Đỗ Duy lặng im, lời lẽ vừa rồi thật sự hết sức kinh người!
"Ách, để cho ả điếm nữ thần này quỳ gối trước mặt liếm ngón chân?" Trong đầu nghĩ yy một chút như vậy còn được nhưng thật sự muốn làm như vậy… Đỗ Duy rất biết rõ chính mình. Nếu như thật sự bản thân hắn gặp vị nữ thần kia, ai liếm ngón chân của ai còn chưa biết được!
- Làm sao vậy? Sợ? Nhát gan rồi à? _Giọng nói lại hàm chứa sự đùa cợt.
Điều làm cho Đỗ Duy trong lòng khó chịu chính là giọng nói này rõ ràng, rành mạch, chính chính xác xác là âm thanh của chính hắn! Đến ngay cả ý vị trong giọng điệu khi đùa cợt kẻ khác kia, cùng với giọng điệu của bản thân ngày thường khi châm chọc người khác cũng là cùng một giọng điệu có một không hai.
Nghe có vẻ như mình bị chính mình đùa cợt!
Hắn lắc lắc đầu:
- Không phải không muốn, cũng không phải là ta sợ. Chỉ là...
Hắn nổi lên tính ngang ngược, lớn tiếng:
- Chỉ là ông mày nắm tay không có cứng như của ả gái điếm kia. Khi thực sự đánh nhau, sợ rằng mụ ta chỉ dí hai ngón tay đã có thể bóp chết ta rồi.
-Ha ha! _Tiếng nói kia cười cười:
- Đương nhiên bây giờ ngươi không phải đối thủ của ả nữ thần, chỉ là vì ngươi còn không có tìm được lực lượng của ngươi, trở lại thành một người chuyển thế.
Sao? _Đỗ Duy giật mình. "Sao lời thoại này quen tai như vậy nhỉ?"
- Chỉ cần ngươi tìm được người cho ngươi ba nốt ruồi, ngươi có thể biến thành… Người chuyển thế...
Trán Đỗ Duy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn còn chưa kịp nói gì, giọng nói kia càng ác độc và lạnh lẽo hơn:
- Sau đó, chỉ cần ngươi tìm được Nguyệt quang bảo hạp… (*)
- Dừng lại! Dừng lại... Stop!
Đỗ Duy vội hét to một tiếng, mở hết cuống họng mà gào:
- Con bà ngươi! Ngươi trêu chọc ta phải không? Gì mà ba cái nốt ruồi, Nguyệt quang bảo hạp! Ngươi cho rằng đây là "Đại Thoại Tây Du" (**) hả! Ông mày không phải Chí Tôn Bảo!(**) Xin… ngươi, ngươi đừng trêu đùa ta nữa. Rốt cuộc ngươi là ai?
Tiếng nói kia cười ha ha, sau đó hơi nghiêm túc một chút, chậm rãi nói:
- Không phải, ta bị niêm phong ở chỗ này một ngàn năm rồi, thật sự rất khó chịu. Thật hiếm thấy là ngươi có thể đi vào trò chuyện với ta, ta đã thật sự nhịn không được nên chuyện trò cười đùa chọc ghẹo ngươi thôi. Thôi được... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Bỗng nhiên trong lòng Đỗ Duy sinh ra một cái ý niệm cực kỳ hoang đường:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi làm sao biết Nguyệt quang bảo hạp… "Đại thoại Tây Du"? Trên toàn thế giới này không thể có những thứ đó.
Tiếng nói kia rốt cục lặng im một lúc. Cuối cùng từ hư không vọng đến một tiếng thở dài yếu ớt:
- Ta? Ta không phải là ngươi hay sao?
Câu này làm cho lòng Đỗ Duy loạn xà ngầu. Chỉ cảm thấy các loại chuyện quái dị mà cuộc đời đã gặp thật sự không bằng chuyện hôm nay, làm cho hắn choáng váng đầu óc. Tiếng nói này cùng giọng nói và giọng điệu của bản thân hắn gần như giống nhau như đúc. Kẻ tự xưng bị niêm phong cả ngàn năm rồi lại còn nói:
- Ta chính là ngươi!
Chuyện ma quỷ! Chuyện ma quỷ ở ngay giữa ban ngày!
Thật sự Đỗ Duy rất muốn cười to vài tiếng, sau đó nghiêm khắc mắng đối phương không được nói loại chuyện cười hoang đường này. Đáng tiếc hắn cố sức cười vài tiếng, nhưng chỉ cảm thấy tiếng cười của bản thân đều nhạt nhẽo mà không đủ sức.
