*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_________
Anh nói mấy lời thô tục không hề báo trước, chậm dãi ung dung, không nóng không vội, càng không đỏ mặt.
Hứa Duy nào phải đối thủ chứ?
Đôi mắt Chung Hằng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ấy nóng bỏng xoáy sâu nơi đáy mắt, trong lòng nghĩ gì đều hiện lên rõ ràng, Hứa Duy không có cách nào đối mặt với anh.
Cô cúi đầu xuống, Chung Hằng sát lại gần thêm, cánh tay chống đỡ khung cửa, lồng ngực ngăn chặn ở trước mặt cô, bầu không khí xung quanh như ngưng lại, làm cô hít thở không thông.
Hơi thở đó bao vây trái tim nóng bỏng của Hứa Duy.
Chung Hằng nắm tay cô, sờ thấy mồ hôi dính ẩm ướt ở lòng bàn tay.
"Em khẩn trương cái gì?"
Anh cười hừ một tiếng, nắm chặt tay cô chỉ nhẹ nhàng xoa bóp, đầu từ từ cúi xuống, hôn lên tóc, lên trán cô.
Anh quá cao, phải cúi lưng xuống.
Mắt Hứa Duy mở to, môi Chung Hằng cấp tốc hạ xuống, trực tiếp cắn lên cánh môi mềm, tay ôm lấy eo cô kéo sát vào lồng ngực, từ từ hạ xuống, sờ đến mông cô, dùng chút lực xoa nắn.
Kỹ thuật hôn của anh tiến bộ thần tốc, đầu lưỡi không còn vội vã chen vào nữa, chậm rãi liếm - sau đó mút, tìm được cơ hội anh mạnh mẽ tấn công, tách hàm răng, đầu lưỡi tiến vào khẽ đẩy đỉnh lưỡi cô.
Hứa Duy ngậm kẹo bạc hà, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi vị thanh mát bị Chung Hằng cuốm lấy sạch sẽ, anh càng hôn càng trở nên mạnh bạo, đưa tay ra nắm lấy cằm Hứa Duy, không cho phép cô tránh, cũng không cho phép cô lui lại.
Cho tới khi anh hít thở cũng không thông nữa mới buông Hứa Duy ra, trán mình cụng lên trán cô, đôi mắt khép hờ.
"Em còn muốn tự anh cởi quần sao?" Anh hừ nhẹ, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: "Là em muốn anh mà."
Hứa Duy phủ nhận: "Không có."
Cô xấu hổ, hơi thở bất ổn, lòng bàn tay càng chảy ra nhiều mồ hôi hơn.
Chung Hằng suy nghĩ nhìn cô: "Vừa nãy nên mang em đi soi gương mới phải."
Hứa Duy nghe không hiểu.
Anh hững hờ giải thích: "Ánh mắt em lúc đó, chẳng khác gì muốn lột sạch anh ra."
Chung Hằng cúi đầu, trong tầm mắt có một đôi bàn tay trắng nõn mảnh khanh dặt lên cạp quần tháo thắt lưng cho anh, nghiêm túc chậm chạp, đầu ngón tay chậm rãi di chuyên, tháo ra, nhẹ nhàng rút khỏi ném trên mặt đất, lại tiếp tục mở cúc áo cho anh.
Quá ngoan.
Trong mắt Chung Hằng hiện lên vài tia hưởng thụ, máu chạy đến đầu não, tim co rút lại, trong sự kích động khó nói thành lời, nhưng lại bỗng dưng có cảm giác hơi đau lòng, giống như lúc phụ lòng cô.
Bờ môi anh chạm chạm má, hàm hồ nói: "Được rồi, cho em sờ."
Nút quần được cởi, anh tự kéo khoá quần xuống rồi lột ra, cầm tay của cô nhấn tới đó.
Trong lòng bàn tay vật kia cứng rắn bỏng rát, bàn tay ẩm ướt mồ hôi của Hứa Duy nắm chặt, nghe thấy trên đỉnh đầu phát ra tiếng hừ hừ rất nhẹ.
