36 Kế

36 Kế - Chương 40: Hỗ trợ




Bên ngoài bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng thản nhiên trôi qua, Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu 45 độ ngửa mặt lên nhìn bầu trời, trong lòng mang theo nhàn nhạt ưu thương, nếu như có thể sống lại một lần, nàng cũng không muốn tiếp tục làm bạn với Trương Dật.

"Mạc Mạc, đây là một lần cuối cùng anh cầu em hỗ trợ.” - Trương Dật quỳ ở trên bàn, cúi đầu thành khẩn nói.

"Nếu như anh có thành ý, xin mời quỳ trên mặt đất.” - Hứa Thiên Mạc không nể mặt mũi nói.

Trương Dật ngượng ngùng cười, "Anh nói thế nào cũng là lão bản của công ty, quỳ xuống đất thì hơi quá, Mạc Mạc, giúp anh lần này đi, anh cho em thẻ hội viên khách sạn của chị anh, một tháng miễn phí đồ ăn.”

Hứa Thiên Mạc vẫn là tư thế ngửa mặt nhìn lên bầu trời không nhúc nhích, chuyện của Tư chưa giải quyết xong, Nghiêm Tiểu Tư không muốn nhận mẹ ruột là nàng, quan trọng nhất chính là chuyện mà Trương Dật nhờ nàng, nếu mà để cho Nghiêm đại nhân biết, hậu quả không dám tưởng tượng. Nói tóm lại, nàng kiên định từ chối Trương Dật.

"Mạc Mạc, anh thật sự cầu em.” - Trương Dật bi thương nói, còn âm thầm bấm bắp đùi mình một cái, mạnh mẽ rớt ra hai giọt nước mắt.

Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ xoay người, "Anh không thể tìm người khác sao, mỗi lần có việc liền đến tìm em chơi xấu, em thực sự là rớt tám đời mới gặp phải anh.”

"Mạc Mạc! Em nếu như không đáp ứng anh, thì anh không đứng lên!” - Trương Dật gắt gao cầm lấy bàn, trợn mắt lên nhìn Hứa Thiên Mạc.

"Em thì không có vấn đề, nếu không thì em mở cửa ra, để cho mọi người xem xem Trương lão bản anh dũng như nào.” - Hứa Thiên Mạc nói.

"Mạc Mạc, trước đây em đáng yêu như vậy, tại sao bây giờ em tàn nhẫn như thế, em lẽ nào nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?” - Trương Dật từ trên bàn leo xuống, tức giận nói.

"Cửa ở bên đó, đi ra không tiễn.” - Hứa Thiên Mạc chỉ chỉ cửa phòng làm việc.

Đem Trương Dật đuổi ra ngoài, Hứa Thiên Mạc đang suy nghĩ chuyện của Tư, nàng cảm thấy hắn chọn cách này để kiếm tiền thật sự là quá khó coi, hơn nữa còn ngu ngốc. Việc làm nàng lo lắng hơn chính là Thi Dao Vũ, được nuôi dưỡng đầy đủ như thế, tại sao lại ngu đến như vậy, cái trí thông minh này tuyệt đối không phải di truyền từ Nghiêm Như Tuyết, phỏng chừng là di truyền từ Thi Hoành Chí đi. Nàng hiện đang nghĩ tới làm sao đem bộ mặt thật của Tư nói cho Thi Dao Vũ, dựa theo tính cách của hắn hẳn là muốn khóc chết đi sống lại.

"Hứa quản lý, Trương tổng bảo chị đến phòng làm việc của anh ấy.” - Lý Nguyên gõ cửa, dò đầu vào, đánh gãy tâm tư Hứa Thiên Mạc.Hứa Thiên Mạc bước vào văn phòng Trương Dật liền nhìn thấy trong tay hắn cầm dây lưng, ngẩng đầu tìm địa phương.

"Anh muốn làm gì?” - Hứa Thiên Mạc hai tay ôm ngực, dựa cửa.

"Tìm một chỗ thắt cổ, em không giúp anh, anh phỏng chừng cũng sẽ bị chị mình dằn vặt không sống nổi.” - Trương Dật nơi này thử xem có thể hay không vắt dây lưng, bên kia thử xem có chắc không.

"Anh sao không ở trước mặt chị anh làm như thế đi.” - Hứa Thiên Mạc hỏi.

"Muốn chị anh giơ cao đánh khẽ là không thể, bởi vì chỗ dựa cho nàng chính là bà nội của anh." - Trương Dật cuối cùng đem dây lưng cố định lại, sau đó đứng ở trên ghế, lấy tư thế tráng sĩ nhìn Hứa Thiên Mạc.

"Em xưa nay chưa từng thấy có người cầm dây lưng thắt cổ, quên đi, anh xuống đây đi, em giúp anh.” - Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ nói.

Trương Dật cao hứng lập tức đi xuống, mỗi lần hắn tìm Thiên Mạc hỗ trợ, vừa mới bắt đầu nàng lúc nào cũng tỏ vẻ không muốn, nhưng cuối cùng nàng nhất định sẽ đáp ứng.

