30 Ngày Làm Vợ Hờ

Chương 6: Ngày thứ 6




Gia Bách chạy trên đường mà tâm can như ngồi trên đống lửa.

Vừa tan hợp xong, chuẩn bị đi về thì phát hiện xe máy xẹp lốp, anh đành dẫn bộ ra tiệm sửa xe gần đó, trong lúc ngồi đợi anh ngỡ ngàng nhận ra chiếc ví của mình đã không có trong túi từ cách, không còn cách nào khác tiện hơn ngoài việc gửi xe ở đó rồi quá giang Sơn về nhà.

Lúc ra khỏi cổng anh không thấy Xuyến đâu cả.

Càng nghĩ anh càng thấy hoang mang trong lòng.

Bầu trời đêm dần chuyển sang mù mịt như báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn kéo qua. Tiếng sấm chớp lâu lâu vụt qua trên bầu trời, Gia Bách lòng như lửa đốt, chiếc xe bắt đầu tăng tốc nhanh hơn.

Chạy chưa tới nơi, mưa kéo đến từ từ nhỏ giọt rồi bắt đầu nặng hạt hơn.

Lúc anh đến trụ sở công an thành phố thì người lạnh run, áo quần ướt sũng, nhìn ngang ngó dọc không thấy Xuyến, anh bước xuống xe chạy lại pốt gác cổng hỏi thăm vài câu thấy chú em đang đắp mền ngủ ngon ơ trong pốt. Anh mạo muội hỏi:

– Em ơi, em trai ơi.

Nghe tiếng gọi anh cảnh sát giật mình, ngốc đầu dậy, ngơ ngác nhìn, thấy Gia Bách, anh chàng tỉnh ra.

– Em có thấy cô gái cao chừng này, đã hơi ngâm ngồi ở đây từ chiều không.

– Con bé đó hả? Nó ngồi ở đây một lúc thì đi hướng đó, em không để ý nên không biết nó đi đâu nữa.

Thấy môi Gia Bách tím tái, anh chàng lên tiếng:

– Có lấy áo mưa không anh?

– Không cần đâu, anh đi luôn đây.

Anh rồ ga tiếp tục chạy thẳng về phía trước, đi được một quãng thấy tiệm phở gần đó đang xảy ra xô xát, anh liếc mắt vào trong thì nhận ra Xuyến đang bị vây quanh giữa một đám đông có năm người, một thanh niên, hai người phụ nữ và một người trung niên.

Quá hoảng hồn anh chạy vào trong quán phở, dựng xe xuống đã vội vàng lao đến. Tiếng mưa át luôn giọng nói, nên anh không nghe rõ ràng câu từ mà chỉ loáng thoáng một câu nói từ Xuyến.

– Rõ ràng tôi đưa bà năm trăm ngàn mà bà nói là hai chục là sao, tôi nói cho bà biết nhé chồng tôi làm công an, bà muốn yên ổn làm ăn thì mau trả tiền cho tôi.

Xuyến rõ ràng rất sợ mà vẫn mạnh miệng, nói thêm rằng:

– Bà thấy tôi có một mình bà định trấn lột hay gì, bà không trả tiền cho tôi thì đừng có hối hận.

– Mày định lấy gà dọa khỉ à, mày có tin tao vả nát mặt mày không.

Bà ta hung dữ như hổ báo liên tục sấn tới, cho tới khi bàn tay của bà ta giơ lên chuẩn bị giáng xuống gương mặt của Xuyến thì tự dưng bà ta khựng lại tái xanh tái xanh vội vàng lùi xuống như vừa nhìn thấy thứ gì kinh sợ lắm.

Xuyến thấy sự khác lạ của bà ta thì ngạc nhiên nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng loạn, cô đang xanh mặt lùi lại, thì bất ngờ đụng trúng cái gì cưng cứng, Xuyến theo bản năng quay đầu ra sau mới biết mình đụng trúng vòm ngực cường tráng của Gia Bách.

Xuyến thấy Gia Bách như nhìn thấy phao cứu sinh, cô mừng quýnh nhào vào lòng anh nũng nịu.

– Anh đến rồi.

Gia Bách xoa đầu Xuyến.

– Ừ.

Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của bả, Xuyến bắt đầu vênh mặt, ngầm hiểu bà ta sợ bồ đồng phục xanh lá mà anh đang mặc trên người, vóc dáng của anh cao lớn lấn át hoàn toàn đám người ở đây, nhìn thấy anh chúng như nhìn thấy hổ, hai tay khép nép vẻ mặt sợ hãi, tay chân luống cuống.

– Trả tiền cho tôi.

Xuyến gào lên với vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Bà chủ quán vội vàng rút ra tiền ra thói lại cho Xuyến bốn trăm năm trăm ngàn.

Xuyến nhận lấy vẻ mặt sợ sệt lúc nãy biến đâu mất tiêu.

Gia Bách lúc này mới chịu lên tiếng một câu.