-Tốt lắm, ngươi cũng khỏi cần cười_Tiếng nói kia buồn bã nói:
- Nghiêm chỉnh mà nói, ta, còn có thằng cha đang ở bên ngoài kia giúp ngươi đuổi tên ôn con mặt sắt đi, còn có cả ngươi. Ba người chúng ta, kỳ thật đều là một thể, nhưng mà... Ôi! Nói đến thì chuyện này quá dài dòng, sợ nói cả ngày cũng không hết. Trong huy chương này còn sót lại một tia thần niệm chúng ta lưu lại. Vốn là, với loại tu vi tinh thần lực đáng thương của ngươi hiện nay, tuyệt đối không vào được. Nhưng mà hôm nay trước khi ngươi chết, ngươi lại đột phá một chút, vừa hay đã mở được tấm huy chương này rồi, ừm... Điều này nói sao nhỉ? Không thể nói là duyên phận mà là trúng mục tiêu đã định. Bởi vì, sự việc này năm đó ta cũng đã trải qua một lần, nhưng mà lần kia vận khí ta không tốt bằng ngươi. Lúc ngươi tiến vào, còn có ta cùng ngươi nói chuyện. Mà năm xưa, lúc ta vào đây, nơi này chính là một mảnh hư không. Một mình ta ở chỗ này la loạn gọi bậy một lúc lâu cũng không có ai màng đến. Tuy nhiên khi ta tỉnh lại thì thằng ôn con mặt sắt ở bên ngoài cũng đã bị đuổi đi...
Đỗ Duy càng nghe càng chóang váng đầu óc.
- Sao vậy, không hiểu à?_Tiếng nói kia cười hì hì:
- Đôi ba câu cũng không giải thích rõ ràng được, thời gian cũng còn không nhiều lắm. Sau cùng, ta còn có thể cho ngươi xem một ít chuyện. Sau khi xem xong, đại khái là ngươi sẽ phải tỉnh dậy.
Nói đến đây thì tiếng nói im bặt. Lập tức, Đỗ Duy đã thấy trong mảnh hư không xuất hiện một màn ánh sáng. Trong màn ánh sáng dường như mơ hồ đó, hắn thấy hình dáng của một cánh cửa. Hắn hơi chấn động, rồi cũng tự mình đi qua. Khi thân thể vừa lọt vào màn ánh sáng, bỗng nhiên hắn cảm giác được cảnh tượng ở xung quanh đều bị bóp méo một chút, ngay sau đó trời đất quay cuồng đến choáng váng đầu óc. Đến khi trước mắt là một mảnh sáng trong trẻo, hắn lại phát hiện bản thân đã ở vào trong một tình cảnh hoàn toàn lạ lẫm!
Xung quanh là một mảnh tường cung điện vàng khối huy hoàng, bản thân hắn đang ngồi ở một cái ghế trên cao, phía dưới cung điện có gần ngàn võ sĩ mặc giáp vàng đang quỳ một gối. Ruột Đỗ Duy giật thót, chỉ cảm thấy khung cảnh chung quanh này cực kì quen mắt. Bỗng nhiên, hắn buột miệng:
- Này, đây không phải hoàng cung sao?
Mặc dù kiến trúc hiện thấy và bố trí ở trong hoàng cung hắn từng nhìn qua không quá giống nhau, nhưng mà, vị trí của thành lâu ở mấy cung điện này rất tương đồng. Nhất là chỗ ở giữa hoàng cung, tòa tháp cao cao kia, sự kiêu ngạo của Đế quốc, thần thủ hộ của đế đô, Bạch Tháp!
- Bệ hạ vạn tuế! Roland vạn tuế! Hoa Bụi Gai vạn tuế!
Đột nhiên, hơn một ngàn võ sĩ áo giáp sắt hùng tráng đang phủ phục dưới chân bỗng nhiên đồng thanh hô to. Âm thanh hùng tráng uy vũ làm cho Đỗ Duy giật mình. Nhưng mà mặc cho hắn cố gắng đến thế nào, cũng có vẻ như toàn bộ thân thể không chịu sự khống chế của bản thân hắn. Nói cách khác, giống như hắn đang xem một đoạn phim, loại phim ảnh "Đệ nhất thị giác".(***) Sau đó, Đỗ Duy cảm giác được thân thể của hắn đứng lên, đưa tay khẽ vung. Hơn một ngàn võ sĩ phía dưới, người người đều lộ ra một loại ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt chiếu về phía hắn.
- Từ hôm nay trở đi, Bạch Tháp sẽ trở thành dấu hiệu của đế quốc! Chỉ cần Bạch Tháp không đổ, đế quốc sẽ tồn tại vĩnh viễn!
