818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 7: Mười năm ước định




Ở nơi này Tiết Trạm còn đang lo lắng không yên, nơi đó Tiết Tấn Chi cũng đã quyết định xong, cách một ngày sau đó, vừa tan triều trở về liền kêu người đến thư phòng đóng cửa lại, bác, cháu hai người nói chuyện ước chừng một canh giờ. Cũng trong ngày hôm đó, Tiết Tấn Chi dâng tấu chương thỉnh phong Tiết Trạm làm thế tử Định Viễn hầu, Hoàng Thượng đồng ý, việc này cứ như vậy định rồi.

Người đầu tiên bùng nổ chính là hầu phu nhân Lưu thị, người thứ hai là phu nhân Cố Vũ Dung của tiền thế tử, cùng với hai nữ nhân nhà mẹ đẻ theo sau. Cố thị từ xa đã trực tiếp khóc tới cửa, cũng không mắng chửi, chỉ ôm chặt Cố Vũ Dung nói nàng mệnh khổ, trước khóc thương cho nàng tuổi còn trẻ đã mất trượng phu, sau khóc cho bản thân ngốc nghếch không bản lĩnh, ngay cả đứa nhỏ cũng bảo vệ không được. Lão thái thái Thường thị cũng không bị chút mưa gió ấy hù dọa đến. Ngươi mắng, có thể, ngươi khóc, cũng có thể, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Nội trong vài ngày, thánh chỉ cùng với triều phục của tân thế tử đến, Tiết Tấn Chi làm chủ mở cửa từ đường, những người có mặt ngoại trừ chủ tử của Hầu phủ, còn thỉnh đến trưởng bối của bộ tộc Tiết thị. Bên trong từ đường trang trọng sâm nghiêm đứng đầy người, Tiết Tấn Chi đốt hương quỳ trên bồ đoàn kính báo tổ tiên, lẩm bẩm lẩm bẩm tỉa tót câu chữ tốt một phen lúc này mới đi vào chính đề: “Con trai trưởng Tiết Trạm của Nhị đệ văn thao vũ lược, cung kính hiếu thuận, yêu thương huynh đệ, tỷ muội...”

Tiết Trạm che mặt, cầu đại bá đừng khen như vậy, điệt nhi da mặt mỏng~~~

Tiết Tấn Chi nói xong đứng dậy cung kính đem nén hương cắm vào lư hương, Tiết Trạm nhấc y bào lên quỳ trên bồ đoàn nhận hương của Tiết Tấn Chi đưa cho, ngửa đầu nhìn bài vị tổ tiên: “Tổ tiên ở trên, tử tôn bất hiếu cung kính dâng hương.”

Hầu phu nhân Lưu thị ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng tay xoắn chặt khăn tay đã để lộ trong lòng không hề bình tĩnh, nhìn thế tử mới toanh bên cạnh đang quỳ phục nghe tuyên thánh chỉ, trong mắt hầu phu nhân Lưu thị đen sẫm tựa như nhiễm độc, tầm mắt đảo qua chi thứ hai, thế nhưng chi thứ hai là Tiết Úy Chi cùng Bạch Nhã vốn nên hưng phấn cao hứng, nhưng ngược lại không thấy vui vẻ, vành mắt đỏ bừng như là đã khóc.

Tiết thị chi thứ cứ ngươi xem ta, ta xem ngươi. Xem ra tình hình của chi thứ hai này hình như có chút không bình thường?

“Ta cùng với đại ca thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa đặc biệt, hiện giờ đại ca mất đi, A Trạm đau lòng rất nhiều. A Trạm chỉ có hai chuyện có thể làm cho đại ca: một là bình định đạo tặc Thứ Châu báo thù huyết hận cho đại ca, hai là nâng đỡ ấu tử của đại ca xem nó như thân nhi tử, đợi mười năm sau Thừa Dật trưởng thành, vị trí thế tử nguyên vật phục hoàn, trong vòng mười năm này, A Trạm nguyện không cưới thê không sinh tử. Tổ tiên minh giám.”

Tiết Tấn Chi kinh ngạc không hiểu, một phen nắm lấy cánh tay của Tiết Trạm: “Ta không đồng ý, A Trạm đứng lên trước.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tiết Úy Chi: “Nhị đệ mau đỡ A Trạm đứng lên!”

“Ý cháu đã quyết.” Nói xong đứng dậy một tay cầm hương, một tay bắt lấy cánh tay Tiết Tấn Chi nói một câu “đắc tội” đẩy ông lui xa hai bước, đứng lên bình tĩnh đem ba nén hương vững vàng cắm vào lư hương.