Cô không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục.
Động tác của cô chậm chạp, nhẹ nhàng vuốt ve, cường độ cũng không lớn.
Chung Hằng không có ý định thúc giục cô, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này.
Tay của anh đưa tới, trực tiếp cởi lớp quần cuối cùng, lập tức lộ ra đôi chân dài thẳng tắp tráng kiện.
Hứa Duy không dời mắt nổi.
Vân vê vuốt ve cả nửa ngày, vật kia càng ngày càng có tinh thần.
Hứa Duy cảm thấy có chút không có cách nào, ngón tay dời xuống, vuốt nắn hai cái dưới của anh.
Mồ hôi trên trán Chung Hằng bắt đầu rơi xuống.
Anh nhếch môi, ánh mắt chẳng phải thanh minh gì.
Nhịn hơn nửa ngày, rốt cục không nhẫn nại được nữa bắt đầu động đậy.
Anh nhẹ nhàng bắt được tay Hứa Duy, giọng nói khàn khàn không rõ nói với cô: "Đủ rồi."
Sau đó Chung Hằng buông tay ra, đem váy trên người Hứa Duy cởi xuống, bế ngang cô lên, đến bên giường, đặt cô lên trên, cởi áo trên người mình, lại tự tay cởi áo lót của Hứa Duy.
Hứa Duy nằm ở đó, nhìn anh toàn thân anh không che chắn gì ở trước mắt.
Trong đầu cô lần đầu tiên thấy mình cũng tham lam đến quá phận, muốn nhìn thân thể cả một đời.
Chung Hằng vừa sải bước tới, chân dài quỳ đến trên giường, liếc qua cô: "Nhìn đủ không?"
Hứa Duy giật mình, giơ tay lên, bị Chung Hằng nắm chặt, anh cúi người, cầm tay của cô áp vào mặt mình: "Đều cho em sờ, em cười một tiếng đi."
Hứa Duy nóng mắt, thật sự bị chọc cười, ngón tay ở trên mặt anh khẽ miết miết, nói: "Sao anh lại đẹp mắt như vậy."
Câu này thổi phồng đến mức rất ngang nhiên.
Chung Hằng mặt mày đều tỏa ánh sáng, mặt lại gần, tỏ vẻ xấu xa rúc vào cổ cô, bờ môi hôn tinh tế lên vết thương ở bả vai cô: "Không dễ nhìn sao có thể câu dẫn em?"
Lời này đúng là không có tâm bệnh.
Hứa Duy cũng không phải là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi đó anh quá đẹp trai, gây chú ý, coi như mỗi ngày ở lớp đều ngồi bàn cuối cùng đi, có thùng rác làm bạn đi, thì cũn có sao? vẫn rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác, lớp học luôn luôn xem thường học sinh nghịch ngợm, không chịu học hành tử tế. Nhưng mà ngay cả bí thư chi bộ, cũng lén lút nghe trộm người khác nhắc tới anh, lén lút nhìn anh.
Hứa Duy thất thần mấy giây, bị Chung Hằng phát hiện.
"Phát ngốc rồi?"
Hứa Duy lắc đầu.
Chung Hằng nhìn cô nói: "Không thể nằm được đâu, vảy vẫn chưa bong ra hết, tí nữa cọ xát, đau chết em."
Anh ôm cô, lật qua, nằm nghiêng, từ phía sau dán vào lưng cô: "Thử tư thế này nhé."
Vừa mới nói xong, bàn tay to kia đã mò xuống, từ sau mông cô hướng lên phía trước, xoa nhẹ bẹn đùi mấy lần, thẳng đến đích cuối, vào trong.
Đàn ông đối với loại sự tình này sự hiểu biết luôn hơn phụ nữ.
Hai người kinh nghiệm cơ bản là ngang nhau, nhưng cấp độ của Chung Hằng hiển nhiên lại cao hơn Hứa Duy nhiều.
