Một tháng sau đó, Diệp Hoài Ninh vẫn luôn đều đặn đến bệnh viện, đôi lúc sẽ gặp được Từ Nhân Tỉnh và cũng không gặp lại người mà mình không muốn gặp.
Tinh thần Diệp lão gia kém đi rất nhiều, phỏng chừng là sẽ phải nằm viện lâu dài, mỗi lần Diệp Hoài Ninh đến đều có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh của ông đang dần trôi đi. Ba đôi khi sẽ nhớ lại hồi ức năm xưa với cậu, cũng sẽ nói mấy câu về chuyện cậu lúc bé, Diệp Hoài Ninh rất ít khi tiếp lời, trong ký ức của cậu, thời thơ ấu luôn là một màu xám xịt, màu sắc duy nhất cũng chỉ là ảo ảnh thoáng qua mà thôi.
Thời tiết đang dần nóng lên.
Ngày đó Diệp lão gia đột nhiên nói muốn uống nước ô mai, đã lâu lắm rồi ông không có khẩu vị gì, Diệp Hoài Ninh không ngăn cản còn tự mình xuống dưới lầu mua cho ông, lúc trở về lại ở hành lang ngoài phòng bệnh đụng phải Diệp Hoài An.
Diệp Hoài An đang gọi điện thoại dặn dò công việc với người khác, hiện tại anh ta đúng là người bận rộn, ba bọn họ vào bệnh viện lâu như vậy mà Diệp Hoài An đến thăm tổng cộng được hai ba lần, Diệp Hoài Ninh vẫn đến trái thời gian với anh ta nhưng hôm nay lại không khéo đụng phải.
Đã là hai tháng sau khi gặp lại Diệp Hoài An, ngày tuyệt vọng và phẫn nộ bị trói trên bàn mổ sắp chết đó trong nháy mắt lại hiện lên, Diệp Hoài Ninh dùng sức siết chặt nắm đấm, muốn làm bộ làm như không thấy nhưng Diệp Hoài An đã cúp điện thoại, cười gọi cậu lại: "Ninh Ninh cơ thể đã khỏe chưa?"
Diệp Hoài Ninh quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Hoài An.
Khóe miệng Diệp Hoài An cong lên khiến người ta càng chán ghét đến cực điểm: "Tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm vậy là được rồi đấy."
Hắn ta nghiêng người về phía trước, hơi thở tới gần Diệp Hoài Ninh, cười thì thầm: "Hương vị của hoa hồng hoang dã, quả nhiên là rất tuyệt."
Diệp Hoài Ninh lui về phía sau một bước, vệ sĩ lập tức tiến lên, đưa tay đẩy Diệp Hoài An ra. Diệp Hoài Ninh hận đến toàn thân phát run, gắt gao trừng mắt nhìn người trước mặt, Diệp Hoài An tươi cười, ánh mắt khinh miệt đảo quanh hai vệ sĩ kia: "Chậc chậc, Ninh Ninh hiện tại đi đâu cũng mang theo vệ sĩ hả?"
Diệp Hoài Ninh trầm giọng, gằn từng chữ: "Diệp Hoài An, món nợ này, tôi sẽ nhớ."
Diệp Hoài An lơ đểnh: "Tên tiểu tử em nuôi kia lén lút yêu đương với người khác còn náo loạn cho tất cả mọi người đều biết, anh đã sớm nói hắn không thành thật mà, em đem hết mọi thứ tốt cho hắn mới thực sự là phung phí của trời.."
Diệp Hoài Ninh dùng sức siết chặt lòng bàn tay, đem phẫn nộ trong lòng đè xuống, cậu không muốn xung đột với Diệp Hoài An trước cửa phòng bệnh của ba, không có ý nghĩa.
Diệp Hoài An là một bệnh thần kinh biến thái, cậu càng phẫn nộ thì tên khốn này chỉ càng hưng phấn đắc ý thêm mà thôi.
Cậu có thể không cần Quý Nhiêu, có thể lựa chọn đi phẫu thuật bỏ kí hiệu, nhưng không ai có tư cách lấy đi tuyến thể của cậu, từ nhỏ đến lớn Diệp Hoài An đã tra tấn cậu bao nhiêu lần, những khoản nợ này cậu sẽ mãi không bao giờ quên.
... Cậu muốn giết Diệp Hoài An.
Cậu và Diệp Hoài An, cuối cùng rồi sẽ có một người chết thôi.
Diệp Hoài Ninh không để ý tới Diệp Hoài An nữa đưa nước ô mai đá vào, Diệp Hoài An đi theo, lười biếng dựa vào tường bên cửa nhìn Diệp Hoài Ninh cho ba ăn uống.
