Nữ nhân thẹn thùngtrốn vào trong lòng hắn, cũng không biết là xấu hổ thật hay xấu hổ giả,nhưng Tống Mạch chính là thích bị nàng nhào lên như vậy, thân thể mềmnhũn càng không ngừng dán lên người hắn ủn vào trong lòng hắn, giống như con mèo hy vọng chủ nhân chơi đùa cùng nó.
Hắn ôm chặt lấy nàng, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: "Sao nào, ngươi có bằng lòng hay không?"
Lỗ tai bị hơi thở của hắn thổi trúng ngưa ngứa, Đường Hoan không nhịn được ở trong lòng hắn cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Được, chẳng qua điện hạ phảicho ta xem trước, cho ta sờ trước."
Tống Mạch nhẹ nhàng hôn nàngmột cái: "Được, kế tiếp ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, bổnvương đều nghe lời ngươi." Nếu nàng thích, hắn cho nàng luôn, dù sao,cũng không phải lần đầu tiên.
"Điện hạ..."
Đường Hoan cóchút không thể tin được ngẩng đầu, nhìn vào tròng mắt đen dịu dàng củanam nhân, "Điện hạ, ngươi …vì sao ngươi dung túng ta như thế? Ta trongngoài không đồng nhất không biết liêm sỉ như vậy, đổi lại người khácnhất định sẽ phỉ nhổ ta, điện hạ là người đứng ở trên đám mây, vìsao..."
Đường Hoan may mắn Tống Mạch đối với nàng như vậy, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra.
Làm hái.hoa tặc, nàng cũng chưa từng nghĩ tới động tâm, cũng chưa từng động tâm, cho nên cũng sẽ không mong đợi cũng sẽ không để ý nam nhân là cóđộng tâm với nàng hay không. Nhưng Đường Hoan biết, nữ nhân như nàng,nam nhân có thể yêu sắc đẹp của nàng. Yêu thân thể của nàng yêu nhữngbản lĩnh đó của nàng, tuyệt đối sẽ không yêu con người của nàng. Sau khi biết được cách làm người của nàng còn tốt với nàng, vậy nhất định làham muốn thân thể của nàng, ham muốn ở trên người nàng đạt được cực lạc, nhưng là, Tống Mạch cũng không phải loại người bởi vì dục vọng mà lừanàng lấy lòng của nàng.
Chẳng lẽ mấy giấc mộng trước, ảnh hưởngđối với hắn thực sự sâu như vậy? Khiến cho hắn yêu nàng yêu đến mức quên mất xấu xa của nàng nhưng lại nhớ được người là nàng đây, yêu đến mứcbất kể nàng biến thành cái dạng gì hắn đều yêu nàng?
Thôi, phải thì như thế nào, cho dù hắn bây giờ tốt với nàng, cũng là bởi vì hắn không còn nhớ.
Nếu hắn không còn nhớ, lát nữa nàng liền tranh thủ hoàn thành chuyện tốt cùng hắn.
Đường Hoan dán lên bả vai nam nhân, chờ hắn trả lời.
Bất kể lý do gì, bất kể thật giả, nhiều ít cũng có thể tháo gỡ một ít mê hoặc đi?
Vì sao dung túng nàng?
Tống Mạch cũng muốn biết.
Cánh tay hắn vòng chặt một chút, nghiêm túc nói cho nàng: "Bởi vì ta thíchnàng, thích nàng - nữ nhân xấu xa này." Về phần vì sao thích, hắn khôngbiết, vào lúc hắn muốn biết muốn không yêu nữa, nàng đã hoà vào cốt nhục của hắn, không muốn nàng, hắn cũng không được. Muốn nàng, tựa như hiệntại, cho dù biết rõ trong lòng nàng không có hắn, chỉ cần có thể ômnàng, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Gặp phải nàng, hắn nhận rồi.
Lừa hắn thì như thế nào, chỉ cần có thể để cho nàng ở lại bên người, dù cho bị nàng lừa cả đời, hắn cũng bằng lòng. Hắn cũng không tin, hắn tốt với nàng cả đời, còn không làm nóng được trái tim của nàng.
Thích nàng - nữ nhân xấu xa này?
Đường Hoan ngẩn người, lời này làm sao nghe có chút quen tai?
Không kịp ngẫm nghĩ, nàng lại chú ý tới một vấn đề khác, cười nhìn hắn: "Điện hạ, sao ngươi không xưng bổn vương rồi?"
