70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 91




Người phụ nữ nằm nghiêng ở trên ghế sô pha, ôm đệm ghế sô pha ánh mắt hơi híp lại, âm thanh hỗn loạn của tivi dường như cũng không lọt vào tai cô.

"Bà chủ, tôi giúp bà tắt tivi đi nhé! Nằm ngủ ở trên ghế sô pha dễ bị cảm lạnh lắm!"

An Khê dụi dụi mắt, lắc đầu: "Dì Tống, dì không cần để ý tới cháu đâu, dì cứ để ti vi đó cho cháu, lát nữa cháu còn xem."

"Vậy được, nếu cháu có chuyện gì thì gọi gì nhé."

An Khê cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý chuyển chương trình trên tivi, hiện tại không phải là giờ vàng phát sóng phim truyền hình, phần lớn các kênh hiện giờ đều là quảng cáo.

"Anh Giang, xin hỏi..."

An Khê vốn dĩ đang muốn ấn xuống để chuyển kênh đột nhiên ngừng lại, người đàn ông ở bên trong tivi rất quen thuộc với cô, khuôn mặt quen thuộc, dáng ngồi quen thuộc, quần áo quen thuộc. Chiếc cà vạt trên ngực anh là cái mà cô đã giúp anh thắt ngày hôm nay.

CCTV là một talk show, trước đó cô đã xem một vài kỳ, những người có thể xuất hiện ở trên chương trình này đều là những người nổi tiếng của một ngành nào đó.

Cô nhìn người đàn ông ở trên tivi có hơi xuất thần.

"Anh Giang, chúng ta đã từng nói rất nhiều về kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp của anh rồi, lần này tổ chương trình của chúng tôi muốn tìm hiểu từ một góc độ khác. Có câu nói rằng đằng sau một người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ vĩ đại, sau lưng anh Giang chắc chắn cũng có một người phụ nữ như vậy đúng không? Anh Giang có thể kể về trải nghiệm tình cảm của anh với chị Giang không? Chị Giang là một nhân vật có vai trò như nào trong cuộc sống của anh? Có phải là một người vợ tốt không? Một người mẹ tốt không? Hay là một người cố vấn?"

Ánh mắt Giang Triều có hơi hoảng hốt: "Hơn hai mươi năm trước, khi đó tôi còn là một thanh niên ở nông thôn, vợ tôi là một thanh niên tri thức ở Bắc Kinh được cử tới đó, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi biết cuộc sống này của tôi không thể thiếu cô ấy được. Tôi liều mạng tiếp cận cô ấy, nghĩ tất cả các biện pháp để khiến cô ấy thích tôi."

Giang Triều nói tới đây thì ngừng lại, người dẫn chương trình hỏi: "Sau đó thì sao? Anh làm thế nào để chị Giang thích anh sau đó gả cho anh?"

"Đó là một điều rất bất ngờ, nó là một cuộc hôn nhân không được người khác coi trọng. Cô ấy mơ hồ kết hôn với tôi, khi đó đối với cô ấy quả thật không có tương lai gì cả. Cô ấy khá nhạy cảm thường không có cảm giác an toàn, nên cư xử với người khác đều rất thận trọng. Khi vừa mới kết hôn xong tôi còn phải cho cô ấy một khoảng thời gian để thích ứng, để cô ấy từ từ tiếp nhận những thứ còn lạ lẫm với cô ấy, nhưng lại không chú trọng tới nguyên nhân khiến cô ấy cảm thấy không an tâm như vậy là gì."

Ánh mắt của Giang Triều trở nên thâm thúy, anh nhìn về phía máy quay, nhưng tựa như đã xuyên thấu qua ống kính máy quay để thuật lại những chuyện cũ xảy ra hai mươi năm trước.

"Sau đó thì sao!"

Giang Triều bật cười rồi nói tiếp.

An Khê khẽ nâng hai bàn tay lên, che mắt lại, vùi đôi mắt đã ửng hồng vào gối. Cô không biết tại sao, nhưng trong khoảng thời gian này cô rất dễ mệt mỏi, chỉ cần ngồi xuống sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ say, hơn nữa thời gian ngủ càng lúc càng dài. Cô đã đi khám bác sĩ thì biết bản thân mình không gặp vấn đề gì cả, cô có một loại dự cảm mơ hồ rằng, thời gian cô có thể ở bên cạnh anh không còn nhiều nữa.

