Trong hang động, Nicole xoay hai vòng, phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, nơi yếu nhất của hang động đã bị đục một lỗ, cửa hang có thể chứa được một người nhỏ hoặc lớn, hơn nữa ở cửa hang còn cột một đầu mảnh vải kết thành dây thừng, kéo dài đến bên ngoài.
Nicole luôn luôn tin tưởng Đái Nạp, không nghĩ đến việc Đái Nạp lén mài đá thành vật nhọn để đục hang, may quần áo để làm dây thừng.
Nàng đã không phát hiện ra bất kì sự khác thường nào ở Đái Nạp, cũng không biết là mình đã quá sơ ý, còn Đái Nạp thì quá cẩn thận.
Nicole có chút tức giận, rõ ràng chờ thân thể hắn tốt một chút, nàng sẽ đưa hắn trở về.
Nicole vội xoay người đi ra ngoài tìm người. Nàng tìm mùi hương của Đái Nạp và tìm được hắn tại bờ biển.
Ác long trên đảo vì bị Nicole cảnh cáo nên cũng không dám tiếp cận Đái Nạp, vì vậy Đái Nạp có thể an toàn không việc gì.
Không biết tại sao, rời khỏi hang động Đái Nạp có vẻ sáng chói hơn, nhìn có vẻ còn tươi đẹp hơn so với ánh mặt trời. Ánh mặt trời chiếu ở trên người hắn, hắn tuyết trắng làn da tản ra nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa.
Cho dù thoạt nhìn hắn rất yếu ớt nhưng lại có vẻ lóa mắt hơn so với bất kì loại đá quý nào.
Nicole ngẩn người, lúc này Đái Nạp khiến nàng không khỏi bất ngờ.
Lẽ nào nhốt Đái Nạp ở huyệt động, thật sự sẽ khiến hào quang của hắn bị che khuất sao?
Nàng bay đến bên cạnh hắn, hỏi: "Muốn đi nơi nào?"
Đái Nạp nghe được lời nói của nàng, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống biển.
Nicole ngậm quần áo của hắn lên, ném hắn lên lưng mình, rồi mang hắn bay đi.
Chợt Nicole bay nhanh lên trời, Đái Nạp vội ôm chặt cổ nàng, để không bị ngã xuống.
Gió mạnh không ngừng thổi qua hai bên tai, gió rất lạnh, mà dưới thân cự long lại rất ấm áp.
Vốn dĩ Đái Nạp nên hận cự long thấu xương vì nó đã bắt hắn đến đây, hắn đường đường là một hoàng tử, sắp kế thừa vương vị, trở thành một vua một nước. Lại bị giam ở hoang đảo này, chịu cực chịu khổ, không có tự do.
Thế nhưng, thanh kiếm trên tay lại không thể nhẫn tâm đâm vào mắt nó. Thậm chí vì không muốn trực tiếp đối mặt với nàng nên hắn mới lén bỏ trốn.
Lại bị nàng bắt được một lần nữa, hắn vô cùng tức giận.
Có lẽ, nếu không phải trước đây ở chung với nàng sinh ra cảm tình thì hắn đã sớm ra tay giết nàng cho xong chuyện.
Lúc này, cự long quay đầu lại nói với hắn: "Xem, phía dưới."
Đái Nạp không thèm để ý đến, nhắm nghiền mắt.
Gió mạnh thổi vù vù qua hai lỗ tai hắn. Một lát sau, hắn mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới thì thấy.
Biển khơi xanh thẳm tung bọt nước trắng xóa, Đảo Ác Long trở nên nhỏ bé, giống như một ốc đảo nhỏ đang nổi giữa biển. Mây mù lướt nhanh qua bên cạnh.
Cảm giác bay lượn trên không trung giống như thoát khỏi tất cả phiền não, thoát ly thế tục, vô cùng tự do.
Mặt Đái Nạp vẫn luôn lạnh lùng, khó nhận ra được biểu cảm ngạc nhiên.