3 - 1 = Mấy

3 - 1 = Mấy - Chương 22: Chương 22: Lại Một Đứa Nữa?




Trương Cổ vẫn là Trương Cổ, mũ lưỡi trai, kính râm, tẩu thuốc, cái can của anh đều không phải là để trang trí!

Dù anh rất sợ, rất nản, nhưng anh vẫn không suy sụp, không bỏ cuộc. Anh nát óc suy nghĩ, phân tích và phán đoán, anh vẫn khao khát sẽ tháo gỡ những điều nghi hoặc bí hiểm.

Anh đưa ra quyết định, bây giờ sẽ đi tìm thằng bé hát rong.

Anh quyết ý phải làm rõ cái đề bài toán ba trừ một bằng mấy. Nhìn từ một góc độ nào đó, đây là một vấn đề sâu xa mà nhân loại sẽ mãi mãi không giải đáp nổi.

Trương Cổ xin nghỉ phép, rồi đi sang thị trấn Thái Bình.

Trên xe, anh như một người câm, không nói một câu, ánh mắt quan sát từng người xung quanh, rất cảnh giác. Ngồi cạnh Trương Cổ là một phụ nữ bế đứa con, đứa con cứ khóc ngặt nghẽo.

Đến thị trấn Thái Bình, anh lại vào ở khách sạn quen thuộc lần trước.

Anh hỏi thăm ông chủ khách sạn về người hát rong có vết sẹo dao chém trên mặt. Ông chủ nói: “Ông ta đã đi khỏi đây rồi.”

Trương Cổ: “Chưa quay lại à?”

Ông chủ: “Chưa.”

Trương Cổ ngớ ra. Cơ sự này thì ba trừ một bằng mấy sẽ mãi mãi không có câu trả lời. Anh không thể chấp nhận. “Bác có biết tin tức gì về họ không?”

Ông ta nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Có một người buôn gạo rất hay đi khắp đó đây, người ấy từng nghỉ ở khách sạn này của tôi. Người ấy từng nói là đã gặp một người có sẹo trên mặt ở một vùng rất xa, trông rất giống người nghệ nhân này. Tuy nhiên, người kia lại chuyên bán thuốc chuột. Người bán thuốc chuột ấy cũng đem theo một đứa trẻ con.”

Trương Cổ càng cảm thấy nghi hoặc, anh hỏi tiếp: “Bác cố nhớ lại xem, người buôn gạo đã gặp người kia ở vùng nào?”



Ông chủ gãi đầu gãi tai hồi lâu, rồi nói: “Ở… huyện Phương Chính.”

Đêm hôm đó, hình như Trương Cổ nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng sủa rất kinh hoàng, gấp gáp. Nhưng trên đời này làm gì có ai nghe hiểu nó đang muốn nói điều gì?

Huyện Phương Chính cách thị trấn Thái Bình khá xa. Sáng hôm sau, Trương Cổ không ngần ngại ra mua vé ô tô rồi hăm hở đi đến huyện Phương Chính.

Chặng đường dài, đầy gian nan mệt mỏi. Nhưng anh cũng đã đến được cái huyện xa lạ này.



Xuống xe, Trương Cổ quên cả mệt nhọc, lập tức đi tìm người bán thuốc diệt chuột.

Có người mách rằng ở trước cửa hiệu bách hóa số 3 có người bán thuốc chuột nhưng mặt ông ta không có vết sẹo dao chém.

Trương Cổ quyết định cứ đến xem sao.

Từ xa, anh đã nhìn thấy tấm biển cửa hiệu bách hóa số 3, bước chân anh chậm dần, tim bắt đầu đập như điên.

Đúng là có một người bán thuốc diệt chuột ngồi đó.


Là ông ta! Chính là ông ta! Dù ông ta có đi tận chân trời góc biển, Trương Cổ vẫn nhận ra cái bộ dạng ấy.

Anh khéo léo nấp vào phía sau một góc tường, vừa quan sát vừa tính kế tiếp theo nên làm gì. Cuối cùng, anh ưỡn ngực thẳng lưng bước đến.

Hình như đã biết quá rõ hành tung của Trương Cổ, ông ta bình tĩnh nhìn anh đang bước lại gần.

Trương Cổ lại nhận ra rằng mặt ông ta không có vết sẹo nào hết, ánh mắt ông ta cũng không hung ác trái lại rất thân thiện, cứ như đã biến thành một người khác!

Trương Cổ ngồi xổm xuống trước mặt ông ta, nói nhỏ: “Thằng bé đâu rồi?”

Người bán thuốc diệt chuột dường như rất lấy làm lạ: “Thằng bé nào?”

Trương Cổ nghĩ ngợi, rồi nói: “Thằng bé biết hát hý kịch. Tôi biết, nó không phải con trai ông.”

Người bán thuốc diệt chuột mỉm cười: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh có mua thuốc diệt chuột không?”

Trương Cổ: “Ông đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Nó đi đâu rồi?”

Người bán thuốc diệt chuột nói giọng khẳng định: “Chắc chắn là anh đã nhận nhầm người.”

Giọng Trương Cổ còn khẳng định hơn ông ta: “Tôi không thể nhầm!”

Người bán thuốc diệt chuột hơi bực mình: “Anh làm sao thế này? Con trai anh bị lạc thì đăng tin tìm người, chứ sao anh lại hỏi tôi?”