Loại dự cám đó theo những lời kể của anh càng trở nên mãnh liệt, cô che ngực, trái tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác đau đớn tê dại dần dần lan tràn đến tứ chi và mọi ngóc ngách trong cơ thể.

An Khê ngã xuống ghế sô pha miệng thở hổn hển, tay cô run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra.

Tiếng lạch cạch vang lên, chiếc điện thoại di động bị rơi xuống đất.

"Giang Triều..." An Khê nghiến răng đôi tay không ngừng mò mẫm ở trên nền đất.

"Anh Giang, anh sao vậy?"

Người vốn đang kể chuyện bằng giọng nói rất êm tai đột nhiên ngừng lại. Người đang sững sờ tại chỗ đột nhiên đứng dậy sải bước ra ngoài.

"Anh Giang, anh đi đâu vậy? Chương trình vẫn còn chưa ghi hình xong mà!" Người dẫn chương trình bị bỏ mặc tại chỗ hốt hoảng đứng dậy, khuôn mặt lộ ra vẻ bất lực, nếu đây là ghi hình thì chỉ cần cắt bỏ đoạn này là được. Nhưng bây giờ đang phát sóng trực tiếp trên cả nước, cô ta là người dẫn chương trình nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như này.

Giang Triều đẩy nhóm người đang chắn ở phía trước anh ra, nhanh chóng chạy vội về phía trước.

"Chìa khóa xe." Sự hốt hoảng ở trong mắt Giang Triều dần dần lan ra, nếu như ghé sát vào vị trí trái tim anh thì có thể nghe thấy được nó đang đập rất mạnh.

Người trợ lý tay chân luống cuống lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho anh, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì chìa khóa đã sớm không thấy đâu. Anh ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen nhanh chóng biến mất ở góc đường.

Anh ta đi theo Giang Triều đã gần mười năm, cho dù đối mặt với sóng to gió lớn hơn nữa, cho dù Hoa An có đứng trước nguy cơ phá sản, thì với tư cách là Chủ tịch thì anh vẫn bình tình chống đỡ, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Giang Triều bối rối ở trước mặt người khác như vậy, phải nói là mất hồn mất vía, chẳng lẽ là có chuyện lớn gì đó khiến trời đất sụp xuống hay sao?

Gió lớn gào thét, một chiếc xe con màu đen anh chóng lao ra khỏi gara đỗ xe ngầm dưới đất, Giang Triều đạp mạnh chân ga.



An Khê cảm thấy ý thức của mình đang dần tan rã, cô nghiến răng thật mạnh để cho một giọt máu từ từ thấm vào khe hở của hàm răng, có một loại năng lượng khổng lồ nào đó đang kéo linh hồn của cô, cơ thể cô dần dần không còn cảm thấy đau đớn nữa. loại cảm giác cả cơ thể không còn chịu sự kiểm soát của cô nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Cô phải rời đi rồi sao? Nhưng cô còn chưa nói lời từ biệt với Giang Triều.

Tay của An Khê sờ soạng ở trên nền đất, đụng phải một vật cứng rắn, cô cầm lấy, nắm chặt điện thoại di động ở trong lòng bàn tay.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, màn hình hiện thoại sáng lên và hiện lên cái tên quen thuộc, đùng một tiếng, An Khê mở điện thoại lên.

"An An, em có khỏe không?" Bên trong điện thoại di động truyền tới giọng nói lo lắng của anh.

Khóe miệng An Khê hơi cong lên: "Giang Triều, hiện tại em có hơi mệt mỏi, em đi ngủ một lát đây, khi nào anh về thì gọi em dậy có được không?"

Giọng nói ở bên trong điện thoại giống như là âm thanh truyền tới từ một nơi xa xôi nào đó, Giang Triều nắm chặt tay lái, ánh mắt càng trở nên hoảng hốt hơn: "An An, em đừng ngủ, anh về ngay đây, em chờ anh trở về có được không?"