Tống Mạch đỡ trán nàng, con ngươi đen như mực: "Về sau ở trước mặt nàng, chỉ có Tống Mạch, chỉ có ta, không có Đoan vương, cũng không có điện hạ."
Đường Hoan bưng lấy mặt hắn, ngửa đầu chạm chạm vào môi hắn, ánh mắt mê ly ẩn tình: "Vậy về sau ta cũng chỉ gọi ngươi là Tống Mạch, có thể chứ?"
"Có thể." Tống Mạch nhìn chằm chằm đôi môi nàng, kìm lòng không đậu muốn đuổi theo đặt lên.
Đường Hoan giảo hoạt né tránh, thân mình nghiêng ra sau, Tống Mạch không khỏi di chuyển theo nàng, Đường Hoan chỉ chỉ mặt cỏ dưới tàng cây, vênh mặthất hàm sai khiến: "Tống Mạch, ngươi qua bên kia nằm duỗi thẳng, ta muốn sờ ngươi rồi." Khôi phục võ công rồi, thân thể hắn bây giờ tuyệt đối là tiếp cận trong hiện thực nhất, nàng muốn nhìn. Trước khi đi vào giấcmộng thời gian khẩn cấp, nàng cũng chưa thể đã nghiện.
Tống Mạchđứng yên, trên mặt không khống chế được nóng lên. Ban ngày ban mặt, thật sự phải trần truồng nằm ở trước mặt nàng mặc nàng muốn làm gì thì làmsao?
Đường Hoan dựa vào cây, ung dung nhìn hắn. Là chính hắn không chê nàng, là chính hắn đưa lên, sao bây giờ lại ngượng ngùng rồi?
Thấy cái bộ dạng không biết xấu hổ không biết thẹn thùng kia của nàng, TốngMạch dằn quyết tâm, lưng xoay sang chỗ khác, nâng tay cởi áo bào.
Đường Hoan nở nụ cười: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, ngươi nằm xuống là được, xiêm y ta thích tự mình cởi."
Trên đời làm sao có thể có nữ nhân như vậy!
Tống Mạch âm thầm điều tức, sau khi bình tĩnh lại nằm xuống, suy nghĩ mộtchút, không có nhắm mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng. Nàng còn không sợ xấu hổ, hắn cũng không có gì phải sợ, hôm nay hắn cũng muốn xem nàng làm như thế nào. Nếu nàng chỉ thích thân thể hắn, vậy hắn cũng phảinhìn vẻ mặt yêu thích trên mặt nàng.
Đường Hoan chậm rãi đi đếnbên cạnh hắn, giạng chân ngồi ở ngang hông hắn, chống lại cái nhìn chămchú của hắn, nàng cười cười, "Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ ngượngngùng."
"Phải không? Ta không nhìn ra." Tống Mạch thản nhiên nói. Mặt cũng không đỏ tí nào, vậy cũng gọi là ngượng ngùng?
"Được rồi, ngươi muốn như thế nào đều tùy ngươi, lát nữa ngươi đừng thẹn thùng là được rồi."
Đường Hoan cúi xuống, khuôn mặt cách hắn không quá một bàn tay, hại tim hắnđập trật một nhịp. Dường như không có phát hiện hô hấp của nam nhân bỗng nhiên rối loạn, Đường Hoan nâng tay sờ mặt của hắn, ngón trỏ từ cáitrán của hắn nhẹ nhàng dời xuống, ánh mắt si mê: "Tống Mạch, trông ngươi thật đẹp, đã xem nhiều tập tranh như vậy, ngươi là nam nhân ta thấy đẹp nhất. Ngươi xem, ta thích nhất dung mạo này của ngươi, lạnh như vậy,cái gì cũng không nhìn vào trong mắt. Ngươi biết không, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã nghĩ, ngươi lạnh như thế, lúc làm chuyện đó, có thể nónglên một chút hay không?" Cúi đầu khẽ hôn mắt của hắn.
Tống Mạch nhắm lại lại mở ra, trong lòng phức tạp: "Ở cửa thượng thư phủ?"
"Đúng vậy, " Đường Hoan nhìn hắn cười, nói dối đã thành bản năng, "Không nghĩ tới sao, ngay trước mặt nhiều khách khứa như vậy, ta bên ngoài nói lờilạnh nhạt với ngươi, nhưng trong đầu lại muốn lột quần áo của ngươixuống. Tống Mạch, ta giả bộ giống không?"
