Cái mũi của Alpha trong quân đội bởi vì nghiệp vụ mà vô cùng vô cùng tinh anh, nhưng do ý thức được vấn đề lịch sự trong quan hệ xã giao, tất cả sẽ tự biết mà không thảo luận về mùi pheromone của người khác.
Tuy nhiên, việc trên người Hạ Liên Chử ngửi được mùi tin tức tố của omega đã gây nên một trận huyên náo trong toàn bộ quân đội. Những người tò mò nhưng không dám trực tiếp đi hỏi Hạ Liên Chử, thì thay vào đó sẽ cả gan đi tìm Chung Tấn.
Nhưng Chung Tấn là ai cơ chứ, là kiện tướng đắc lực nhất dưới trướng Hạ Liên Chử, công phu giả ngu chính là thuộc hàng tuyệt đỉnh, mặc cho người đến có ép bức dụ dỗ thế nào, hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, ngôn ngữ chân thành đến mức dường như toàn bộ đế quốc chỉ còn sót lại một người tốt duy nhất là hắn.
"Mấy người nói cái gì? Tôi không biết."
"Chưa từng nghe nói."
"Thật sao? Nếu không mấy cậu tự mình đi hỏi thiếu tướng sẽ nhanh hơn không phải sao?"
Trước cái miệng kín bưng của Chung Tấn, mềm không được cứng không xong, toàn bộ kẻ tò mò đều thất bại tan tác mà quay trở về.
Tin tức Hạ Liên Chử đang trong mối quan hệ yêu đương, tất cả được anh xác nhận vào ngay buổi chiều hôm đó.
Buổi chiều, quân bộ tổ chức một cuộc họp, thời điểm hội nghị đến giai đoạn tổng kết, cuộc họp còn chưa kết thúc, một vị tướng quân gọi tên Hạ Liên Chử, nói hắn cuối tuần này có thời gian thì đến nhà ông ăn cơm.
Nói là tới ăn cơm, nhưng người tinh tường đều biết tướng quân chỉ lấy danh nghĩa ăn một bữa cơm để giới thiệu đứa con gái omega của mình cho Hạ Liên Chử.
Tuy rằng Hạ Liên Chử chỉ là con riêng, nhưng xét đến thái độ của Hạ gia đối với hắn cùng năng lực của riêng bản thân hắn, đem con mình gả cho hắn nhất định là một lựa chọn rất tốt.
Hạ Liên Chử đương nhiên cũng hiểu rõ, đối diện với tướng quân áy náy nở nụ cười: "Tướng quân, thực xin lỗi, tôi đã hứa với người yêu cuối tuần này sẽ bồi em ấy tới bệnh viện kiểm tra thân thể."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ quân đội liền sôi nổi.
Nội dung trọng tâm của tin bát quái từ Hạ thiếu tướng đã có đối tượng yêu đương chuyển thành Hạ thiếu tướng chiếu cố người yêu đi khám thai, hắn sắp được làm cha. Thậm chí còn mở một sòng bạc nhỏ, thi nhau đặt cược, cược xem người yêu của Hạ thiếu tướng sẽ sinh một nam alpha hay là nữ alpha.
Có điều ván cược chưa kịp chốt số liệu đã bị người của đoàn kiểm tra bắt được, hết thảy người tham gia đều bị phạt viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Sự sôi nổi về vụ việc này vẫn chưa lắng xuống trong nội bộ quân đội, truyền thông bên ngoài không biết lấy được mật báo ở đâu, còn chưa tới giờ tan tầm, đã có tin tức liên quan tới Hạ Liên Chử và người vợ omega bí ẩn của hắn, chiếm cứ tất cả đầu đề của hàng loạt phương tiện truyền thông.
Phía dưới phần bình luận, có một bức ảnh được vô số lượt like, với vận tốc ánh sáng chễm chệ đứng đầu khu bình luận.