"Thân thể ba thế này mà còn uống mấy nước này cũng không tốt lắm nhỉ?"
Nói là nói như vậy, nhưng Diệp Hoài An lại cười đến xán lạn, hoàn toàn không có ý ngăn cản.
Diệp lão gia miễn cưỡng uống hai hớp liền khoát tay, Diệp Hoài Ninh cầm khăn mặt lau khóe miệng cho ông, nhìn hai đứa con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng.
Diệp Hoài An người sang bận rộn, không đợi không bao lâu liền nhận được điện thoại rời đi.
Người ở đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Diệp Hoài An cười đùa: "Đụng phải con thỏ nhỏ chỉ biết cắn người, trêu chọc nó mấy câu nên chậm trễ một chút thời gian thôi."
Diệp lão gia đã ngủ, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của Diệp Hoài An dần dần đi xa, hận ý đè nén trong lòng Diệp Hoài Ninh lại bắt đầu muốn nổ tung đến điên cuồng. Để vệ sĩ ở lại, cậu lặng lẽ theo hắn ta ra ngoài.
Diệp Hoài An ngồi vào trong xe vẫn còn đang gọi điện thoại, Diệp Hoài Ninh mặt không chút thay đổi đứng ở xa nhìn anh ta một hồi, liền tiến lên xe khởi động xe.
Cửa sổ ghế lái của Diệp Hoài An không đóng, cánh tay anh ta gác lên cửa xe đang nói điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Hoài Ninh đi theo, hơn nữa còn đang ở cách đó trăm mét gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Diệp Hoài Ninh nhìn vào khoảng cách của xe, trong lòng nảy sinh một ý niệm trong đầu. Cậu chỉ
cần trong nháy mắt khi Diệp Hoài An lái xe ra đạp chân ga, tăng thêm mã lực lao tới từ bên hông đụng vào ghế lái của hắn thì Diệp Hoài An không chết cũng bị tàn phế.
Bỏ lỡ ngày hôm nay thì cậu chưa chắc sẽ có cơ hội tiếp theo.
Thù hận tồn tại từ nhỏ tới lớn tại thời khắc này hoàn toàn bộc phát toàn bộ, cậu tình nguyện cùng Diệp Hoài An đồng quy vu tận. Diệp Hoài Ninh giẫm lên chân ga, nghiến răng ken két.
Cậu nhìn thấy Diệp Hoài An đã tắt điện thoại di động, đang chuẩn bị khởi động xe, chỉ cần thêm vài giây nữa, vài giây nữa là được...
"Hoài Ninh!"
Đột nhiên có người lao ra chắn trước xe, tinh thần Diệp Hoài Ninh trong nháy mắt mạnh mẽ bị kéo trở lại, đạp mạnh phanh, ngã về phía trước.
Chờ thân thể đang mồ hôi lạnh ổn định lại rồi cậu liền ngẩng đầu, xe của Diệp Hoài An đã chạy đi, không còn cơ hội nữa.
Diệp Hoài Ninh một quyền đập vào vô lăng, trong khoảnh khắc hai mắt đã đỏ lên.
Quý Nhiêu vòng đến ghế lái, khom lưng vỗ cửa sổ xe Diệp Hoài Ninh, lo lắng nhìn cậu: "... Em vừa định làm gì vậy?"
Hắn vừa mới vào đã nhìn thấy xe của Diệp Hoài Ninh, xe khởi động nhưng dừng tại chỗ không nhúc nhích. Sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Hoài Ninh, là sự điên cuồng và thù hận mà hắn chưa từng thấy qua, hắn sợ Diệp Hoài Ninh gặp chuyện không may, trong nháy mắt khi Diệp Hoài Ninh sắp đạp chân ga, cơ hồ là theo bản năng mà xông lên chắn trước xe.
Xe của Diệp Hoài An đã biến mất trong tầm mắt, hai mắt đỏ ngầu của Diệp Hoài Ninh chuyển hướng về phía Quý Nhiêu, hận ý nồng đậm trong mắt cơ hồ muốn đốt cháy luôn cả Quý Nhiêu.
Nhiều lời còn kẹt trong cổ họng, Quý Nhiêu lại á khẩu không nói nên lời.
Diệp Hoài Ninh dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở ra trong mắt đã khôi phục một màu lạnh lẽo hững hờ, cậu không nhìn Quý Nhiêu nữa, nhanh chóng đem xe quay trở lại bãi đậu.
