Ác Ma Pháp Tắc

Chương 180: Quyết liệt triệt để(2)




Còn nữa, thân phận ta là gì? Ma pháp sư ư? Hay ma pháp công hội?
Trò cười ….. thật sự là trò cười đó! Như vậy sau này, khi ta đi vào cái ma pháp học viện mới kiến lập, ta còn phải giúp đỡ hoàng đế và ma pháp công hội tranh đoạt lợi ích trong ma pháp học viện! Đến lúc đó hai mặt giáp công, ta sẽ liên lụy đến Rowling gia tộc! Tranh đoạt ma pháp học viện, phải đem Rowling gia tộc lên trên đầu sóng ngọn gió một lần nữa! Cứ như vậy, bản thân cũng không thể tiếp tục lưu lại gia tộc nữa! Đó là thứ hai!
Hôm nay, đột nhiên có tên Gandald này nhảy ra, như vậy mặc dù kết quả chính biến như thế nào, ma pháp công hội cũng sẽ tìm đến mình gây phiền phức! Giả mạo đồ đệ của đại lục đệ nhất ma đạo sư, giả truyền cái chết của Gandalf! Ha ha! Một tội danh lớn như vậy, làm sao lại không liên lụy đến gia tộc chứ? Đương nhiên là phải do một mình mình gánh chịu mới được! Hơn nữa, nếu như Đại hoàng tử đảo chính thành công, hắn nhất định sẽ quả quyết thân phận Gandalf áo bào xanh này là thật! Trò cười! Nếu như tên này là thật, như vậy ta là "đệ tử cuối cùng của Gandalf" cái quái gì nữa! Cho nên, mình không thể lưu lại gia tộc rồi, đó là thứ ba!
Hơn nữa, ở giữa trường công khai đoạn tuyệt với con trai mới là cơ hội thích hợp nhất để thể hiện lòng trung đối với Đại hoàng tử, vị hoàng đế tương lai này! Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bá tước Raymond vứt bỏ con trai mình. Tại thời khắc mấu chốt tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vứt bỏ đứa con phản nghịch của mình, phần nhân tình như vậy cũng đủ để cả đời hoàng đế sau này khắc ghi bá tước Raymond rồi!
Thật ra, lần nói chuyện cuối cùng ngày đó, cha cũng đã có ý này. Đáng tiếc hắn chần chừ chưa thật sự đưa ra cái quyết định như vậy …. Từ đó có thể thấy, hắn vẫn còn chút tình cha con đối với mình sao?
Ừ, nhất định có một chút, nhất định có một chút ….
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy mở mắt đón ánh nắng chói chang.
Mặt trời a, mặc dù chói mắt, nhưng nhìn đã lâu cũng không thành thói quen phải không? A a …..
Đỗ Duy nhìn Gandalf áo bào xanh xa xa trước mặt. Tên pháp sư áo bào xanh này cũng đánh giá Đỗ Duy, trên mặt hắn mang theo nụ cười quái dị, ánh mắt có chút phức tạp, tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác tò mò trong lòng.
Hai gã pháp sư một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu. Gandalf áo bào xanh đột nhiên cười, nụ cười hắn rất kỳ quái, giọng nói lại càng kỳ quái hơn.
-Ngươi chính là đệ tử cuối cùng của ta sao?
-Không sai, là ta!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Nói một cách chính xác, ta không phải là đệ tử của ngươi mà là đệ tử của Gandalf.
Một lúc lâu, áo bào xanh pháp sư đột nhiên thở dài, giọng nói càng cổ quái:
-Xem ra "ta" thu được một tên đồ đệ giỏi đấy…. Ồ, cái thứ trên đầu kia là Chris đưa cho ngươi phải không?
(Chú thích: sợ quý vị độc giả quên nên nhắc lại một chút, Chris chính là người hầu của ác ma, còn thứ trên đầu của Đỗ Duy là cái sừng)
Đỗ Duy chớp chớp mắt:
-Ồ, ngươi cũng biết Chris à …. Hừ, hình như những cường giả trên đại lục đều biết cái lão già này. Với thân phận của hắn, thì nên hạ thấp giọng xuống một chút nếu không muốn người khác biết được!
Trong ánh mắt áo bào xanh pháp sư hiện lên một tia quỷ dị:
-Ta biết hắn bởi vì ta chính là Gandalf!
-Nói đùa!
Đỗ Duy đột nhiên cười to một tiếng, sau đó như không coi mấy vạn người ở đây vào đâu, chỉ vào áo bào xanh pháp sư, lớn tiếng nói:
-Nói bậy nói bạ! Nếu nói ngươi là Gandalf thì ta phải là Aragon rồi!!!
Nếu như nói ngươi là Gandalf thì ta chính là aragon đây …
Những lời này vang vọng trên bầu trời, thiếu niên này cười to mà không kiêng kỵ điều gì, nhưng là hắn cũng không biết …. Ít nhất, lúc này hắn cũng không biết…
Hắn cũng không biết ……… Ý nghĩa trong lời nói này ……
Nhìn thiếu niên đùa cợt, pháp áo bào xanh sư lại tựa hồ không chút nào nổi giận, hắn lắc đầu:
-Ngươi thật sự muốn đánh một trận với ta phải không? Vì cái gì? Bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi này, nghĩ ngươi là đồ đệ của "ta", ta không làm khó dễ ngươi. Hơn nữa ta cam đoan, nơi này không ai có thể làm khó dễ ngươi, cho dù là Đại hoàng tử muốn ngươi lưu lại, ta cũng dám cam đoan có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
-Không cần đâu.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ta không muốn rời khỏi nơi này.
Đoạn tuyệt, đoạn tuyệt hòan toàn với gia tộc.
Sự tồn tại của mình đối với cái gia tộc này mà nói ngay lúc bắt đầu đã là sai lầm, là một người phiền toái, là một cái gánh nặng! Chỉ có hoàn toàn rời khỏi cái gia tộc này mới là lợi ích lớn nhất cho gia tộc.
Mẹ, con dùng cái phương thức này cam đoan lời thề của con, làm như vậy, không sai chứ ……
Hắn đột nhiên quay đầu đi, nhìn hoàng tử Thần trên đài cao, sau đó lớn tiếng cười nói:
-Thần điện hạ, ngài còn có một vị trí bên cạnh phải không? Ta nghĩ, mặc dù ta thực lực thấp kém, nhưng hẳn là vẫn còn có một chút giá trị lợi dụng?
Trên mặt hoàng tử Thần vẫn mỉm cười, nhìn Đỗ Duy:
-Rất hoan nghênh.
Đỗ Duy gật đầu, trên mặt hắn hiện lên vẻ tự giễu:
-Nếu như ngài lên làm hoàng đế, ngài có thể phong cho ta tước vị gì?
Hoàng tử Thần ha ha cười, nhìn cha mình Augustine VI một cái, sau đó lớn tiếng nói:
-Đỗ Duy, nếu như ngài giúp ta đăng cơ, ta sẽ phong ngài làm công tước! Ta bình sinh thích nhất là hoa Tulip ….. Ta sẽ phong ngài làm đại công tước Tulip!! Chỉ cần là cờ hoa kinh cức của ta còn tung bay thì hoa Tulip sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị tàn trên cả khối đại lục này!!