Ôm cún con không buông tay
Qua năm sau Khám Tụng Ninh đi bệnh viện tái khám, bác sĩ đổi cho anh một loại thuốc mới, dặn dò phải uống đúng theo liều lượng giờ giấc.
Mỗi lần không khỏe vì đổi thuốc anh đều ghé lại quán ăn đêm Giao thừa kia, ăn một phần sủi cảo rồi ôm con cún nhỏ một lát. Lần nào đẩy cửa bước ra bị gió lạnh ập vào mặt đến tỉnh, đi vài bước quay đầu lại vẫn nhìn thấy cún con đứng trước cửa vẫy đuôi với mình, anh liền cảm thấy hình như tâm trạng thất thường tồi tệ vì thuốc không khó đối phó như mình tưởng.
Mùa đông cũng trôi qua nhanh hơn anh nghĩ, từ ngày lập xuân trở đi thời tiết dần ấm áp, cảm xúc của Khám Tụng Ninh ổn định lên nhiều, ít nhất không còn kinh khủng như mấy tháng trước, lỡ nhìn thấy một thứ hoặc nhớ lại một chuyện cỏn con là bật khóc không kìm được.
Anh dùng hết một cuối tuần dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài, phân loại quần áo theo mùa, áo khoác dày mùa đông được cất vào ngăn tủ trong cùng, áo hoodie và sơ mi xếp ở vị trí giơ tay là có thể lấy được.
Sau khi hoàn thành công việc, anh chọc ống hút một chai AD Canxi, hất bay dép bông ngồi ngẩn người bên bệ cửa sổ. Những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn phủ lên mu bàn chân rất ấm, khiến anh chậm chạp nhận ra mình rất thích cảm giác quần áo trên người ngày càng mỏng, hơn nữa còn tin tưởng một cách vô căn cứ rằng, chỉ cần thời tiết liên tục ấm dần, anh cũng sẽ liên tục khỏe thêm.
Tối hôm đó, Khám Tụng Ninh nhìn thấy ảnh chụp Bùi Dữ Minh ăn mặc nghiêm trang lên bục thuyết trình trên tài khoản chính thức của khoa Ngoại ngữ.
Vải bọc ghế sô pha mới có màu be nhạt ấm áp thoang thoảng mùi nước giặt quần áo, không thể nói là quá thơm nhưng quen thuộc, dễ khiến người ta thấy yên lòng. Anh vùi người vào sô pha ngắm đi ngắm lại tấm ảnh, tìm lại được cảm giác hạnh phúc đã mất từ lâu.
Nhoáng một cái trời vào đầu hạ, Khám Tụng Ninh cởi áo khoác, thay áo sơ mi vải mỏng. Cái nắng lúc 2 giờ chiều khiến người ta phải choáng đầu, anh mua một ly cà phê americano đá, áp thành ly lên mặt để hạ nhiệt. Lúc đi vào văn phòng, vừa vặn Tạ Thời Quân cũng từ bên trong bước ra, hai người suýt nữa va vào nhau.
Khám Tụng Ninh thấy anh ta ăn mặc chỉnh tề thì tò mò hỏi: "Thầy Tạ chuẩn bị đi đâu thế?"
Tạ Thời Quân đáp: "Qua Viện 36 thuyết trình báo cáo bước đầu."
"Viện 36?" Khám Tụng Ninh liên tưởng ra ngay, "Thế thì tốt quá, có thể thuận tiện đi thăm cá nhà táng nhà anh luôn."
Tạ Thời Quân bị anh chọc cười, "Không có, em ấy không làm ở đó nữa rồi."
"Thôi việc?"
"Ừm, từ cuối năm ngoái," Tạ Thời Quân gật đầu, "Cứ mãi chôn chân ở Viện 36 thì... hơi phí phạm tài năng."
Khám Tụng Ninh ngẩn người nhìn ý cười không giấu nổi trên mặt Tạ Thời Quân, cũng phụt cười một tiếng. Không ngờ người kín đáo trầm tĩnh như Tạ Thời Quân khi nhắc đến em người yêu nhỏ cũng phải thể hiện ra chút ý vị khoe khoang, thật sự rất đáng yêu.