Diệp Hoài Ninh xuống xe rời đi, Quý Nhiêu đuổi theo, giữ chặt cánh tay cậu: "Vừa rồi, rốt cuộc em muốn làm cái gì?"
Hắn kỳ thực nhìn thấy được người Diệp Hoài Ninh nhìn chằm chằm là Diệp Hoài An, nếu như vừa rồi hắn không xông ra ngăn cản, Diệp Hoài Ninh đã đạp chân ga xông về phía Diệp Hoài An mất rồi.
Nhưng mà, tại sao kia chứ?
Hắn biết Diệp Hoài Ninh ghét Diệp Hoài An, nhưng lại không nghĩ tới cậu lại hận Diệp Hoài An đến mức này.
Diệp Hoài Ninh mạnh mẽ hất tay hắn ra, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Anh thấy còn hỏi tôi định làm gì? Phải đấy! Tôi muốn giết chết Diệp Hoài An! Tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi là làm được rồi! Tại sao anh lại xen vào việc của người khác kia chứ? Anh dựa vào cái gì mà xen vào việc của người khác?
Thanh âm của Quý Nhiêu run rẩy: "Em có biết giết người có ý nghĩa gì không? Em điên rồi phải không?"
Mắt Diệp Hoài Ninh càng đỏ hơn, im lặng cười lạnh: "Tôi điên rồi, tôi đã điên rồi, nhưng liên quan gì đến anh? Mắc mớ gì tới anh à?
Ánh mắt Diệp Hoài Ninh quá điên cuồng, Quý Nhiêu theo bản năng khó chịu bất an trong lòng, hắn lại cố gắng kéo tay Diệp Hoài Ninh, muốn cậu bình tĩnh một chút.
"Em bình tĩnh một chút, em..."
Diệp Hoài Ninh dùng sức vung ra, chán ghét trong mắt không hề che dấu: "Cút"
"Làm gì đấy hả?"
Thanh âm của Từ Nhân Tỉnh vang lên ở phía sau, tên nhóc kia tiến lên chắn trước mặt Diệp Hoài Ninh, nghiêng người đề phòng nhìn về phía Quý Nhiêu: "Thầy Quý hôm nay còn mặt mũi ở đây dây dưa với anh Diệp nữa à?"
Quý Nhiêu nhíu mày, không đợi hắn nói, Từ Nhân Tỉnh lại quay đầu lại hỏi Diệp Hoài Ninh: "Anh Diệp không sao chứ? Em vừa đến rồi thấy anh ở đây, anh ta lại quấy rối anh nữa hả? Có muốn em giúp anh báo cảnh sát không?"
"Không cần." Diệp Hoài Ninh đem những cảm xúc đang lộ ra bên ngoài thu về, những sự điên cuồng kia cũng đồng loạt đè xuống, không nhìn Quý Nhiêu nữa, xoay người rời đi.
Từ Nhân Tỉnh giơ ngón cái dốc ngược hướng về phía Quý Nhiêu, đuổi theo đuổi theo Diệp Hoài Ninh.
Thang máy chậm rãi đi lên, Diệp Hoài Ninh sững sờ đờ người ra, không nói một tiếng, Từ Nhân Tỉnh cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu: "Anh Diệp, anh còn đang vì anh ta mà hao tổn tinh thần sao?"
Diệp Hoài Ninh sửng sốt một chút, phản ứng lại ý tứ trong lời này của Từ Nhân Tỉnh, lắc đầu lãnh đạm nói: "Không có."
Cậu chỉ là không cam lòng vì cứ như vậy để Diệp Hoài An chạy mất.
Từ Nhân Tỉnh lại vểnh môi lên, trên tay biến ảo thuật thành hai con búp bê bằng ngón tay cười tủm tỉm, khều khều về phía trước, giọng nói kỳ quái nói: "Anh Diệp kia vui vẻ lên nào, cười một cái đi."
Diệp Hoài Ninh nhìn thoáng qua, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Thân thể ông Từ đã hồi phục rất tốt, hai ngày nay có thể xuất viện, Quý Nhiêu hôm qua vừa mới từ nơi khác quay xong phim liền trở về, đặc biệt tới thăm ông.
Thấy Quý Nhiêu đi vào, Từ Nhân Tỉnh đứng dậy, ngồi xuống sô pha, ngay cả chào hỏi cũng lười nói với hắn, tiện tay lật tạp chí lên.
