Có lẽ vì quá mệt, đêm đó vừa về đến nhà, ngài Hách vừa đặt lưng xuống đã gần như thiếp đi.
Rồi một ngày mới lại bắt đầu.
Một đêm vô mộng, nhưng vẫn tốt hơn mất ngủ nhiều.
Tỉnh lại lần nữa, ngài Hách cảm thấy cả người tỉnh táo, có lẽ đây là giấc ngủ tuyệt nhất mà hắn có.
Ngài Hách nhìn đèn trên trần nhà, lại kinh ngạc nghĩ, ngày mới đã sang rồi.
Điện thoại đột ngột đổ chuông, ngài Hách có thể đoán được người gọi đến, hắn muốn tiếp điện thoại ngay lập tức, lại chẳng biết phải nói gì, rốt cuộc chẳng bắt máy được.
Ngài Hách vuốt mặt một cái, đợi đến lúc chỉ còn một giây là tự động ngắt, nhận điện thoại.
"Chào."
Lúc nói chuyện mới biết giọng của mình khàn khàn quái dị, ngài Hách vội vàng ho khan mấy cái.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của thầy Chu, tâm trạng của anh có vẻ không tệ: "Anh Hách còn đang ngủ à, quấy rầy anh thật ngại quá."
"Không sao đâu, tôi dậy rồi."
"Thấy hôm qua anh gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì quan trọng sao? Chuyện là thế này, ngày hôm qua trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi bù đầu cả một ngày không kịp xem điện thoại, mãi đến lúc ăn cơm tối mới phát hiện ra điện thoại lạc đi đâu mất, mãi sau mới tìm thấy ở ngoài bể bơi, nhưng không tài nào mở lên được, vì vậy mà không nhận được điện thoại của anh. Thật xin lỗi."
"À, ra là vậy à." Ngài Hách không kìm được siết chặt điện thoại trong tay.
"Anh Hách tìm tôi có chuyện gì không?"
Ngài Hách chẳng biết phải đáp sao, hắn cũng không thể nói thật được.
Thầy Chu phát hiện ngài Hách im lặng không đáp, có chút hoang mang. Anh đột ngột hạ thấp giọng, nói qua điện thoại: "Hay là... có gì muốn nói với tôi?"
Ngài Hách nghe xong, căng thẳng nuốt nước bọt. Bầu không khí quá mức vi diệu, hắn không chắc thầy Chu có biết câu trả lời không.
"Tôi..."
Ngay lúc ấy, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, âm thanh ồn ào đến cực điểm, phá vỡ bầu không khí. Hơn nữa còn liên tục vang lên, gấp gáp, nóng vội, mang theo cảm giác tức giận khó tả.
Ngài Hách thả chậm hô hấp nói: "Thực ra không có chuyện gì nghiêm trọng. Bao giờ rảnh tôi gọi lại cho cậu sau. Tôi cúp trước."
Thầy Chu sững sờ, trả lời: "À được, vậy tôi đợi điện thoại của anh."
Cuộc gọi kết thúc, ngài Hách thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Tiếng chuông cửa vẫn còn tiếp tục, ngài Hách không nghĩ ngợi gì mà mở cửa, sau đó lại bị kinh ngạc bởi người trước mặt.
Hách Tuấn Tú xách theo bọc lớn bọc nhỏ hành lý, sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ.
Tình huống hiện tại có chút quen thuộc, ngài Hách bất ngờ đến câm nín.
"Sao em lại tới đây?"
Vừa dứt lại, Hách Tuấn Tú thả hết thảy túi lớn bọc nhỏ xuống, cả người gần như là nhào vào lòng ngài Hách.
"Anh, trừ chỗ này của anh ra, em chẳng biết phải đi đâu nữa!"
Ngài Hách cúi đầu nhìn Hách Tuấn Tú trong lồng ngực, tóc tai cậu rối loạn, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, hai mắt to long lanh trực trào nước mắt, tựa như nước trên mặt hồ bị gió thổi qua, dao động xô bờ.
Ngài Hách đau lòng, em trai nhỏ sao lại thành nhóc đáng thương thế này.
"Sao thế này? Vào nhà trước đi, ngoài này lạnh."
Ngài Hách xách vali của hai người vào trong nhà, đóng cửa lại.
