được tuyển dụng. Anh ta đã khéo léo che đậy mọi mối liên hệ của mình với Trần Nam, thậm chí ngày giỗ cũng không đến bên mộ vủa bạn.
Việc công ty Quang Phổ dùng thủ đoạn ép chết Trần Nam vốn chỉ là lời đồn không có căn cứ, nhưng khi đã vào hang cọp rồi, Quách Trọng Chân có thể khẳng định chắc chắn.
Thời gian đầu, anh ta chỉ được giao xử lý những vấn đề lặt vặt mà có lộ ra cũng không ảnh hưởng lớn đến công ty. Dù căm ghét việc phải chạy tội cho đám người nơi này nhưng Quách Trọng Chân đã phải nhẫn nhịn, mục tiêu của anh là chủ tịch công ty, Tôn Thiên Phổ.
Khi anh ta đã chiếm được lòng tin của Tôn Thiên Phổ, ông ta đã sáu mươi tuổi và quyết định nghỉ hưu. Người ông ta tin tưởng trong công ty chỉ có Quách Trọng Chân và giám đốc kinh doanh Tô Liêm. Lúc này, anh ta đã nắm trong tay tất cả chứng cứ cần thiết để tống Tôn Thiên Phổ cùng rất nhiều tay chân của ông ta vào tù.
Một hôm, Tôn Thiên Phổ cầm một cuốn sách về địa ngục trên tay, thấy Quách Trọng Chân tới, ông già này giống như một đứa trẻ phấn khích, bảo Quách Trọng Chân ngồi xuống và nói ra một kế hoạch.
Quách Trọng Chân nghe từng lời ông ta nói, trong lòng đầy phấn khích. Anh ta bỏ qua cách trả thù bình thường đã cố gắng thực hiện thời gian qua. Một kế hoạch trả thù mang tính quy mô thế này, lại được gợi ý từ chính kẻ thù lớn nhất của anh ta. Suốt một tuần sau đó, Quách Trọng Chân dành cả ngày đêm ra để lên kế hoạch 18 tầng địa ngục hiện tại.
Bây giờ đã đến lúc để thực hiện bước cuối cùng. Quách Trọng Chân lái xe đến căn biệt thự biệt lập của mình. Anh ta đi vào bên trong, tới một căn phòng nhỏ và gõ cửa.
“Chủ tịch Tôn, tôi có việc gấp cần tìm ông.” Anh ta gọi lớn, tai của Tôn Thiên Phổ hiện tại đã bắt đầu yếu đi.
Không lâu sau, một ông già ra mở cửa, đó chính là Tôn Thiên Phổ, ông ta hỏi “Không phải cần mất hai tuần à?”
“Việc này rất gấp, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang thế này.” Quách Trọng Chân nói.
“Nếu cậu nói gấp thì chắc là chuyện không thể đợi được rồi. Đành vậy, tôi sẽ thực hiện lại sau.” Tôn Thiên Phổ thở dài, luyến tiếc nhìn vào trong phòng “À, còn chuyện kia thế nào rồi.”
Quách Trọng Chân cười nói “Chủ tịch yên tâm, mọi chuyện hoàn hảo.”
Tôn Thiên Phổ nghe thấy thế rất hài lòng, ông đóng cửa phòng lại và cùng Quách Trọng Chân sang phòng khách.
“Quách Trọng Chân, Tô Liêm không tới à?” Tôn Thiên Phổ hỏi.
“Không, ông ấy không tới được.”
“Vậy sao? Tiếc quá, hai người như em trai và con trai tôi vậy, lâu ngày không được gặp quả là buồn.” Tôn Thiên Phổ nói.
“Để tôi pha cà phê cho chủ tịch nhé.” Quách Trọng Chân nói và bước vào bếp.
Anh ta cho ít thuốc mê vào cốc của Tôn Thiên Phổ và trở lại phòng khách.
“Mời chủ tịch.”
Ông ta không chút đề phòng, uống vào. Nói chuyện phiếm một lúc, Tôn Thiên Phổ bắt đầu ngấm thuốc.
“Cậu bảo có chuyện gấp mà, nãy giờ tôi lan man quá. Cậu nói nhanh nhé, tôi thấy hơi buồn ngủ.” Tôn Thiên Phổ nói, cơ thể già nua của ông nhanh chóng không trụ được nữa, rơi vào trạng thái mê man.
Anh ta mỉm cười và đem ông ra xe, lái tới địa ngục cuối cùng, Đao Cư địa ngục.