"Hình ảnh" "Hình ảnh "
Mấy ngày trước tui đi siêu thị, vô tình chụp được một bức ảnh, đây có phải là Hạ thiếu tướng cùng người vợ nhỏ của anh ấy không a?
Bức ảnh không rõ lắm, có thể nhìn thấy Hạ Liên Chử tự mình đẩy xe hàng, bên cạnh có một nam nhân thấp hơn hắn một chút, bởi vì góc độ không chính xác, nên không thấy rõ tướng mạo nam nhân kia, chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ.
Tuy chỉ là một vài đường nét mơ hồ, nhưng cũng dễ dàng nhìn ra người nọ tuyệt đối là một mỹ nhân.
Liên quan tới danh tính người yêu của Hạ Liên Chử, trên internet đã đào hết một vòng nhân vật có gia thế liên quan đến Hạ gia, tin tức thật thật giả giả bay loạn đầy trời. Chỉ là hai nhân vật chính của vòng xoáy dư luận lại tỏ vẻ thập phần hờ hững.
Thư Ly rất sợ phải đến bệnh viện, chỉ cần Hạ Liên Chử vừa đi làm về, lần nào y cũng đứng trước mặt Hạ Liên Chử làm nũng, quanh co lòng vòng cầu Hạ Liên Chử không ép mình đi khám bệnh nữa.
Tuy vậy, thái độ của Hạ Liên Chử đối với chuyện này chính là tâm vững như sắt thép, kỳ thực có thể mời bác sĩ đến khám tại nhà, có điều trong bệnh viện máy móc thiết bị đầy đủ hơn, cho nên đến bệnh viện là lựa chọn an toàn nhất.
Thư Ly nhận ra dù có làm nũng không chiếm được kết quả mình mong muốn, có chút bực mình, cơm tối cũng không muốn ăn, qua loa ăn hai miếng liền nói no rồi.
Hạ Liên Chử thu dọn chén dĩa rồi mới đi tới sô pha, ngồi xuống, đem Thư Ly đang làm mình làm mấy oa ở bên cạnh tha vào trong lòng mình, nắm bàn tay toàn là xương của Thư Ly, thở dài: "Em quá gầy."
Thư Ly chỉnh lại tư thế thoải mái nhất, sau đó mới trả lời: "Gầy đẹp mà, mặc quần áo cũng đẹp."
Hạ Liên Chử nắm cổ tay mảnh khảnh của Thư Ly đưa đến bên môi mình, trên mu bàn tay ấn xuống một hôn, sau mới nói: "Gầy quá sẽ không đảm bảo sức khỏe, sau này phải ăn nhiều một chút."
Thư Ly hơi khựng lại, nói: "Được, sau này em sẽ ăn nhiều hơn, vậy em có thể không đi bệnh viện được không."
Hạ Liên Chử vẫn giữ thái độ cứng rắn: "Không được."
Hắn biết Thư Ly chống cự với hai chữ 'bệnh viện', kỳ thực hắn cũng rất bài xích nơi này.
Nghĩ đến bệnh viện, trong đầu Hạ Liên Chử lập tức hiện ra một bức tường nhợt nhạt đến chói mắt, nhiều loại ống dẫn khác nhau cắm trên người, tiếng máy móc tít tít từng nhịp cùng khủng hoảng sắp mất đi một điều gì đó rất quan trọng.
Hai người đồng thời trầm mặc, cũng đồng thời nhớ tới bệnh viện nhỏ nhưng rất nhiều người ở tinh cầu A-618.
Mẹ đột ngột ngã bệnh, lúc đó Hạ Liên Chử đang ở trên lớp, hắn đang học thì bị giáo viên gọi ra ngoài, bảo hắn trước tiên nhanh chóng tới bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện Hạ Liên Chử đã suy nghĩ rất nhiều, say nắng, ngất xỉu, tai nạn xe... Các loại khả năng đều ở trong đầu hắn xẹt một lần, nhưng khi chính tai nghe bác sĩ nói bốn chữ "Khối u ác tính", trong đầu hắn ầm một tiếng, chẳng còn suy nghĩ được gì.