Tạ Thời Quân đi rồi, Khám Tụng Ninh chuẩn bị ngồi vào bàn xử lý nốt công việc, đột nhiên di động trong túi rung lên một cái.
Anh mở ra thì thấy thông báo của group học phần tự chọn hồi học kỳ 1, Quý Phàm từ group kia mở một khung nhắn tin riêng cho anh, nội dung chỉ có một dòng chữ đơn giản.
[ Em út về nước rồi. ]
Khám Tụng Ninh sửng sốt mất một lúc lâu mới hồi thần, nhóc con nhà anh đã trở về rồi.
Chính anh cũng không ngờ được, phản ứng đầu tiên của mình lại là soi gương lên màn hình máy tính để xác nhận dáng vẻ hiện tại. Trong một năm này phải dùng rất nhiều thuốc, anh lo lắng tác dụng phụ của thuốc sẽ biểu hiện rõ trên cơ thể, ví dụ như béo phì, mệt mỏi, rụng tóc, sạm da...
Trên hướng dẫn sử dụng thuốc không hề liệt kê bất kỳ triệu chứng nào trong số đó, anh chỉ bị trí tưởng tượng phong phú của chính mình dọa thôi, bởi vì bất kỳ một thứ nào trong số chúng cũng đủ để khiến anh tự ti không dám ngẩng đầu trước mặt người yêu trẻ trung xinh đẹp.
Anh sợ bản thân xấu xí, sợ mình già đi.
Chăm chú nhìn mặt mình hồi lâu, Khám Tụng Ninh mới chậm chạp cảm thấy căng thẳng, nhịp tim gia tốc không kiểm soát, đầu ngón tay run run gõ chữ hỏi Quý Phàm liên tiếp mấy câu.
[ Bao giờ thì em ấy về trường? ]
[ Đã về trường chưa? Hay là kỳ sau mới đi báo danh? ]
[ Em ấy nhờ cậu báo cho tôi biết sao? ]
Từ lúc đó trở đi Khám Tụng Ninh không thể tập trung làm việc được nữa, động một chút là cầm điện thoại lên kiểm tra, lòng bàn tay cầm chuột đổ mồ hôi ròng ròng. Nhưng mãi đến giờ tan tầm về nhà anh cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Quý Phàm.
Trước khi ngủ, rốt cuộc anh không nhịn được nữa mà bấm mở cửa sổ WeChat của Bùi Dữ Minh, nhập chữ vào khung thoại:
[ Cục cưng, em về trường rồi sao? ]
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng mất cả phút đồng hồ mới gõ xong, cuối cùng anh lại chần chừ, xóa bớt hai chữ "cục cưng" đi.
[ Em về trường rồi sao? ]
Tin nhắn gửi thành công, Khám Tụng Ninh lại rơi vào một vòng lo âu luẩn quẩn mới, sợ Bùi Dữ Minh không trả lời, sợ mình đột nhiên liên lạc làm người ta e ngại, sợ bùi Dữ Minh nhìn thấy tin nhắn lập tức kéo mình vào sổ đen.
Anh ôm điện thoại nằm trên ghế sô pha, mơ màng ngủ mất.
Sau khi tỉnh dậy chuyện đầu tiên phải làm là check tin nhắn WeChat, đáng tiếc vẫn là đá chìm đáy biển, anh đành mờ mịt chuẩn bị đến trường mở cuộc họp buổi sáng.
Đến chiều Bùi Dữ Minh vẫn không hồi âm, nhưng anh kinh ngạc phát hiện nửa tiếng trước cậu có đăng bài mới trong vòng bạn bè kèm tấm ảnh một quả bóng rổ đứng lẻ loi trên sân tập, định vị viết Nhà thi đấu đại học C, mà trước tin này, tròn một năm trời Bùi Dữ Minh quả thật không đăng gì lên vòng bạn bè WeChat.
Khám Tụng Ninh không kịp nghĩ ngợi đã tháo mắt kính xuống, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang bản thân rồi hộc tốc chạy xuống năm tầng lầu.
Anh bức thiết muốn gặp Bùi Dữ Minh, càng nhanh càng tốt.
