Trước thời khắc tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, Bùi Dữ Minh cưỡi ván trượt chạy đến công viên đã hẹn trước với Khám Tụng Ninh, trong ba lô đựng hộp bánh ngọt bà nội tự tay làm cho anh nếm thử và một bó pháo hoa que* để lát nữa cùng nhau chơi. Tối nay cậu đã lén tiết lộ cho bà biết rằng mình đã có đối tượng muốn cùng chung sống cả đời, bà nội nói dù thế nào cũng sẽ ủng hộ khiến cậu lập tức yên tâm hẳn. Có lẽ... sang năm là có thể dẫn bà xã về nhà cùng ăn Tết rồi, như vậy anh ấy không cần phải lủi thủi nặn sủi cảo một mình nữa.
Từ xa Bùi Dữ Minh đã trông thấy người đang đứng chờ dưới ngọn đèn. Đường lát đá trong công viên không tiện trượt ván, cậu bèn nhảy khói ván trượt, nhấc ván lên chạy về phía Khám Tụng Ninh, rốt cuộc cũng chạy được đến trước mặt đối phương thở hồng hộc ôm người vào lòng.
"Mặc ít áo thế này không thấy lạnh à?" Khám Tụng Ninh xoa đầu cậu, tháo khăn quàng cổ xuống quấn lên cho nhóc con.
"Chỉ hơi lạnh một tí thôi." Hai má và chóp mũi Bùi Dữ Minh lạnh đến đỏ bừng nhưng ánh mắt vẫn sáng long lanh. Cậu hôn chụt một cái lên mặt Khám Tụng Ninh, lấy hộp đựng bánh ra khỏi ba lô, "Bà nội bảo em đưa cho anh ăn này."
Khám Tụng Ninh cũng lấy ra hộp sủi cảo mình tự tay làm, "Vậy cục cưng cũng gửi sủi cảo anh làm cho bà nội nếm thử nhé."
Đang là đêm Giao thừa, công viên mọi ngày cực kỳ náo nhiệt trở nên quạnh quẽ lạ thường, bọn họ ôm hôn nhau, châm hai cây pháo hoa vẫy lung tung rồi cùng chơi trò vẽ trái tim cực kỳ ấu trĩ.
Bùi Dữ Minh nổi máu nghịch ngợm, tay cầm pháo hoa đứng lên ván trượt chạy vòng vòng quanh người Khám Tụng Ninh. Cậu trượt nhanh đến mức tia pháo hoa gần như nối thành dải hoàn chỉnh, vây Khám Tụng Ninh vào một vòng tròn ánh sáng.
Khám Tụng Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của cậu cũng không khỏi bật cười theo.
Năm nay là năm thứ hai anh cùng Bùi Dữ Minh trải qua đêm Giao thừa, tuy chỉ có thể gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng hơi ấm trên người nhóc con đã đủ thắp sáng cả đêm đông, khiến anh ôm ấp hy vọng vào một tương lai tươi sáng.
Thời gian không còn sớm, Bùi Dữ Minh sắp phải trở về nhà.
Vất vả lắm mới dỗ ngọt được nhóc con dùng dằng mãi không muốn về, Khám Tụng Ninh đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu một chốc rồi mới xoay người đi về hướng ngược lại.
Đi chưa được vài bước, anh lại nghe thấy Bùi Dữ Minh kêu tên mình.
"Khám Tụng Ninh!"
Khám Tụng Ninh ngạc nhiên quay đầu lại, "Cục cưng?"
"Năm mới vui vẻ!" Bùi Dữ Minh quấn khăn quàng của anh, từ xa xa hét vọng tới, "Em thích anh nhất, sau này vẫn thích anh nhất!"
Khám Tụng Ninh cảm giác nhịp tim mình đang gia tăng, hơi thở dồn dập, bị tình yêu thẳng thắn của nhóc con tấn công choáng váng như được trở về cái tuổi thiếu niên cuồng nhiệt táo bạo không sợ hãi gì. Anh dùng âm lượng còn lớn hơn Bùi Dữ Minh đáp lại: "Anh cũng thế!"