– Các người liệu hồn đấy.

Bà chủ quán và đám lâu la của bà ta xanh mặt, chẳng dám hó hé câu nào. Lần đầu cũng là lần cuối bà ta xin chừa.

Giải quyết xong chuyện rắc rối, hai vợ chồng đội mưa trở về nhà. Về đến nhà gần mười giờ đêm.

Gia Hân nghe tiếng xe máy quen thuộc vang lên, đang ngồi ở ghế đá trước nhà vội vàng đứng bật dậy chạy ra cửa, thấy Xuyến cô nàng mới trút đi được gánh nặng lòng mình.

– Chị làm lo quá trời.

Xuyến nhìn cô em chồng áy náy, gãi đầu:

– Chị đói bụng, đi ăn phở gần đó. Xuyến cười hề hề nói tiếp:

– Gặp chút rắc rối.

– Không sao thì tốt. Thôi vào nhà tắm rửa thay quần áo đi kẻo lạnh.

Xuyến lật đật đi lên phòng, đang đi như chợt nhớ ra điều gì đó Xuyến khựng lại bước chân ngoảnh đầu lại chẳng thấy Gia Bách, cô thở dài có chút buồn bã rồi cũng tiếp tục bước lên lầu.

Mở cửa đi vào phòng, cô nghe bên trong nhà tắm có tiếng nước chảy, biết Gia Bách đang ở phòng tắm, Xuyến nhanh chóng lấy quần áo và vật dụng cá nhân cần thiết chạy lên phòng của Xuyến tắm rửa thấy quần áo.

Lúc Xuyến trở về phòng đã là nữa tiếng sau. Thấy Gia Bách đang ở trên giường ôm laptop, cô không muốn làm phiền nên giấu chiếc váy của anh ra sau lưng rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.

– Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nếu anh không tồi kịp thì đám người hung hăng đó không biết sẽ làm gì em đâu.

Đang nằm nghỉ ngợi mông lung, đột nhiên nghe thấy giọng của anh văng vẳng bên tai, Xuyến ngồi bật dậy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh đang nhìn mình mà trong lòng không khỏi căng thẳng.

– Ví của anh rơi, nên em mới…

– Trời ơi là trời, em ngây thơ cũng vừa vừa thôi, gọi điện cho anh là được rồi.

– Gia Hân chở em đi chợ, lúc đi ngang qua chỗ anh công tác, sẵn tiện em ghé vào thôi. Đợi mãi đói bụng nên mới ghé quán phở ăn ai dè đâu.

– May mắn không đến lần hai đâu lần sau đừng có làm như vậy nữa.

– Em biết rồi. Đây ví của anh.

Gia Bách nhận lấy, mở ra xem, sau đó ngước mặt lên nhìn Xuyến, nói:

– Em có mở ra xem không đấy.

Xuyến cười hề hề gật đầu thay cho câu trả lời. Mấy giây sau, Xuyến ngỡ ngàng khi Gia Bách chẳng nói thêm gì, cô tưởng anh sẽ mắng mình về cái tội dám xem trộm ví của anh. Thấy anh bình thường như mọi ngày Xuyến thở phào, nhưng chỉ một lúc sau cô lại bất an mà cả đêm cứ trằn trọc mãi vì bức ảnh mình sơ ý làm vỡ.

Sáng hôm sau.

Trời còn chưa hửng sáng, Xuyến và Gia Bách đã bị Gia Hân đánh thức bằng tiếng đập cửa bên ngoài, giọng cô nàng inh ỏi Vâng lên:

– Chị Xuyến dậy mau, về quê thôi. Chị Xuyến ơi, anh hai ơi.

Xuyến ở trên giường nghe nói về quê là liền hớn hở từ trên giường ngồi bật dậy chạy vọt vào nhà tắm đánh răng rửa mặt thay quần áo.

Làm xong cô mới đánh thức Gia Bách đang thở đều đặn ở trên giường.

– Anh Bách về quê em chơi đi. Anh Bách, anh Bách. Xuyến mạnh dạn lay mạnh vai anh, Gia Bách dường như có cảm nhận nên mặc kệ cô mà nhẹ nhàng trở mình xoay người vào trong.

– Anh không đi được đâu?

Thấy anh có vẻ không mặn mà với chuyện này, dù hơi buồn nhưng Xuyến vẫn không từ bỏ, cô cố gắng để bản thân bình thường nhất có thể, thuyết phục anh.

– Chẳng phải ba bảo anh nghĩ một bữa còn gì. Anh về quê em chơi đi.

– Anh không nghĩ được.

– Anh không về em cũng không về, mới cưới mấy ngày, một mình em về dưới, bà con hàng xóm dị nghị, tội ba mẹ.

Nói rồi Xuyến khóc ngất quay mặt chạy ra khỏi phòng.

