[ABO] Đốt Tâm

Chương 10




Tháng ba, Quý Nhiêu tiến vào đoàn phim mới.

Vai diễn bên Lưu Minh kia quả nhiên là không lấy được, bất quá Quý Nhiêu bây giờ hot như vậy, tuy hắn không phải diễn viên thực lực qua đào tạo, nhưng lại là người có khả năng diễn xuất nhất trong dàn sao lưu lượng hiện giờ. Kịch bản đưa đến tay Đường Mẫn rất nhiều, cũng không sợ là không có phim quay.

Ba năm gần đây, hắn đã đóng bốn bộ truyền hình và một bộ phim điện ảnh, ngoại trừ một bộ chưa được lên sóng thì mấy bộ phim khác cũng gây tiếng vang không nhỏ, trong đó còn có một bộ phim không chỉ có rating cao, mà còn cầm được nhiều giải thưởng cho phim truyền hình.

Cho nên độ nổi tiếng của hắn bây giờ còn cao hơn nhiều so với lúc mới debut.

Bộ phim mới lần này có đề tài về điệp viên chiến tranh cận đại, Quý Nhiêu nhận vai nam chính, ở đoàn phim còn gặp được một người quen.

Hứa Hữu Tân gần đây có người nâng đỡ, đà thăng tiến cũng rất tốt, hắn cũng là diễn viên của bộ phim này, vào vai nam ba. Hai người bọn họ trước kia debut cùng nhóm, sau khi nhóm giải tán thì đây là lần đầu cả hai hợp tác lại, có thể nói là một mánh khóe cho bộ phim.

Quý Nhiêu và Hứa Hữu Tân không tính là thân quen, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, ở phim trường cũng thỉnh thoảng hàn huyên mấy câu, ở chung cũng không tệ lắm.

Ngày tới chúc thọ đụng mặt nhau ở Diệp gia, cả hai đều ăn ý không nhắc lại.

Đoàn phim quay ở phim trường điện ảnh*, một tuần sau khi bắt đầu khai máy, Diệp Hoài Ninh tới tham ban.

(* là một khu vực được dành riêng để quay phim và sản xuất chương trình truyền hình. Nó thường được sử dụng để tạo ra các bối cảnh và không gian cho các bộ phim và chương trình truyền hình. xem thêm hình minh họa ở dưới nhe:'')

Cậu biết Quý Nhiêu sẽ ngăn cản, không cho cậu đến, cho nên Diệp Hoài Ninh liền trực tiếp tới thẳng đây.

Lần này Diệp Hoài Ninh có chút thu liễm, không xuất hiện trước mặt mọi người trong đoàn nữa mà đến thẳng phòng nghỉ của Quý Nhiêu ở phim trường chờ hắn.

Quý Nhiêu quay xong trở về phòng thì Diệp Hoài Ninh đã đợi được hai tiếng, buồn chán nằm úp sấp trên sofa ngủ thiếp đi.

Quý Nhiêu không đánh thức cậu dậy, hắn ăn cơm trước rồi dùng hộp giữ ấm phần cơm của Diệp Hoài Ninh.

Diệp Hoài Ninh ngủ được một lát thì tỉnh lại, đã thấy Quý Nhiêu đang ngồi bên cạnh vừa ăn vừa lật kịch bản.

Diệp Hoài Ninh lười biếng ngáp: "Mấy giờ rồi? Anh quay xong chưa? Có thể kết thúc công việc rồi sao?"

"Hơn 6 giờ rồi, buổi tối còn một cảnh quay đêm nữa."

Quý Nhiêu quay đầu lại nhìn Diệp Hoài Ninh, ngón tay xoa xoa khuôn mặt ửng hồng của cậu một chút: "Khó chịu sao?"

Tính toán ngày một chút, thì kì phát tình của Diệp Hoài Ninh sắp đến rồi.

Diệp Hoài Ninh bắt lấy tay Quý Nhiêu, vân vê ngón tay hắn, nhỏ giọng oán giận: "Anh còn muốn đóng phim, em lại phải uống thuốc ức chế nữa sao? Giờ này cũng còn cảnh quay, rồi ngày nào cũng quay đến đêm thế này, đạo diễn của anh thật không có tình người chút nào. Lúc về em sẽ nói chị Mẫn một chút để chị ấy sắp xếp công việc cho anh."

