*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Vân + Beta …
2+! [45] Phần kết thúc
Nguyệt Diệp hiện tại còn ngủ.
4967dj~%769jqoc%&25)~96+,[email protected] Phiêu Lãng Thành @!}*%sonr%(+:8447$}pb23xp
Gương mặt gầy tái nhợt, tóc đen rũ trên gối, vài sợi nhẹ bay theo gió. Hàng mi khẽ động, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp. Dưới sóng mũi cao là bờ môi mỏng, vẫn nhợt nhạt như cũ, thế nhưng lại thoải mái khép hờ…
64ya$(7724713^{dm?^[email protected] Phiêu Lãng Thành @$,eopqwi%):|){8325=/73bbfu*}nf
Lịch Ương im lặng cúi đầu hôn môi hắn, người đang ngủ kia trông như một đứa trẻ. Thế nhưng Lịch Ương hôn cũng rất sâu, mãi đến khi đôi mắt nhắm nghiền kia mở ra…
“Ưm…!” Lịch Ương không nghĩ tới Nguyệt Diệp đã sớm lén lút vươn tay ôm cổ nó, nụ hôn kia càng mãnh liệt áp tới, đảo khách thành chủ.
38/#9ej!|^~95nr54/*.~37yj:@ Phiêu Lãng Thành @746,)78~{88yi.{:)%~ci70xz~|
“Nguyệt Diệp, anh thật xấu!” Lịch Ương xấu hổ đỏ mặt, nhớ tới Nguyệt Diệp vừa nãy vẫn còn ngủ, hắn khẳng định đã sớm tỉnh dậy còn giả bộ ngủ, nó rời giường, ngồi qua một bên, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay, cảm giác tốt hơn không?”
[email protected] Phiêu Lãng Thành @jq+,93+?.mexiemko9268
Nguyệt Diệp ngồi trên giường phì cười: “Tinh thần anh đã sớm phấn chấn lắm nha.”
Nhưng Lịch Ương vẫn rất thận trọng, cho dù năm nay đã hai mươi mốt tuổi, vẫn không bỏ được tật xấu hay thẹn thùng, trừng mắt nói: “Nơi này là bệnh viện!”
“… Ư a..aaa… Ah… Anh thật khó chịu… Y tá… Y tá…” Ở phòng bệnh có thể tiện tay rung chuông gọi y tá, Nguyệt Diệp lại vừa kêu vừa lấy tay để trên cái chuông thị uy.
“Được rồi!” Lịch Ương chịu không nổi hắn, đành phải nhanh nhắm mắt đưa mặt lao về phía trước ──
Nguyệt Diệp kêu thảm một tiếng, Lịch Ương cũng không khá hơn chút nào: cậu bé đẹp trai gương mặt đỏ như trái táo, mắt ướt sũng, đưa tay che cái miệng bị đụng đau, bộ dáng như vừa bị khi dễ.
“Ha ha ha!” Nguyệt Diệp phá lên cười, lại đột nhiên hút khí thở dốc, dù sao thì cũng vừa mới trải qua phẫu thuật nên cơ thể không thể kích động nhiều.
3932/%fcnd.|ur32ge#[email protected] Phiêu Lãng Thành @5610og/*:(~+$?31oi59)&
Lịch Ương lo lắng tiến lên dìu hắn, lại bị giữ lấy ──
?~vr25yh29wd:~hcmo93+`[email protected] Phiêu Lãng Thành @5kk8533zz461732xr~^as74mf
“Nơi này chính là bệnh viện, Nguyệt Diệp.” Người bước tới hôm nay đã là một người đàn ông trưởng thành, thân hình cao lớn đẹp trai tài giỏi, trông như một người anh lớn, mà cũng đương nhiên, y vốn chính là anh cả.
87tx},roky,/~*42hewj*[email protected] Phiêu Lãng Thành @rbwt,~97nq89~)ww{,}.bohjomzr
“Nguyệt Thần, anh đừng có mỗi lần tới đều phá chuyện tốt của tôi được không?” Nguyệt Diệp bởi vì không được hôn đôi môi mềm mại kia mà tức giận.
Nguyệt Thần thở phào nhẹ nhỏm, nhìn sang Lịch Ương nhảy dựng lên vì y bước vào, đến gần: “Vừa mới trải qua phẫu thuật, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn? Cái thằng chơi xấu này cứ để anh giải quyết là được rồi.”