Người câm nhỏ đến sớm hơn hắn, cũng là cậu phát hiện mẹ hắn ngất xỉu ở nhà sau đó tìm người gọi 120 để xe cấp cứu tới.
Sau khi ra khỏi phòng bác sĩ, Hạ Liên Chử ngơ ngơ ngác ngác đi tới trước cửa phòng bệnh, cách một tấm kính thủy tinh nhìn vào trong phòng bệnh.
Mẹ hắn yên tĩnh nằm trên giường, mang máy trợ thở, trên người cắm rất nhiều dây dợ.
Cho đến khi tay bị một bàn tay khác ấm áp nắm thật chặt, hắn mới hồi phục tinh thần. Quay đầu, người câm nhỏ đứng bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn, mỉm cười với hắn.
Hạ Liên Chử kéo người câm nhỏ vào trong lồng ngực của mình, vòng tay ôm y thật chặt. Hạ Liên Chử siết chặt người trong lòng, cho dù vậy y vẫn không la đau, dịu dàng tiếp nhận mọi cảm xúc của Hạ Liên Chử, y đưa tay ôm lấy hắn, vuốt ve sống lưng hắn, không có một tiếng động âm thầm an ủi hắn.
"Khi đó..." Hạ Liên Chử nghẹn lại, "Khi đó không phải anh biến mất vô cớ, anh bị người nhà họ Hạ bắt đi..."
"Em biết." Thư Ly ôm lấy Hạ Liên Chử, ôn nhu nói, "Em không trách anh."
"Anh bị giam ở Hạ gia hai tháng, mãi cho đến khi anh phân hoá thành alpha, sau đó tình trạng ổn định mới được thả ra, anh có trở lại tìm em, anh vẫn luôn tìm em..." giọng Hạ Liên Chử càng ngày càng thấp.
Đến tận hôm nay hắn vẫn còn nhớ rõ hồi ức ngày đó lúc hắn quay về A-618, vẫn là bệnh viện quen thuộc kia, nhưng trong phòng bệnh tất cả đã biến mất, một bóng người cũng không còn, hắn nhỡ rõ chính mình lúc đó là cảm giác gì.
Hai mắt Hạ Liên Chử đỏ lên, đem Thư Ly trong lồng ngực ôm chặt hơn.
Hắn chạy thật nhanh khỏi bệnh viện, băng qua thật nhiều con đường, chạy đến con phố quen thuộc, căn nhà nhỏ nơi hắn và mẹ đã sống gần một năm nay trống không, đồ đạc chất đầy tro bụi. Hắn chạy vào hẻm nhỏ, tìm tới căn gác mái người câm nhỏ sống, nơi đó cũng không có một bóng người.
Người sống gần đó nói cho hắn biết người câm nhỏ mang theo em gái dọn đi rồi, nhưng hắn nhất quyết không tin điều bản thân mới nghe được, hắn không chịu bỏ cuộc, chạy đến tất cả địa phương mà hắn đã cùng người câm nhỏ đã từng lưu lại thật nhiều hồi ức trước đây, một con đường hai con đường hắn vẫn cứ chạy, tìm kiếm từng chỗ từng chỗ một.
Nhưng hắn vẫn không tìm thấy.
Hắn chạy đến khi sức lực cạn kiệt, mệt mỏi tuyệt vọng ngã khụy ở ven đường, người nhà họ Hạ vẫn luôn đi theo phía sau hắn bấy giờ mới dìu hắn lên xe, chuyện xảy ra khi đó đã mười hai năm, hắn chưa từng gặp lại, cũng không thể tìm lại được. Cho đến tận hôm nay....
"Dì không qua khỏi đêm đó." Thư Ly nhẹ giọng nói, "nhưng bác sĩ nói dì ra đi rất nhẹ nhàng."
