Ác Ma Pháp Tắc

Chương 176: Gandalf áo bào xanh




Khi ma pháp sư Leonard quì xuống trên mặt đấy, thốt ra cái tên làm cho tất cả mọi người rung động kia, trong lòng Đỗ Duy cũng cực kỳ phức tạp. Hắn nhìn một cách xuất thần vị ma pháp sư áo bào xanh đang đứng tại đương trường, tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui khuôn mặt của hắn, cố gắng tìm ra manh mối đặc thù gì đó từ trên khuôn mặt kia.
Nhưng hết thảy đều là phí công! Mỗi nét rất nhỏ trên mặt vị ma pháp sư áo bào xanh này đều giống hệt vị Gandalf mà Đỗ Duy biết!
Sinh đôi ư? Hay là người khác giả dạng?
Trong đầu Đỗ Duy nhất thời hiện ra vô số suy đóan.
-Leonard.
Vị ma pháp sư áo bào xanh này nheo mắt nhìn tên ma pháp sư của ma pháp công hội đang quỳ trên mặt đất ở trước mắt. Hắn tựa như khẽ cười, thanh âm mang theo vẻ khô khốc đến quái dị:
-Nhiều năm không gặp, trông ngươi cũng già đi rất nhiều rồi đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vị ma pháp sư ngạo mạn kia vào lúc này nào còn có một chút bộ dáng kiêu căng, giờ lại giống như một cậu học trò nhỏ khép nép sợ hãi.
-Ngươi ở đây là do cái tên Jacobin Dougan phái ngươi tới phải không? Ưm, nếu nói vậy thì ngươi muốn động thủ cùng ta sao?
Vẻ cười của ma pháp sư áo bào xanh càng thêm quỷ dị. Leonard cuống quít khấu đầu sát đất, lớn tiếng nói:
-Không dám! Đệ tử không dám! Ta nào dám cùng sư phụ ngài động thủ!
- Còn ngươi thì sao?
Ma pháp sư áo bào xanh chuyển ánh mắt sang vị ma pháp sư Raphael hiền lành bên cạnh kia:
-Ta nhớ ngươi. Ngươi gọi là Raphael đúng không?Ừm. Năm đó khi ta còn ở ma pháp công hội, ngươi vẫn chỉ là một gã lục cấp pháp sư. Hai mươi năm trôi qua, ngươi cũng đã được mặc áo bào trắng rồi.
Trán của Raphael đầy mồ hôi lạnh. Hắn mặc dù không phải là đệ tử của Gandalf, nhưng xuất thân là ma pháp sư chính thức của ma pháp công hội, làm sao có thể chưa nghe qua đại danh của Gandalf?
Gandalf thân là ma đạo sư được công nhận đệ nhất đại lục, bỏ qua không nói thực lực ma pháp của hắn rốt cuộc có phải đệ nhất đại lục hay không. Nhưng nếu như đơn thuần chỉ đánh giá sức ảnh hưởng, thì tuyệt đối đúng là siêu nhiên tuyệt luân! Hiện giờ trong ma pháp công hội, mặc dù do chủ tịch Jacobin Dougan đứng đầu, nhưng nếu như nói đến uy vọng cùng sức ảnh hưởng, tuyệt đối kém vị đại sư Gandalf này. Không nói việc khác, mấy lão quái vật hiện giờ đang ngồi bên trong trung tâm tháp cao. Mấy lão quái vật này ngày thường trời sinh tính tình quái dị, mặc dù trên mặt đều là phục tùng hiệu lệnh của chủ tịch công hộ nhưng thực chất chưa chắc đã thèm quan tâm tới chủ tịch công hội. Đến ngay cả chủ tịch tiên sinh Jacobin Dougan, đối với mấy lão quái vật này đều khách khách khí khí cung kính quý trọng! Nhưng mà, toàn bộ mấy láo quái vật thực lực cao cường này lại đều là vãn bối của Gandalf. Trong đó có đến hai ba người là đệ tử do Gandalf dạy dỗ ra! Một câu nói của Gandalf tuyệt đối có tác dụng hơn hiệu lệnh chính thức của chủ tịch công hội!
Thậm chí, nói một cách khoa trương. Nếu Gandalf nói muốn tham dự trường chính biến này, chỉ cần lão hiện thân nói ra hai câu. Mấy lão quái vật hầu như không ra khỏi cửa khẳng định toàn bộ đều ngoan ngoãn chạy tới đứng về phe của Đại hoàng tử!
