[ABO] Ái Hậu Dư Sinh
Hạ Liên Chử năm nay hai mươi sáu tuổi, từ khi sinh ra đến năm mười ba tuổi vẫn luôn sống chung với mẹ.
Một ngày nào đó hắn xem bản tin trên ti vi, người dẫn chương trình thường ngày cười dịu dàng nay sắc mặt bi thương, âm thanh nặng trĩu đọc bài tường thuật về tin tức Hạ tướng quân anh dũng hi sinh, hắn không hiểu người kia là ai, đang muốn hỏi mẹ, lại nghe phía sau truyền đến "Đoàng" một tiếng.
Cái chậu rớt xuống đất, nước chảy đầy sàn, mẹ hắn kinh ngạc nhìn TV, nước mắt rơi đầy mặt.
Sau đó hắn liền theo mẹ chuyển nhà, tinh cầu A-618 không phải là lựa chọn tốt để định cư, nơi này hoàn cảnh thuộc dạng trung bình, ngư long hỗn tạp, đâu đâu cũng có xóm nghèo cùng khu ổ chuột và những ngõ cống khắp nơi, nửa đêm trong ngõ hẻm tiếng người quát mắng ồn ào, sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy, trên tường xám xịt còn có vết máu chưa khô.
Hạ Liên Chử không biết tại sao mẹ muốn vội vàng dọn nhà như thế, lòng tràn đầy hiếu kỳ, mà không dám hỏi, hắn mơ hồ cảm thấy có liên quan đến vị Hạ tướng quân đã hy sinh mà người dẫn chương trình nhắc tới trong bản tin, bởi vì kể từ sau khi biết chuyện này, hắn phát hiện mẹ hắn mỗi đêm đều ở trong phòng lén lút khóc.
Hắn cảm thấy mình có khả năng cùng Hạ tướng quân kia có quan hệ, hắn từng thấy bức ảnh của Hạ tướng quân trong tivi, mắt và mũi của vị tướng quân đã hy sinh giống hệt mình.
Nhưng Hạ Liên Chử chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, hắn biết một khi mình nhắc, mẹ nhất định sẽ thương tâm, rất thương tâm. Hơn nữa Hạ tướng quân đã chết, chết rồi thì không còn bất cứ quan hệ gì với hắn nữa.
Sau khi chuyển tới A-618, thân thể mẹ hắn cũng trở nên suy yếu, kết quả kiểm tra của bệnh viện cho biết bà có một khối u ác tính, có thể chữa khỏi, nhưng ở đây không chữa được, phải đến đế tinh, còn cần rất nhiều tiền chữa bệnh.
Hạ Liên Chử cầu xin mẹ đồng ý đến đế tinh, nhưng mẹ chỉ chạm vào mặt hắn, trong mắt mẹ là nỗi ai oán hắn không thể hiểu. Cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn ở lại trên tinh cầu A-618, mẹ vẫn làm bữa sáng cho hắn như trước, căn dặn hắn không được cùng đám người hung bạo kia đánh nhau, mọi chuyện đều như trước đây, thật giống như hết thảy khúc mắc đều chưa từng xảy ra.
Mà bệnh của mẹ ngày càng nặng, cuối cùng chỉ có thể nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người cắm rất nhiều dây dợ. Hạ Liên Chử mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa nhà cùng bệnh viện, làm công không kiếm được bao nhiêu tiền, hắn liền đi làm côn đồ, bị đánh đến mặt mày xanh tím, trên người thương tích diện rộng không chỗ nào là lành lặn, mỗi lần tới bệnh viện trước đó phải dùng nước lạnh đem toàn bộ máu huyết trên trán mình lau sạch, còn mấy vết bầm thì làm bộ như đi trên đường không cẩn thận vấp ngã.
Hạ gia tìm tới Hạ Liên Chử trong một đêm mưa, Hạ Liên Chử muốn về nhà lấy tiền trả chi phí chữa bệnh cho mẹ, hắn bị kẻ thù chặn đường trong một con hẻm nhỏ, những người kia cầm trường đao và thiết côn* trên tay, mặt mày dữ tợn, có một bóng người cao lớn đứng xa xa cuối cùng, khí thế quanh thân khác người, chính là một alpha.