Bước chân của Xuyến, tiếng nức nở của Xuyến mỗi lúc một xa dần, Gia Bách mới ngồi dậy, gương mặt thất thần nhìn ra cửa thở dài như có nhiều tâm sự, sau đó anh chẳng thể ngủ thêm được nữa.

Ở dưới nhà.

Thấy Xuyến từ trên lầu chạy xuống mà không thấy bóng dáng con trai đâu, bà Lệ ngạc nhiên hỏi:

– Gia Bách đâu con.

Giọng Xuyến nấc lên nghẹn ngào nói:

– Anh ấy không muốn đi.

Dứt lời, nước mắt Xuyến không kìm được mà rơi xuống, bà Lệ thấy con dâu khóc thì tỏ ra áy náy.

– Thôi con, nó không đi thì mình đi.

Bà Lệ vỗ vai an ủi Xuyến, Gia Hân thấy vậy lên tiếng:

– Chị chấp nhặt ảnh làm gì, đôi khi cả ngày trời cả nhà chẳng thấy mặt mũi ổng đâu hết. Kệ ổng đi.

– Thôi con không về đâu, khi nào anh Bách về con sẽ về.

– Con không nhớ ba mẹ và em trai ư, hôm nay không đi thì đợi tới chủ nhật tuần sau mới đi đấy. Không nhớ à.

Bà nội đứng cạnh cất giọng an ủi, Xuyến mủi lòng lau nước mắt.

– Vậy con về cùng mọi người.

Dứt câu Xuyến cùng mọi người bước lên xe, có lẽ cuộc sống ở dưới quê thích họp với cô hơn. Cuộc hôn nhân này đúng người nhưng sai thời điểm có lẽ cô nên chấp nhận thực tại, một người thành phố, một người ở quê khác biệt quá lớn về địa vị xã hội, ngoại hình lẫn học thức, thì làm sao có thể hy vọng hoà hợp được chứ. Sau hôm nay Xuyến xem cuộc hôn nhân này như một bài học thực tiễn để sau này không bỡ ngỡ khi bước vào đời. Sau hôm nay Xuyến xin ba mẹ chồng đi học lại, bởi có học thức và bằng cấp người ta mới nể, ba mẹ cô cũng được nở mày nở mặt với bà con lối xóm. Sau này cô có ly hôn thì cũng đủ tự tin để có thể ngẩng cao đầu, nghĩ vậy Xuyến thấy cõi lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào.

Có lẽ cô nên nghỉ thoáng một chút, không nên quá bi lụy vào một người không hướng về mình.

Xe được một quãng còn chưa ra khỏi đường lớn thì Anh Dũng trợ lý của bà Lệ cũng đến.

Thấy Dũng bà Lệ quay sang Gia Hân và bảo:

– Con xuống xe mở cổng để anh cất xe máy.

Bà Lệ đưa cho Gia Hân chùm chìa khoá, cô nàng nhận lấy nhưng trong lòng có chút không vui.

Gia Hân mặt mày hậm hực mở cửa xe bước xuống.

Dũng, chẳng phải là cái người quay lén cô ở trong bar rồi mách mẹ để cô bị mắng mấy ngày trước đây sao, hừ anh giỏi lắm tôi chưa tìm anh tính sổ thì anh đã chủ động nộp mạng.

Dũng dừng xe ngay cổng, chưa kịp bước xuống thì bỗng ngửi thấy một mùi hương nữ tính dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, quay đầu lại đã thấy Gia Hân đang tiến về phía mình, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt trái tim của Dũng tự nhiên thấy cồn cào, bối rối, ánh mắt của Dũng dừng ngay gương mặt trắng hồng của Gia Hân.

Khi nghe tiếng mở cửa lạch cạch vang lên bên tai, anh chàng mới thôi ngay ánh mắt say sưa của mình mà bước xuống xe dắt chiếc SH đắt tiền của mình đi vào trong.

– Tên này trông mặt mũi cũng sáng sủa cao ráo quá nhỉ. Gia Hân nhìn Dũng từ trên xuống dưới thầm đánh giá, để xem tôi chơi anh thế nào. Vẫn còn cay cú chuyện cũ nên dù Dũng có là người quen của mẹ đi nữa cô cũng không nể mặt đâu.

Ai mà ngờ sau này, vì cái trò đùa nghịch của mình mà bản thân Gia Hân lại sa vào lưới tình với anh chàng Dũng lúc nào chẳng hay.

Sau khi dẫn xe vào trong và khoa cửa ăn toàn, Gia Hân và Anh Dũng cũng trở lại xe, kẻ bước vào trước người bước theo sau, chẳng hiểu thế nào mà ngồi chung hàng ghế lại còn gần nhau trong gang tấc.

Nhìn Dũng dửng dưng như chưa từng xảy ra chuyện gì Gia Hân càng thêm cay cú, cô huých vào tay anh một cái nói:

– Nhờ anh quay video mách lẻo mà tôi bị mẹ mắng té tát vào mặt. Cảm ơn anh tôi sẽ đền đáp ân tình cho anh sớm thôi.