Hạ Liên Chử "Ừ" một tiếng, âm sắc rất khàn.
"Em lo cho dì ổn thỏa rồi mới rời đi, nhưng em không đủ tiền mua chỗ ở nghĩa trang, chỉ có thể đem dì an táng trên một ngọn núi, cũng chính là ngọn núi chúng ta từng đến ngắm sao băng."
"Ngọn núi đó rất đẹp, mẹ anh nhất định sẽ thích lắm."
Thư Ly có thể cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống bên gáy mình, giọng nói bất giác trở nên thật nhẹ, giống như đang dỗ một đứa trẻ: "Khi nào trở về, chúng ta cùng đi gặp dì nhé."
"Được."
"Cũng không biết hẻm nhỏ kia có bị phá bỏ đi không."
"Không có, còn giữ."
Thư Ly nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Thật tốt."
Vẫn còn một thứ không thay đổi, thật tốt.
Hai người yên lặng ôm lấy nhau thật lâu, Hạ Liên Chử mới lên tiếng hỏi Thư Ly: "Không phải em không nói được sao? Sao bây giờ...?"
"Em có thể nói được."
Thư Ly chỉ chỉ cổ họng mình: "Khi còn bé đã có bệnh, âm thanh rất khó nghe, em luôn bị mọi người cười nhạo và bắt nạt, cho nên dần dần em không nói nữa."
"Ngày đó anh cứu em, em vốn muốn nói cảm ơn anh, nhưng em sợ giọng nói của em sẽ doạ anh chạy mất, cho nên không thể làm gì khác hơn là giả bộ thành người câm nhỏ."
Thư Ly cười Hạ Liên Chử: "Anh cũng thật ngốc, không nghi ngờ em chút nào sao?"
Hạ Liên Chử dịu dàng hôn Thư Ly: "Phải đó, ai bảo người câm nhỏ mánh khoé lừa người cao siêu như vậy, anh thấy em không phải là người câm nhỏ, mà là một nhóc lừa đảo."
"Đúng vậy, em chính là nhóc lừa đảo, không chỉ muốn gạt tiền còn muốn lừa gạt tình cảm của anh luôn."
Hai người ở trên ghế nháo thành một đoàn, náo loạn một hồi thấy mệt, bầu không khí lại trở về ấm áp dịu dàng vốn có.
Thư Ly nằm nhoài trên người Hạ Liên Chử, vươn tay hết chạm rồi lại sờ sờ, âm thầm miêu tả thật chậm thật kỹ gương mặt của người y yêu, ánh mắt thật ôn nhu.
Điều y không nói cho Hạ Liên Chử chính là.
Đêm đó y có đi tìm Hạ Liên Chử.
Đó là lần đầu tiên y mở miệng gọi tên Hạ Liên Chử.
Nhưng bởi vì quá lâu không nói chuyện, giọng nói của y rất nhỏ, dường như mất cả tiếng, chỉ có thể bị nhấn chìm trong tiếng mưa to và vô số âm thanh huyên náo.
Y trơ mắt nhìn Hạ Liên Chử bị người lôi từ dưới mặt đất lên, bị ép lên xe, chiếc xe chạy đi thật nhanh, mấy năm sau đó không có bất cứ tin tức gì, y cũng không tìm được hắn.
Mãi cho đến một ngày nào đó của một năm nào đó, y ở Hạ trạch, trên ti vi đưa tin Hạ gia Hạ Liên Chử tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ lập được công lớn.
Khoảnh khắc gương mặt của viên sĩ quan trẻ tuổi xuất hiện ở trên màn hình tivi, cái bát trong tay y đột nhiên mất lực rơi tự do xuống nền gạch, một tiếng va chạm lanh lảnh, vỡ thành từng mảnh.
Y nhìn chằm chằm TV, ngẩn người suy nghĩ.
Rốt cuộc em tìm được anh rồi, Ninh Dực ca ca.
- ------------------------------------------