Cậu không thích mùi vị của thuốc ức chế, uống vào rồi vị giác hai ngày cũng chưa thể khôi phục, nhưng cũng không còn cách khác, thời gian của cậu và Quý Nhiêu không khớp với nhau.

Quý Nhiêu suy nghĩ một chút, nói: "Không thì em về khách sạn chờ anh trước đi."

Diệp Hoài Ninh nở nụ cười: "Thật sao?"

"Ừm, có lẽ hơn 10 giờ là anh kết thúc cảnh quay rồi."

Diệp Hoài Ninh ngồi dậy, thuận thế nằm úp lên lưng Quý Nhiêu gác cằm trên vai hắn cười: "Quyết định vậy nha? Anh phải diễn tốt một chút, đừng bị NG chậm trễ thời gian về với em."

Quý Nhiêu gạt đi mấy sợi tóc che mắt cậu: "Ngoan ngoãn chờ anh."

Diệp Hoài Ninh phấn chấn hẳn, cũng cầm lấy đũa ăn cơm, Quý Nhiêu đã giúp cậu vớt ra mấy món cậu không thích, chỉ còn lại mấy món cậu thích ăn trong hộp.

Đôi khi, như này cũng là một người yêu không tệ.

Ở đây ăn cơm tối với Quý Nhiêu xong, Diệp Hoài Ninh không quấy rầy hắn nữa, rời đi trước.

Ra khỏi phòng nghỉ, Diệp Hoài Ninh đội mũ để không bị người khác nhận ra. Đi ngang phim trường, Quý Nhiêu nhìn thấy Hứa Hữu Tân.

Trí nhớ Diệp Hoài Ninh không tệ, liếc mắt đã nhận ra đây là tiểu minh tinh lần trước Diệp Hoài An mang tới ngày mừng thọ ba cậu, cũng là đồng đội cũ của Quý Nhiêu.

Cậu quét mắt quan sát đối phương, tướng mạo không tính là quá đẹp nhưng nhìn chung cũng không thể chê, không biết có điểm gì khiến Diệp Hoài An vừa ý, nhưng chắc là sẽ không lâu dài được.

Cũng không phải chuyện của cậu.

Diệp Hoài Ninh đi xa, Hứa Hữu Tân quay đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.

10h20 tối, cuối cùng công việc cũng kết thúc, Quý Nhiêu quay lại phòng nghỉ tẩy trang thay đồ, Hứa Hữu Tân ném điếu thuốc cho hắn.

Quý Nhiêu thuận lợi chụp được, không có hút, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì?"

Chờ thợ trang điểm và trợ lí thu dọn đồ đạc ra ngoài trước, Hứa Hữu Tân mới hỏi hắn: "Tiểu Diệp tổng, cậu ấy là Omega à?"

Quý Nhiêu nhíu mày, nhìn Hứa Hữu Tân không trả lời.

Hứa Hữu Tân rủ mắt cười: "Là nghe Diệp tổng nói qua, hơn nữa, tôi cũng vừa ngửi thấy mùi tin tức tố trên người cậu ấy, mùi hoa hồng dại, thơm thật đấy."

Không đợi Quý Nhiêu nói, anh ta liền giải thích: "Mũi của tôi nhạy hơn so với người thường, cậu ấy chắc sắp tới kì động dục nên có che cỡ nào đi nữa thì tôi cũng có thể ngửi thấy được một chút."

Quý Nhiêu mặt không biểu cảm: "Cậu nói với tôi việc này làm gì? Em ấy có phải Omega hay không thì liên quan gì đến cậu đâu?"

Hứa Hữu Tân nhả khói, khuôn mặt thanh tú sau làn khỏi ẩn hiện không rõ biểu tình: "Cậu thấy tôi nhàm chán à, tôi tốt xấu gì cũng là đồng đôi cũ của cậu một thời gian, cũng thân hơn so với người ngoài, nên mới tùy tiện tâm sự một chút. Hơn nữa chỉ có cậu và tiểu Diệp tổng biết chuyện của tôi và Diệp tổng thôi, nên trừ cậu ra tôi cũng không biết nói chuyện với ai. Tôi thật sự rất hâm mộ tiểu Diệp tổng đó, người giàu có, lại xinh đẹp, thậm chí tin tức tố cũng thơm hơn những người khác. Cậu có biết Diệp tổng đã nói gì với tôi không?"

