- Công tước đại nhân!
Vị thánh nữ kia bỗng nhiên ung dung mở miệng cười:
- Ngài làm như vậy không khỏi có phần mất đi sự công bằng chính trực trong nhà đấu giá Hoa Tulip của ngài đấy!
Nàng nhẹ nhàng đứng lên, cách lan can đối mặt cùng Đỗ Duy. Tiếng nói dịu dàng, trong con mắt lành lạnh, ánh mắt không hề có một tia sợ hãi, ung dung nói:
- Lâu nay nghe nói nhà đấu giá Hoa Tulip công bằng chính trực nhất! Nhưng mà hôm nay mệnh lệnh này của ngài cùng tôn chỉ ở nơi đây dường như có chút không phù hợp?
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn nàng:
- Xem ra thánh nữ điện hạ đối với quyết định của ta có ý khác rồi?
Thánh nữ đứng lên, ở xa xa tiến hành một lễ với Đỗ Duy, lập tức chậm rãi nói:
- Người hầu của thiếu gia Dupont không nghe lời phạm thượng cũng là việc riêng ở nhà bọn họ. Bây giờ chuyện đã ngừng lại rồi, đấu giá tự nhiên nên tiếp tục! Chẳng lẽ... Bởi vì ngài công tước cũng muốn tham dự cạnh tranh giá cả, có thể tùy ý sửa đổi quy củ ở nơi này sao? Ôi… Ta thiếu chút nữa quên việc nhỏ rồi. Dù sao ngài chủ nhân của nơi này mà!
Đỗ Duy không giận cũng không tức, ngược lại cười ha ha:
- Hóa ra là điện hạ chỉ trích ta không công bằng hả? Cũng tốt, nhiều người bạn cũ và mới tôn quý như vậy đều ở nơi này. Thanh danh của nhà đấu giá Hoa Tulip ta cũng không có thể tùy tiện bị người chỉ trích!
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói:
- Điện hạ, ngươi muốn công bằng. Ta sẽ cho ngươi công bằng!
Nói tới đây, sắc mặt Đỗ Duy bỗng nhiên trầm xuống, toàn thân cũng tự nhiên tản mát ra một loại uy nghi, trầm giọng quát:
- Bảo vệ cửa của nhà đấu giá đâu! Lăn vào đây cho ta!
Tiếng nói vừa dứt, từ cửa đã có hai người mặc kiểu quần áo người hầu của nhà đấu giá Hoa Tulip vội vàng tiến đến, hướng Đỗ Duy ở bao sương lầu hai quỳ một đầu gối trên mặt đất.
- Hai người các ngươi chính là bảo vệ cửa hôm nay sao?
Ánh mắt Đỗ Duy lạnh như băng.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nói:
- Vâng!
- Tốt lắm!
Đỗ Duy gật gật đầu, ngón tay đặt tại lan can nhẹ nhàng gõ, chậm rãi nói:
- Ta hỏi các ngươi, điều thứ tư của quy củ nhà đấu giá là cái gì?
Hai người biến sắc, người bên trái sắc mặt tái nhợt không dám nói lời nào, người bên phải cố lấy dũng khí, cắn răng nói:
- Thưa đại nhân… Điều thứ tư của quy củ nhà đấu giá là: Một khi đấu giá bắt đầu, lập tức đóng cửa, trong lúc đấu giá, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, vừa là hạn chế lượng vé cũng như hạn chế chuyện không hay xảy ra.
- Hừ! Dù rất thuộc nội quy nhưng vẫn vi phạm!
Đỗ Duy giọng nói âm trầm:
- Vậy ta hỏi ngươi! Vừa rồi vì sao đấu giá tiến hành hơn phân nửa rồi còn có người có thể đi vào!
Người nói chuyện bên phải kia ngẩng đầu lên, đứng xa xa nhìn Đỗ Duy, vẻ mặt có vẻ khó xử, ấp úng nói:
- Chủ nhân... Bởi vì... Bởi vì...
Ngươi lắp bắp cái gì! Chẳng lẽ bản thân là người của nhà Hoa Tulip, ngay cả nói chuyện cũng không xong sao! Lông mi Đỗ Duy khiêu khích, người phía dưới kia cảm nhận được ánh mắt giết người của Đỗ Duy rồi, vội vàng kiên trì đến cùng lớn tiếng nói:
- Chủ nhân! Bởi vì người đến là thánh nữ điện hạ, thân phận cao quý, chúng ta không dám ngăn trở!
