Ác Ma Pháp Tắc

Chương 540: Medusa xuất tràng




Quyền trượng vinh diệu ư? Nước mắt rơi trong suốt? Lá chắn Alexis? Mũi giáo Dracula? Áo giáp Vàng Trăng Khuyết Năm Màu đâu? Áo bào Thần Gió? Chiếc nhẫn của Thánh? Vòng tay Đêm Tối? Tấm lụa cầu vồng cửu sắc? Mặt trời vĩnh hằng…. Những cái tên này liên tiếp hiện ra trong đầu Đỗ Duy.
Hắn nhớ rất rõ, trong cuộc chính biến ở đế đô ngày trước, ở trên quảng trường trong hoàng cung, khi Gandalf áo xanh nhìn thấy mũi tên địa ngục Fedora trong tay mình thì dường như cực kì kinh ngạc, sau đó liền một hơi nói ra những cái tên kỳ lạ như trên.
Trong đó rõ ràng là có "Mũi giáo Dracula".
Từ những ý tứ ẩn giấu trong ngôn ngữ, xem ra mấy thứ này có lẽ cũng là thần khí giống như mũi tên địa ngục Fedora của mình.
Lúc đầu Đỗ Duy cũng cảm thấy rất hiếu kì với mấy thứ này, đáng tiếc những cái tên này mặc dù hắn nhớ rõ nhưng những điều tra sau đó đều không có chút kết quả nào. Cho dù Đỗ Duy tra cứu tìm tòi trong các quyển sách cổ cũng không tìm ra manh mối.
Sau khi Gandalf áo xanh chính thức trở thành thầy giáo của mình, Đỗ Duy cũng từng nhắc tới những thứ này, tuy nhiên phản ứng của ông ta có chút cổ quái, dường như không muốn nhiều lời, chỉ ậm ờ cho qua chuyện.
Đỗ Duy cũng chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, nên khi ông ta không muốn kể lại thì hắn cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Nhưng hôm nay nghe Tinh Linh Vương nói đến cái tên " Trường mâu Dracula", Đỗ Duy liền lập tức lưu tâm!
Cây thương Longius, mũi giáo Dracula? Trên đại lục, không người nào là không biết đến trường thương Longius. Nhưng cái tên mũi giáo Dracula, nếu không phải Gandalf áo xanh từng nói đến thì ngay cả Đỗ Duy cũng không biết. Hắn đã từng hỏi không ít người, nhưng cho dù là võ giả đứng đầu như Hussein cũng chưa từng nghe nói đến mấy thứ này.
Bây giờ, từ lời của Tinh linh vương mà Đỗ Duy nghe được, dường như những thứ này có liên hệ với trận chiến giữa các vị thần thời thượng cổ. Điều này khiến cho Đỗ Duy không thể không chú ý.
Cho tới bây giờ, những tài liệu lịch sử lưu truyền của La Lan đại lục, sớm nhất cũng chỉ đề cập đến khoảng thời gian trước khi Đế quốc La Lan được thành lập mấy trăm năm mà thôi.
Lịch sử của đại lục ghi lại, dường như từ trước tới giờ loài người chính là chúa tể của đại lục này. Nhưng ngẫu nhiên bên trong một ít tài liệu lịch sử lại nói rằng, vào thời cổ đại từng có những chủng tộc khác sinh tồn tại đây.
Bất quá, cũng chỉ là một vài câu sơ qua mà thôi, không trọn vẹn và không đầy đủ. Hơn nữa cũng chỉ có những tài liệu lịch sử quý giá mới đề cập đến.
Đối với những người bình thường trên đại lục này mà nói, những truyền thuyết thần kỳ này phần lớn cũng chỉ là thần thoại mà thôi. Một số người cũng nghe nói đến những chủng tộc như "Ải Nhân" và "Tinh Linh", nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng đây chẳng qua là trong những truyện thần thoại, cổ tích chứ không phải thực sự tồn tại.
Bởi vì sự phổ biến của tín ngưỡng đối với Quang minh nữ thần khiến cho những sinh vật trong truyền thuyết này càng không có khả năng được Thần Điện cho phép tồn tại.
Dưới sự che giấu và tận lực "sửa chữa" của tôn giáo đối với văn hóa, từ xưa đến nay, chỉ có một số ít người mới biết được một số truyền thuyết về thời thượng cổ. Dù sao những thứ này có đề cập đến sự tồn tại cao nhất của thế giới này - Quang minh nữ thần!