(* thanh kiếm dài và thanh sắt)
Hạ Liên Chử biết những người này tìm tới không chỉ đơn giản là để trả thù, rất rõ ràng, những người này là muốn lấy mạng của hắn.
Đêm đó, Hạ Liên Chử bị đánh gãy xương cổ tay, hai cái xương sườn bị nứt, trong đôi mắt toàn là máu, toàn bộ thế giới như bị bao phủ bởi một tầng màu đỏ nhàn nhạt.
Hắn và một đám người nằm trên mặt đất bẩn thỉu hôi hám, thật lạ là, rõ ràng trời đang mưa, nhưng ánh trăng trên bầu trời lại rất tròn, rất sáng, sáng đến có chút chói mắt.
Bên tai là tiếng rên rỉ đau đớn cao thấp cùng tiếng ù tai ông ông, nước mưa tạt vào người, cuốn trôi vết máu đen trên mặt. Trong phút chốc Hạ Liên Chử đột nhiên rất muốn cười, hắn nâng khóe miệng, động tác kéo theo một tràng đau đớn.
Sau đó hắn nghe được tiếng súng nặng nề, một tiếng lại một tiếng. Tiếng súng và tiếng bước chân cuối cùng dừng lại bên tai hắn. Hạ Liên Chử quay đầu, nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng, cách đó xa hơn một chút, cái tên alpha kia cũng nằm trên đất, dưới thân một vệt nước sẫm màu.
Hạ Liên Chử mang theo một thân thương tổn bị nam nhân thần bí cầm súng đem đi, đến khi tỉnh lại thì đã đến đế tinh, gặp được một lão alpha tự xưng là gia gia của hắn, hắn đề nghị muốn quay về A-618, muốn đưa mẫu thân cùng người kia tới đây, lại được báo cho biết mẫu thân hắn đêm đó bệnh tình biến xấu không qua nổi, mà người kia cũng biến mất tựa như chưa từng tồn tại trên cõi đời, lai vô ảnh khứ vô hình*.
(* lai vô ảnh khứ vô hình: đến và đi đều không để lại dấu vết gì)
Đối với Hạ gia, Hạ Liên Chử thật sự không có chút tình cảm, cha mẹ hắn đều đã mất, một người anh trai cùng cha khác mẹ coi hắn như hổ như địch, một gia gia đối với hắn cũng không tệ lắm, một phần lớn là vì tư chất và thể chất của hắn đều rất tốt, lại còn là alpha cấp S.
Hạ Liên Chử kính già yêu trẻ, lại là người tốt, cho nên mới có thể chịu đựng sống ở Hạ trạch một tuần, trước mặt lão gia gia dựng nên một bộ dạng giả vờ giả vịt.
Thế nhưng lòng tốt của hắn chỉ đủ duy trì một tuần lễ. Chờ các thủ tục của quân bộ chính thức hoàn thành, hắn liền dọn ra ngoài sống một mình. Nhà ở Chung Tấn cũng đã tìm xong, một căn hộ cao tầng bên cạnh trụ sở quân đội, vị trí địa lý ưu việt, ánh sáng hoàn cảnh toàn bộ đều tốt, Hạ Liên Chử rất yêu thích.
Hạ Liên Chử trở về, có thể trong nhà già trẻ lớn bé đều không buông tha hắn.
Vào ngày thứ năm Hạ Liên Chử quay lại đế tinh, tiệc đón gió do Hạ Yến Lễ tổ chức cũng kết thúc, Hạ gia liền tổ chức một buổi tiệc tối, lần này thiệp mời gửi đi chính là tất cả omega và beta nữ chưa kết hôn đang chờ gả.
Lần này đầy một phòng oanh oanh yến yến, cả một đống vòng bảo hộ trên cổ omega thi nhau khoe độ tinh xảo đẹp đẽ, Hạ Liên Chử lại cảm thấy chúng đều không đẹp bằng vòng cổ da màu đen mang theo điểm tình sắc có chút khêu gợi lại kiềm chế của người kia.
