Ác Ma Song Bào Thai

Chương 7




Buổi chiều hơi lạnh, ở ngã tư đường có ba bóng dáng đổ dài xuống mặt đất, chủ nhân của ba chiếc bóng không ai khác ngoài đại thúc cùng đôi song sinh…

Lần đầu tiên đưa Vũ nhi cung Vân nhi ra khỏi nhà, tay trái dắt một đứa, tay phải thêm đứa nữa, cảm giác này có thể nó là rất thoả mãn. Nhưng mà, cũng vì hai đứa nó mà rước thêm vài rắc rối nho nhỏ…

“Tử Nhưng~ Từ khi nào mà cậu lại có hai đứa con đáng yêu vậy nha? Tôi là hàng xóm nhìn cậu từ nhỏ cho tới lớn sao lại không biết vậy?” Bác A ở cách vách bên trái dòm đại thúc hỏi.

“Hiện tại quan hệ nam nữ rất là phức tạp đấy! Không vợ mà đã có con rồi! Nhưng công nhận hai đứa trẻ này lớn thật a~” Bác hàng xóm B ở bên phải bổ thêm vài câu.

“Tử Nhưng, cậu sao không đi hỏi người ta về nhà? Không hỏi là không tốt đâu! Hai đứa trẻ đẹp đẽ nhường này mà không có mẹ thì sẽ ảnh hưởng lớn lắm!” Không biết bác C đến từ lúc nào, đi tới trách cứ phẩm hạnh của đại thúc.

Nói thì nói thôi, đã thế họ còn giở trò sờ sờ má cùng tóc của Vân nhi với Vũ nhi Đại thúc không biết phải làm sao, nhưng thật lòng rất không mốn tam cô lục bà tiếp tục sàm sỡ con mình. Vội vàng lao vào chiến trường kéo đôi sinh đôi về phía mình, một bên lung tung đáp về vấn đề “hạnh phúc gia đình” đang bị chất vấn.

Đi vào siêu thị, được chứng kiến các loại hàng hoá muôn màu đủ chủng loại khiến đại thúc thật hưng phấn! Đây là lần đầu tiên đại thúc được tự tay chọn cho con đồ dùng sinh hoạt nha~

Mua xong ít thực phẩm rồi đến chọn mua bàn chải đánh răng, đại thúc rất nhanh có thể tìm được cho các con mình loại ưng ý.

Ám Vũ, Ám Vân nhìn theo baba đang hưng phấn, không tránh khỏi nghĩ thầm: Chỉ vì đi qua một gian trong siêu thị mà đã liền biến thành đứa trẻ được dẫn đến khu vui chơi, thật đáng yêu!

Lúc đi tính tiền, Ám Vân mới ghé vào tai Ám Vũ, nhỏ giọng nói: “Ca, từ lúc chúng ta ra khỏi nhà. Anh có cảm thấy có kẻ luôn đi theo chúng ta không?”

“Không sai! Anh nghĩ ít nhất cũng phải có hai người! Em tiếp tục quan sát rồi lựa mang baba về nhà! Nhưng nhớ cho rõ! Trước khi đi phải chú ý mới được về!” Ám Vũ dặn dò.

“Em hiểu! Ca, anh cũng phải cẩn thận một chút!” Ám Vân thu hồi vẻ mặt ngoạn náo, thành thật trả lời.

Xách theo chiến lợi phẩm về nhà, đi được một đoạn, Ám Vũ nói với đại thúc: “Nhưng baba, con còn thứ quên chưa mua! Ba cùng Vân nhi về nhà trước đi! Con quay lại lấy thứ kia!” Vừa nói vừa hướng Ám Vân nháy mắt.

Ám Vân hiểu ý, vội vàng: “Baba, chúng ta về nhà chuẩn bị bữa tối trước, như vậy lúc caca mua được đồ cũng có thể trực tiếp ăn cơm nóng luôn!”

Nhưng để một mình Vũ nhi đi liệu có quá nguy hiểm không? “Vũ nhi à, hay cả ba chúng ta đều quay lại? Thời gian vẫn còn sớm lắm!”

“Dạ không cần đâu ạ! Con tự mình mua sẽ tốt hơn! Hai người cứ về trước đi!” Ám Vũ cười cười, trong lòng thầm nghĩ rằng sẽ không có ai đi theo baba cùng đệ đệ đâu.

“Chúng ta đi trước thôi baba!” Ám Vân đưa tay tóm lấy góc áo đại thúc, thúc giục.

“Thôi được rồi! Vũ nhi con nhớ phải cẩn thận đấy!” Đại thúc tuy còn chút lo lắng, nhưng nghe Vũ nhi nói vậy thì chắc hẳn sẽ ổn thôi! Vì Vũ nhi rất thông minh mà!

“Vâng, con biết rồi ạ!” Sau đó, Ám Vũ hôn mặt baba mình một cái. Thừa dịp đại thúc còn chưa hoàn hồn liền quay đầu bước thật nhanh.

Lúc này chính là khoảng thời gian giải quyết hỗn tạp. Dám theo chúng ta phá hư “hành trình về nhà ấm áp ngọt ngào” cùng baba thì thật đáng chết!

Một bên chú ý phía sau, một bên dẫn hai thứ “hỗn tạp” vào một cái ngõ nhỏ không người. Thừa dịp chúng không chú ý liền tiến vào hẻm tối..

Chỉ một chút sau đó, hai kẻ kia vội vàng chạy ra, đứng trước một người đàn ông mà mở miệng lắp bắp: “Đại ca… Không… không thấy tiểu quỷ kia đâu cả!”

“Đồ ngu! Chỉ có một thằng nhóc cũng để mất dấu! Đồ con lợn nhà các ngươi mau đi tìm cho tao!” Gã mập mạp được gọi là “đại ca” ra lệnh cho hai tên mặt sẹo.

“Các ông đang tìm ai vậy? Có cần tôi giúp không hả hai thằng ngu?” Ám Vũ mang vẻ mặt coi rẻ chúng, người tựa vào vách tường hẻm tối nói vọng ra.