Dũng biết giám đốc có một cô con gái, cũng biết mặt Gia Hân thông qua những lần công ty tổ chức tiệc liên hoan, lúc đấy cô bé này còn đang học cấp ba, anh cũng chẳng nghĩ nhiều đâu, đến khi lần đầu tiên được nhìn thấy Gia Hân khi cô nàng đưa cơm cho mẹ mấy tháng trước. Lúc đó dù chỉ nhìn từ xa thôi Dũng đã cảm thấy cô nàng này thật cá tính, vẻ đẹp tự nhiên khác biệt với con gái thời nay.

Lần thứ hai anh thấy là lần đi bar vào mấy ngày trước, chứng kiến con gái bà chủ bị sàm sỡ, anh đã quay video lại, nhân lúc mấy tên đó không chú ý liền nắm cổ tay Gia Hân kéo cô lại sofa ngồi. Sau đó thì Gia Hân uống say bí tỉ còn ối cả vào người anh. Anh vất vả đưa hai người về nhà.

Bị cô tiểu thư nói lời khích bác, Dũng nghiêng đầu mỉm cười đáp:

– Nhờ tôi nên cô mới an toàn về đến nhà đấy nhé, cô nên cám ơn tôi hơn là trách mốc, bị mẹ mắng còn hơn bị sàm sỡ, thậm chí còn kinh khủng hơn, cô hiểu chứ, tiểu thư.

Nói rồi Dũng lấy điện thoại ra lướt vài cái rồi chìa ra trước mắt cho Gia Hân xem.

Gia Hân nhìn vào màn hình điện thoại mà ngỡ ngàng tới mức cả người đơ cứng.

– Tôi mà đăng mấy bức ảnh này lên mạng là cô khỏi lấy chồng luôn nhé.

Lúc này Gia Hân như hoá điên, quát lớn:

– Anh dám.

– Cô làm gì tôi, đánh tôi à. Tôi cho cô đánh thoải mái, cỡ cô nhiều lắm gãi ngứa cho tôi thôi.

– Anh… anh…

Gia Hân tức đỏ mặt, tức đến mức lắp bắp chẳng biết nói gì.

– Không chỉ có ảnh thôi đâu, tôi còn có video cô say sỉn sàm sỡ tôi nữa kìa.

Gia Hân thẹn quá hóa giận, bổ nhào vào vòm ngực của Dũng, rồi quát lên:

– Mẹ ơi anh ta sàm sỡ còn.

– Con đùa đủ rồi đó, ngồi ngay ngắn lại đi, con gái còn lứa gì nhốn nháo như cái chợ, không sợ anh cười à. Bà Lệ lấy làm khó hiểu vô cùng trước thái độ của cả hai dành cho nhau, rõ ràng trước đây chưa từng nói chuyện, vậy mà vừa gặp đã như chó với mèo. Thấy Gia Hân nhoi nhoi cả lên không chịu an tĩnh, bà Lệ bực mình mới lên tiếng để nó biết xấu hổ mà im miệng.

Lời của bà Lệ vừa dứt, Gia Hân ấm ức rũ mắt xuống buồn bã, nhưng chỉ mấy giây sau liền bất ngờ giật lấy điện thoại của Dũng rồi điên cuồng bấm bấm một hồi mà chẳng mở khóa được, cô nàng điên tiếc bỏ điện thoại của Dũng vào giỏ sách của mình.

Thấy Gia Hân có dấu hiệu cướp cạn, Dũng cau mày có chút không vui nhưng vẫn giữ thái độ bình thản.

– Tôi lừa cô thôi, ngoài video ở quán bar ra thì không còn video nào nữa hết, lúc đó cô ói hết lên người của tôi rồi, rảnh đâu mà tôi quay video chứ.

Nghe Dũng nói, gương mặt Gia Hân mới bớt căng thẳng một chút.

– Còn mấy bức ảnh thì sao? Anh cố tình chụp phải không?

Dũng đăm chiêu một hồi sau đó lại nói:

– Mấy bức ảnh đó, tôi chỉ tuỳ tiện chụp thôi. Mấy bức ảnh đầu bù tóc rối đó à, khoảnh khắc có một không hai, tôi chụp gửi lại cho cô xem, để có biết lúc say xỉn mình đẹp tới mức nào.

Nghe Dũng nói vậy, Gia Hân mới chịu trả lại điện thoại cho Dũng, còn buộc Dũng phải xóa mấy bức ảnh xấu xí đó trước mặt mình cô mới chịu.

Bà Lệ thấy màn tương tác của đôi trẻ mà mím môi nín cười, trông hai cái đứa này cũng xứng đôi quá nhỉ, ý nghĩ trong đầu vừa vụt qua bà Lệ liền bác bỏ, còn Hân vẫn nên lo học hành, lo tương lai sự nghiệp trước thì hơn.