Nghĩ tới tình cảnh đáng sợ đó. Raphael không khỏi đầu đầy mồ hôi. Hắn thuộc phe của chủ tịch Jacobin Dougan, tất nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch. Hôm nay tới giúp sức hoàng tử Thần nhưng không nghĩ tới vị nhân vật truyền kỳ này lại đột nhiên xuất hiện ……
Ánh mắt Raphael lơ đãng đảo qua gia tộc Rowling trên đài cao kia. Thấy Đỗ Duy trên thân mặc một bộ áo bào ma pháp sư màu đen liền giật mình: Ta đã quá mức hoảng loạn rồi! Đại sư Gandalf rõ ràng đã qua đời. Bổn mạng nguyên thạch bên trong ma pháp công hội cũng đã vỡ nát. Điều đó tuyệt đối không thể là giả được! Hắn chạy đến đây thế nào được ! Thằng nhóc của gia tộc Rowling kia chính là đệ tử cuối cùng của đại sư Gandalf. Hắn cũng chính miệng chứng thực rằng đại sư Gandalf quả thật đã qua đời ………..
Là giả! Kẻ trước mắt này nhất định là giả!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Raphael năm đó cũng đã gặp qua Gandalf. Đối với tướng mạo của nhân vật truyền kỳ này, ấn tượng của hắn đương nhiên được khắc sâu. Lúc này nhìn tướng mạo của vị ma pháp sư áo bào xanh này, còn có ánh mắt của đối phương liên tục quét qua. Hai chữ "là giả" này thốt ra khỏi miệng được sao?
-Raphael, sao ngươi không nói gì?
Ma pháp sư áo bào xanh nheo mắt:
-Chẳng lẽ bao năm nay không gặp, các ma pháp sư của ma pháp công hội đều trở nên sợ nói sao?
-Không phải.
Raphael lau mồ hôi lạnh, đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói: -Chỉ là ban đầu nghe nói đại sư Gandalf ngài đã ….. đã ra đi …….. đệ tử cuối cùng của ngài, ma pháp sư Đỗ Duy của gia tộc Rowling, đã chứng thực qua điều này. Hơn nữa, thứ đó của ngài đặt tại ma pháp công hội ……….
-Bổn mạng nguyên thạch phải không?
Gandalf áo bào xanh cười lạnh: -Ma pháp ấn ký trên một viên đá nát làm sao có thể khống chế được ta chứ! Hừ….. nếu ngươi đã nói như vậy, đại khái là đã hoài nghi ta là kẻ giả mạo, đúng không?
Raphael tất nhiên không dám nói gì. Còn vị thủ lĩnh ma pháp sư cung đình kia, lại lạnh lùng nhìn vị "Gandalf" đột nhiên xuất hiện này. Ý nghĩ trong đầu Gronkjaer lại đơn giản hơn nhiều. Hắn không thuộc ma pháp công hội. Cho dù Gandalf chân chính có đi tới trước mặt, hắn cũng có thể không lưu tâm. Càng huống chi lúc này đang là chính biến đại sự, càng không còn đường để quay lại. Nhưng sự xuất hiện của ma pháp sư áo bào xanh tự xưng Gandalf này thật sự làm cho nội tâm Gronkjaer rung động!
Trình độ ma pháp của bản thân hắn nếu án chiếu theo cách tính phân biệt cấp bậc của ma pháp công hội, hẳn là chừng cửu cấp rồi. Đưa mắt khắp đại lục cũng thuộc hàng ngũ của tuyệt đỉnh cường giả. Hắn đứng tại nghi lễ ngày hôm nay, ma lực tự nhiên dò xét phạm vi bao phủ toàn bộ quảng trường! Theo lý thuyết bất cứ ma lực ba động nào phía trên quảng trường đều không gạt được hắn! Hai gã ma pháp sư của ma pháp công hội kia âm thầm giả trang thành tùy tùng của Thần hoàng tử không thi triển ma lực, Gronkjaer không phát hiện ra, cũng không phải kỳ quái.
Nhưng Gandalf này không ngờ trực tiếp âm thầm ẩn thân giữa bầu trời, rõ ràng vẫn một mực thi triển ma pháp lại có thể qua được cảm ứng của chính mình. Phần tu vi này thật sự là quá khác thường! Bất kể hắn có phải Gandalf thật sự hay không, đơn thuần nói đến tu vi, chỉ sợ so với chính mình cũng chỉ có cao chứ không thấp hơn.
Nghĩ tới đây, Gronkjaer thầm quyết định, nhìn vị ma pháp sư áo bào xanh này, không khách khí lạnh lùng nói:
-Vị các hạ này! Bất kẻ ngài rốt cuộc có phải vị đại sư Gandalf đã qua đời kia hay không. Trong hoàn cảnh ngày hôm nay, thân phận của ngài đối với ta mà nói cũng hề trọng yếu. Trọng yếu chính là lập trường của ngài! Nếu như ngài đúng là ủng hộ Đại hoàng tử phản nghịch này, như vậy cho dù ngài là chủ tịch ma pháp công hội, ta cũng sẽ không lùi một bước!