"Giống, ta cũng đã bị nàng lừa được rồi." Trong mắt Tống Mạch đã khôi phục lại bình tĩnh.
Đường Hoan đắc ý cười cười, ngồi thẳng, vươn tay cởi áo cho hắn, thỉnh thoảng giương mắt cùng hắn nhìn nhau một lát. Cởi áo ngoài ra, lúc cởi cái nút thắt dưới nách áo lót, nàng dừng lại, săn sóc hỏi hắn: "Khẩn trương à?"
Tống Mạch hừ lạnh một tiếng xem như đáp lại.
Giả bộ cái gì mà gả bộ, mặt đỏ rần rồi, Đường Hoan trêu tức nhìn hắn, chậmrãi cởi bỏ nút thắt, gỡ hai tay áo của hắn ra, áo bào ở lại dưới thânhắn. Nam nhân vẫn nhìn nàng, Đường Hoan không biết rốt cuộc hắn muốnnhìn cái gì, đơn giản không để ý tới, một tay chống ở bên thân hắn, mộttay dọc theo cổ hắn dời xuống, khen hắn: "Trên người ngươi cũng đẹp,trắng nõn, nhưng lại cũng không phải cái loại trắng bệch kia, như ngọc,cảm giác cũng tốt, chẳng qua là, vì sao..."
Tống Mạch chịu đựng ngứa ngáy kia, không mở miệng, chờ tự nàng nói tiếp.
Đường Hoan nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ngón tay lại thuần thục đặt ở trên một hạt Tiểu đậu đậu, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ: "Chẳng qua là, vì saotrên Bạch ngọc này lại thừa ra hai chấm đỏ?"
"Lấy ra, buồn." Tống Mạch bình tĩnh mở miệng.
Đường Hoan khẽ giật mình, lập tức nghĩ tới, nơi này của Tống Mạch chưa làmnổi lên cảm giác, sẽ chỉ khiến hắn buồn. Dùng mất hứng che giấu ảo nãonơi đáy mắt bởi vì nhất thời sơ xuất tính sai chỗ mà sinh ra, Đường Hoan tiếp tục xoa nhẹ hai cái, "Làm sao có thể buồn? Ta thấy trên sách đềuviết nơi này của nam tử cũng..." Mắt thấy ánh mắt của Tống Mạch trở nênnhư dao găm, nàng vội dời ngón tay, như lơ đãng đảo qua bụng hắn. Nghehô hấp của hắn chợt biến nặng, thân thể cũng kéo căng, Đường Hoan bừngtỉnh đại ngộ, "Thì ra nơi này của nam nhân của ta không thể chạm vàonhất."
Nam nhân của nàng...
Có vui sướng không chịu khốngchế mà xông lên đầu, Tống Mạch ngưng mắt nhìn nàng: "Ai nói ta là namnhân của nàng?" Không biết khuôn mặt tuấn tú của mình nhiễm ráng chiều,tươi đẹp như hoa đào nở rộ.
"Ngươi nói thích ta, còn ngoan ngoãnmặc cho ta sờ, như vậy còn không tính là nam nhân của ta sao?" ĐườngHoan thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, từ trên người hắn lật xuống, ánhmắt nhìn chằm chằm mặt hắn, tay phải nhẹ nhàng kéo dây lưng của hắn,ngón tay út để lên vật kia cọ này cọ này.
Tống Mạch nắm tay thật chặt, "Muốn sờ cũng nhanh lên một chút, nàng sờ xong rồi, ta còn có việc muốn làm."
Đường Hoan liếc hắn một cái, không nhìn hắn nữa, ném quần của nam nhân sangmột bên, tới gần nhìn tỉ mỉ, kinh ngạc ra tiếng: "A, thì ra nơi này củanam nhân thực sự lớn như vậy! Tống Mạch, ngươi, ngươi đã làm cùng nữnhân khác chưa? Thật sự đâm vào, các nàng không sao chứ?" Ngón tay ởtrên Tiểu Tống Mạch ấn tới ấn đi, gẩy trái gẩy phải, điểm điểm “đỉnhđầu” xoa xoa “người hầu”, sau cùng mới cầm, trong mắt là vừa lòng tậnđáy lòng.
Lồng ngực Tống Mạch phập phồng kịch liệt, trong cơ thểlửa nóng cuồn cuộn, có bị nàng chọc ra, còn nhiều hơn là tức giận mà ra! Nàng coi hắn là loại người nào?