"Tối hôm nay mấy giờ?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.



"7 giờ, em mặc trang phục xinh đẹp đi, quần áo anh đều mua cho em.” - Trương Dật cười híp mắt từ sau cái bàn lấy ra một cái túi.

Hứa Thiên Mạc mang theo túi trở về phòng làm việc của mình."Mẹ nó, là váy à?” - Hứa Thiên Mạc từ trong túi lấy ra quần áo, không nghĩ tới là váy, vật này nàng bao nhiêu năm đã không mặc qua rồi.

Dựa theo kế hoạch tác chiến, Trương Dật trước tiên cùng đối tượng hẹn hò gặp mặt, sau đó Hứa Thiên Mạc bồng bềnh xuất hiện nói nàng là bạn gái Trương Dật, rồi tức giận muốn tát Trương Dật một cái tát, bị Trương Dật dùng tay đỡ, khóc lóc đi ra ngoài, sau đó tất cả mọi người biết hắn có bạn gái, người đi xem mắt cùng hắn sẽ không có hứng thú . Kế hoạch như vậy nghe rất hoàn mỹ, nhưng khi Hứa Thiên Mạc đi vào liền há hốc mồm.

Trương Dật luôn khen Hứa Thiên Mạc mặc trang phục xinh đẹp, không như bình thường giống học sinh. Vì Hứa Thiên Mạc ngày hôm nay đặc biệt trang điểm nhạt, tóc luôn thắt bím đuôi ngựa hôm nay xõa ra trên vai, hơn nữa nàng lại mặc váy trắng điểm xuyến hoa văn, cả người lộ ra thanh thuần thanh nhã.

"Ngày hôm nay em rất đẹp.” - Hứa Thiên Mạc nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết cười liền cứng lại rồi, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán nhỏ xuống, nhìn về bên cạnh, Trương Dật lúng túng ôm mặt, trong tay cầm điện thoại di động, nhìn dáng dấp hẳn là hắn muốn nhắn tin cho nàng không nên đến, nhưng đáng tiếc Hứa Thiên Mạc nhanh hơn một bước.

"Là anh ấy quỳ xuống cầu em giúp." - Hứa Thiên Mạc trực tiếp bán đứng Trương Dật.

"Quỳ?" - Trương Tuyền trừng hai mắt nhìn Trương Dật.


"Chị, em là quỳ ở trên bàn.” - Trương Dật vội vàng muốn cùng chị hắn giải thích.

"Anh ấy còn dùng thẻ hội viên thu mua em nữa." - Hứa Thiên Mạc tiếp tục - "Quan trọng nhất chính là anh ấy ở trong phòng làm việc muốn tự sát, thật hết cách rồi, nên em mới đáp ứng giả mạo làm bạn gái anh ấy.”

Xem Nghiêm Như Tuyết không có phản ứng, Hứa Thiên Mạc oan ức chỉ chỉ, “Em sai rồi..."

"Tôi trước tiên dẫn em ấy về.” - Nghiêm Như Tuyết quay đầu đối với Trương Tuyền nói, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Hứa Thiên Mạc cho Trương Dật một cái ánh mắt tự cầu phúc, rồi cùng ở Nghiêm Như Tuyết ra khỏi phòng ăn.

"Chị, hai người các nàng yêu nhau rồi phải không?" - Trương Dật suy tư nhìn bóng người rời đi.

"Chị cũng cảm thấy các nàng hẳn là yêu nhau rồi.” - Trương Tuyền tán thành gật gật đầu, lập tức nàng véo lỗ tai Trương Dật - "Chị vẫn chưa có giáo huấn em, làm sao, hiện tại gan lớn, dám lừa gạt chị à!”

"Chị, sau này em cũng không dám nữa.” - Nguyên lai nữ sinh kia ngày hôm nay có việc không thể tới, nàng không có số điện thoại Trương Dật, liền gọi điện thoại cho Trương Tuyền thay nàng truyền đạt. Trương Tuyền vừa vặn cũng cùng Nghiêm Như Tuyết đi ăn cơm, nàng không có gọi điện thoại cho Trương Dật, mà là trực tiếp đến phòng ăn tìm Trương Dật cùng hắn đi ăn cơm. Mới vừa chưa ngồi được bao lâu, Hứa Thiên Mạc xuất hiện, bọn họ vẫn không nói gì, Hứa Thiên Mạc liền đem hết sự việc kể ra…

.

.

.

"Em sai rồi.” - Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Hứa Thiên Mạc thấp thỏm nhìn Nghiêm Như Tuyết.


"Sai chỗ nào?”

"Em không nên đáp ứng Trương Dật giả làm bạn gái hắn."

"Hiện tại biết sợ rồi?”

Hứa Thiên Mạc mới không sợ, nàng chỉ là không muốn để cho Nghiêm Như Tuyết hiểu lầm mà thôi.