Thân phận cao quý cũng không dám ngăn trở ư?
Sắc mặt Đỗ Duy càng phát ra vẻ không hay, chỉ có điều trong lòng lại đang cười thầm, ngoài miệng tức giận nói:
- Ở trong phòng đấu giá, thì phải tuân thủ quy củ của nơi này! Quá hạn không hậu! (Đến muộn không cho vào, giống kiểu mấy học sinh đi muộn đứng ngoài ) Đây là quy củ từ khi nơi này khai trương thì định ra! Bất luận thân phận người tới, bất luận có vé vào cửa hay không, một khi đấu giá bắt đầu, lập tức đóng cửa lại! Không được ra vào! Bản thân các ngươi là bảo vệ cửa, quy củ cơ bản nhất này cũng tùy ý phá hỏng! Đem nơi này của ta trở thành địa phương nào rồi! Quy củ nhà đấu giá của ta, đối xử như nhau bất luận thân phận tước vị cao thấp. Người tham dự đấu giá đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi của nơi này, người ra giá cao thì thắng! Từ khi nào tiêu chuẩn nơi này của ta biến thành cân nhắc đến thân phận tước vị cao thấp? Nếu dựa theo tước vị thân phận cao thấp mà nói, còn muốn đấu giá làm gì!
Người nói chuyện này coi như là thông minh, vội vàng cúi đầu thật sâu, lớn tiếng nói:
- Chủ nhân! Đúng, là chúng tôi sai rồi! Xin chịu trừng phạt!
Sắc mặt Đỗ Duy hòa nhã hơn một chút, lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, chuyện bảo vệ cửa của hãng đấu giá các ngươi không cần làm nữa. Đi xuống mỗi người chịu mười roi đi!
Hai bảo vệ cửa liên tục gật đầu, cùng bò lăn ra ngoài.
Giọng nói và nét mặt của Đỗ Duy thể hiện sự nghiêm khắc, toàn trường cũng không ai dám ngắt lời. Đỗ Duy trước tiên xử trí thủ hạ của mình, thủ đoạn cũng xem như làm cho mọi người cảm thấy công bằng. Sau đó Đỗ Duy lại quay đầu nhìn thánh nữ trong khu ghế ngồi riêng ở cách vách, lạnh lùng nói:
- Điện hạ, thủ hạ của ta phá hủy quy củ, ta cũng trừng phạt rồi. Nhưng mà hôm nay ngài vào đây, cũng là chuyện ta tuyệt đối không cho phép ở nơi này. Mặc dù thân phận ngài tôn quý nhưng mà theo ngôn ngữ của dân buôn bán, nơi này ta chỉ nhìn giá cả cao thấp, không xem thân phận giàu nghèo…
Trong lòng thánh nữ tức giận, nhịn không được liền bất mãn nói:
- Công tước Hoa Tulip đại nhân, chẳng lẽ muốn đuổi ta đi ra ngoài sao?
Đỗ Duy cười ha ha, nói:
- Ngài là thánh nữ thần điện, lại là công chúa điện hạ. Mặc dù phá hủy quy củ ở nơi này của ta nhưng mà ngài rất ít tới nơi này, có lẽ không biết quy củ của nơi này. Cũng đều do bảo vệ cửa làm sai. Ta nào dám đem người có thân phận như ngài đưa ra ngoài?
Hắn nói tới đây. Ánh mắt của thánh nữ mới có phần yên tâm một chút, nhưng lại nghe thấy Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Chỉ có điều…
-Chỉ có điều gì?
Thánh nữ nhíu mày.
Nàng cùng Đỗ Duy đối nghịch cũng không phải lần đầu tiên. Hai năm trước hai người lần đầu tiên giao phong ở thị trường nô lệ. Lúc ấy Đỗ Duy đã khéo léo chơi mình một vố, đương nhiên trí nhớ nàng vẫn còn tốt. Biết suy nghĩ công tước Hoa Tulip này giảo hoạt, trong lòng lập tức bắt đầu kinh hãi.
- Xin hỏi điện hạ, hôm nay ngài đã đi vào nơi này, trong tay nhất định là có vé vào cửa chứ?
Thánh nữ lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là có!
- Tốt lắm!