Lúc này những người khác mới như ở trong mộng sực tỉnh.

Lão thái thái Thường thị nhìn lão nhị cùng tức phụ của lão nhị bên cạnh, đa nghi cùng đau thương trong mắt cuối cùng chuyển thành kiên nghị, quải trượng nện xuống thật mạnh” “Hảo! Đây mới là con cháu tốt của Tiết thị ta!”

Lão thái thái cầm lấy tay Tiết Trạm, tầm mắt đảo một vòng qua trên người hầu phu nhân Lưu thị cùng Cố Vũ Dung thì dừng lại, ngữ khí kiên định nói: “Có những lời này, ta xem ai còn dám ở trước mặt lão bà tử ta tác yêu tác quái!”

Hầu phu nhân Lưu thị rùng mình, Hầu gia Tiết Tấn Chi chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt. Mặc dù ông không phải là người “tác yêu tác quái”, nhưng kẻ “tác yêu tác quái” không ai khác chính là phu nhân của ông! Đã là phu thê, chung quy vẫn là do ông xem xét không chu đáo, vì vậy mới để cho trong phủ dậy lên lời bịa đặt, chướng khí mù mịt! Trước kia, vì nể mặt đứa con nên đối với phương pháp quản gia của Lưu thị ông vẫn nhắm một mắt mở một mắt, hiện giờ cục diện đã hết sức bề bộn. Nghĩ đến đây ánh mắt Tiết Tấn Chi trầm xuống, phải nên quản lại cho tốt.

Không nói đến việc Tiết Tấn Chi quản thê tử như thế nào, lão thái thái vừa trở về phòng, quải trượng trên tay đã vụt vào người Tiết Úy Chi!

Bạch Nhã hoảng sợ! Tiết Trạm ê cả răng! Quả thật là phu thê đồng thể, kiểu đánh người này chẳng khác gì lão nhân năm xưa.

Tiết Úy Chi đau đến mức hút ngụm khí lạnh: “Nương!”

Lão thái thái đang cực tức giận, hung hăng trừng người mắng: “Đừng gọi ta là nương! Ta không có đứa nghịch tử như ngươi vậy.”

Gia nô hầu hạ trong phòng cực có mắt cúi đầu rút lui, đi ra còn không quên đóng cửa lại.

Tiết Úy Chi quỳ xuống đất kêu oan: “Đây là chủ ý của mình Trạm nhi, không liên can đến con.”

“Câm mồm! A Trạm không hiểu chuyện, ngươi là cha nó cũng không hiểu chuyện cứ tùy nó làm càn sao? A Hằng là tôn tử của ta chẳng lẽ A Trạm không phải tôn tử của ta hay sao? Cưới vợ sinh con nối dõi, hai chuyện đại sự quan hệ cả đời sao có thể đem ra làm trò đùa như thế? Ta đánh chết đứa con bất hiếu nhà ngươi!” Lão thái thái tức giận nha, đã biết nói ra việc này cho dù bà có liều mạng không cần thể diện cũng phải ngăn cản, lại vẫn cứ khăng khăng nói ra trước mặt tổ tiên Tiết thị, làm trò trước mặt chi thứ của Tiết thị, chụp cho bà cái lồng kiên cố không thể phá!

Thân thể của Lão thái thái vô cùng tốt, đánh nhi tử không chút lưu tình. Vả lại Tiết Úy Chi là một hiếu tử, chỉ quỳ gối nơi đó chịu đánh, Bạch Nhã đau lòng trượng phu, tuy có oán trong lòng nhưng vẫn cắn răng quỳ xuống bên cạnh.

“Tức phụ bất hiếu, xin mẹ chồng nguôi giận.”

Lão thái thái là mẹ chồng tốt hiếm thấy, đánh nhi tử không chút nương tay nào, nhưng con dâu mảnh mai kiều nhược thì động một chút cũng không nỡ. Lão thái thái còn yêu thương tự mình nâng nàng dậy: “Ta biết con rất tốt, việc này không trách con. Trách chỉ trách nghịch tử này làm càn!” Cuối cùng vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Nhã, vẻ mặt nhu hòa, quay đầu lại thì lườm Tiết Úy Chi, hận không thể đánh thêm mấy trượng.

Tiết Úy Chi cảm thấy chua chua trong lòng.