Muốn theo lời của nàng lừa nàngtừng chạm vào nữ nhân khác xem nàng phản ứng như thế nào, lại sợ nàngtin là thật, lửa giận đầy người không thể phát tiết, rốt cuộc Tống Mạchkhông đè nén được, chợt túm lấy cánh tay trái nàng kéo qua người mình,nàng thét chói tai nghiêng ngả xuống dưới, hắn ấn bả vai nàng thuận thếxoay người đè lên, làm bộ muốn xé vạt áo nàng: "Cũng không có việc gì,nàng có thể tự mình thử xem."
Kinh ngạc qua đi, Đường Hoan phốihợp vươn hai cánh tay ra “mặc quân đến hái”, mị nhãn như tơ: "Được,chẳng qua là ngươi phải dịu dàng một chút, ta sợ đau."
Tựa như một đấm đấm vào bịch bông!
Tống Mạch hận không thể lập tức đâm vào xem nàng sau khi đau còn có thể thản nhiên như vậy hay không, nhưng như vậy cho dù nàng đau, trong lòng cũng là cao hứng ấy nhỉ?
Hắn sẽ không để cho nàng đắc ý.
TốngMạch nhanh chóng tỉnh táo lại, thấy mặt nàng tràn đầy mong đợi, hắn trảlại cho nàng một nụ cười xấu xa, bàn tay to từ chỗ cổ áo nàng đẩy vào,đè lại một vật tròn xoa nắn chơi đùa, sau đó ở trong tiếng hừ nhẹ trêungười của nàng nói: "Dịu dàng nhất định sẽ dịu dàng, chỉ là bây giờ cònchưa đến lúc đó. Theo như ước định lúc trước, bây giờ nàng sờ ta xongrồi, chúng ta nên thử cái tư thế kia một chút rồi."
Có cần xấu xa như vậy hay không?
Đường Hoan nhấc chân vòng quanh eo hắn, ôm người xấu hổ cầu xin tha thứ:"Đừng, như vậy, như vậy cũng quá xấu hổ rồi ... Tống Mạch, ta muốn nếmthử loại tư vị đó nhất, ngươi cũng mau mau muốn ta đi?"
Mặt cườicủa nàng trắng hồng, giống như trái cây say lòng người, Tống Mạch tuỳtheo lòng mình cúi đầu gặm nàng, cũng không mắc mưu: "Chiếm xong tiệnnghi mới biết được xấu hổ? Muốn lừa gạt qua? Yên tâm, ta không dễ lừanhư vậy đâu. Đến, nằm im không được nhúc nhích, đến lượt ta cởi áo tháothắt lưng cho nàng rồi. Nàng xem ta, ta còn không biết bên trong nữ nhân là bộ dáng gì."
"Tống Mạch..." Đường Hoan nắm chặt tay hắn, thanh âm kiều mỵ, sắp nhũn cả xương cốt của nam nhân rồi.
Tống Mạch dứt khoát chặn miệng nàng lại, vội vàng lột xiêm y của nàng ra.
Đường Hoan nóng nảy thật sự rồi. Nàng vốn là không thích hầu hạ hắn như vậy,ngậm một lát không sao, thời gian quá dài miệng mỏi mùi vị lại quái dị.Bây giờ thật sự phải làm loạn cùng hắn, hắn nửa tựa vào trên tảng đákhoan khoan khoái khoái, nàng lại đầu dưới chân trên ghé vào trong lònghắn, không nói ăn hắn tốn sức hay không, ban ngày ban mặt, nàng thật sựphải vểnh mông tùy ý hắn quan sát hoặc là làm một vài cái khác?
Hai người còn chưa từng có hoang đường như vậy.
Thật vất vả quay đầu né tránh hắn, Đường Hoan vội vàng đè lại bàn tay đangtàn sát bừa bãi của hắn: "Đừng, ta, ta đồng ý với ngươi còn không đượcsao?"
"Nếu đồng ý, vì sao còn ngăn cản ta?" Tống Mạch giống như sói, sâu kín nhìn nàng chằm chằm.
Đường Hoan như sợ hãi nhắm mắt lại: "Ta, suy cho cùng ta là nữ nhân, ngươi,ngươi có thể xoay qua chỗ khác trước, ta tự mình cởi hay không?"
Tống Mạch cười lạnh, ánh mắt chuyển qua trên đầu nàng: "Thế nào, còn muốn từ phía sau lưng cho ta một trâm?"