Quý Nhiêu không trả lời, Hứa Hữu Tân nói tiếp.

"Hắn nói, em trai hắn vừa kích thích lại vừa hoang dã, tin tức tố quá hấp dẫn lòng người. Hắn muốn tìm một người thay thế, nhưng đáng tiếc là không tìm được ai. Mùi hương tin tức tố hoa hồng của tôi chỉ miễn cưỡng tạm được, nhưng không thể so sánh với tiểu Diệp tổng, tôi ở trước mặt cậu ấy, chỉ cảm thấy xấu hổ như lọ nước hoa giả đứng trước hàng thật vậy."

"Cậu nói xem tại sao thế gian này lại không có công bằng như thế? Tiểu Diệp tổng cái gì cũng có, có cái gì cũng là tốt nhất, Alpha như cậu cũng bị cậu ấy cướp tới tay, còn tôi chỉ là người thường với hai bàn tay trắng."

Quý Nhiêu không khỏi cau mày, tin tức tố của Hứa Hữu Tân mùi hoa hồng hắn biết, bọn họ trước đây chung nhóm, trong đó có ba Alpha, bốn Omega, mùi hương tin tức tố của họ cũng là điểm để thu hút fan, không phải bí mật gì, nhưng hắn ngửi qua mùi hương trên người Hứa Hữu Tân, cũng không biết có chỗ nào khác biệt với Diệp Hoài Ninh hay không.

Hắn nhìn về phía Hứa Hữu Tân ánh mắt lạnh xuống: "Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?"

Hứa Hữu Tân cười cười, nhả ra hơi khói cuối cùng rồi dập thuốc: "Không có gì, chỉ nhắc nhở cậu một câu, tiểu Diệp tổng tốt như vậy, cậu nên giữ chặt cậu ấy."

Quý Nhiêu đi theo đạo diễn xin nghỉ nửa ngày rồi rời khỏi trường quay lên xe bảo mẫu về khách sạn.

Bên ngoài không biết tuyết rơi từ lúc nào, tuyết không nhỏ, xe lái rất chậm, Quý Nhiêu có chút mệt mỏi, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tin nhắn của Lâm Sâm gửi đến.

"Bây giờ mới tháng ba tuyết đã rơi nhiều như vậy, mọi người đều xuống dưới chơi ném tuyết rồi nhưng em không đi."

Còn gửi kèm một tấm hình, là Lâm Sâm đứng trên ban công kí túc xá chụp lại, tuyết lớn bay tán loạn trong đêm khuya, dưới lầu ở bãi đất trống là mấy người thực tập sinh chơi đùa ném tuyết.

Lâm Sâm ở vòng thứ hai đã tiến vào trong năm vị trí đầu, Quý Nhiêu trước có nghe qua ý kiến của tổ chương trình, nếu không có gì xảy ra thì cậu sẽ được debut, chẳng qua hắn không muốn nói cho Lâm Sâm biết.

Chương trình ghi tới mấy tập sau đều để cho thực tập sinh được tự do sử dụng điện thoại, thuận tiện cho việc tương tác với người hâm mộ. Lâm Sâm thỉnh thoảng cũng sẽ gửi cho Quý Nhiêu mấy tin nhắn, Quý Nhiêu có lúc sẽ trả lời lại, có lúc sẽ không.

Hắn nhìn chăm chú tấm hình kia, hơi ngẩn người.

Lâm Sâm lại gửi tới một tin: "Quý Nhiêu, anh còn nhớ không? Chúng ta khi còn bé, cũng hay ra ngoài chơi ném tuyết như vậy, đáng tiếc là phía nam tuyết không rơi nhiều bằng ở đây, nếu có thể cùng nhau chơi ném tuyết lần nữa thì tốt rồi."

Quý Nhiêu nhớ rõ.

Hắn và Lâm Sâm từ nhỏ đã quen biết nhau, cha mẹ hắn qua đời sớm, hắn sống cùng bà nội nương tựa lẫn nhau. Người lớn trong nhà Lâm Sâm hay bận rộn công việc nên gửi nhờ bà nội của cậu chăm sóc hộ, hai người bà lại là hàng xóm thân thiết, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ lúc Lâm Sâm tốt nghiệp tiểu học thì cả hai đã gắn bó như hình với bóng.

Bọn họ không chỉ cùng nhau chơi ném tuyết, còn cùng nhau chia sẽ hết thảy cả tuổi thơ vui vẻ, vô tư hồn nhiên.