Ông Nam thì lo lái xe, bà nội thì ngồi ở ghế lái phụ, Xuyến thì cứ nhìn ra ngoài cửa với gương mặt trầm tư như đang có nhiều tâm sự.



Mọi người đi không lâu, Gia Bách cũng rời nhà đến cơ quan.

Lúc này vụ án trộm cắp tài sản của tên Sẹo và đồng bọn vẫn chưa ngã ngũ thì lực lượng chức năng phát hiện trong nhà hắn có chứa một lượng lớn ma túy đá.

Vụ án bắt đầu chuyển sang một hướng khác nó không còn là một vụ trộm cắp thông thường nữa.

Gia Bách cùng đồng nghiệp của mình đã thử rất nhiều cách nhưng tên Sẹo vẫn quyết không hé răng nửa lời.

– Bọn công an chúng mày thông minh lắm mà, tự điều tra đi chứ. Chúng mày cũng đừng có lấy ân nghĩa ra nói với tao, tao không khai là không khai. Đây chính là lời thách thức mà Gia Bách nhận được từ miệng của tên Sẹo.

Về phần Đồng Hưng, thằng bé chẳng biết gì về số ma túy đó cả.

Tính chất vụ án này càng thêm nghiêm trọng.

Tên Sẹo đã được đưa đi làm xét nghiệm ma túy và cho kết quả dương tính. Hai tên đàn em và Đồng Hưng thì cho ra kết quả âm tính, cuộc điều tra tiếp tục được tiến hành.

Ma túy - là bóng ma của toàn xã hội, một ngày chưa diệt trừ thì hậu hoạn mà nó gây ra vô cùng khủng khiếp.

Theo điều tra sơ bộ thì Năm Sẹo còn có một người anh họ ở Bến Tre.

Anh em đồng nghiệp trong cơ quan, chia nhau ra làm nhiệm vụ và buổi trưa cùng ngày một mình anh về Bến Tre điều tra những mối quan hệ xung quanh tên Sẹo, bao gồm cả anh họ của hắn.

Từ Sài Gòn về Bến Tre mất khoảng ba tiếng đi xe máy.

Địa chỉ nhà anh họ của Năm Sẹo cách nhà ba mẹ vợ của anh không xa lắm.

Trước khi chạy về đây Gia Bách đã kịp thấy một bộ thường phục để thuận tiện trong công việc.

Khi anh đến nơi trời cũng xế chiều. Ưu tiên của anh là công việc trước nên vừa đến huyện Mỏ Cày đã gấp gáp hỏi thăm khắp nơi, sau một hồi cố gắng anh cũng đến được nhà của ông Mến - anh họ của Năm Sẹo và cũng là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của tên Sẹo.

Đứng ngoài đường nhìn vào, anh không khỏi choáng ngợp trước độ giàu có, bề thế của ông ta, trước khi về đây anh cũng đã gọi điện thoại cho chủ tịch của xã này, hỏi thăm tình hình kinh tế của ông ta thế nào, thì được biết ông ta không có ruộng nương gì cả, hơn mười năm nay sống bằng nghề thợ xây, con cái cũng đang tuổi đi học, nhưng vài năm trở lại đây bắt đầu trở nên giàu có, mua ruộng vườn, tân trang nhà cửa, mọi người cũng không còn thấy ông ta đi làm nữa, bà vợ thì ngày xưa cằn cỗi lôi thôi đen đúa bao nhiêu thì ngày nay sang trọng trắng trẻo bấy nhiêu, vàng thì đeo đầy mình. Hỏi tới, ông bà ấy nói là trúng số.

Gia Bách cảm thấy mình không nên lộ diện thân phận thật nên giả vờ làm bạn thân của Năm Sẹo.

Đứng trước cổng nhà, Gia Bách ấn chuông cửa một hồi, thì có người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi ra mở cửa.

– Cậu tìm ai vậy?

Chị cất giọng thận trọng, vẻ mặt dè dặt ánh mắt không được tự nhiên như ngại tiếp xúc với người lạ vậy, điều này khiến Giá Bách sinh nghi ngờ.

Gia Bách thận trọng đáp:

– Chào chị! Em ở thành phố xuống, gặp anh Mến có chút chuyện.

– Chuyện gì để sau đi. Chồng tôi không có nhà.

Nói rồi chị ta đóng sầm cửa lại, hấp tấp đi vào.

– Chị ơi chị. Anh Năm Sẹo bị công an bắt rồi, anh Năm nhờ em đến đây thông báo một tiếng.

Nghe Gia Bách nói, chị ta đang đi một cách vội vã liền khựng lại, sau đó chân bước cũng không được tự nhiên lắm, anh thấy hai bàn tay chị ta nắm chặt lại như đang kìm nén sự run rẩy.

Sau đó chị ta không nói gì, cũng chẳng quay đầu, bước đi vội vã trở vào nhà.

Gia Bách đoán ra, chị vợ của ông Mến có vấn đề.

Sau khi dò la được một số bằng chứng hữu ích, anh đã gọi điện báo cho cấp trên.