Hắn đi đến sân thượng, trước khi cảnh cửa mở ra, tâm lý mơ hồ có vài phần mong đợi.
Trên sân thượng trống rỗng, cảm giác mất mát còn chưa phát sinh, phía sau đã truyền đến động tĩnh.
Hạ Liên Chử quay đầu nhìn, một omega xa lạ bước vào, trên mặt mang theo nụ cười câu nệ, đối với hắn nói: "Hạ thiếu tướng, xin chào."
Omega da trắng nõn mềm mại, giọng nói vừa ngọt vừa nhuyễn, nhưng Hạ Liên Chử lại cảm thấy vô vị, hắn qua loa cười nhạt: "Xin chào."
Omega đi tới lan can, nằm úp sấp bên cạnh Hạ Liên Chử, hỏi: "Hạ thiếu tướng không thích mấy dịp như này sao?"
Hạ Liên Chử không hề trả lời, hắn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hút một hơi. Mùi thuốc lá truyền đến omega bên kia, omega che mũi, nhỏ giọng ho khan một chút.
"Xin lỗi." Hạ Liên Chử nhàn nhạt nói, cũng không có ý định dập tắt làn khói.
Omega mím môi lắc đầu: "Thiếu tướng thích hút thuốc?"
Hạ Liên Chử không nghĩ trả lời, khóe miệng nhếch lên một chút qua loa cho xong. Omega kiên nhẫn: "Hút thuốc đối với sức khỏe không tốt, Thiếu tướng vẫn nên hút ít một chút."
Omega mỉm cười nhìn Hạ Liên Chử, ánh mắt Hạ Liên Chử cũng chuyển sang trên người omega.
Mặt Omega hơi ửng đỏ, Hạ Liên Chử phun ra một miệng khói, ngữ khí vẫn cứ bình thản: "Mắc mớ gì đến mấy người?"
Omega ngẩn ra: "Cái gì?"
"Tôi có hút thuốc hay không, mắc mớ gì đến các người."
Vành mắt Omega lập tức đỏ lên, nước mắt ngưng tụ tại đáy mắt, cố kiềm nén không rơi lệ, thoạt nhìn đặc biệt làm người thương yêu.
Cố tình Hạ Liên Chử tâm vững như sắt, không có chút động lòng.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, omega có thể trước mặt Hạ Liên Chử đóng vai điềm đạm đáng thương nhưng không thể bọc lộ vẻ nhu nhược trước mặt một người khác, omega xa lạ nhanh chóng khôi phục cảm xúc, kéo cửa ra chạy mất, trước khi đi còn không quên cho Hạ Liên Chử một đoạn ánh mắt oan ức.
Nhưng mà omega nhất định là đang trừng mắt cho người mù xem, vì Hạ Liên Chử chỉ bình tĩnh nhìn đến phương hướng vừa nãy phát ra tiếng cười khẽ.
Omega rời đi rồi, Thư Ly mới đi ra, y ẩn sau màn che cửa sổ, chẳng trách Hạ Liên Chử không phát hiện.
"Hạ thiếu tướng không thích kiểu như vậy?" Thư Ly bước tới địa phương omega kia vừa đứng, hỏi Hạ Liên Chử.
Lần này không đợi Thư Ly mở miệng, Hạ Liên Chử đã chủ động móc túi lấy một điếu thuốc đưa cho Thư Ly, nhưng lần này hắn đưa bật lửa cùng một lúc với điếu thuốc.
Thư Ly cúi đầu châm lửa, Hạ Liên Chử đưa tay ra chắn gió cho y. Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên trong chớp mắt làm nổi bật gương mặt kiều diễm rực rỡ của Thư Ly.
Thư Ly ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hạ Liên Chử, hỏi hắn: "Nhị thiếu thích dạng omega như thế nào?"
Hạ Liên Chử nhìn y, không đáp.