Hách Tuấn Lãng từ sáng sớm đã bị Hách Tuấn Tú xách ra khỏi nhà đi lung tung khắp nơi, đói bụng đến đói lả, nó ôm hộp bánh kẹo dưới bàn ăn đi, một mình chạy vào phòng cho khách chơi.
Ngài Hách nhanh chóng sửa soạn bản thân sạch sẽ, sau đó ngồi lên ghế salon, nhìn Hách Tuấn Tú bên cạnh áp suất thấp mười phần, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Nói anh nghe đi."
Hách Tuấn Tú cúi đầu, đôi môi khẽ run, cậu vươn một tay ngăn trở hai mắt đang nhắm nghiền, vô cùng thống khổ nói: "Anh ơi, em muốn ly hôn."
Ngài Hách hoài nghi lỗ tai mình hỏng rồi.
"Em nói cái gì?"
"Em muốn ly hôn, em muốn ly hôn!" Hách Tuấn Tú càng nói, hít thở càng không thông.
Ngài Hách vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Cậu ta..."
"Anh ta là một tên lừa đảo!" Hách Tuấn Tú gào lên.
Ngài Hách không nói gì, hắn nhìn Hách Tuấn Tú đang tức đến run người trước mặt.
"Anh ta từ trước đến giờ vẫn luôn gạt em! Anh ta có khác gì Phác Trấn Dân đâu, đúng, chắc chắn là vật họp theo loài! Coi em thành kẻ ngu mà đùa giỡn!"
Ngài Hách không thể tin nổi, sau bốn năm, hắn không ngờ có thể nghe được cái tên này từ trong miệng Hách Tuấn Tú một lần nữa.
Ngài Hách hỏi: "Ý em là gì? Nhắc đến họ Phác kia là sao?!"
Hách Tuấn Tú trừng lớn hai mắt, dường như là giận đến bật cười, cậu nói: "Anh ta và Phác Trấn Dân có quen nhau, còn biết mặt nhau trước cả khi em biết Phác Trấn Dân cơ. Quan hệ của hai người bọn họ chắc là tốt lắm."
Ngài Hách sửng sốt, hỏi: "Vậy là sao cơ?... Tức là em biết Hàn Ân Tuấn* từ hồi còn ở Hàn Quốc sao?"
*Đây là chỗ lộ tên nè
"Không có! Em khẳng định chắc chắn! Chưa từng gặp mặt bao giờ!"
"Bạn bè của Phác Trấn Dân mà em biết cũng không nhiều."
"Cũng không quá ít, bạn bè của gã chỉ có mấy người như vậy, em đều gặp qua rồi."
Ngài Hách nghĩ, vòng quan hệ của Hách Tuấn Tú khá lớn, cậu Hàn kia vừa nhìn đã biết là một người xuất chúng, làm sao có khả năng chưa từng gặp gỡ được.
Khi không mọc ra một người từ trong không khí à.
Hách Tuấn Tú nói tiếp: "Em không quan tâm cái này, cái em quan tâm là anh ta luôn lừa gạt em, kể cả quá khứ và tất cả mọi thứ của anh ta. Em đột nhiên cảm thấy, em chẳng biết cái gì của anh ta cả, anh ta đến Trung Quốc nhất định là có lý do khác, mà kết hôn với em, đối xử tốt với em như vậy, tất cả chỉ là giả dối."
Ngài Hách nói: "Em đã nói chuyện với cậu ta chưa?"
"Nói rồi, nói rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào anh ta cũng lấp liếm cho qua, em thực sự không biết anh ta đang trốn tránh cái gì nữa."
Hách Tuấn Tú lấy điện thoại ra, từ trong album chọn ra một bức ảnh, đưa cho ngài Hách xem.
"Em nhờ bạn bè tra được lịch sử trò chuyện của Phác Trấn Dân, một phút trước khi tai nạn xảy ra, gã liên hệ với số điện thoại này."
"Hàn Ân Tuấn."
Ngài Hách trợn mắt ngoác mồm, cậu Hàn kia thân phận vốn mơ hồ, hiện tại lại càng thêm thần bí.
Thực tế, ngay từ ban đầu, mục đích Hàn Ân Tuấn tiếp cận Hách Tuấn Tú luôn làm người khác phải nghi ngờ, bởi vì sự xuất hiện của hắn quá đúng lúc.
Mà hiện tại, Hàn Ân Tuấn và Phác Trấn Dân lại xuất hiện một liên kết, mọi việc ngay lập tức trở nên không đơn giản.