Trong giáo điển của Thần điện được truyền bá thì nữ thần này là "thần Khai Sáng" sáng tạo ra thế giới này , chính là chúa tể duy nhất của đại lục. Vô luận là đại lục, loài người, hay là thế giới này đều do Nữ thần sáng tạo ra.
Cho nên tới tận bây giờ Thần Điện nhất định không thừa nhận sự tồn tại của Ải Nhân hoặc Tinh Linh. Một khi đã thừa nhận sự tồn tại của những dị tộc này chẳng phải là thừa nhận những gì ghi chép trong giáo điển của mình là những lời nói láo hay sao?
Một số ít ma pháp sư hoặc là học giả mới có thể thông qua một số sách cổ hoặc những dấu vết còn lưu lại của di tích cổ xưa mà biết được một bí mật bị chôn vùi trong bụi bặm của lịch sử:
Trận chiến giữa các vị thần thời thượng cổ!
Ngay cả Đỗ Duy cho tới bây giờ cũng chỉ biết, hàng vạn năm trước những chủng tộc này đã từng sinh tồn cùng với loài người trên đại lục, bất quá sau đó lại bị đánh đuổi ra khỏi đại lục đi về phương bắc. Hơn nữa Nữ thần còn tạo ra thần sơn và bố trí Long tộc canh gác ở nơi đây.
Không ai rõ những gì đã xảy ra trong cuộc chiến giữa các vị thần hàng vạn năm trước.
Theo những suy đoán mơ hồ của Đỗ Duy thì đoạn lịch sử kia hình như là không được hay ho cho lắm, thậm chí có khả năng không phù hợp với hình tượng của Quang minh nữ thần. Cho nên trải qua hàng vạn năm, hầu hết đã bị các thế hệ loài người tiêu hủy.
Giờ phút này, đứng trước mặt hắn chính là một vị Tinh linh vương. Có lẽ sự thật từ xa xưa chỉ còn được bảo tồn một cách chân thật ở trong lịch sử của những tội dân này mà thôi.
Sau khi nghe Lạc Tuyết nói đến một cái tên khác của Trường thương Longius, Đỗ Duy liền cố ý trầm mặc một lát, sau đó dè dặt quan sát phản ứng của Lạc Tuyết. Hắn chậm rãi nói:
-Mũi giáo Dracula? Tinh linh vương, cái tên này chẳng lẽ là ngôn ngữ của tinh linh tộc các ngươi sao?
Trong ánh mắt của Tinh linh vương tràn ngập sự diễu cợt:
-Ngươi nói không sai. Đây chính là ngôn ngữ của Tinh linh tộc chúng ta. Chỉ bất quá "Dracula" trong ngôn ngữ của Tinh linh tộc có nghĩa là "phản bội". Nói cách khác, chúng ta gọi nó là mũi giáo phản bội!
Nói đến đây, Tinh linh vương đột nhiên cười cười, thoáng nhìn Đỗ Duy một chút:
- Công tước Tulip, nhìn vẻ mặt của ngài, dường như ngài rất có hứng thú? A! Từ khi ta tiến vào đại lục cho tới nay, liền phát hiện một chuyện rất hay. Không biết có phải là cố ý gạt bỏ hay không…. Dường như trong thế giới loài người các ngươi không ai biết đến những truyền thuyết về trận chiến giữa những vị thần thời thượng cổ, và trong xã hội loài người cũng không có ai đề cập đến những sự thật lịch sử này. Ta thậm chí cũng đọc qua rất nhiều sử sách của loài người các ngươi, cả bộ "giáo điển" của Quang minh thần điện thật khiến cho người ta bật cười, toàn bộ đều là những lời bịa đặt. Dường như những gì xảy ra trong thời thượng cổ đã bị loài người các ngươi xóa bỏ hoàn toàn hoặc là che giấu đi, có đúng không?
Đỗ Duy không hề có ý phủ nhận:
-Ngài nói không sai. Ta cũng rất hiếu kì về những truyền thuyết này.
-Hừ, Nữ thần và Quang minh giáo hội chỉ là một lũ đạo đức giả. Bọn người kia ngoại trừ việc muốn sửa chữa lịch sử để che giấu tai mắt của người khác thì còn có thể làm gì chứ! Hừ, có lẽ là bọn họ lo lắng những chuyện hèn hạ vô sỉ mà Quang minh nữ thần đã làm sẽ làm vấy bẩn hình tượng đẹp đẽ của nàng.
Không ngờ một người luôn tao nhã lịch sự như Tinh linh vương Lạc Tuyết cũng nói ra những lời quyết liệt như vậy.