Kế hoạch tiếp theo như thế nào phải chờ chỉ thị của cấp trên.

Sau khi làm xong nhiệm vụ, Gia Bách chạy xe đến nhà Xuyến. Mặc dù nhà Xuyến và nhà ông Mến chung một xã nhưng lại rất gần, đi xe máy chừng hơn mười lăm phút là đến nơi.

Lúc anh đứng trước cửa nhà Xuyến, trời cũng đã sập tối, trời đêm cũng bắt đầu se lạnh.

Cổng vào làm bằng tre, hàng rào cũng bằng tre được trang trí bằng hàng hoá giấy đủ màu sắc, giản dị đơn sơ mà lại khiến người ta lưu luyến khó quên.

Cái cổng nhìn không được chắc chắn cho lắm, giơ chân đạp một cái là bay.

Sân nhà Xuyến quá nhỏ nên chiếc xe hơi đành gửi tạm nhà hàng xóm.

Gia Bách nhìn vào trong thấy mẹ mình và mẹ vợ đang tâm sự với nhau, còn Xuyến và Gia Hân lại chẳng thấy đâu, anh có chút tò mò liền đẩy cửa bước vào.

Bà Lệ nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại thì theo bản năng nhìn ra ngoài sân. Thấy thằng con trai vóc dáng cao lớn vạm vỡ đứng sờ sờ ngay trước mặt thì ngạc nhiên, bảo:

– Ủa. Sao về đây, chẳng phải không muốn về à.

Nghe mẹ nói vậy, Gia Bách xấu hổ vội lãng sang chuyện khác, anh nhìn mẹ vợ lễ phép gật đầu:

– Thưa mẹ con mới về.

Bà Huệ thấy con rể thì vui mừng khôn xiết, bối rối mà nhất thời không biết nên làm gì cả, bà quay mặt hướng ra sau bếp, cao giọng:

– Xuyến ơi Xuyến, mau lên đây con xem ai đến này.

Xuyến đang cùng Gia Hân và Anh Dũng đổ bánh xèo ở sau bếp, nghe chất giọng hối hả của mẹ từ nhà trên vọng xuống, Xuyến ngẩng cao đầu lắng nghe sau đó lật đật đứng lên theo bản năng, nói:

– Có chuyện gì vậy mẹ?

Cô nàng đi từ nhà dưới lên nhà trên, hai tay dính dầu mỡ chưa kịp lau đành phải chùi tạm vào cái tạp dề đang đeo trên người, vừa đi vừa nói:

– Chuyện gì vậy mẹ?

Lúc lên tới nhà trên cô mới có thể ngẩng đầu lên nhìn hai mẹ, nhưng đập vào mắt cô chính là gương mặt điển trai có chút mệt mỏi của Gia Bách.

Xuyến có hơi sững sờ một chút khi thấy anh, nhưng rồi cô lại chẳng muốn quan tâm đến nữa, vì ai mà chẳng có lòng tự tôn. Cô bình tĩnh bảo:

– Chuyện gì vậy mẹ, gọi con có việc gì?

Bà Huệ tỏ vẻ ấp úng đáp:

– Chồng con nó mới về.

Xuyến liếc Gia Bách một cái, mấy giây sau liền cất giọng trống không hững hờ:

– Ờ.

Nói rồi cô nàng quay trở lại vào trong và tiếp tục công việc còn dang dở của mình.

Gia Bách đứng chôn chân ngay cửa, biểu cảm ngơ ngác nhìn xuống hai mẹ rồi lại nhìn bóng dáng của Xuyến dần khuất sau bức màn. Anh cau mày khó hiểu lẫn ngạc nhiên trước biểu hiện rất khác ngày thường của Xuyến.

Cứ nghĩ tới, biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ của Xuyến là anh thấy bồn chồn trong lòng khó chịu vô cùng.

– Con đi thẳng vào phòng, bỏ balo xuống rồi sang nhà bà Bảy hỏi thăm sức khỏe của bà cái đã, bà nội, ba và ba vợ của con cũng đang ở bên đó đấy.

Gia Bách nhẹ gật đầu rồi cầm balo đi thẳng vào trong. Bởi vì trong nhà chỉ có mỗi một phòng nên Gia Bách không khó để nhận ra mình nên đi hướng nào.

Một lúc sau, anh đi trở ra trên người mặc quần tây áo sơ mi trắng giản dị.

Bà Lệ nhìn con trai của mình mà trong lòng có chút tiếc nuối, bà tặc lưỡi:

– Giống thằng giám đốc hơn là giống anh công an đấy.

Gia Bách nhìn thấu tâm tư của mẹ, liền bảo:

– Con vẫn là con thôi, chẳng có gì khác biệt.

Lúc này, Xuyến, Gia Hân và Dũng cũng làm xong mâm bánh xèo mấy chục cái, đang từ nhà dưới đi lên.