•
Bầu trời đầy mây, nhiệt độ hơi giảm xuống, Khám Tụng Ninh mặc chiếc áo sơ mi vải lanh trắng, tay áo vén cao chạy thẳng một đường đến sân vận động. Anh nghĩ nhất định lòng thành của mình đã linh nghiệm, đồng thời cũng là một dấu hiệu tốt để bắt đầu lại, bởi vì không gặp chút trở ngại nào đã nhìn thấy người mình ngày đêm nhớ mong xuất hiện trước mắt.
Bùi Dữ Minh có lẽ vừa chơi bóng xong còn chưa kịp thay áo đồng phục, chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo thể dục màu đen kéo khóa lên tận cằm, tay kẹp bóng rổ, mặt không biểu cảm đứng trước cửa sân vận động.
Trước đó Khám Tụng Ninh đã ngắm ảnh Bùi Dữ Minh trên trang mạng xã hội quá nhiều lần, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cậu ngay.
Hình như nhóc con có gầy đi một chút, nhưng do mật độ cơ bắp nhiều hơn nên trông càng rắn chắc hơn năm ngoái. Khám Tụng Ninh nhận ra mình thật giống mấy bậc cha mẹ không khách quan, vào giờ phút này lại hoài nghi không biết có phải nhóc con cao thêm không, nếu phải nhón chân lên hôn sẽ càng thêm tốn sức.
Anh bất giác tiến thêm một bước, Bùi Dữ Minh nghe thấy tiếng động nên nghiêng đầu nhìn, tầm mắt cứ thế va vào Khám Tụng Ninh.
Cậu đeo một chiếc băng đô màu đỏ vén gọn phần tóc mái mướt mồ hôi, lộ ra ngũ quan anh khí, có lẽ do cảm giác hơi trùng lặp với kiểu đầu đinh trong quá khứ, Khám Tụng Ninh cảm giác cứ như cậu vẫn là nhóc con thuộc về chính mình. Chuyện này không nghi ngờ gì đã cho Khám Tụng Ninh một sự cổ vũ to lớn, anh đứng trước mặt Bùi Dữ Minh, không còn chút do dự như khi gửi tin nhắn tối qua, cũng không có suy nghĩ phức tạp cận hương tình khiếp nào, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất —— phải nhanh chóng bắt lấy Bùi Dữ Minh, không bao giờ buông ra nữa.
Anh muốn chữa trị bản thân tốt lên để yêu Bùi Dữ Minh, cho nên mới đi gặp bác sĩ, uống rất nhiều thuốc.
Nhưng vào thời điểm cho rằng mình sắp khỏi hẳn, anh mới đột nhiên nhận ra, chỉ có yêu Bùi Dữ Minh và được Bùi Dữ Minh yêu mới có thể khiến anh hoàn toàn lành lại, những khuyết thiếu trong lòng dù uống nhiều thuốc hơn nữa cũng chỉ có thể đảm bảo hiệu quả trong thời gian ngắn ngủi.
Cho nên anh không thể không làm, dù biết là ích kỷ, là cực đoan, dù phải đối diện với nguy cơ mình bị đẩy mạnh ra xa.
Bùi Dữ Minh trông thấy anh thì lông mày khẽ nhướn lên một cái, chưa kịp phản ứng gì đã bị người lao vào trong ngực.
"Cục cưng... Em về rồi..."
Khám Tụng Ninh nghẹn ngào chôn mặt trước ngực Bùi Dữ Minh như người được vớt lên một giây trước khi chết đuối, nằm sấp trên hòn đảo cứu sống mình liều mạng hít thở; lại nắm chặt cậu như nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ai nói gì cũng không chịu buông tay.
"... Buông ra." Bùi Dữ Minh bình tĩnh lên tiếng.
Khám Tụng Ninh lắc đầu, cánh tay vòng qua eo Bùi Dữ Minh càng siết chặt hơn, "Không buông."
Bùi Dữ Minh nhìn một mảng da thịt lộ ra dưới cổ áo mà len lén nghiến răng, vẫn dùng giọng điệu mười phần vững chãi nói: "Anh buông ra trước đi... Em vừa tập bóng xong, trên người toàn mồ hôi."
"Không buông." Khám Tụng Ninh vẫn cố chấp không chịu.
Bùi Dữ Minh hít sâu một hơi: "Chúng ta đã chia tay rồi."
