Ác Ma Pháp Tắc

Chương 198: Ước địnhcủa Gandalf




-Bên trái, bên trái! Chậm một chút! Đồ ngu, ngươi buộc cái kiểu gì vậy, kiểu này xe đi chưa được trăm dặm thì đồ ở trên đã rơi hết rồi!
Marde đang ra sức chỉ huy mọi người bốc vác hành lý, từng chút từng chút đem một cái rương đặt lên trên xe.
Trước cổng bá tước phủ củ của nhà Rowling tại đế đô hiện nay là một đống bề bộn, sáu cái rương lớn trên xe ngựa hiện đã được chất đầy hành lý.
Trải qua phong ba của chính biến, nhà Rowling đã hoàn toàn suy sụp. Bá tước Raymond tham dự chính biến thất bại, người mang họ Rowling trong gia tộc, phần lớn sau khi chính biến liền bị tước bỏ quan cao lộc hậu, có người còn bị kết tội bỏ tù.
Tuy vậy, nhờ có Đỗ Duy, cuối cùng không có người Rowling nào bị xử tử cả.
Lãnh địa bị thu hồi, tư quân bị giảm bớt. Trong vòng ba ngày, người trong bá tước phủ cũng bị điều đi.
Tâm tình của bá tước Raymond đã nguội lạnh, đã đem tòa bá tước phủ này bán đi, quyết định dẫn theo vợ con về quê nhà ở Rowling bình nguyên. Một mặt là rời khỏi đế đô, mặt khác là để tỏ lập trường của mình với người ngoài: Ta chỉ muốn về quê làm phú ông.
Nhiều năm tại quan trường, bá tước Raymond không thể không có kẻ thù chính trị, cũng không thể không đề phòng chuyện bỏ đá xuống giếng( lạc tỉnh hạ thạch*)
("Lạc tỉnh hạ thạch" là ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng- 1 trong 36 kế của tôn tử).
Đại đa số người hầu và thị vệ trong phủ đều đã được rời đến nơi khác, bá tước Raymond đã mất tước vị, không cần phải giữ lại nhiều tùy tùng với người hầu như trước.
Hiện tại còn ở lại phủ chỉ còn mười người hầu trung thành, còn có thị vệ trưởng Alpha dẫn theo sáu mươi vệ binh tinh nhuệ của gia tộc Rowling. Ngoài những người đó ra, lão bá tước hầu như không còn lực lượng nào khác.
Ngoại trừ Đỗ Duy nhờ nhiếp chính vương giữ mạng lại cho cha, sau cuộc chính biến, hầu hết những người đầu lĩnh đều bị rơi đầu. Bá tước Raymond lại còn mạng trở về, việc này đã làm cho vị bá tước phu nhân mỹ lệ vạn phần vui vẻ.
Nhìn đống ngổn ngang trong sân, thêm một đống chén bát chai lọ đổ vỡ, người hầu thị vệ vội vàng mang vác tới lui, bá tước Raymond vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh. Bá tước phu nhân ôm Đỗ Duy khóc lóc một hồi, sau khi Đỗ Duy cười cười an ủi, cuối cùng cũng bước lên xe.
Mà Gabri…Đỗ Duy nghĩ tới cậu em lại không nhịn được được thở dài.
Hình như, thái độ của đệ đệ đối với mình có gì đó hơi kỳ quái.
Bởi vì vào tối hôm qua, thằng nhỏ Gabri tới tìm Đỗ Duy, hỏi thẳng Đỗ Duy một câu:
-Em có thể ở lại đế đô với anh không?
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Gabri, Đỗ Duy thở dài:
-…Không thể.
-Vì sao vậy?
Gabri xiết chặt nắm tay. Biểu tình cùng ngữ khí của hắn vô cùng kích động:
-Em là người nhà Rowling, em muốn ở lại đế đô, ta muốn ở chỗ này kiến công lập nghiệp, tương lai sẽ không phục lại vinh dự của gia tộc! Em không muốn về quê, trở lại một nơi không có chút hi vọng nào…
Đỗ Duy vỗ về đứa em của mình:
-Chờ thêm hai năm nữa. Qua hai năm, anh sẽ về đón em, bây giờ không phải lúc.
Gabri nghe xong lời này, trên mặt tràn đầy thất vọng, phức tạp liếc mắt nhỉn anh hắn một cái, sau đó quay đầu yên lặng rời đi.
Ngay sáng hôm xuất phát, Gabri lên xe rất sớm, thậm chí không thèm nói tiếng nào với Đỗ Duy.
Thằng nhóc này giận rỗi rồi--- Đỗ Duy cười khổ.
Nhìn mọi người thu thập hết thảy mọi thứ, nhìn bá tước phủ trống rỗng. Đây là nơi Đỗ Duy đã sống mười ba năm, hắn lớn lên ở đây, ở căn lầu nhỏ phía sau đọc sách, nghiên cứu ma pháp, học tập chiêm tinh thuật.
