Trấn Bắc Vương tinh lực dồi dào, ban ngày cưỡi ngựa luyện binh, ban đêm lại ngủ ở trong viện của Thẩm Ngọc.
Hắn tựa như vừa khám phá được món đồ chơi mới, đối với Thẩm Ngọc càng có nhiều hứng thú thăm dò.
"Người câm.. Chẳng lẽ trên đời này không có vật hoàn mỹ không thiếu sót nào sao?"
Ngón tay Trấn Bắc Vương vuốt ve qua lại trên mặt Thẩm Ngọc, thưởng thức báu vật chính mình cất giữ.
Bởi vì không thể nói chuyện, từ nhỏ Thẩm Ngọc đã rất tự ti, Trấn Bắc Vương có lẽ cũng sẽ vì vậy mà không thích y.
"Chỉ có điều, nàng không giống.. Ông trời thấy nàng *bạch bích không tỳ vết, ghen ghét với nàng, nên mới làm cho nàng không thể nói chuyện."
*bạch bích không tỳ vết: Hòn ngọc đẹp, nguyên vẹn không có chút tì vết nào. Ngụ ý chỉ những người xinh đẹp hoàn mỹ.
Giọng nói của Trấn Bắc Vương thuần hậu, Thẩm Ngọc nghe như một lời tâm tình rất đỗi êm tai.
Ngón tay hắn lướt qua môi Thẩm Ngọc, sau đó dò xét đi vào. Cảm giác nóng ẩm trơn mềm khiến cho Trấn Bắc Vương thoải mí híp mắt lại.
Ma ma nhũ mẫu đã từng dạy Thẩm Ngọc, Trấn Bắc Vương như lang như hổ, khẩu vị đặc biệt, ở trên giường lại đặc biệt tàn nhẫn.
Thẩm Ngọc dựa theo lời ma ma dạy, chủ động ngậm lấy ngón tay của Trấn Bắc Vương, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
"Lại cũng biết chuyện phong tình.. Nàng thật đúng là một cái yêu tinh."Trấn Bắc Vương thỏa mãn càng tùy ý làm càn trong miệng Thẩm Ngọc, hắn như một đứa trẻ thô bạo, bắt được một món đồ chơi mới, chỉ hận không thể đem Thẩm Ngọc mở ra, khám phá đến cuối cùng.
Ngón tay Trấn Bắc Vương để ở yết hầu của Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc bị kích thích đến buồn nôn, mũi đau xót, khoé mắt đã chảy lệ.
Y thấy không thoải mái, nhưng y không thể lộ ra biểu tình khó chịu được, ma ma đã từng nói, nam nhân không thích nữ nhân mặt mày ủ rũ, bọn họ thích nhìn nữ nhân cười, cười giống như gió xuân phơi phới càng dễ bắt được tâm của nam nhân.
"A? Vẫn còn cười được, xem ra nàng cũng rất hưởng thụ." Trấn Bắc Vương càng dùng sức "Người câm rốt cuộc là như thế nào, bản vương thật sự rất muốn biết đây."
Thẩm Ngọc không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt không khống chế được chảy dài trên gò má, đọng trên cái cằm thon nhỏ, mặt vẫn giữ nụ cười.
Thẩm Ngọc ngủ say.
Lại là một ngày mệt mỏi kiệt lực. Thẩm Ngọc cảm thấy đau đầu, thật ra trên người y chỗ nào cũng đau nhức, chẳng qua y theo thói quen tận lực che dấu. Chỉ sợ một ngày nào đó y không thể chống đỡ nổi.Mấy ngày kế tiếp, buổi tối Thẩm Ngọc chịu hành hạ thể xác từ Trấn Bắc Vương, ban ngày lại bị vương phi tìm mọi cách gây khó dễ, tái diễn ngày qua ngày, không khác gì nhau.
Thẩm Ngọc ngày càng suy yếu, vốn gương mặt y còn mang chút anh nhi mập mạp, nét mặt hồng nhuận mịn màng, chưa đầy nửa tháng đã gầy đến trơ xương. Cho dù đôi mắt y vẫn sáng ngời, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, y biết, cuộc sống của mình sẽ không duy trì được bao lâu.
Tống Thanh được Trấn Bắc Vương cho ở lại, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của y.
Trấn Bắc Vương chưa từng để y thiếu ăn thiếu mặc, thậm chí còn hết sức hậu đãi, hạ lệnh miễn cho Thẩm Ngọc mỗi ngày phải đến chỗ vương phi thỉnh an, sắp xếp người hầu riêng chỉ nấu ăn cho mình Thẩm Ngọc.
Nói thật, Thẩm Ngọc trước đây làm gia nô, đồ ăn kia làm sao sánh được với vương phủ? Nhân sâm ngàn năm, tổ yến, còn có các loại trân phẩm quý hiếm khác, Trấn Bắc Vương đều không hề chớp mắt mà ban thưởng cho y.
Mặc dù cả xương cốt lẫn tinh lực của Thẩm Ngọc đã bị ép khô, nhưng những thứ bổ dưỡng được mang đến này miễn cưỡng duy trì mạng sống cho y, tạm thời vẫn chưa chết được.
Sau khi tỉnh dậy từ trên giường của Thẩm Ngọc, Trấn Bắc Vương đều ban thưởng vàng bạc châu báu, lần nào giá trị cũng kinh người. Nhưng Thẩm Ngọc không có hứng thú, đưa cho Tống Thanh cất đi.
Y là một người sắp chết, cần những thứ này để làm gì, mang vào quan tài sao?
Về chuyện chăn gối, Thẩm Ngọc ngược lại ngày càng dày công tôi luyện. Trấn Bắc Vương chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Ngọc đã biết phải hầu hạ thế nào. Trấn Bắc Vương vỗ vỗ mông y, y cũng biết phải thay đổi tư thế.