Bất quá sau một lát, Lạc Tuyết trở nên hòa hoãn hơn, nhìn Đỗ Duy với một chút chế nhạo:
-A, thật xin lỗi. Thiếu chút nữa ta đã quên rằng ngài là một con người. Chửi bới vị thần cao nhất của loài người ở trước mặt ngài chỉ sợ sẽ khiến ngài cảm thấy bất mãn.
Đỗ Duy cười, vẻ mặt phức tạp, nhìn Tinh linh vương:
-Có lẽ ngài không biết… Ta cũng không phải là tín đồ của Nữ thần.
Giờ phút này Đỗ Duy dường như một vị chủ nhà hiếu khách. Hắn thậm chí mời Tinh Linh vương đi vào bên trong căn phòng cất giữ vật phẩm, ngồi xuống bên cạnh cái bàn, cười nói:
- Nếu ngài đã là khách của ta, liệu ngài có thể vui lòng thỏa mãn một chút hiếu kì của ta được không? Ngài cũng biết, ở trên đại lục, những chuyện thời xa xưa rất khó được nghe nói đến. huống chi, ngài còn mang theo "bản gốc" từ tội dân đến đây!
Vừa nói Đỗ Duy đưa tay lên, dùng sức vỗ hai cái, hướng về phía cửa quát:
- Mang đến đây cho ta một bình rượu ngon, ta muốn nói chuyện với vị khách của ta một chút, không cho bất cứ ai tới đây quấy rầy!
Giờ phút này, bên ngoài hành lang có hơn một trăm tên võ sĩ sẵn sàng để ứng phó quân địch. Mỗi người đều là những người xuất sắc nhất được lựa chọn ra từ trong quân đội, đều là những thân vệ tinh nhuệ nhất phụ trách bảo vệ phủ công tước.
Phillip đứng ở phía sau, vẻ mặt của hắn đang rất khẩn trương. Cho đến khi nghe được giọng nói của Đỗ Duy từ trong phòng truyền đến, hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Cách Phillip rất xa, nữ vương Medusa đang đứng nhắm mắt ở trong góc. Tóc của Nicole tiểu thư khẽ bay bay, những sợi tóc rối bời trên trán đã che đi đôi mắt đang nhắm của nàng. Khiến cho Phillip cảm thấy không thích lắm chính là, người phụ nữ này mặc dù nhắm mắt nhưng mị lực từ trên người nàng phát ra vẫn khiến cho người ta khó thở.
Là một trong những người được Đỗ Duy tín nhiệm nhất, Phillip cũng chỉ mơ hồ biết rằng vị Nicole tiểu thư này có thực lực rất mạnh. Bất quá suy đoán của Phillip cũng nằm trong giới hạn nhất định, hắn cho rằng Nicole tiểu thư chẳng qua chỉ là một vị ma pháp sư cường đại mà thôi.
Càng khiến cho Phillip không sao hiểu được chính là ngài công tước sau khi vội vàng trở về, vừa nghe nói đến vị khách tên là Lạc Tuyết thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng ra lệnh cho mình triệu tập toàn bộ lực lượng tinh nhuệ trong phủ công tước sẵn sàng đón quân địch, dường như là chuẩn bị để liều mạng, đồng thời còn sai người đi mời tiểu thư Nicole tới đây.
May là cho tới bây giờ cũng không có phát sinh chuyện gì. Mới vừa rồi khi tiểu thư Vivian đi ra ngoài, Phillip lập tức kiếm một lí do, sai người đem Vivian tiểu thư rời xa khỏi nơi này.
Sau đó bên trong truyền đến mệnh lệnh của Đỗ Duy, căn cứ vào ám hiệu đã ước định sẵn thì đó là nói Phillip giải tán mọi người, nguy hiểm đã qua. Không ngờ bây giờ trong phòng lại vang lên mệnh lệnh đem rượu vào phòng.
-Để ta đi.
Nicole tiểu thư vốn một mực im lặng đột nhiên lạnh lùng nói ra một câu như vậy.
Phillip không có cự tuyệt, hắn lập tức tiến hành cân nhắc. Nếu như kẻ tên là Lạc Tuyết ở trong căn phòng kia thực sự là một người có thực lực mạnh mẽ khiến cho ngài công tước cũng phải sợ hãi – phải biết rằng ngài công tước cũng là một ma pháp sư cường giả nổi tiếng trên đại lục đó.