Bá tước Raymond ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái, Đỗ Duy xoay người lại. Bá tước Raymond một thân áo bào trắng, sạch sẽ không một chút bụi, trên mặt mang theo một chút cảm khái.
-Chuẩn bị tốt chứ…
Đỗ Duy nhìn phụ thân, cười khổ một tiếng.
-Xong rồi. Chuẩn bị tốt rồi.
Bá tước Raymond chỉ về phía góc tường, ở đó có hai cái rương:
-Ngồi xuống nói chuyện với ta một chút đi, từ khi ta được thả về nhà, chúng ta vẫn chưa thật sự nói chuyện lần nào.
Đỗ Duy gật gật đầu, cha con hai người, một là tiền nhiệm bá tước, một là đương nhiệm công tước. Ngồi trên nắp rương ở góc sân.
-Ngươi hình như không nghe lời ta.
Bá tước Raymond mở lời:
-Trong trí nhớ của ta, ngươi tựa hồ từ trước tới giờ chưa từng nghe lời ta – kể cả lần này. Ta rõ ràng nói với ngươi, ngàn vạn lần không cần cứu ta, nhưng ngươi vẫn làm vậy.
Đỗ Duy nhìn vào mắt phụ thân:
-Thứ nhất, người là cha con, mặc dù nói một cách khách quan, cảm tình của chúng ta không quá tốt. Nhưng mà người vẫn là cha của con, người dạy dỗ con mười mấy năm. Thứ nhì… nếu như người chết, mẫu thân và đệ đệ đều sẽ vô cùng đau buồn. Cuối cùng là… con là con, con hiện tại không thể làm một chính khách thuần túy như người muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bá tước Raymond gật gật đầu:
-Dĩ nhiên ta cảm tạ ngươi, ít nhất ta cũng có thể về đây cùng mẹ ngươi và em ngươi sống một chỗ.
Cha con hai người lại một lần nữa chìm vào trầm mặc, hình như hai người tuy ở cùng một chổ nhưng luôn luôn lại rất ít có điểm chung. Kể cả lúc Bá tước Raymond đang ở trong tử lao, Đỗ Duy đến thăm hắn, hai người cũng chỉ đàm luận về chính biến, thế cục, gia tộc, vv…vv… các đề tài nặng nề.
Rốt cuộc, cũng là Bá tước Raymond mở lời trước:
-Nghe nói ngươi muốn được phong Desa hành tỉnh.
-Đúng vậy.
Đỗ Duy cười khổ:
-Con nghĩ không ra chỗ nào thích hợp hơn cả.
-Vậy ngươi nhất định rất rõ ràng tình hình của nơi đó.
Bá tước Raymond thở dài:
-Ta đối với nơi đó rất quen thuộc. Hơn hai mươi năm trước, chiến tranh viễn chinh miền tây bắc, Desa hành tỉnh từng là trụ sở chiến lược của hậu quân quân viễn chinh. Nơi đó… rất…"
-Người muốn nói cái gì? Hoang dã? Nghèo nàn? Hay hoang tàn?
Đỗ Duy lại cười khổ.
-Nói cho chính xác, chính là vừa hoang dã vừa bần cùng cũng vừa rách nát.
Bá tước Raymond đột nhiên nở một nụ cười hiếm hoi:
-Thật ra, năm đó chúng ta định dụ quân lính dị tộc đến sa mạc, cuối cùng lại lại đem đến Desa hành tỉnh mà khai chiến. Cái chỗ đó đúng là một chiến trường không tệ tí nào, cho dù chúng ta có quậy tung chỗ đó lên thì đế quốc trung ương cũng không hề đau lòng.
-Những điều cha nói, con đều đã biết.
Đỗ Duy nở một nụ cười khó khăn:
-Con cũng đã đọc rất nhiều tư liệu và bản đồ, Desa hành tỉnh đất đai nghèo nàn, lại không có khoáng sản, thứ đáng giá duy nhất là vị trí địa lý, phía tây bắc giáp với dãy Kirimanjaro. Nếu như phía tây bắc lại loạn nữa, thì cái chỗ đó tùy thời tùy lúc đều có thể lại biến thành chiến trường, có thể bị dị tộc sa mạc tấn công từ phía sau bất cứ lúc nào.
Bá tước Raymond gật gật đầu, hắn đã yên tâm. Đứa con trai này đối với lãnh địa của hắn hiểu rất rõ.
-Như vậy, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chuyện…
Bá tước Raymond hít sâu một hơi:
-Dùng kinh nghiệm nhiều năm trong quân cộng thêm tính toán của ta, hơn hai mươi năm sau chiến tranh, nguyên khí của dị tộc tậy bắc hiển nhiên là đã dần dần khôi phục lại rồi. Mà năm đó gây ra huyết hải thâm cừu, những tên dã man đó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Theo tính toán của ta, nhiều nhất lả mười năm nữa, vùng tây bắc chắc chắn sẽ lại đại loạn một hồi. Đến lúc đó, ngươi cũng lãnh địa sẽ gặp phải…
Đỗ Duy hơi nhíu mày.