Nói tới đây, vị thủ lĩnh ma pháp sư cung đình đột nhiên giật mình. Dù sao cũng đã kinh nghiệm cả đời, lập tức nghĩ được một ý trong đầu, đột nhiên quay đầu tới nhìn gia tộc Rowling trên đài cao, lớn tiếng nói:
-Bá tước Raymond! Con ngươi tự xưng là đệ tử của đại sư Gandalf, còn nói dối về tin tức cái chết của đại sư Gandalf, lừa gạt ma pháp công hội! Tội danh này thật không nhỏ! Hừ, hôm nay các ngươi còn dám gây nên chính biến phản loạn, tương lai ma pháp công hội sẽ còn phải tìm tìm các ngươi gây phiền phức!
Đỗ Duy thở dài, hắn đã sớm biết đối khẳng định sẽ không bỏ qua bản thân mình. Lời này vừa nói ra, bá tước Raymond cũng biến sắc. Dù sao nếu như Gandalf trước mắt này là thật, dĩ nhiên đối với thanh thế phe Đại hoàng tử đúng là có chỗ tốt. Nhưng trong tương lai ma pháp công hội sẽ tìm tới con mình làm phiền, có khi còn liên lụy tới gia tộc của mình! Đại hoàng tử mặc dù được sự ủng hộ chính biến của mình, nhưng chưa chắc đã vì mình mà tạo ra một cường địch lớn như ma pháp công hội.
-Đỗ Duy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bá tước Raymond sắc mặt âm trầm, liếc nhìn đứa con mình một cái. Đỗ Duy không nói chuyện. Hắn trong nháy mắt đã nắm được ý tứ của cha:
Thừa nhận Gandalf này là thật, chính biến của Đại hoàng tử có lợi! Nhưng bản thân lại xui xẻo!
Chẳng lẽ cha định bắt mình từ bỏ?
Vẻ mặt hoàng tử Thần vốn thong dong nhưng khi Gandalf xuất hiện cũng không khỏi động dung. Cho dù là hoàng tử trấn định Thần như bàn thạch, cũng tuyệt đối không nghĩ tới anh trai mình không ngờ có thể mời ra được một nhân vật truyền kỳ như vậy! Một Gandalf có sức ảnh hưởng trong ma pháp công hội còn hơn xa chủ tịch ma pháp công hội! Thấy hai Đại pháp sư áo bào trắng bản thân rất vất vả mới xin được ma pháp công hội phái tới đều dao động, kết quả như vậy hoàng tử Thần hoàn toàn không đành lòng chứng kiến. Hắn lập tức không chút do dự, cao giọng hướng tới Đỗ Duy quát:
-Đỗ Duy. Ở nơi này là người cuối cùng gặp bản thân đại sư Gandalf, hiện nay người này đột nhiên hiện ra. Chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị giải thích vài câu sao?
Mấy câu nói đó, lập tức làm cho Đỗ Duy vốn đứng ở phía sau bá tước Raymond trở thành tiêu điểm của mọi người.
Ở tại nơi này lâm vào tình trạng xấu hổ, ma pháp sư áo bào xanh đột nhiên cười to vài tiếng. Con mắt hắn mở to tròn, trong mắt tràn đầy ánh nghiêm nghị, toàn thân đột nhiên phát tán ra một cỗ ma lực ba động vô cùng cường đại. Ma pháp sư toàn trường đều có thể cảm giác được nguồn ma lực dồi dào đến từ trong cơ thể hắn. Khí tức như vậy làm cho mọi người không ai không biến sắc:
-Ha ha ha ha! Buồn cười! Ta nhiều năm đã không lộ mặt. Hiện giờ ta đứng nơi này, nhưng ngay cả thân phận của mình cũng không chứng minh được sao chứ? Tốt lắm! Ta chính là ta, còn phải dùng người khác chứng minh sao!
Nói xong, một tay hắn vung ra trên không, trong bàn tay biến hóa ra một thanh ma trượng đen nhánh. Đỉnh ma trượng được khảm một viên tinh thể màu xanh biếc. Vị ma pháp sư áo bào xanh này đối mặt với Leonard dưới chân quát:
-Leonard, đứng lên!
Leonard vừa nghe, thân thể run lên, đứng nghiêm thẳng người.
-Cầm lấy ma trượng của ngươi! Hừ, cái tên Jacobin Dougan kia đúng là phái ngươi tới đối phó với Đại hoàng tử điện hạ phải không? Như vậy tốt lắm, hôm nay ngươi hãy dùng ma trượng đấu với ta một chút đi!