Tiếng nói uy nghiêm từ trong miệng hắn phát ra. Hơn một ngàn võ sĩ lại hô to vài tiếng nữa. Thân thể của Đỗ Duy cũng không nhìn lại, xoay người, theo cửa sau của cung điện đi ra. Hắn xuyên qua hành lang thật dài. Trên đường, những thị nữ mặc quần áo cung đình thấy hắn từ xa thì lập tức cúi đầu xuống thật sâu, tư thế cực kì chung kính.
Sau đó, Đỗ Duy liền cảm giác được bản thân đi qua một cánh cửa, xuyên qua một con đường bí mật, đi vào trong một gian phòng. Bốn bên không có cửa sổ, không thấy mặt trời, bốn phía chỉ có vài hạt đá quý ma pháp tỏa ra ánh sáng êm dịu chiếu sáng. Điều làm cho Đỗ Duy kỳ quái chính là trong gian phòng đó, suốt một mảnh tường bố trí thành một mảnh gương cực lớn.
Đỗ Duy cảm giác được thân thể chậm rãi đến trước gương, như vậy... rốt cục Đỗ Duy có thể thấy lại "mình" từ trong gương rồi!
Ngay khi vừa nhìn, hắn lập tức kinh hãi biến sắc!
- Đây... đây chẳng phải là ta sao?
Mặc dù góc cạnh của khuôn mặt kia so với chính mình có vẽ cương nghị hơn một ít nhưng mà lông mày kia, con mắt kia, thậm chí cả một nụ cười mỉm lạnh nhạt của khóe miệng lại hoàn toàn là bộ dáng của bản thân hắn. Tuy nhiên, có lẽ kẻ này lớn tuổi hơn hắn không ít, ước chừng đã được ba bốn mươi tuổi rồi. Mà bộ áo giáp màu vàng kia, hình thức đẹp đẽ quý giá và hào nhoáng cực kỳ. Trước ngực là một đường vân ma pháp, nét khắc đúng là vẽ hoa bụi gai. Đỗ Duy nhìn người trong gương kia, mà từ phản xạ của gương, người kia dường như cũng đang nhìn bản thân trong gương.
Hả? Không đúng!
Đỗ Duy bỗng nhiên cảm giác được thân thể này, ánh mắt của người kia mơ hồ có chút cổ quái. Dường như... dường như ánh mắt của thân thể nhìn không phải bản thân của hắn mà là nhìn Đỗ Duy?
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một loại sợ hãi, mà ở giây phút đó, dường như hiểu được ý nghĩ của Đỗ Duy, khuôn mặt trong gương kia còn trừng mắt nhìn bản thân, rồi hơi nở nụ cười.
"Hắn không phải cười với bản thân hắn, mà là với ta!" Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Đỗ Duy trong lúc đó. Rồi chậm rãi hắn đưa một tay lên, các ngón tay thon dài, phía trên đầu ngón tay mơ hồ phát ra một chùm ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhẹ nhàng vẽ vài cái ở trên gương, nghe rèn rẹt. Ngay lập tức mặt kính dường như bị che phủ bởi một tầng sương lạnh. Từ ngón tay khắc họa, phía trên màn sương lạnh lập tức được viết một hàng chữ. Đỗ Duy vừa nhìn thấy, lập tức váng đầu hoa mắt.
Chỉ thấy hàng chữ này lại không ngờ chính là chữ Hán của tiếng Trung! Mà nội dung của câu này là: "Khi tỉnh giấc, ngươi sẽ rõ ràng hết thảy!"
Đỗ Duy dòng chữ này, liền cảm giác như trong lòng bị một cái chùy lớn đập mạnh. "Sao lại thế này? Đây là ý tứ gì? Có ý tứ gì?"
Hình ảnh chung quanh trong nháy mắt đã vỡ tan tành rồi hóa thành vô số đạo ánh sáng trôi đi mất. Đỗ Duy phát hiện bản thân một lần nữa về lại mảnh hư không kia.
Chú thích của biên tập và biên dịch
(*): Nguyệt quang bảo hạp: bảo hộp Ánh trăng
(**): Phim Đại Thoại Tây Du (Tân Tây Du Ký) có nhân vật chính là Chí Tôn Bảo vốn là Tôn Ngộ Không chuyển thế. Khi Chí Tôn Bảo bị gắn 3 nút ruồi vào chân (đóng dấu nô lệ) thì hắn nhìn vào Nguyệt Quang Bảo Hạp lại thấy mình là Tôn Ngộ Không. Từ đó, hắn dần dần biết hắn là Tôn Ngộ Không.
(***): Đệ nhất thị giác: chính mình nhìn khung cảnh chung quanh, giống như góc nhìn thứ nhất trong các game bắn súng.