Thấy Gia Bách, Gia Hân không khỏi ngạc nhiên, cô nàng ồ lên

– Ủa anh hai, không về mà sao giờ lại về rồi.

Gia Bách lườm Gia Hân một cái cảnh cáo, Gia Hân chẳng sợ nói thêm:

– Ai kia nói một đằng mà làm một nẻo, trả lại nước mắt cho chị Xuyến đi anh hai ơi.

Gương mặt Gia Bách càng thêm khó coi, liếc sang Xuyến thì chỉ thấy sự lạnh nhạt, con bé Gia Hân càng nói càng đi xa, nó muốn anh hai nó mất mặt thì nó mới chịu à.

– Anh đi công tác xuống đây, chắc anh phải ở đây tầm một tuần.

Nghe Gia Bách nói vậy cả nhà không giấu nổi sự ngạc nhiên, đặc biệt là Xuyến ngay sau câu nói của anh nội tâm của cô bất ngờ chấn động, cô cảm nhận được trái tim của mình đang đập rất nhanh.

– Công tác ở đây à, vậy thì ăn ngủ ở đây luôn đi, chồng đâu thì vợ đấy, sáng mai Xuyến không cần phải theo cả nhà về lại Sài Gòn đâu.

Câu nói của mẹ chồng khiến Xuyến chấn động lần hai. Nhưng cô còn chưa nói gì Gia Bách đã lên tiếng:

– Mẹ, con đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi chơi đâu.

– Đi làm nhiệm vụ thì cũng phải về nhà ăn cơm, chứ có ngủ bờ ngủ bụi được đâu.

Bà Lệ vừa dứt câu, tất cả mọi người nhìn nhau tán thành, quá đúng nên Gia Bách chẳng còn lời nói nào để phản bác lại.

Anh nhìn xuống Xuyến đang ngồi, trong lòng hy vọng cô sẽ phản đối lại ý định điên rồ của mẹ, nhưng không cô ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng chẳng có, cứ đinh ninh giữ thái độ xa cách với anh.

Một cảm giác thất vọng thoáng qua trong đầu làm Gia Bách thấy mất mát, anh rủ mắt buồn bã, nhìn mẹ nói:

– Con đi bắt tội phạm nguy hiểm chứ không phải đi du lịch.

Ánh gằn giọng, nói xong Gia Bách ngoảnh mặt đi một mạch vào phòng.

Gia Bách đi rồi bà Lệ cũng không nói gì thêm.

Xuyến có cảm giác trong lời nói của Gia Bách ẩn chứa rất nhiều sự bất lực. Bản thân cô cũng không muốn phiền anh thêm nữa nên chẳng muốn nói ra lời thật lòng mình, suy nghĩ của cô lúc này là làm sao ở gần ba mẹ và em trai nhiều nhất có thể, nên cô không việc gì phải phản đối ý định của mẹ chồng.

Nếu anh ở đây thì ngoài việc ăn ngủ ra thì việc ai người đấy làm, cũng chẳng ảnh hưởng hay phiền hà đến đối phương.

Gia Bách đi rồi, không khí trong phòng khách bình thường trở lại.

Lúc này mọi người cùng nhau tất bật bày biện bánh xèo ra bàn lớn ở nhà trên. Sau khi dọn xong, vừa hay ông Nam, ông Quý ba Xuyến và bà nội cũng từ bên nhà bà Bảy trở về, nhà Xuyến cách nhà bà Bảy vài trăm mét, đi bộ cũng chỉ mất một lúc là đến.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ cũng không quên chừa phần Gia Bách.

Một lúc sau Đăng Khôi đi học thêm trở về, thấy mọi người ăn uống linh đình cậu nhóc chạy ra sau bỏ cặp sách xuống bàn, đi rửa tay rồi chạy lên nhà trên cùng mọi người nhập hội.

– Không gọi anh Bách ra hả mẹ?

Trong lúc đang ăn, Gia Hân đột nhiên nhắc tới Gia Bách làm bà nội ngạc nhiên.

– Ủa. Thằng Bách nó có về à.

– Nó mới về, bỏ vào phòng ngủ rồi mẹ.

Bà Lệ lễ phép đáp lời, Xuyến xen vào nói thêm:

– Con để phần cho anh ấy rồi bà ơi, anh ấy mệt nên vào phòng nghỉ rồi.

Nghe Xuyến nói, bà nội cũng không hỏi gì thêm, chỉ có Gia Hân là nhìn chằm chằm vào Xuyến với vẻ mặt ngạc nhiên, cô nàng hay để ý thấy mỗi lần chị Xuyến nhắc đến chồng thường thì trưng ra vẻ mặt rạng rỡ thanh xuân phơi phới, còn hôm nay hờ hững lạnh nhạt thế nào ấy, thật khiến người ta lo lắng mà.