"Anh đang lái xe sao?"

"Ừm! Em chờ anh nhé! Anh đang về rồi."

"Vậy anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn." An Khê chỉ cảm thấy thế giới ở trước mắt giống như thủy tinh, đã có một vết nứt xuất hiện, vết nứt đó dần dần lan ra xung quanh. Ở trong mắt cô xuất hiện một tấm lưới, phạm vi của tấm lưới không ngừng lan rộng ra bên ngoài.

"Giang Triều, em yêu anh!"

Bùm——

Tấm thủy tinh hoàn chỉnh nhanh chóng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Sau tiếng phanh xe mạnh mẽ, một chiếc xe con màu đen nhanh chóng đâm vào lan can. Trước mắt Giang Triều toàn là máu, điện thoại di động lăn xuống khe hở dưới gầm xe, bên trong điện thoại phát ra âm thanh sột soạt.

...

Chuông kêu reng reng——

Chuông đồng hồ báo thức ở điện thoại vang lên, sắc trời bên ngoài cửa sổ u ám, gió lớn thổi khiến những cành lá cổ thụ vang lên xào xạc, cành cây không ngừng đung đưa.

Bên cạnh cửa sổ có một ngọn đèn yếu ớt, người đang gục xuống bàn đột nhiên ngẩng đầu lên, An Khê sững sờ nhìn một vòng chỗ xa lạ này.

Đây là đâu! Vừa nãy không phải cô vẫn còn ở... Ở nơi nào đó?

Một vài đoạn phim nhanh chóng lướt qua đầu cô, những đoạn phim đó lướt đi rất nhanh, khiến cô không theo kịp.

Đúng rồi, không phải cô đang trực đêm ở trong bệnh viện sao? An Khê gõ cái đầu vẫn còn buồn ngủ tới mơ màng của mình.

Tiếng đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục vang lên, tay chân An Khê luống cuống nắm chặt lấy điện thoại di động, ném điện thoại sang một bên, điện thoại di động mở ra, trước mắt cô vẫn là cuốn tiểu thuyết cô đang đọc trước khi đi ngủ.

Giang Triều nói: "Anh cũng yêu em!"

Đây là câu duy nhất còn xuất hiện ở trên màn hình, trong lòng An Khê bỗng nhiên đau xót, cô vội vàng ném điện thoại di động ra xa, đưa tay lên che miệng, không hiểu tại sao, nước mắt lại giống như được bật công tắc không ngừng chảy ra,

Cô lúng túng quay đi quay lại tại chỗ, lúc lật cái này, lúc tìm cái kia.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, có một người xuất hiện trước cửa, cô ấy vừa bước vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, trông giống như con ruồi mất đầu chạy tứ tung.

"An Khê, cô không có sao chứ!"

An Khê bỗng nhiên ngừng lại, mặt đầy mờ mịt, cô cũng không biết mình nổi cơn điên gì nữa. Trên mặt hơi lạnh, cô vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, đứng thẳng người cười nói: "Không sao, tôi mới vừa đọc một cuốn tiểu thuyết rất bi thương, bây giờ vẫn còn chưa thể vượt qua được."

Cô y tá thay ca gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu. Người làm việc ở bệnh viện giống như bọn họ gặp áp lực rất lớn, mọi người ít nhiều sẽ tìm một cái gì đó để giải trí, An Khê đọc một cuốn tiểu thuyết khi cô có thời gian là điều hoàn toàn có thể hiểu được.



"Cuốn tiểu thuyết gì mà khiến cô khóc đau lòng như vậy? Giới thiệu cho tôi đi, tôi cũng muốn đọc." Đối phương hỏi.

An Khê ngẩn ra: "Tôi quên mất rồi, để tôi tìm cho cô."

Đối phương liếc cô một cái, đọc tiểu thuyết có thể xúc động như vậy, vậy mà tên của cuốn tiểu thuyết là gì cũng không nhớ được, cô ta cũng phục cô luôn rồi.