"Trên tin tức nói rằng mối tình đầu của Hạ Thiếu tướng là một người ôn nhu mềm mại và đáng yêu, omega vừa rồi thân thể vừa nhuyễn vừa đáng yêu trắng mịn, sao Nhị thiếu lại vô tình như thế?"
"Khẩu vị thay đổi?" Thư Ly giả vờ đáng tiếc thở dài, "Đáng tiếc, vừa nhuyễn vừa nhu, cửa ải này, tôi không vượt qua được."
Thanh âm của y khàn khàn tựa như có một lớp khói chặn ngay cổ họng, không nghe rõ lắm, cũng không tính là khó nghe, bởi vì trong giọng nói của y luôn mang theo điểm ám muội câu dẫn như có như không, khiến cho giọng nói phát ra từ cổ họng trở nên đặc biệt lôi cuốn.
"Cổ họng của cậu..." Hạ Liên Chử mở miệng, ngược lại hỏi Thư Ly một vấn đề không mấy liên quan.
Thư Ly dừng một chút, sau đó nở nụ cười: "Đã sinh bệnh, trước đây rất khó nghe, ngay cả một câu ngắn cũng không nói được hoàn chỉnh, hiện tại âm thanh Nhị thiếu nghe được đều là do trải qua trị liệu mà thành."
Thư Ly ngước mắt, liền thấy Hạ Liên Chử nghiêng người đè ép giống như đang muốn bắt nạt mình.
Thân thế cao lớn áp xuống, hai tay đem người giam ở trước mặt, trói trong lòng mình.
Thật gầy, đây là suy nghĩ đầu tiên từ tận đáy lòng của Hạ Liên Chử.
Khung xương mảnh mai, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, vòng cổ màu đen dính sát trên xương quai xanh, khiến người ta sinh lòng thương hại, cũng dễ khiến người ta cảm thấy muốn đè xuống bắt nạt một phen.
Lông mi thật dài, như những cánh bướm quét qua trái tim, có chút ngứa.
Hạ Liên Chử tiến lại gần hơn, cố đếm từng sợi lông mi, muốn nhìn sâu vào đôi mắt của y.
Thư Ly nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Nhị thiếu?"
Hạ Liên Chử sửng sốt, mới phát giác khoảng cách an toàn đã bị vượt qua, hô hấp ấm áp giữa hai người giao hòa.
Phút chốc quỷ thần xui khiến, phút chốc ý loạn tình mê.
Hạ Liên Chử đứng thẳng, thả Thư Ly ra khỏi vòng vây của mình, lúc này mới trả lời vấn đề Thư Ly hỏi khi nãy.
"Tôi không thích omega."
Thân thể Thư Ly bỗng cứng đờ, ngược lại cười nói: "Cho nên Nhị thiếu yêu thích beta?"
"Cũng không phải."
Hạ Liên Chử nhàn nhạt nói: "Tôi yêu thích một người, không quan tâm..."
Hắn dừng một chút, mới tìm được một từ ngữ thích hợp: "... Giới tính."
Thư Ly không hỏi tiếp Hạ Liên Chử thích người như thế nào, đáp án này mấy ngày trước Hạ Liên Chử đã nói cho y biết, dù là loại nào cũng sẽ không phải kiểu người như y.
Nhưng vẫn có một chút oán hận, có một chút không cam lòng.
Hạ Liên Chử nhìn y, thấy được trong đáy mắt y có điểm ai oán, cũng có điểm không cam lòng.
Hạ Liên Chử là người đàn ông tốt, tâm mềm, không chịu nổi người khác tỏ ra đáng thương.
Lời nói vừa đến bên mép, nhưng chính là không nói ra được. Không thể nói, cũng không dám nói.
Hắn sợ nói ra sẽ giống như dòi dính trong xương, dính lên rồi liền dứt ra không được, sợ lời nói đó là thuốc phiện, nhiễm phải rồi liền cai không nổi.
Ngàn vạn nguyên nhân tổng kết lại một thành định nghĩa: Bản thân đối với một số người sẽ nảy sinh lòng thương hại họ, có chút yêu thích họ, nhưng suy cho cùng vẫn là không thể, cũng sẽ không ở bên nhau.