Đang là thời gian tan học, trước sân vận động có rất nhiều người qua lại, không ít người đã chú ý đến bọn họ nên liên tục quay đầu tò mò nhìn. Bùi Dữ Minh nhẹ nhàng giãy giụa, "Buông ra, người ta nhìn kìa."
Nếu là trước kia, chuyện Khám Tụng Ninh sợ nhất chính là quan hệ của mình và Bùi Dữ Minh bị người ngoài phát hiện, nhưng bây giờ anh không hề dao động, chỉ im lặng ôm chặt Bùi Dữ Minh.
Thái độ mờ mịt của anh làm Bùi Dữ Minh bực bội khó hiểu, vừa định mạnh tay kéo người ra, bỗng nhiên lại cảm giác phần vải áo trước ngực bị thứ gì thấm ướt. Cậu kinh ngạc phát hiện Khám Tụng Ninh đang chôn trong ngực mình khóc nức nở, tiếng khóc bị ra sức kìm nén nghe cực kỳ đáng thương.
Bùi Dữ Minh nắm chặt quyền, lạnh giọng hỏi: "Vì sao anh khóc?"
Khám Tụng Ninh rất muốn trả lời, nhưng chính anh cũng không biết vì sao mình khóc, vì thế chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở vô nghĩa.
"Em hỏi tại sao anh khóc?" Ngữ khí của Bùi Dữ Minh cứng rắn thêm, "Em ức hiếp anh à?"
Khám Tụng Ninh lắc đầu nhưng vẫn không chịu rời tay. Bọn họ tiếp tục giữ tư thế thân mật giằng co rất lâu, mãi đến khi tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, sinh viên đi học thể dục sẽ đi ngang qua, Bùi Dữ Minh thật sự không nhịn nổi nữa bèn nửa kéo nửa ôm Khám Tụng Ninh vào phòng nghỉ của đội bóng.
Đóng cửa lại, Bùi Dữ Minh cúi đầu nhìn người trong lòng mình. Trước khi nước mắt của Khám Tụng Ninh hoàn toàn khuấy loạn tâm can, cậu lặp lại lần nữa: "Buông ra."
Lúc này Khám Tụng Ninh đã nghe lọt, chậm rãi buông lỏng tay.
"Anh nhớ em, cục cưng ơi, anh nhớ em quá..." Khám Tụng Ninh ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ dính đầy nước mắt chỉ khô một nửa đã bị nước mắt mới bao trùm. Anh nắm góc áo Bùi Dữ Minh, nói năng lộn xộn: "Cục cưng, em đừng đi được không, xin em cứu anh đi..."
"Anh..." Cúi đầu nhìn vào đôi mắt ửng hồng kia, một câu của Bùi Dữ Minh bị nghẹn lại, sửa thành câu mắng thô tục, sau đó cậu ảo não tháo băng đô cột tóc, xoa ấn thái dương tiếp tục nói: "Anh đừng khóc nữa có được không?"
Khám Tụng Ninh vừa lung tung gật đầu vừa tiếp tục rơi nước mắt. Anh cảm thấy mình uống bao nhiêu thuốc vào người đều là phí tiền, chỉ cần vừa nhìn thấy Bùi Dữ Minh đã lập tức bị kéo về giai đoạn tồi tệ nhất, trong cơ thể như có một cái xưởng vô dụng chỉ biết liên tục tạo ra nước mắt, hoàn toàn không nghe theo lệnh của anh.
Bùi Dữ Minh đầu hàng lùi lại vài bước, dựa lưng vào tường lẳng lặng chờ anh khóc cho xong.
Cửa sổ trong phòng nghỉ đã hỏng bị gió thổi đập lộc cộc, trong phòng không bật đèn nên không khí càng lạnh lẽo. Khám Tụng Ninh mặc áo sơ mi mỏng, hơn nữa khóc nhiều bị mất nước, lúc khụt khịt mũi toàn thân run lên, đánh liên tiếp mấy cái hắt xì.
Bùi Dữ Minh nhíu mày, cởi áo khoác của mình ném cho anh lộ ra cánh tay đầy cơ bắp, nói ngắn gọn: "Mặc vào."