Nghiêm Như Tuyết đưa tay ra gảy tóc Hứa Thiên Mạc, "Sau này tóc của em phải buộc lên, ở nhà mới có thể thả xuống, hiểu không?"

Hứa Thiên Mạc lầu bầu nói, “Tại sao lại bá đạo như vậy?”

"Bởi vì em rất đẹp, mà em đẹp, chỉ có thể để cho chị xem.” - Nghiêm Như Tuyết nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc, chân thật nói.

"Biết rồi.” - Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Nghiêm Như Tuyết, Hứa Thiên Mạc lại có chút thất thần.

"Cơm ăn chưa?” - Nghiêm Như Tuyết hỏi.

"Chưa.” - Hứa Thiên Mạc tìm đến Trương Dật, không nghĩ tới trực tiếp liền bị tóm.

"Chúng ta về nhà, chị làm cơm cho em ăn, vừa vặn chị cũng lo lắng Tiểu Tư đói bụng.”

"Chị đừng đem nó làm hư, bằng không nó thật sự không muốn mẹ ruột là em nữa.” - Hiện tại liền dám đối với nàng qua loa kêu meo meo, sau này hoàn toàn có thể tưởng tượng thái độ hung hăng của nó.

"Giờ nó còn ngoan hơn so với em.” - Nghiêm Như Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Thiên Mạc, cười nói.

Hứa Thiên Mạc quả quyết câm miệng.


Hai người dừng xe xong, lên lầu, liền nhìn thấy Thi Hoành Chí đứng ở bên ngoài.

Hứa Thiên Mạc nhỏ giọng hỏi: "Chuyện của anh ta với chị vẫn chưa chấm dứt à?” - Bây giờ nhìn thấy Thi Hoành Chí, Hứa Thiên Mạc cảnh giác muốn đem Nghiêm Như Tuyết giấu ở phía sau.

"Chị với hắn không có quan hệ, chấm dứt cái gì?” - Nghiêm Như Tuyết lo lắng Hứa Thiên Mạc hiểu lầm cái gì, động viên nói.

"Hai người về rồi.” - Thi Hoành Chí hiển nhiên chú ý tới hai người đang xì xào bàn tán.

Nghiêm Như Tuyết cau mày hỏi, "Anh tại sao lại đến đây?”


Nghe Nghiêm Như Tuyết hỏi như vậy, Thi Hoành Chí không hề có một chút đỏ mặt, "Em lần sau cho anh một chiếc chìa khóa đi, mỗi lần chờ ở bên ngoài rất mệt."

Hứa Thiên Mạc muốn đem túi của mình đập lên, nàng phát hiện khuôn mặt này chán ghét không thua gì Tư.

"Hai chúng ta vừa bắt đầu liền không có khả năng, nếu như không phải do ba, tôi cũng sẽ không cùng anh kết hôn, vì lẽ đó quyết định ban đầu của anh tốt với anh cũng tốt với tôi, hiện tại chúng ta đều ở cái tuổi này, anh đừng muốn cái gì nhiều hơn nữa." - Nghiêm Như Tuyết đứng ở cửa trực tiếp mở miệng nói.

"Như Tuyết, ở trước mặt tiểu bối nói cái gì đó?” - Thi Hoành Chí lúng túng nhìn Hứa Thiên Mạc một cái.

Hứa Thiên Mạc cúi đầu cầm túi, dù sao hắn vẫn là ba Thi Dao Vũ, Nghiêm Như Tuyết có thể không nể mặt hắn, nhưng nàng vẫn phải.

"Quên đi, anh đi về trước , lần sau chúng ta tiếp tục nói chuyện.” - Thi Hoành Chí lo lắng tới hôm nay có Hứa Thiên Mạc, trước hết phải đi về.

Nhìn theo Thi Hoành Chí tiến vào thang máy, Nghiêm Như Tuyết kéo Hứa Thiên Mạc vào cửa.

Hứa Thiên Mạc còn chưa kịp phản ứng lại bị áp trên cửa, túi tự rơi xuống đất, tay của nàng ôm lấy eo Nghiêm Như Tuyết.

Nghiêm Như Tuyết ôm lấy Hứa Thiên Mạc mà kiều mị cười, dùng đôi môi non mềm chặn lại môi Hứa Thiên Mạc.



-------------------------------------------------------------

Tiểu kịch trường:

Hứa Thiên Mạc: "Các độc giả đều nói chị là công, thật sự không khoa học."

Nghiêm Như Tuyết: "Tại sao không khoa học?"

Hứa Thiên Mạc: "Em cao hơn chị!”

Nghiêm Như Tuyết: "Các nàng nói chị là công "

Hứa Thiên Mạc: "Em so với chị có sức mạnh hơn."

Nghiêm Như Tuyết: "Các nàng vẫn nói chị là công "

Thật sự muốn lật bàn, Hứa Thiên Mạc: "Các nàng nói không tính, được không? "