Ông Từ lại vô cùng cao hứng, Quý Nhiêu đi qua bên giường bệnh nói chuyện với ông. Sau khi hỏi thăm vài câu tình huống gần đây, ông Từ thở dài một tiếng, nói thân thể mình không còn như trước nữa, hai đứa con trai của ông một người lại không chịu nhận nhận mặt ông gì cả, Quý Nhiêu im lặng không nói, Từ Nhân Tỉnh hừ cười: "Ba đừng trông cậy vào con, loại chuyện này đương nhiên là để anh trai làm rồi, còn không bằng an bài cho anh ấy một đối tượng, để cho anh nhanh chóng kết hôn rồi sinh cho ba vài đứa cháu, con trai không dùng được thì ba còn có thể bồi dưỡng cháu trai mà."
Quý Nhiêu phớt lờ cậu ta, nói với ông Từ: "Chú ơi, cháu không có hứng thú với chuyện này, cũng không làm được."
Ông Từ thở dài: "Thôi nào, ba biết hai con không muốn thì sau này nói sau, nhưng mà con có muốn kết hôn không? Với Omega trong chuyện kia của con đó..."
"Cháu và cậu ấy không có gì với nhau cả."
Quý Nhiêu ngắt lời ông Từ: "Chú à, chuyện của cháu có thể tự giải quyết được, chú không cần quan tâm đâu ạ."
Từ Nhân Tỉnh khinh miệt cười.
Sau đó Từ Nhân tỉnh dậy đứng dậy ra ngoài, Quý Nhiêu ở lại trong phòng bệnh tiếp tục nói chuyện với ông Từ, hắn có một chút không yên lòng, nghe được tiếng nói chuyện của Từ Nhân Tỉnh và Diệp Hoài Ninh bên ngoài hành lang, trong đầu càng không thể xua đi được hình ảnh mà Diệp Hoài Ninh điên cuồng ở bãi đậu xe.
Rốt cuộc là tại sao?
Lo lắng và bất an khiến Quý Nhiêu tâm trạng không yên, ông Từ nói cái gì hắn một câu cũng không nghe lọt.
Lát sau Diệp Hoài Ninh đi trước, Từ Nhân Tỉnh cũng không ở lại lâu nữa, cậu ta còn có việc phải làm nên cũng rời đi. Quý Nhiêu ở lại đây đến chạng vạng, trước khi đi, ông Từ bỗng nhiên hỏi hắn: "Lúc trước ba nghe người ta nói, con và thằng bé nhà họ Diệp kia rất thân thiết, lần trước sinh nhật của Diệp lão ba còn thấy con đi cùng cậu ấy mà, bây giờ hai đứa đã tách ra rồi sao?"
Quý Nhiêu dừng bước, trầm mặc một lát hắn nói: "Chú ơi, chú có nhận ra người mình luôn thích trước giờ là ai không?"
Ông Từ thở dài: "Sau khi mẹ con rời đi, ba đã chống đối lại gia đình, thậm chí có ý định đưa mẹ con cao chạy xa bay nữa, ba đã đi đến quê con để tìm bà ấy nhiều lần, nhưng bà ấy lại không chịu gặp ba, cho tới lần cuối cùng gặp lại thì đã nghe tin bà ấy đã kết hôn rồi, ba không biết thời điểm đó bà ấy đang mang thai con, nếu ba biết sớm hơn thì nhất định sẽ đưa bà ấy quay về."
Quý Nhiêu nghĩ, thật ra năm đó hắn cũng có cơ hội để đi tìm Lâm Sâm. Nếu lúc đó hắn nguyện ý tiếp nhận thứ Từ gia cho thì sẽ có đủ sức lực để đi tìm Lâm Sâm, nhưng hắn lại không làm.
Lâm Sâm có lẽ đã từng chiếm được một vị trí nào đó trong trái tim hắn, nhưng nó không quan trọng đến thế. Hắn sẽ bởi vì chuyện Lâm Sâm rời đi và ban nhạc giải tán trái với giấc mộng trước kia của hắn mà có phần để ý, nhưng hắn sẽ không vì Lâm Sâm mà liều lĩnh, hắn không muốn bị Từ gia trói buộc, cho nên mới tình nguyện mất đi Lâm Sâm.
Ý nghĩa của Lâm Sâm đối với hắn những năm này thực sự chỉ là một chấp niệm hão huyền, một cái cớ cho sự vô trách nhiệm và đùa giỡn với cuộc sống của mình mà thôi.
Hắn đã sai vô cùng.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Quý Nhiêu gọi điện thoại cho Đường Mẫn.
"Chị Mẫn, chị có rảnh không ạ? Em có chút chuyện muốn hỏi chị về Diệp tổng."