Khám Tụng Ninh rất nghe lời khoác áo vào, bắt chước Bùi Dữ Minh kéo khóa lên tận cằm rồi rúc vào cổ áo ngửi ngửi. Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Dữ Minh, lông mi ướt át, ánh mắt không rõ ý vị lại như trộn lẫn chút si mê. Bùi Dữ Minh mất tự nhiên quay mặt đi, nghe anh khàn giọng nói mấy chữ, còn chưa kịp nghe rõ là "cục cưng" hay "ôm một cái" đã lại bị hai cánh tay vòng qua eo ôm chặt.
Người trước mặt đang dựa vào mình bằng tư thái hoàn toàn yếu ớt, suýt nữa là khơi dậy một loại ký ức cơ bắp nào đó làm Bùi Dữ Mình vừa chịu đựng vừa cảm thấy bực bội. Bỏ đi một năm chưa thể làm cậu hoàn toàn quên hết, Khám Tụng Ninh còn xuất hiện theo cách này, quả thật là sắp bị bức đến phát điên.
"Khám Tụng Ninh, chúng ta chia tay rồi."
Đây là lần thứ hai Bùi Dữ Minh nói ra những lời này.
Mà đó hiển nhiên là câu Khám Tụng Ninh không muốn nghe nhất, anh nôn nóng đến đỏ mắt, bực bội che miệng Bùi Dữ Minh, "Anh biết! Không cho em nói nữa!"
Khám Tụng Ninh buông tay ra, giận dữ hôn lên miệng cậu. Nụ hôn này không hề có kết cấu, chỉ lung tung cọ xát lên đôi môi mím chặt của Bùi Dữ Minh, vừa hôn anh vừa thầm nghĩ nhóc con đúng là cực kỳ không ngoan, phải trừng phạt. Nhưng hung hăng được một lát anh lại bất giác xìu xuống, nhẹ nhàng liếm quanh viền môi Bùi Dữ Minh như cầu xin cậu hé miệng, để anh được hôn càng sâu.
Dáng vẻ này hệt như đang làm nũng, Bùi Dữ Minh không cảm xúc đẩy anh ra nhìn trong chốc lát, đột nhiên cong môi cười tự giễu, "Anh đừng như vậy nữa... Em thật sự không hiểu."
Nói xong cậu lại ngồi xuống băng ghế cúi đầu nghịch điện thoại. Khám Tụng Ninh giật mình, lo âu khảy móng tay một hồi rồi cũng ngồi xuống theo cậu.
Hai người cùng ngồi trên một băng ghế dài, cách nhau khoảng 1 mét.
Khám Tụng Ninh cẩn thận liếc nhìn Bùi Dữ Minh, hơi có cử động một chút anh liền lo cậu sẽ lập tức đứng lên đi mất.
Anh chậm rãi lấy lại bình tĩnh, ý thức được vừa rồi mình rất giống một đứa nhỏ vô cớ gây sự, trước đây rõ ràng là anh phạm sai, làm tổn thương nhóc con, bây giờ lấy đâu ra tư cách đòi người ta ôm... Nhưng trên người anh đang khoác áo của Bùi Dữ Minh, bị mùi hương và nhiệt độ cơ thể quen thuộc làm nảy sinh lòng tham, anh hoàn toàn không muốn hai người cứ như vậy bỏ lỡ.
Đầu tóc Bùi Dữ Minh rối tung, dây băng đô bị tùy tay ném qua một bên, hình như cậu rất nôn nóng nên luôn vô thức đưa tay lên giật tóc.
Khám Tụng Ninh dịch người qua ngồi bên cạnh Bùi Dữ Minh, muốn nắm tay cậu.
"Em hiểu rồi," Khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào, Bùi Dữ Minh đột ngột thu tay lại nhìn Khám Tụng Ninh, vẻ mặt có chút cô đơn, "Khám Tụng Ninh, anh vẫn muốn hai chúng ta tiếp tục làm bạn giường, có đúng không?"
Khám Tụng Ninh muốn đáp nhưng lại không thể phát ra tiếng, cổ họng khản đặc vì khóc quá lâu. Anh liếm môi ra sức nuốt vài cái, ngập ngừng bật ra một tiếng: "... Ừm."
Anh là người xấu, trước kia là người xấu, bây giờ cũng vậy.
Thủ đoạn của người xấu rất ti tiện vô sỉ, nhưng người xấu cũng biết động lòng, lúc này đây người xấu đang lấy chính bản thân mình ra đặt cược.