Mọi người ăn xong, Gia Hân phụ Xuyến dọn dẹp rửa chén, riêng phần để dành cho Gia Bách vẫn còn để lại chỗ cũ.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ nhìn lên đồng hồ đã hơn chín giờ. Thông thường, ở quê giờ này người ta ngủ hết rồi, nhưng hôm nay ba mẹ cô đón khách quý nên mọi người ráng thức cùng nhau, sau này con không được mấy lần như vậy nên ba mẹ của cô rất nhiệt tình.

Hai ông sui, ngồi ngoài hàng ba uống nước trà, hai bà sui ở sau nhà tâm sự hủ hỷ chuyện chồng con gia đạo.

Đăng Khôi thì trốn một góc ôn tập cho kịp giờ mai lên lớp.

Gia Hân và Anh Dũng thì cứ như chó với mèo, đang nói chuyện tự nhiên thì cãi nhau chí choé cả lên chẳng nể nang ai, cũng không biết ngại là gì.

Xuyến thì ngồi trên phòng khách xem tivi để giết thời gian, bây giờ cô không muốn chạm mặt Gia Bách chút nào cả, cô mệt mỏi quá rồi chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày, đợi khi nào Gia Bách muốn ly hôn thì cô sẽ ký.

Thời gian trôi qua thật nhanh khi Xuyến nhìn lên đồng hồ thêm lần nữa đã là gần mười một giờ.

Cô vội vàng tắt tivi, nhìn nhà trên xuống tới nhà bếp, thấy hai ông sui với ông Dũng trợ lý ngủ trên giường, hai bà sui, bà nội với Gia Hân bốn người trải nệm dưới sàn giăng mùng ngủ từ khi nào. Chẳng lẽ cô lại chú tâm vào bộ phim tình cảm Hàn Quốc tới mức chẳng để ý gì đến xung quanh ư.

Xuyến thở dài một cái rồi đứng lên tắt hết đèn chỉ chừa lại mỗi cây đèn ngủ. Cô lần mò đi ra sau bếp, thấy Đăng Khôi ngủ gục trên bàn liền lay cậu em dậy.

– Ngủ thì trãi chiếu giăng mùng ngủ.

Đăng Khôi mắt nhắm mất mở ngóc đầu dậy, thấy chị hai nhóc mệt mỏi lên tiếng:

– Dạ. Đăng Khôi đáp rồi đứng dậy dọn dẹp sách vở đi lấy chăn mùng, Xuyến ân cần giúp em trai giăng mùng trải chiếu, làm xong cô mới trở về phòng.

Từ khi cô lấy chồng đến nay, căn phòng duy nhất trong nhà nhường lại cho em trai. Vậy mà khi cô về đây chưa đầy một ngày nó lại vất vả dọn ra ngoài nhường lại cho chị, đúng là cái số nghèo nó khổ như thế đấy. Nghĩ tới đây nghị lực vươn lên trong lòng Xuyến lại trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Rồi cũng có ngày cô sẽ cất cho ba mẹ một ngôi nhà to nhất nơi đây, cô muốn làm cho ba mẹ mình nở mày nở mặt.

Xuyến kiểm tra cửa nẻo kĩ càng rồi mới trở lại phòng mình. Đứng trước căn phòng đang đóng kín cửa tự dưng Xuyến thấy trống ngực đập liên hồi, cô đứng chần chừ mãi một lúc, sau khi ổn định tâm trạng mới đưa tay vặn nắm cửa.

Cửa làm bằng gỗ tạp nên không tránh khỏi tiếng cọt kẹt, khi Xuyến đặt chân vào bên trong và đóng cửa lại nó lại kêu thêm hai tiếng cọt kẹt thật chói tai.

Xuyến ngỡ ngàng khi đèn phòng vẫn còn mở, nhìn Gia Bách đang chăm chú vào màn hình điện thoại nhắn tin với ai đó, chẳng để ý gì đến mình thì cô lại thấy chạnh lòng nhưng rồi vì mục tiêu, hoài bão mình theo đuổi mà Xuyến không muốn ở trước mặt của Gia Bách ra vẻ khó chịu, nhu mì nữa, cô muốn anh thấy rằng cô không yếu đuối, hành xử trẻ con như anh vẫn tưởng.

Xuyến nhìn chồng thêm mấy giây rồi lạnh lùng đáp:

– Ngày mai tôi và anh ra ngoài ngủ, nhường phòng lại cho em trai tôi.

Dứt câu Xuyến tắt đèn lớn bật đèn ngủ và đi về phía cái giường lớn, chẳng nói thêm câu nào nữa mà nằm xuống.

Gia Bách ngồi gần đó nghe hết, nhưng lại không muốn nói, khi Xuyến nằm xuống đưa lưng về phía mình, anh mới nghiêng đầu nhìn cô một cái. Đối diện với sự thờ ơ, lạnh nhạt của Xuyến, Gia Bách lấy làm khó hiểu, ngoài mặt có vẻ bất cần không muốn quan tâm nhưng trong lòng thì đang có những xáo trộn mà chính anh cũng không nhận ra.