Đỗ Duy gật gật đầu, tiếng nói càng phát ra ôn hòa, nhưng ngược lại làm cho trong lòng thánh nữ không yên tâm. Đỗ Duy tiếp tục cười nói:
- Nhưng mà điện hạ đối với quy củ của nơi này ngài đại khái là không rõ ràng lắm. Mặc dù ngài có vé vào cửa của nơi này, nhưng mà mấy cái vé này cũng chỉ có thể ngồi ở ghế phía dưới, bao sương phía trên cũng không thể vào.
- Ngài!
Thánh nữ đột nhiên thì nổi giận, nhưng mà trong nháy mắt đã nén lửa giận xuống, tiếng nói bắt đầu trở nên nhu mì, cười nói:
- Công tước Hoa Tulip cần gì phải keo kiệt như vậy? Huống hồ, nơi này là bao sương của thiếu gia Dupont. Hắn mời ta đi lên cũng không có gì sai chứ?
- Buôn bán là buôn bán.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Thứ nhất, thân phận ngài tôn quý, đi vào địa phương này của ta vốn đúng là cho ta nhiều thể diện. Nhưng mà dù sao quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Thân phận ngài mặc dù tôn quý nhưng đã là người khách có thể tới nơi này của ta, có ai không phải nhân vật quan trọng có thân phận lớn! Mặc dù ngài là thánh nữ, lại là công chúa, nhưng cũng không thể phá hủy quy củ của ta. Nếu nói chỉ cần bản thân ngài là công chúa, tước vị tôn quý, là có thể yên vị ngồi vào ghế khách quý ở nơi này của ta. Vậy sau này lan truyền ra ngoài thì việc buôn bán của ta cũng không cần làm nữa rồi! Nơi này có mười mấy bao sương, người có thể đi lên trên đều là đại gia nhiều tiền, mà đã là đại gia thì chính là khách hàng của Đỗ Duy ta vậy. Nếu như người khác phải dùng tiền để hưởng thụ mà ngài không dùng tiền lại có thể đạt được... Vậy đối với mấy người khách hàng này của ta thật là quá không công bằng rồi, các vị nói xem có đúng không?
Vừa hỏi lời này, hễ là khách mời trung thành với nhiếp chính vương đều lớn tiếng nói trả lời là đúng.
Mặc dù trên mặt vị thánh nữ này che mạng rồi nhưng mà từ ánh mắt của nàng, xem ra lúc này vẻ mặt của nàng nhất định là không đẹp rồi.
Nhưng thiếu gia bị thịt của nhà Senna kia lại tức giận vội vàng quát:
- Đỗ Duy! Bao sương này là của nhà chúng ta, là ta đã mời thánh nữ đi lên. Bao sương này là nhà ta dùng tiền mua từ trước, ngươi dựa vào cái gì đuổi nàng đi xuống!
Ánh mắt Đỗ Duy đột nhiên bắn về phía thiếu gia này, trong lỗ mũi hừ một tiếng nặng nề, hắn ở Tây Bắc giết người như nghóe, tự nhiên hình thành một cỗ uy thế, trợn mắt hừ một tiếng. Thiếu gia Dupont lập tức cảm thấy hai chân như nhũn ra, cả người phát lạnh.
- Dupont Senna.
Đỗ Duy dứt khoát gọi thẳng tên của hắn, lạnh lùng nói:
- Nhớ kỹ thân phận của ngươi! Mặc dù ngươi là con của hầu tước Senna nhưng mà bây giờ bản thân ngươi không có tước vị gì, chỉ là một người bình thường. Ta mang danh công tước Hoa Tulip, ngươi cũng xứng đáng gọi ư? Ngươi xem ngươi là ai chứ!
Hai câu trách móc này lập tức làm cho mặt Dupont đỏ lên, nhưng mà đối mặt với sát khí của Đỗ Duy, hắn cũng không dám nói gì nữa.
Vốn trong giới quý tộc, chú trọng nhất chính là lễ nghi. Trừ phi là bạn tốt cực kì thân mật, trong chốn riêng tư mới có thể xưng hô tên của đối phương. Trường hợp ở những nơi công cộng bình thường đều phải dùng danh xưng tôn trọng. Nếu không, sẽ bị cho là mất lễ nghi. Vừa rồi trong cơn tức giận Dupont lại có thể gọi thẳng tên của Đỗ Duy, đã là rất thất lễ rồi. Hai câu nói móc của Đỗ Duy mặc dù có hơi khắt khe nhưng người bên ngoài nghe xong cũng không hề cảm thấy là Đỗ Duy sai.