Phụ thân nói như vậy, hắn làm sao lại không biết chứ! Chỉ là lúc đầu phải chọn một phần lãnh địa kém cỏi nhất để đổi mạng cho phụ thân, không còn lựa chọn nào khác cả!
Lúc đầu Đỗ Duy còn định chọn rừng rậm Băng Phong đó chứ! Chỉ có điều rừng rậm Băng Phong vẫn là địa phương có không ít chỗ tốt, ít nhất nơi đó vẫn có sản vật phong phú!
Desa hành tỉnh có cái gì? Từng tảng từng tảng đất lớn! Đất nhiễm mặn! Nghe nói sản lượng lương thực của địa phương đó thấp đến dọa người, trên mảnh đất đó, e rằng chỉ có xương rồng mới sống nổi ở đó!
Chỗ dựa duy nhất có thể miễn cưỡng xem là được, đó là thế dựa vào dãy Kirimanjaro ở phía tây bắc. Nhưng dù có tìm như thế nào đi nữa thì dãy Kirimanjaro cũng tịnh không có một mạch khoáng sản phong phú nào, chỉ toàn đá tảng và cây cối.
Cái nơi đó, có thể xem là có nhiều thương đội qua lại, có điều vấn đề là, trong sa mạc cũng có rất nhiều mã tặc!
-Nếu ngươi đối với việc đó đã biết rõ, ta cũng đỡ tốn hơi giải thích.
Bá tước Raymond sắc mặt giãn ra, từ từ nói:
-Ta cho ngươi đề nghị này: Chuẩn bị vũ trang! Theo cách nhìn của ta, trong vòng mười năm, phía tây bắc khẳng định sẽ phải đánh lớn một trận. Đối với ngươi mà nói, đây chính là một lần khảo nghiệm, hay cũng có thể xem là một lần cơ hội. Trong chiến tranh, người thường chỉ có thể đem ra chắn pháo, chỉ có người kiệt xuất mới có thể thừa dịp phất khởi! Hiện tại ngươi đến tây bắc, cũng xem như là có nhiều cơ hội. Ta cả đời trong quân đội, mặc dù bây giờ ta mất chức, không thể giúp ngươi bao nhiêu, ngay cả mạng mình cũng là do ngươi cứu. Nhưng dù sao ta vẫn còn không ít bộ hạ cũ và bạn trong quan trường, thứ quan hệ này cũng vẫn còn chỗ hữu dụng.
Nói xong, bá tước Raymond lấy trong ngực áo ra một quyển sách mỏng, nhét vào tay Đỗ Duy, thở dài:
-Đây là danh sách các bạn trong quan trường cũ của ta trong quân đoàn Legion tây bắc. Một vùng tây bắc giống như một con ngựa bất kham, bang phái địa phương rất mạnh mẽ, quân đội trung ương của chúng ta, tại nơi này rất khó hòa nhập. Ngày đó ta cùng mấy bạn trong quan trường của ta quan hệ cũng không tốt lắm. Có điều một chút hỗ trợ cũng có thể được. Phần trước là chức vị và nơi họ làm quan, còn có tính tình và một chút tư liệu. Ngoài ra cũng còn một ít tướng quân đồn trú năm đó cũng được ta giúp một chút, mặc dù bây giờ vật đổi sao rời, những người này có lẽ sẽ trở mặt không nhận người, nhưng mà hy vọng còn có một hai người có lương tâm, có thể nghĩ lại ân tình năm đó, nới lỏng cho ngươi một chút.
Đỗ Duy nhận lấy quyển sách đó, nhìn cha bằng ánh mắt cảm kích.
-Còn cần phải nhắc ngươi một chuyện nữa!
Bá tước Raymond hạ giọng nói:
-Ở vùng tây bắc và nơi này hoàn toàn khác nhau! Chỗ đó dân chúng khỏe mạnh, cái quân đoàn nơi đó, tên nào cũng nhiễm tính tình ở đó, động một chút là rút đao chém người. Mấy tên này, lính liên bộ trong thành thị nhưng cũng không khác gì lưu manh cả. Ngươi nhớ kỹ lời của ta, mặc dù ngươi bây giờ đúng là công tước đứng đầu, nhưng mà nếu ngươi đi tây bắc, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt quân lính tây bắc đề cập đến quyền lợi công tước. Mặc dù những người đó tước vị còn lâu mới bằng ngươi, nhưng mà… nói cho cùng, thật ra có không ít tên âm thầm vừa là lính vừa là cướp! Không dám đối phó ngươi ngoài sáng, sẽ âm thầm cắn ngươi một phát.
Nói tới đây, Bá tước Raymond nhìn vào mắt Đỗ Duy:
-Ngươi biết không? Nơi đó, từ trước cũng không phài chưa có được phong cho người ngoài! Ít nhất ta biết được trong mấy chục năm nay, chỗ đó đã từng được phong cho hai bá tước. Hai bá tước đó đều không phải kẻ yếu, kết quả đi tới tây bắc rồi… hừ hừ…