Thấy lão thái thái đã bớt nóng nảy, Tiết Trạm lúc này mới tiến đến gần: ” Nãi nãi đừng tức giận, chẳng qua chỉ là thời gian mười năm mà thôi, rất nhanh liền trôi qua!”

Lão thái thái cầm quải trượng đánh lên người Tiết Trạm: ” Cháu câm miệng cho ta! Ngày thường cháu nghịch ngợm gây sự không ra gì còn chưa tính, lấy vợ cùng sinh con nối dõi là đại sự cả đời há có thể đem ra làm trò đùa? Ta xem cháu lại ngứa da! Để lão nhân biết tôn tử mà ông ấy đau lòng nhất bị ủy khuất phỏng chừng có thể từ trong mộ phần nhảy ra đấy!”

“Tôn nhi không thấy ủy khuất, tôn nhi thật cao hứng.”

Lão thái thái đỏ mắt: “Sao có thể không ủy khuất, thú thê sinh tử là hai chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, sao có thể nói chậm trễ thì chậm trễ?”

Tiết Trạm hạ giọng khuyên nhủ: “Nãi nãi, nếu như theo lời của tôn nhi thì mười năm sau tôn nhi cũng chỉ mới hai mươi chín, Đại Minh ta anh kiệt xuất hiện lớp lớp, qua tuổi nhi lập mới nói chuyện hôn nhân cũng có không ít nam nhi, tôn nhi cũng chỉ là một người trong số đó mà thôi. Tôn nhi cũng không phải lỗ mãng, làm việc cũng trải qua nghĩ sâu tính kỹ, thứ nhất  ngăn chặn được lời nói từ miệng thiên hạ, thứ hai cũng vì mảnh tình huynh đệ giữa cháu và đại ca, trăm năm sau dưới suối vàng gặp nhau cháu cũng có thể ngẩng mặt lên mà nhìn huynh ấy.”

” Thế nhưng…”

Tiết Trạm ngắt lời bà: “Nãi nãi phải tin tưởng tôn nhi, tôn nhi sẽ hảo hảo mà.”

Lão thái thái mở miệng rồi lại khép, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài xót xa.

” Ủy khuất cháu ngoan của ta rồi.”

Ngày hôm đó trời chưa sáng mà trong Lạc Phong Các đã đèn đuốc sáng trưng. Tiết Trạm thay y phục thế tử mới tinh đầu đội ô sa, trang phục khác biệt trước kia lập tức làm cho trước mắt người ta sáng ngời.

Tiết Lan vây quanh mấy vòng tấm tắc nói: “Trước kia thật sự là uổng cho khuôn mặt này.”

Hai con mắt Tiết Côn tỏa sáng: “Ca, đệ chưa từng phát hiện ca suất như vậy!”

Bạch Nhã làm bộ muốn đánh đem hai đứa đuổi đi, nâng tay vuốt nếp may trên y phục của thế tử, trong mắt đầy nhu hòa: “Vào trong cung trước mặt thiên tử, hài nhi của ta cần ghi nhớ lễ quân thần, chớ nóng nảy mà mạo phạm thiên uy.”

Tiết Trạm vuốt cằm: “Con ghi nhớ.”

“Nhậm chức trong quân mai kia làm thần tử, con cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tùy hứng làm càn.”

“Con biết.”

Nhận tước vị thế tử, chống đỡ Hổ Báo Doanh, với người khác đó là vinh dự bằng trời nhưng với Bạch Nhã thì không bằng nửa phần an nguy của nhi tử, với nàng mà nói cái gì danh dự cái gì vinh quang đều là hư vinh, chỉ cần toàn gia bình an quây quần cùng nhau thì cái gì cũng không cầu.

Bạch Nhã còn đang lải nhải, Tiết Úy Chi thấy vậy cũng khuyên ngăn: “Phu nhân cứ yên tâm đi, A Trạm cũng không phải là đứa bé ba tuổi, nên làm cái gì, không nên làm cái gì trong lòng nó hiểu rõ, chúng ta dặn dò nhiều chỉ khiến nó bó tay bó chân, không bằng tin tưởng vào nó đi.”

” Cha nương yên tâm, con sẽ không hành sự  lỗ mãng.”

Canh giờ không còn sớm, cũng đến lúc nên chấm dứt trò chuyện, Tiết Trạm chắp tay bái biệt, lần bước chân ra ngoài này hắn cũng không biết là tốt hay là xấu, nhưng tóm lại không thể để cho gia nghiệp lão nhân dùng huyết nhục đổi lấy cứ như vậy mà suy vong.