- Còn nữa, Dupont Senna các hạ, quy củ ở nơi này của ta là trong phòng đấu giá: Bất luận kẻ nào cũng không được mang theo vũ khí bên người. Ngài đã là khách quen ở đây rồi! Tức là quy củ này, hẳn là ngài sẽ không thể không biết. Hơn nữa... Ngài chẳng những mang theo vũ khí đi vào, mà còn ngang nhiên ra tay đả thương người tại đây. Ngài coi nhà đấu giá của ta trở thành địa phương nào rồi? Trở thành vườn hoa ở sau nhà của ngài sao?
Thanh âm của Đỗ Duy, trái lại, càng phát ra âm nhu. Chỉ là Dupont, lại cảm nhận được một cỗ hàn khí như trước từ trong ánh mắt của Đỗ Duy, càng thêm sợ hãi.
- Ta rất xin lỗi, bởi vì ngươi làm trái quy định của thành viên nơi này rồi, làm chuyện mất thân phận. Bắt đầu từ bây giờ, ta thu hồi lại tư cách "hội viên quý nhân" của nhà Senna. Bây giờ mời ngài cùng tùy tùng của mình rời khỏi bao sương. Vì bày tỏ tôn trọng đối với cha ngài hầu tước Senna, ta sẽ phái người đem đủ số tiền mua trước bao sương này trả lại cho cha ngài.
Nhìn người hầu của phòng đấu giá ở hai bên, vị thiếu gia bị thịt này còn muốn phát uy nhưng sớm đã bị người nhấc lên mang ra ngoài. Quản gia Đức Khắc của hắn từ xa cúi đầu thật sâu đối với Đỗ Duy, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích, sau đó dùng sức lau vết máu trên mặt rồi đi theo ra ngoài.
Bá tước Billia cùng Dransa liếc nhìn nhau, trong đầu đều chung một ý nghĩ:
- Gia tộc Senna lần này phiền phức lớn rồi! Hầu tước Senna cả đời làm việc thận trọng, không nghĩ được về già, lại bị một đứa con bị thịt hỗn xược trong nhà làm liên lụy.
Mắt thấy Dupont đã bị người mang đi khỏi, vị thánh nữ điện hạ này tự nhiên cũng không thể ở lại trong bao sương. Ánh mắt nàng chuyển một vòng, cười duyên nói:
- Công tước Hoa Tulip! Ngài thật sự muốn cho ta xuống lầu sao?
Đỗ Duy ngược lại cười ha ha, nói:
- Quy củ là không thể phá hỏng! Theo lý thuyết, khách quý ở trong bao sương đích xác có thể mời người bên ngoài đi vào. Nhưng mà vị thiếu gia Dupont này bây giờ mất tư cách... Ân! Nếu như điện hạ ngài không ghét bỏ nơi này của ta thô kệch, mời đến bao sương của ta nghỉ ngơi vậy!
Thánh nữ mặt mày hớn hở, thanh âm phát ra càng nhu hòa, có một chút cúi người rồi nói:
- Bao sương của công tước Hoa Tulip làm sao có thể thô kệch chứ, đa tạ lời mời của ngài!
Nói xong , thản nhiên dời bước đi vào trong bao sương của Đỗ Duy. Người hầu phía sau của Đỗ Duy vội vàng mời nàng đi vào. Vị thánh nữ này dường như đã hoàn toàn coi chuyện vừa rồi là chưa hề phát sinh, nhẹ nhàng an vị bên cạnh Đỗ Duy.
Trong lòng Đỗ Duy cũng không ngăn được xúc động, hai người cha con Đại hoàng tử này đều là "tích dầu thắp đèn".
- Tốt lắm! Các vị, chuyện đã giải quyết, phía dưới để cho đấu giá tiếp tục thôi!
Sau khi Đỗ Duy tuyên bố xong. Thấy phía dưới thiếu gia Dupont kia được mang ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, gã hướng về Đỗ Duy ném tới một ánh mắt oán độc.
Hắn không nói chuyện, thánh nữ bên cạnh lại dường như đang cười, thấp giọng nói:
- Ôi chao! Công tước đại nhân, xem ra hôm nay ngài đã đắc tội với người ta rồi! Ôi!