Sau này Lâm Sâm được ba mẹ đón lên thành phố đi học, bà nội của Quý Nhiêu cũng qua đời, hắn tốt nghiệp trung học xong lại không đi học nữa, cũng đi lên thành phố, quen biết được mấy người bạn cùng nhau thành lập một ban nhạc, rồi lần nữa gặp lại Lâm Sâm.

Hai năm đó, bọn họ sống vui vẻ tùy ý, có vui có buồn của tuổi thanh xuân.

Thẳng đến khi Lâm Sâm tốt nghiệp xuất ngoại du học, hắn thì xách hành lí lên Bắc Kinh.

Sau một hồi trầm mặc, hắn cũng trả lời lại một chữ "Ừ", cũng không biết là trả lời cho việc nhớ kỹ ở câu trước, hay là đồng ý có cơ hội lần nữa đi ném tuyết cùng nhau.

Bên kia yên lặng không trả lời.

Qua 20 phút sau, mới có tiếng chuông báo từ Wechat, hai cái tin nhắn cùng nhảy lên màn hình cùng một lúc.

Lâm Sâm: "Quý Nhiêu, vì sao bây giờ anh lại đối xử với em lạnh lùng như vậy?"

Diệp Hoài Ninh: "Sao anh còn chưa về thế?"

Xe bảo mẫu dừng lại trước cửa khách sạn, Quý Nhiêu mở cửa xe ra, một tin nhắn trả lời lại, một tin không: "Về rồi, giờ đang lên lầu."

Diệp Hoài Ninh nằm lì trên giường, cậu vừa mới ngủ dậy, khó chịu đến lợi hại, không chừng chưa tới một tiếng nữa sẽ chính thức bước vào kì phát tình, nếu Quý Nhiêu không trở về, cậu chắc chắn sẽ phải uống thuốc ức chế.

Quý Nhiêu vừa vào cửa đã tiến vào phòng tắm, tắm được một nửa thì mơ hồ nghe tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra cũng không nhìn thử, lại bắt lấy hai cánh tay của Diệp Hoài Ninh đang định ôm lấy hắn từ phía sau, xoay lại kéo người vào lãnh địa của mình. Diệp Hoài Ninh bị hắn áp lên tường gạch men lạnh lẽo sau lưng, ánh mắt phủ toàn sương mờ tình ý say mê nhìn Alpha trước mặt mình, hương thơm của hoa hồng dại tỏa ra tràn ngập phòng, mê hoặc lòng người.

Quý Nhiêu đè người lên, nụ hôn rơi trên nốt ruồi ở khóe mắt, lại hôn môi, sau là hôn tới tuyến thể sau gáy, từ dịu dàng dần trở nên thô bạo hơn.

Tin tức tố của Alpha điên cuồng rót vào, nguồn nhiệt đang đấu đá lung tung trong người Diệp Hoài Ninh cuối cùng cũng được phát tiết.

Lúc thõa mãn xong đã là sau nửa đêm, Diệp Hoài Ninh lại nằm xuống giường, mệt mỏi đến nổi ngón tay cũng không nhấc lên được.

Quý Nhiêu nằm bên cạnh cậu, khẽ vuốt khô mái tóc bị ướt quá nửa của cậu: "Anh đã xin nghỉ nửa ngày rồi, nếu em còn muốn chúng ta sẽ làm thêm lần nữa."

Diệp Hoài Ninh nhắm mắt lại cười: "Thật sao? Alpha của em từ lúc nào lại thay đổi thành người biết chăm sóc thế?"

Quý Nhiêu hôn cậu một cái, thuận miệng nói: "Anh có lúc nào không chăm sóc em?"

Diệp Hoài Ninh không vạch trần hắn, khẽ lắc đầu: "Bỏ đi, em cũng mệt rồi, trước tiên ngủ đi, mai lại nói."

Cậu không mở mắt ra, nửa ngày cũng không nói tiếp câu nào, lúc Quý Nhiêu cho rằng cậu ngủ rồi thì âm thanh lại vang lên, giọng khàn khàn mang theo giọng mũi: "Quý Nhiêu, em tốt với anh như vậy, anh cũng phải đối xử tốt với em một chút."

Quý Nhiêu không trả lời, cúi đầu, yên lặng hôn lên môi cậu.