^!~}3397&%dh#[email protected] Phiêu Lãng Thành @47570fpjahyaw6789ewgf
“Nguyệt Thần, tốt xấu gì tôi cũng là em của anh đó nha!” Nguyệt Diệp hướng anh cả mình nhe răng trợn mắt.
“Lịch Ương cũng là em tao, là đứa trẻ nhỏ nhất trong Nguyệt Gia chúng ta.” Nguyệt Thần đi ngang qua Lịch Ương, đem cái chăn bị Nguyệt Diệp đá loạn xạ giúp hắn sửa sang lại, nói: “Ba mẹ hôm nay đã trở lại New York rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Hai anh em kia không hẹn cùng giật mình nói.
Nguyệt Thần cười khẽ, dìu Lịch Ương ngồi lên giường rồi nói: “Có rất nhiều chuyện bọn họ đến giờ vẫn không nghĩ ra, mà có lẽ cả đời này cũng không thể nghĩ thông suốt… Cứ phải để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, còn không bằng lựa chọn tạm thời rời khỏi đây một thời gian… Anh nghĩ, ba mẹ chính là nghĩ như vậy đó.”
“Bọn họ bởi vì chán ghét em nên mới bỏ đi.” Lịch Ương rầu rĩ buồn bã, nhìn bàn tay trái mất đi ngón út của Nguyệt Diệp: “Bọn họ chính là ba mẹ không chịu trách nhiệm nhất trên thế giới!”
“Lịch Ương, em còn có bọn anh mà!” Nguyệt Diệp chống đỡ cơ thể mệt mỏi, đưa mắt nhìn người yêu đang dần dần trưởng thành: “Anh dùng ngón tay út chặt bỏ để thề, anh là của em, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đều ở bên em!”
“Mày muốn ép tao phải chặt đứt ngón út đó hả?” Nguyệt Thần cố ý chặn ánh mắt thâm tình của Nguyệt Diệp, kề sát vào khuôn mặt đỏ bừng của Lịch Ương: “Chỉ cần Lịch Ương nói một tiếng, anh sẽ ngay lập tức chặt ── “
Lời thề bị một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp chặn lại.
“Miệng hai người các anh thật xấu!” Lịch Ương không đành lòng để Nguyệt Thần thề, bởi vì Nguyệt Diệp đã đúc trong tâm nó một vết sẹo thương tâm vĩnh viễn, nó không muốn khiến hai người đàn ông trước mắt thấy nó khóc, thoáng cúi đầu: “Phải quý trọng cơ thể các anh thật tốt! Còn có… Đêm đó em ở trong bệnh viện nói với họ những lời kia đều là có ý, là muốn bức bách bọn họ, khiến bọn họ thương tâm…”
“Cầu xin mày! Dù như thế nào cũng xin mày hãy thử xét nghiệm máu! Tao cái gì cũng nguyện ý làm! Cầu xin mày! Lịch Ương!”
Người mẹ kế trong quá khứ luôn nghiêm khắc với những lời chỉ trích nặng nề mà nay lại không thể chịu đựng bất kì một sự tra tấn nào nữa, khóc lóc thảm thiết cầu xin.
“Như vậy, thì hãy dùng cả đời của Nguyệt Thần cùng Nguyệt Diệp, ở bên tôi để bồi tội!”
…
Nguyệt Thần cùng Nguyệt Diệp vươn tay, đem khuôn mặt khổ sở của Lịch Ương vùi vào lòng ngực hai người, nhẹ nhàng an ủi: “Không nên ép bản thân, cũng không cần phải suy nghĩ, rồi sẽ có một ngày em mở lòng, lại gọi bọn họ là “Ba, mẹ” được không nào? Lịch Ương?”
Thật lạ nha! Hôm nay Lịch Ương với Nguyệt Diệp cao ngang nhau, khí lực cũng không kém hơn hai anh trai là bao nhiêu, bị hai anh trai chơi xấu, sẽ kìm nén được tiếng rên rỉ?
Ha ha! Sẽ không sẽ không! Sao lại không á hả, cuộc sống của ba anh em Nguyệt Gia giờ mới bắt đầu, mà hai anh trai chất chứa tình yêu kia, đối với cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của em trai, vẫn chưa có yêu đủ đâu!
Dây dưa lần này, nhất định sẽ phi thường phi thường hạnh phúc, cho đến vĩnh viễn…