Cũng là một cái tay, nhưng Hứa Duy không thành thục, cũng không có kỹ xảo nào lợi hại, thế mà Chung Hằng lại rất lợi hại.
Không bao lâu, Hứa Duy khẽ run, chân dài kẹp chặt lại.
Động tác Chung Hằng không ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vết sẹo phía sau lưng cô, trong tim trào dâng lên cảm giác bực bội, môi anh in vào: "Còn đau phải không?"
Hứa Duy lắc đầu.
Anh nhẹ nhàng mút lấy, ngón tay vẫn tiếp tục càn quấy.
Ga giường ướt một mảng nhỏ, Chung Hằng mở mắt, đầu ngẩng lên, ngậm lấy tai của Hứa Duy, nỏi nhỏ: "Em không chịu nổi nữa rồi?."
"..."
Hứa Duy ngậm miệng, giả bộ như không nghe thấy.
Chung Hằng rút tay, bóp mông cô, eo cọ tới, tìm đúng vị trí va chạm vào phía trước.
Phát giác được Hứa Duy co rúm lại, anh hơi chậm lại, khàn khàn hỏi: "Khó chịu?"
"Không có..."
"Có chỗ nào đau sao em?"
"Không có."
"Cái kia..."
"Chung Hằng."
Hứa Duy không thể nhịn được nữa, cắt ngang lời anh:"Ngậm miệng."
...
Sau lưng an tĩnh, ngay sau đó là hung hăng đâm một cái.
Hứa Duy run rẩy.
Chung Hằng đâm mấy lần giống như trả thù, hết lần này tới lần khác không vào sâu bên trong, trêu trọc cô.
Hứa Duy không chịu nổi, tay ra sau, đặt lên mông của anh nói: "Anh đừng giày vò em nữa..."
Chung Hằng nâng một chân cô lên, xông tới mạnh hơn.
Hứa Duy áp mặt
lên vỏ chăn, ngửi được mùi hương bột giặt quần áo.
Cô vùi mặt vào trong, không phát ra âm thanh.
Tiếng thở dốc của hai người đan xen cùng một chỗ, tiết tấu đều khớp nhau.
Nửa ngày, anh điều chỉnh một lần nữa, lúc nhanh lúc chậm. "Lại không có bao." Anh ghé tới, nhẹ giọng nói cho cô nghe.
"... Không có việc gì, en..." Hứa Duy há miệng ra, âm thanh vỡ vụn, anh dướn lên phía trước một lần, âm thanh kia càng lúc càng bị ngắt quãng.
Chung Hằng cười cười, phối hợp nghĩ đến: Cũng lắm, mang thai là sinh luôn, bảo đảm hai mẹ con, anh đều sẽ nuôi được.
Cũng không biết giày vò bao lâu.
Mồ hôi từ cổ chảy tới lồng ngực, Chung Hằng lau mặt, ôm Hứa Duy ôm lên, đổi tư thế, dụ dỗ: "Hứa Duy, nằm sấp đi em."
Hứa Duy đầu óc mơ màng, hoàn toàn phối hợp với anh.
Tay cô cầm trên thành giường, tóc dài rủ xuống che khuất mặt.
Chung Hằng ôm eo cô, quỳ một gối xuống, đâm tới.
Tóc dài của cô đung đưa.
Tư thế này giữ vững được rất lâu, chân Hứa Duy dần dần run rẩy, giục anh: "Nhanh lên một chút, Chung Hằng..."
Đáp lại cô là một đợt tấn công mạng hơn.
...
Một hồi lâu, Hứa Duy không chịu nổi nữa, hốc mắt nóng ướt, mở miệng cầu xin anh.
Chung Hằng cắn chặt hàm, cuối cùng làm liên tục mấy phần, phóng vào bên trong.