Bây giờ để cho ngài công tước ở cùng một chỗ với một kẻ nguy hiểm như vậy thì quả là khiến cho người ta không sao yên tâm. Thực lực của vị tiểu thư Nicole này hẳn là rất xuất chúng, nếu như để nàng đi vào, ít nhất cũng có thể giúp cho công tước có thêm một người giúp đỡ, vấn đề an toàn sẽ được tăng thêm không ít.
Vẻ mặt của Lạc Tuyết trầm tĩnh, dường như không phải là kẻ dịch của Đỗ Duy mà giống như một người bạn tới nhà chơi. Hai người thản nhiên ngồi ở bên cạnh cái bàn trong phòng cất chứa vật phẩm.
Một lát sau, rượu được đưa tới theo mệnh lệnh của Đỗ Duy.
Trên cái khay bạc mà Nicole tiểu thư cầm là một bình rượu ngon hảo hạng. Medusa nữ vương chậm rãi đi tới, dưới chân nàng không hề phát ra một chút âm thanh nào. Mặc dù nàng chỉ mặc một bộ đồ dài màu trắng cùng với một bộ áo choàng đơn giản, chậm rãi đi tới, trong giây lát đó đã lập tức thu hút ánh mắt ủa Lạc Tuyết.
Ánh mắt của Tinh linh vương chăm chú nhìn người phụ nữ từ bên ngoài đi vào này. Khuôn mặt hoàn mỹ không một chút tỳ vết và dáng người của Nicole tiểu thư khiến cho Tinh linh vương lạc Tuyết có chút kinh ngạc. Cho dù ở trong Tinh linh tộc vốn nổi tiếng về sự xinh đẹp, Lạc Tuyết cũng chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như thế - Ngoại trừ chính mình.
Nếu chỉ đơn thuần là xinh đẹp thì có lẽ cũng không đủ để khiến cho Tinh linh vương phải kinh ngạc như vậy. Khiến Lạc Tuyết giật mình chính là - Ở trên người phụ nữ đang chậm rãi đi tới dường như ẩn chứa một tia hơi thở nguy hiểm!
Là nguy hiểm!
Người phụ nữ xinh đẹp này nhìn qua có vẻ yếu đuối, eo thon nhỏ, mái tóc màu vàng rối bù, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi môi khẽ mân mê, trong lúc bước đi hiện ra vẻ phiêu dật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Sau khi nàng đi tới bên cạnh hai người, Lạc Tuyết mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Đỗ Duy, khẽ thở dài:
- Tulip công tước, ngài rốt cuộc còn muốn mang đến cho ta những ngạc nhiên nào nữa vậy?
Mặc dù Nicole tiểu thư mặc một bộ áo choàng cực kì đơn giản, thậm chí nhìn qua có chút giống như người hầu. Nhưng khi nàng cầm chén đũa đi tới bên cạnh bàn thì Lạc Tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, quay mặt về phía Nicole tiểu thư. Vị Tinh linh vương này không ngờ lại gật đầu, giọng nói rất hòa nhã:
-Cảm tạ Tinh linh đại thần. Không ngờ ở trên đại lục này, ngoài ngài ra còn có sinh linh xinh đẹp như vậy! Medusa nữ vương tôn kính, Tinh linh tộc Lạc Tuyết xin chào ngài.
Đồng tử trong hai mắt Đỗ Duy đột nhiên co rút lại!
Không ngờ là chỉ đơn thuần bằng một vài cái nhìn, Tinh linh vương lại có thể nhìn thấy thực thân của Nicole tiểu thư!
- Tinh linh à?
Nicole tiểu thư đặt các thứ xuống, mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng khuôn mặt hướng về phía Lạc Tuyết:
- Trên thế giới này thật sự có tinh linh sao?
--Vấn đề này, thật là đau thương đó!
Nụ cười của Lạc Tuyết xen lẫn một tia khổ sở:
- Phải biết rằng, hàng vạn năm trước, những ma thú như Kim Nhãn Mãng chuyên sống trong rừng rậm, lúc đó bọn họ là người bạn tốt nhất của tinh linh tộc chúng ta. Tinh linh tộc chúng ta có một loại ma pháp chú ngữ, có thể giải trừ sự đau đớn của kim Nhãn Mãng lúc lột da tiến hóa. Bất quá khiến ta cảm thấy kinh ngạc chính là Medusa nữ vương tôn kính. Coi như ở trong lịch sử cũng có rất ít Kim Nhãn Mãng có thể tiến hóa thành Medusa nữ vương. Không ngờ ở trên đại lục đã bị loài người chiếm cứ hàng vạn năm còn có thể nhìn thấy sự tồn tại của một sinh linh xinh đẹp như thế!