7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù

Chương 27: Ấn ý




Hơn bảy giờ tối ngày hôm sau, Khê Nguyệt ăn mặc chỉnh tề trong bộ đồ công sở tiến đến.

Trang phục công sở thanh lịch, áo sơ mi trắng vừa vặn ôm lấy đường cong cơ thể, chân váy bút chì màu đen dài qua đầu gối càng họa nên phong thái chuyên nghiệp và quyền lực của người đứng vị thế làm chủ. Mái tóc được cột thấp gọn gàng ra phía sau, đôi mắt sáng ngời và sóng mũi cao nhỏ nhắn, nét mặt họa nên dáng vẻ của người tri thức, thông minh lại quyết đoán.

Cô mang theo một chiếc túi nhỏ làm phụ kiện, đi theo số phòng Giang Thừa Tân đã chuẩn bị.

Khê Nguyệt đến rất sớm, thời điểm này vẫn chưa có ai. Bản thân chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, hôm nay là cơ hội cuối cùng, cô không muốn mọi thứ cô làm lại bị đổ vỡ.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, một vài vị cổ đông có danh tiếng cũng đã xuất hiện. Tất cả đều là người từng góp mặt trên các kênh thời sự lớn, hơn thế đóng góp rất nhiều và có tiếng nói trong giới thương trường.

Khê Nguyệt vừa trông thấy, cẩn trọng cúi người chào. Giang Thừa Tân có thể mời được nhân vật lớn như thế này, căn bản đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Buổi tiệc diễn ra tương đối ổn, các vị cổ đông lớn đều dành cho cô một sự tôn trọng nhất định.

Sau cùng, Khê Nguyệt lấy hết sự can đảm, đứng dậy trước mặt các cổ đông lớn với dáng vẻ điểm tĩnh và tự tin.

"Trước tiền, tôi thật sự rất biết ơn vì sự hiện diện của các ngài ở đây. Tôi biết tin tức tôi bị tai nạn ảnh hưởng nặng nề trên các trang báo lớn đã khiến mọi người e ngại. Thể nhưng Khê gia luôn là nơi tôi cổ hết sức mình cổng hiến, nỗ lực hơn bao năm trời, tôi tin mọi người đều nhận thấy sự cố gắng của tôi."

Khê Nguyệt ngừng lại một chút quan sát xung quanh, trên mặt các vị cổ đông hiện tại đều rất chăm chú lắng nghe.

"Tôi biết lần này tôi muốn quay trở lại vị trí thật sự khó khăn bởi bị lung lay. Vì thế xin hẹp gặp mọi người ở đây, hy vọng lần này quay lại, sẽ có thể nhận được sự hỗ trợ và ủng hộ từ các vị để tôi tiếp tục ngồi vào vị trí tổng giám đốc - người lãnh đạo tập đoàn Thương Hạn. Tôi thật sự rất cần sự ủng hộ của mọi người trong buổi họp hội đồng."



Lời nói của Khê Nguyệt vừa dứt, căn phòng bao trùm bởi cảm giác trầm lắng, ánh mắt các cổ đông nhìn cô đầy suy tư và cần nhắc.

Rất lâu sau, giữa dàn người, một người đứng lên lên tiếng.

"Danh tiếng Khê tổng thật sự không tốt, nay quay trở lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thương Hạn. Nếu đồng ý và chấp thuận, không khác gì chúng tôi đi lệch với số đông..."

Nói đến đây, vị cổ đông đó hẳng giọng, khóe môi cũng kéo cao lên.

"Chi bằng, thay vì cầu xin sự giúp đỡ từ chúng tôi. Sẽ thiết thực hơn khi Khê tổng cầu xin sự giúp đỡ của Lôi tiên sinh, đồng thời cũng là người phê duyệt sự có mặt của chúng tôi tại buổi hẹn này."

Nghe đến đây, Khê Nguyệt lập tức đứng lặng người, chẳng phải do Giang Thừa Tân mời đến hay sao?

Hiện tại tâm tình Khê Nguyệt rối loạn, lại không để ý đến chiếc điện thoại liên tục nhảy tin nhắn của Giang Thừa Tần.

Nhận thấy Khê Nguyệt đứng im, một vị cổ đông lên tiếng châm chọc.

"Khê tổng, chúng tôi nhận thấy cô là con gái, cô đứng trên vị trí này đã khó khăn và vượt qua rất nhiều định kiến.

Nay tôi chủ động đưa ra yêu cầu tốt nhất, sự giúp đỡ cũng chỉ tới đây. Còn những việc ngoài dự định, xin thứ lỗi chúng tôi không thể."

Khê Nguyệt tiếp tục nói, nhưng họ đều không mảy may nghe. Thậm chí đều là từ chối.



Rốt cuộc Khê Nguyệt cố gắng cách mấy, lại chẳng tài nào làm lay chuyển tâm ý của những người hiện diện.

Khê Nguyệt nhìn đến tin nhắn gửi đến từ hướng Giang Thừa Tân, đọc xong chính mình thấy thất thủ.

Người do Giang Thừa Tân mời đến là thật, nhưng hầu hết bọn họ sợ uy quyền của Lôi Nghị Tước.

Lôi Nghị Tước là đang làm khó cô? Muốn cô đến gặp mặt hẳn tận lực cầu xin, sỉ nhục cô đến cùng?

Một lúc lâu sau, bên trong nhà hàng lớn, các vị cổ đông đã sớm đã rời đi.

Khê Nguyệt bống chốc cảm thấy bất lực, cô ngồi lặng người trên chiếc ghế.

Từ lúc mất trí nhớ, bị Lôi Nghị Tước xoay vòng chơi đùa bên cạnh hẳn như món đồ chơi, lại bị chính lão già Khê Trường chặn đường đi, nay muốn quay lại Khê gia cũng không thể.

Lần đầu tiên rơi vào tay Lôi Nghị Tước, nói bản thân cảm thấy không buồn bực là nói dối. Hơn ai hết, cô chỉ đang cố gắng giữ bản thân trở nên bình tĩnh. Bởi cô biết con đường tiếp theo thật sự rất dài, hiện tại thiệt thòi như này cô không thể làm gì hơn.

Khê Nguyệt gần như mất hết tất cả, cô không còn lại gì.

Giang Thừa Tân gửi tin nhắn nghĩ cách khác, nhưng sau cùng cô không muốn bận tâm, gạt vội dòng tin nhắn.

Tâm trạng chính mình bí bách và bất lực, sẽ không muốn tiếp tục đối diện. Ít nhất hiện tại, Khê Nguyệt cảm giác bản thân thật sự mệt mỏi.