Đường Hoan tức giận cào mu bàn tay hắn: "Nói cái gì đấy, ngươi cho là ta chỉbiết giết người sao? Nhanh lên một chút, phải xoay sang chỗ khác ngoanngoãn chờ, nếu không ta không hầu hạ ngươi, cho dù ngươi giữ ta ở trênngười ngươi, ngươi còn có thể quản được miệng ta động hay không độngsao?"
Tống Mạch biết trong lòng nàng tính chủ ý khác, cũng mayhắn cũng không thật sự muốn như vậy, chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút xem da mặt nàng rốt cuộc có bao nhiêu dầy thôi, bèn ngồi dậy, "Được,chờ nàng thì chờ nàng, nhưng mà, cây trâm này vẫn là giao cho ta bảoquản trước đi." Thuận tay rút đi cây trâm của nàng, tóc đen đầy đầu rủxuống như thác nước.
"Còn nói thích ta đấy, ngay cả chút tin tưởng ấy cũng không có."
Đường Hoan bĩu môi, chờ sau khi Tống Mạch xoay sang chỗ khác, nàng vừa nhỏgiọng oán giận hắn quá xấu xa, nhìn đứng đắn thực ra trong lòng hạ lưugiống nhau, vừa lặng lẽ ôm quần áo của hắn vào trong tay, sau đó vào lúc Tống Mạch như có phát hiện nhanh chóng đứng dậy, chạy đến vách đá, cười ha hả: "Tống Mạch, ngươi đồng ý với ta không thử tư thế kia, nếu khôngta lập tức ném quần áo của ngươi đi, cho ngươi mông trắng hếu hồi kinh!"
Tống Mạch sửng sốt.
Dưới cây thông già trên vách đá, nàng khiêu khích nhìn hắn, con ngươi đensáng ngời, nụ cười bừa bãi giương rộng, váy dài múa may theo gió tựa như đoá hoa nở rộ ngược gió.
Hắn nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.
"Nàng dám ném xuống, ta cũng dám ném nàng xuống, không tin nàng thử xem."Tống Mạch chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ điềm nhiên như mâynhư gió, phảng phất như cũng không biết trên người mình trần như nhộng.
Ánh mắt Đường Hoan dừng ở trên Tiểu Tống Mạch đang ngủ gục xuống của hắn,"Ta không tin!" Nàng tin, nhưng nàng cũng tin tưởng, cho dù Tống Mạchném nàng xuống, đó cũng là có nắm chắc nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Vậy nàng cứ ném đi." Tống Mạch đi về phía nàng.
"Ném thì ném!" Đường Hoan tiện tay ném quần áo ra sau rơi xuống dưới, xoayngười muốn chạy, chỉ là còn chưa kịp nhấc chân, trước mắt chợt lóe mộtbóng người, ngay sau đó, người đã bị quăng thật cao ra ngoài.
"Tống Mạch ngươi khốn khiếp!"
Cho dù có chuẩn bị, Đường Hoan vẫn là sợ tới mức “A A” kêu to, người khôngchịu khống chế bay lên trên, bay đến điểm cao nhất lại bắt đầu rơixuống, một quả tim sắp bay đến cổ họng rồi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìnnam nhân kia ở giữa không trung túm áo bào lên mặc vào người, nhanh nhẹn như tiên, sau đó, hắn đứng trên một ngọn cây ở sườn núi, nàng... thấphơn hắn rồi!
"Khốn khiếp, mau mau cứu ta lên!"
Lời còn chưa dứt, trên lưng căng thẳng, khi mở mắt ra, đã trở lại đỉnh núi.
"Ngươi muốn doạ chết ta mà!" Bất chấp hai chân như nhũn ra, Đường Hoan oán hận cho nam nhân một trận tay đấm chân đá, đánh đánh thiếu chút nữa mất lực mềm oặt xuống, bị Tống Mạch ôm vào trong lòng. Tống Mạch ôm nàng haitay lại nắm eo nhỏ, đưa người tới dưới tàng cây tùng, để cho nàng dựavào thân cây thở dốc, thấy nàng thở gấp bình thường rồi, hắn nâng cằmnàng lên: "Chúng ta cùng đổi lại, ta không cần tư thế kia nữa."
Đường Hoan mở to mắt, trong mắt một mảnh mờ mịt, còn chưa khôi phục lại từ trong kích thích vừa rồi.
Tống Mạch hôn nhẹ hai má hồng hào của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước: "Ta muốn nàng, gả cho ta làm vợ."