Trương Cổ nhìn kỹ khuôn mặt ông ta, cố đoán xem thật giả ra sao. Cuối cùng anh hờ hững buông một câu: “Thâm tâm chúng ta đều thừa hiểu cả rồi!”

Người bán thuốc diệt chuột ngoảnh mặt đi, nói: “Anh bị tâm thần mất rồi!”



Trương Cổ ngẫm nghĩ, rồi đứng lên: “Được thôi! Coi như tôi nhầm người vậy.”

Rồi anh bước đi, tâm trạng hết sức chán nản. Anh không biết sau đây mình nên làm gì, đành đi dạo quanh phố xá vậy. Những khuôn mặt xa lạ, lướt qua bên anh…

Nửa giờ sau, Trương Cổ lại quay về chỗ người bán thuốc diệt chuột.

Anh lững thững bước lại trước mặt ông ta, nói rất cố chấp: “Được, tôi chỉ muốn hỏi ông một việc cuối cùng.”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Cổ.

Trương Cổ giơ ngón tay trỏ lên: “Chỉ một việc thôi.”

“Anh nói đi?”


“Ông có thể cho tôi biết, lúc đầu nó xuất hiện như thế nào không?”

Người bán thuốc diệt chuột nhìn trái ngó phải một lượt, rồi bỗng nhiên tỏ ra cực kỳ hung bạo, dằn giọng nói: “Chính là cái đêm mất điện!”

Hôm sau, Trương Cổ trở về thị trấn Tuyệt Luân Đế.

Xuống xe rồi, anh lập tức đi đến căn nhà xập xệ của bà già thu gom phế liệu.

Lúc này đã hoàng hôn, mặt trời đỏ như máu, có tiếng quạ kêu trên một cành cây khô, đó là âm thanh duy nhất giữa đất trời.

Bà già vẫn ngồi trên giường nghĩ ngợi gì đó, Trương Cổ bước vào, bà dường như không hề ngạc nhiên, có vẻ như bà đã sớm đoán rằng anh sẽ có mặt.

Vào rồi, Trương Cổ vào đề luôn: “Tôi ngờ rằng một đứa khác đã đến.”


Bà già chẳng bảo sao.

Trương Cổ lại nói: “Một đứa khác đã đến rồi!”



Bà già ho khan một tiếng, rồi cũng mở miệng: “Đứa đã đi, là người hay ma? Đứa mới đến, là người hay ma?”

Trương Cổ nói: “Tôi chịu không biết. Bà có ba đứa con, nếu chúng đều đã chết thì đã rõ, nếu chúng đều còn sống thì cũng đã rõ, nhưng lại chỉ chết một đứa, thì tôi làm sao xác định được đứa nào đã chết? Và, lúc này đâu có thể biết rõ đứa nào là người đứa nào là ma?”

Bà già nói: “Tôi đã biết từ lâu, chuyện này chưa thể kết thúc. Cho nên tôi vẫn không đi khỏi vùng này. Cách đây ít hôm tôi đến thị trấn Thái Bình tìm thằng bé kia, tuy tôi cũng không biết nó là đứa nào, thì nghe nói nó đã biến mất, nên lại quay về đây để chờ. Tôi biết, các chuyện đáng sợ vẫn còn ở phía sau.”

Bà già nói những câu này với bộ dạng thản nhiên gần như vô cảm.

Thằng bé lại xuất hiện, nhưng không biết nó là đứa nào. Nó ẩn náu trong thị trấn này, nhưng không biết là nó ở nhà ai…

Một đồn mười, mười đồn trăm, xưa nay tin dữ luôn lan truyền nhanh chóng, mọi người lại rơi vào trạng thái cực kỳ hoang mang sợ hãi.

Ban ngày, người ta túm năm tụm ba bàn tán về thằng bé đáng sợ, mong sao sẽ có cách để tìm ra nó và đối phó với nó. Sau khi trời tối thì ai về nhà nấy. Trước khi đi ngủ, cánh đàn ông ở mỗi gia đình đều lăm lăm trong tay một khí cụ sắc nhọn nhất và đi tuần tra khắp trong nhà ngoài nhà một lượt…

Nhà ở chỉ bé bằng bàn tay, nó có thể trốn vào đâu?

Dưới gầm giường, trên nóc nhà, trong ngăn kéo, trong tủ áo, dưới giếng, cho đến cái lọ mực, thùng chứa đồ ăn, trong sách của Chu Đức Đông, trong máy tính, trong điện thoại, trên trần nhà, trong hộp đựng sữa tươi hàng ngày, trong máy ghi âm, trong túi áo gió… mọi người đều lục soát bằng hết, nhưng đều không thấy bóng dáng nó.

Có lẽ nó vẫn nấp ở một chỗ tối mà người bình thường không thể đặt chân đến, nó ngồi nhìn xem người ta tìm kiếm nó như thế nào…

Trời vừa tối, con chó bí hiểm kia lại đến bên ngoài nhà Trương Cổ sủa “gâu gâu gâu…” như rồ dại, cho đến khi trời sáng.

Trương Cổ đang hết sức cảnh giác đa nghi, lại phải nghe tiếng chó sủa, anh càng trằn trọc không sao ngủ nổi. Anh đã nhiều phen dò hỏi xem nó là con chó nhà ai nhưng những người ấy lại nói rằng không hề nghe thấy chó sủa thâu đêm đến sáng ấy.