Đỗ Duy bĩu môi, thản nhiên nói:
- Chuyện đắc tội với người chẳng khi nào thiếu được. Nhưng mà đắc tội với một tên bị thịt chẳng biết gì thì cũng không thể tính. Sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết gì!
-Lời ngài Công tước quả nhiên là diệu ngữ!
Thánh nữ trừng mắt nhìn rồi lại cố ý cười nói:
- Nhưng mà, ngài Công tước, chẳng lẽ không sợ đắc tội với ta sao?
Đỗ Duy cười hắc hắc rồi nhìn nàng và hỏi ngược lại:
- Ôi? Điện hạ, ta đắc tội với ngài sao?
- Đương nhiên không có!
Tiếng nói thánh nữ rất là thoải mái:
- Ngài mời ta ngồi ở bao sương này, ta cảm tạ còn không kịp nữa là…
Hai người đều liếc nhìn nhau, rõ ràng mỗi người đều mang ý xấu nhưng vẫn cứ nói cười thản nhiên, trong ánh mắt lần lượt thay đổi mà không mất lòng nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhưng ngược lại, người hầu phía sau của Đỗ Duy ở bên cạnh, thấy hãi hùng khiếp vía. Trong lòng nhịn không được thở dài:
- Lợi hại, đại nhân vật quả nhiên không đơn giản. Công tước nhà chúng ta vừa rồi trừng mắt giống như muốn giết người, bây giờ lại cười đến đẹp mắt như vậy…
Phần sau cuộc đấu giá đã không còn khó khăn gì lớn. Các vị khách thần bí tới từ phía nam mặc dù cũng dùng hết sức tranh đoạt với Đỗ Duy, nhưng cuối cùng Đỗ Duy vẫn còn dùng giá tiền lớn một ngàn sáu trăm vạn kim tệ, "mua được" cái ý chỉ của thần của giáo hoàng rồi.
Một ngàn sáu trăm vạn kim tệ cơ đấy... Trong lòng Đỗ Duy không khỏi đau khổ nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc. Âm mưu của thần điện, đơn giản như vậy đã tan rã rồi? Có vẻ như phía trước còn có chút có vấn đề.
Theo quy củ, gõ phách xong, còn cần phải tra xét trước đám đông nữa. Nhưng bản thân Đỗ Duy chính là chủ nhân của hãng đấu giá, khâu này hắn đã thoải mái mà bỏ bớt rồi (vốn đã không có hàng để kiểm tra!) Ngược lại thánh nữ điện hạ kia, ở trong bao sương cùng Đỗ Duy, sau đó lại không có gây phiền toái cho Đỗ Duy nữa. Chỉ là ngồi ở bên cạnh Đỗ Duy nói mấy lời không mặn không nhạt, mặc dù nàng mang mạng che mặt nhưng mà dáng vẻ vẫn rất đẹp. Hơn nữa thân thể và dáng dấp xinh đẹp, tiếng nói nhu mì, đều có một cỗ mị lực, ngồi ở bên người Đỗ Duy, thỉnh thoảng truyền đến từng làn hương thoang thoảng. Trong lòng Đỗ Duy cũng không ngăn được mà thở dài, khó trách tên tiểu tử Dupont kia trúng mỹ nhân kế, thánh nữ điện hạ này quả nhiên có chút mỵ lực.
Đấu giá chấm dứt. Mọi người đều muốn nói lời từ biệt với Đỗ Duy. Billia và Dransa không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Đỗ Duy, sau đó lập tức cáo từ rồi rời khỏi. Còn các vị khách khác hôm nay thấy được một vở kịch hay cũng đều cảm thấy không uổng chuyến đi này. Cũng có mấy người biết Đỗ Duy nhất định muốn đi gặp Thần Hoàng Tử, nhân cơ hội hướng Đỗ Duy truyền đạt sự trung thành đối với nhiếp chính vương. Hỏi hỏi han han một hồi, nhưng công chúa mới là người cuối cùng đi ra.
Trước khi nàng rời đi bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Duy, thấp giọng cười nói:
- Hà! Công tước đại nhân, ngươi nói, rốt cuộc Diệp Ni phái tốt hay là Ma tát phái tốt?
Nói xong, cũng không đợi Đỗ Duy trả lời, nhẹ nhàng cười rồi đi mất!
Đỗ Duy đứng ở đó chau mày, sắc mặt ngưng trọng lại.