Đạo lý này hắn hiểu, Thư Ly cũng hiểu.
Vì vậy Thư Ly rút lui, lui ra khoảng cách an toàn, lùi tới giới hạn bên ngoài.
Hạ Liên Chử thoáng thấy được một cõi lòng tan nát, một sự bàng hoàng, một chút ai oán không cam lòng trong mắt Thư Ly, bỗng nhiên rất muốn tiến lên ôm lấy y, khảm y vào trong lồng ngực, nhưng dưới chân như bén rễ, nửa bước cũng không thể nhúc nhích.
Không cần nói nhiều lời, hết thảy hắn đều hiểu rõ.
Tiệc rượu kết thúc, Hạ Yến Lễ đứng trước gương cởi cà vạt, Thư Ly đứng bên cạnh, buồn bực nghịch sợi dây xích trên cổ tay mình.
Tiếng trang sức va chạm lanh lảnh, Hạ Yến Lễ đột nhiên quay đầu lại, hỏi y: "Hắn thích cậu?"
Thư Ly vẫn thản nhiên: "Hắn nói hắn sẽ không thích tôi."
"Vậy là cậu thích hắn?" Hạ Yến Lễ hỏi ngược lại.
Thư Ly dừng một chút, sau đó mới trả lời: "Không phải."
Chính là trong chớp mắt này làm Hạ Yến Lễ nắm được điểm mấu chốt, gã đi tới trước mặt Thư Ly, bóp lấy cằm cưỡng bách y ngẩng đầu lên.
Gã nhìn thẳng vào đôi mắt Thư Ly, hỏi y: "Cậu thích hắn."
Thư Ly đáp lại rất nhanh: "Không có."
Nhưng cơ thể vẫn không tự chủ run lên.
Trong chốc lát, trên mặt gã chợt lóe lên tia oán độc căm hận cùng đố kị, tay gã dùng sức rất lớn nắm chặt cằm Thư Ly, đến nỗi da dẻ xung quanh đều bị nắm ra một mảnh trắng bệch.
"Cậu mới cùng hắn gặp mặt vài lần, tiếp xúc qua mấy lần, cậu cư nhiên đã thích hắn."
"Tôi không thích hắn."
"Nói dối." Hạ Yến Lễ lớn tiếng đánh gãy.
Máu trên mặt Thư Ly rút đi, gương mặt trở nên trắng bệch, vô cùng tái nhợt, biết rõ giải thích cũng vô dụng, nhưng y vẫn phí công biện giải.
Hạ Yến Lễ thu liễm tâm tình, trở lại khuôn mặt tươi cười hờ hững thường ngày: "Giúp tôi làm một việc."
Thư Ly bỗng lắc đầu: "Tôi không thích hắn, hắn cũng không thích tôi."
"Vậy cậu thích ai?" Hạ Yến Lễ ôn nhu hỏi y.
Thư Ly nhìn Hạ Yến Lễ, nỗ lực nặn ra một chút ý cười, cực kỳ nhu thuận nói: "Tôi thích ngài."
Yêu thích một người loại chuyện này không thể giấu diếm, lời nói dối vụng về khiến người liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
"Cậu có thể làm cho cho hắn thích cậu." Hạ Yến Lễ khóe miệng cười mỉm, gã từ đâu móc ra một tờ giấy ném tới trước mặt Thư Ly.
Thư Ly mở ra, là một tấm bảng kết quả học tập.
Y trầm mặc nửa ngày, tờ giấy kia bị y khẩn trương nắm chặt trong tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng y không hề cảm thấy đau.
Môi Hạ Yến Lễ kề sát bên má Thư Ly, chậm rãi di chuyển qua khóe miệng của y.
Hơi thở ấm nóng, khiến Thư Ly cảm nhận được trên người từng trận ớn lạnh.
Cuối cùng, y cúi đầu, cố làm ra bộ dạng hờ hững vô cảm, thế nhưng âm thanh phát ra lại run rẩy, toàn bộ lớp ngụy trang đều thất bại.
Y nói: "Được."
- --------------------