An Khê mở giao diện ra một lần nữa, nhưng ngoại trừ câu nói khiến trái tim của cô đập loạn thì không có gì khác nữa, cô lật về phía trước, lật về phía sau, đều là một mảnh hỗn loạn. Sau khi cô thoát khỏi giao diện thì không thấy bìa sách cuốn tiểu thuyết mình vừa đọc, có rất nhiều cuốn nhưng lại không thấy cuốn này.

"Vừa rồi tôi vô tình xóa cuốn sách mất rồi." An Khê ngẩng đầu lên có hơi choáng váng.

"Chẳng lẽ ngay cả nhân vật chính cô cũng không nhớ sao?" Đối phương bất lực lắc đầu.

"Có chứ, tôi nhớ, tên nhân vật chính tên là Giang Triều." Đầu An Khê lại đau âm ỉ, cô ôm đầu, mắt trống rỗng.

Thấy An Khê thất thần, đối phương vỗ vỗ vai cô, hai người đổi cả. Khi An Khê ra khỏi bệnh viện, bầu trời trắng như bụng cá, bên trong màu trắng bụng cá này còn có ánh sáng mờ nhạt xuyên qua, cô lắc lắc đầu đi về phía trước.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

"An Khê, gần đây cháu có cảm thấy không khỏe không? Tình trạng của cháu có gì đó không ổn! Chúng ta làm bác sĩ thì phải giữ vững tinh thần, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể gây ảnh hưởng tới tính mạng của người bệnh. Cơ thể cháu nếu như không khỏe, thì bác có thể cho cháu nghỉ phép hai ngày, chờ trạng thái của cháu tốt hơn thì đi làm lại!" Trưởng khoa Vương nghiêm túc nói.

"Không cần đâu, trưởng khoa. Chỉ là hai ngày nay cháu gặp chuyện phiền lòng, bây giờ cháu khá hơn rồi. Bác yên tâm, cháu sẽ không làm chậm trễ công việc."

"Không có chuyện gì là tốt rồi! Cha của cháu là bạn cũ lâu năm của bác, nếu công việc gặp vấn đề gì khó khăn thì cứ tới tìm bác!"

"Cảm ơn Trưởng khoa!" An Khê cúi đầu chào ông ây.

Nhìn An Khê đi ra ngoài, Trưởng Khoa Vương bất lực lắc đầu, đúng là người trẻ tuổi, vẫn còn thiếu sự tập trung.

Sau khi An Khê trở lại phòng làm việc, cô tự cười với bản thân mình ở trong gương, giống như là cổ vũ bản thân mình cố gắng, sau đó vùi đầu vào xem hồ sơ bệnh án.

"Bác sĩ An, có bệnh nhân chỉ đích danh cô, muốn cô khám bệnh." Cô y tá nhỏ dẫn một người đàn ông đi vào.

An Khê ngẩng đầu lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Cho đến khi người đàn ông ngồi trước mặt cô, cô mới vô thức hỏi: "Anh tên là gì?"

"Giang Triều."

Chiếc bút trong tay An Khê rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người xuống nhặt, nhưng người đàn ông kia lại chạm tới chiếc bút còn nhanh hơn cả cô.

"Cám ơn!" Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau. Khóe miệng An Khê giật giật, đứng yên tại chỗ, không biết nên làm gì.

"Bác sĩ An, tôi bị bệnh." Giọng nói của người đàn ông khàn khàn đầy khó hiểu.

Mí mắt An Khê khẽ giật giật: "Anh bị bệnh gì?"

"Ngực tôi đau quá! Cô giúp tôi chữa đi." Người đàn ông nắm lấy tay cô rồi đặt lên ngực.

"Anh tìm nhầm khoa rồi, anh bị đau ngực thì đi sang phòng bên cạnh." An Khê định rút tay của mình lại, thì bị người đàn ông giữ chặt tay, không thể tránh thoát được.

"Bệnh tim này chỉ có em mới chữa được thôi, An An!"

Đồng tử An Khê mở lớn, đại não của cô giống như bị đánh một cú thật mạnh, cả người giống như mất hồn. Cô há miệng thất thần nhìn anh: "Giang Triều."

"Anh đây, anh vẫn luôn ở đây." Giang Triều cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc.

Cho dù cô ở đâu, anh cũng sẽ tìm được cô.

(Hoàn chính văn)