Thân thể của anh bỗng nhiên buông lỏng, nửa úp sấp người trên lưng Hứa Duy, sợ đè ép cô, lại lập tức xoay người nằm ngửa, cánh tay mò tới, đem toàn thân mồ hôi của Hứa Duy ôm vào trong ngực.
Hứa Duy hoàn toàn không còn khí lực.
Chung Hằng khẽ xoa lên mặt cô, tất cả đều là mồ hôi, đôi mắt khép hờ nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng sửa sang mấy lọn tóc quấn quanh gò má cô
"Hứa Duy?"
"Ừm..."
Chung Hằng lại gần, vuốt ve làn mi hơi ướt của cô:"Anh nghĩ chỉ cần em vui vẻ, em muốn làm gì ở bên trên anh đều được."
Hứa Duy hơi thở hơi dừng lại, mắt mở ra, gương mặt Chung Hằng nhảy vào tầm mắt.
Sắc mặt anh còn mang theo chút đỏ ửng sau khi phóng túng, ánh mắt lại càng nghiêm túc: "Anh cam đoan về sau tất cả đều sẽ làm tốt, anh sẽ bảo vệ em cẩn thận."
Hứa Duy dừng một hồi, gật đầu: "Ừm."
Nàng chủ động tới gần, cọ cọ cằm anh: "Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, em sẽ quên mất, anh cũng mau quên đi."
"Được."
Chung Hằng ôm chặt cô.
Nằm ở trên giường hơn một tiếng, Triệu Tắc gọi điện thoại tới.
Chung Hằng đứng lên nhận, Triệu Tắc nói to: "Không phải nói hôm nay trở về sao? Bữa cơm tối này đều chuẩn bị xong cả rồi, giờ đến cái bóng của cậu còn không thấy, cậu lừa tớ đấy à."
Triệu Tắc cười ha hả, đổi ngữ khí: "Hứa Duy đến nữa đó, cậu nói cho cô ấy biết, cơm tối cũng có phần của cô ấy."
"Không tới." Chung Hằng liếc mắt lên trên giường:"Cô ấy mệt mỏi."
Đầu óc Triệu Tắc nhảy rất nhanh, thế mà đã lập tức tỉnh ngộ, cười vài tiếng ý vị thâm sâu: "A a a, đã hiểu, vậy cậu tranh thủ thời gian đến thôi, tớ đi hầm canh, cho cậu bồi bổ thận nhé."
Chung Hằng: "Cho chính cậu bổ đi, ông đây không cần."
Cúp điện thoại, anh trở lại giường.
Hứa Duy còn nằm ở đó, nhất định phải ngủ.
Chung Hằng thấp giọng gọi cô: "Hứa Duy?"
Hứa Duy không mở mắt: "Ừm."
"Anh đi ra ngoài một chút."
"Làm cái gì?"
"Tới quán trọ một chuyến, không đi, Triệu Tắc có thể muốn tuyệt giao với anh." Thanh âm anh còn có chút mất tiếng: "Lúc trở về thuận tiện mua cho em đồ dùng hàng ngày, dép lê, khăn mặt, những đồ dùng kia trước kia sử dụng ở bệnh viện anh ném hết đi rồi. Em nói một chút còn muốn gì nữa không?"
"Kẹo bạc hà."
"..."
Chung Hằng im lặng, biết ngay là kẹo bạc hà.
"Cháo ở trong nồi, em tỉnh ngủ ăn luôn nhé."
"Ừm."
Chung Hằng hôn lên mặt cô một cái: "Anh đi."
Anh chỉnh nhiệt độ điều hoà một lần nữa, cầm điều khiển từ xa ném xuống cuối giường.
Anh ra tới cửa, Hứa Duy híp híp mắt: "Chung Hằng."
"Ừm?" Anh quay đầu lại.
Hứa Duy chống người dậy, khuôn mặt hơi đỏ: "Anh về sớm một chút."
Chung Hằng khẽ giật mình, nhìn cô một hồi, cười: "Được, rất nhanh."