Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 2: Thế giới mới đẹp đẽ 1




Chương 02: Thế giới mới đẹp đẽ 1

“Quạ Đen… Quạ Đen…”

Có đứa con nít tru tréo như khoan điện, tu sửa cả vòng quẩn quanh đầu hắn, ồn tới mức hắn muốn chui xuống mồ, cố hết sức mình vùi tai vào nách. 

“Khoan điện” quyết đuổi cùng giết tận, nước miếng văng tùm lum. Hết “sấm giật” rồi tới “mưa phùn” như trút vào lỗ tai hắn vậy: “Ma ma lẹ đi! Quạ Đen nhúc nhích rồi! Ảnh nhúc nhích rồi!”

Cái giọng nói này chắc có thể làm rung chuyển cả vệ tinh. Ý thức trôi nổi của hắn trượt chân, té vào sọ não, sóng dềnh thành nước mắt trào tới, mở mí mắt hắn ra. Một thế giới lạ lẫm cứ vậy đập vào mắt hắn. 

Ồ, nét vãi!

Đầu tiên, hắn kinh ngạc, kế đó, hắn có chỗ mù mờ: Thị lực của mình xịn tới vậy sao?

Nhờ có đôi mắt không loạn thị cũng không quáng gà, hắn mau chóng nhìn rõ xung quanh:

Đây là một căn phòng không bật đèn cỡ chừng mười mấy mét vuông, có một cái cửa thấp và một cánh cửa sổ vuông vức một mét. Khung cửa vừa lùn vừa hẹp, người nào dáng cao to, lúc đi vào không khéo phải khom người trước. Cửa sổ nhỏ keo kiệt phân phát cho tí ánh sáng lờ mờ, chiếu lên bốn bức tường tàn tạ với gian phòng trống hoác.

Trong phòng có mỗi hắn với tiểu yêu quái…. Ủa khoan!

Một gương mặt bị thịt sưng phù biến dạng thò qua, nước mắt theo nước mũi chảy xuống như mưa, treo tòn ten trên chóp mũi nó. 

Thần linh ơi, cái giống gì đây?!

Cậu trai bị dọa sợ bùng nổ sức mạnh vượt xa ngày thường của mình. Hắn vội lùi ra xa một thước, né khỏi nước mũi dính tới. Vừa cử động như vậy, hắn đã thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, đoạn, hắn giơ tay ôm đầu, lại ôm trúng đầu tóc như xơ mướp, vuốt xuống nữa thì hình như dài tới eo. 

Mình là ai đây?

Cậu trai bị chấn động não mở to mắt, vừa đợi mấy ngôi sao quay mòng mòng trước mắt bay đi vừa ù cạc: Mình đang ở đâu? Mình làm gì đây? Tóc tai chạy theo mốt nào thế?

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.

Một người phụ nữ đi vào theo tiếng triệu hồi của “máy khoan thành tinh”, tay còn xách cái thau.

Bước chân vừa khéo khựng ngay cửa giây lát, sau đấy mụ làm như không có gì mà đi vào, giơ chân đá máy khoan thành tinh ra: “Câm mồm, cút đi.”

Ngoại hình mụ ta không tệ, mắt ra mắt mũi ra mũi. Đối với mấy người khác phái đẹp đẽ, con người ta sẽ vô thức muốn mình chỉn chu hơn. Cậu trai vội sửa soạn lại ngũ quan của mình, định bụng nở nụ cười đầy lịch sự với mụ. Cơ mà răng còn chưa kịp hở thì đầu đã bị đối phương kéo qua trước. 

Đừng có thấy vị mỹ nhân đây tay không lớn, thế nhưng lòng bàn tay mụ đầy rẫy vết chai của dân lao động, khỏe kinh ấy, suýt nữa vặn rớt đầu hắn ra luôn rồi.

“Thứ ngu si không đầu óc.” Mỹ nhân túm tóc hắn, kiểm tra cậu trai đầu óc rỗng tuếch một lượt, đoạn bỏ lại câu “chờ đó” rồi lại vội vã đi ra ngoài.

Cậu trai ngơ ngác đội cái tổ quạ. Người tỉnh rồi, mà hồn còn đâu đâu.

Người phụ nữ khi nãy không già, nhưng chắc chắn mụ cũng không phải là thiếu nữ đương tuổi xuân thì. 

Hắn liếc nhìn đã để ý thấy dáng vẻ hao gầy của mụ ta, bàn tay thô ráp, khớp tay biến dạng cùng với quần áo rách rưới. Dáng vẻ, khí vận, thậm chí cả tướng đi đều thể hiện rõ mụ ta luôn quẫn bách, phải làm việc nặng nhọc tốn sức trong thời gian dài. Thế nhưng tóc mụ dài, dày, hàm răng ngay ngắn đẹp đẽ lại cho thấy mụ ta ăn uống đủ chất.

Trừ chỗ ấy ra, mụ hãy còn một gương mặt nhỏ nhắn, đường nét nhu hòa: Xương cằm hẹp, cơ hàm không phát triển, tức là bình thường mụ ăn đồ dễ nhai nuốt. 

Quá nhiều thông tin mâu thuẫn, với cả…

“Mụ là gì của mình đấy?”

Rõ ràng, hai người quan hệ rất gần gũi. Là vì động tác của mụ đã phá vỡ khoảng cách xã giao từ đời nào rồi, nhưng lại không thân mật, không có sự mờ ám giữa nam và nữ. 

Khoảnh khắc mụ đứng ở cửa, nhìn vào mắt hắn, mụ đã tránh né, có chút khó tả, giống như ghét bỏ mà cũng thấp thoáng bóng hình của sự áy náy. 

Cứ như Phan Kim Liên sắc xong thuốc, bê cho Võ Đại Lang í.

“Chả có nhẽ?” Hắn càng mù tịt, là vì tự giác, cũng xem như thức thời, “người bưng trà, gã phắn đi, cất cặp sừng, đến dễ đi vui”, ít nhất chút lịch sự này hắn còn hiểu mà, sao lại bị người ta ghét tới nông nỗi này đây? 

Thế là anh em tranh gia sản thảo mai thảo mỏ với nhau à? 

Cũng không giống…

Chợt, hắn nghĩ tới khả năng khác.

Không phải là cha con đó chớ?!

Có… có vẻ hợp lý!

Vừa mở mắt hắn đã thấy hốt hoảng, cơ bắp vô lực. Thế này mà còn không phải tuổi già hay sao?

Đứa con bất hiếu thấy hắn nên chột dạ, khéo còn đang chửi thầm già mắc dịch không chết đi nữa kìa.

Lúc này đầu óc hắn trống không như quả bóng bay, tám phần là do bệnh Alzheimer rồi!

“Mình đã già như vậy rồi à? Sắp  hết một đời người rồi chăng?” Hắn ngây người, theo sau đó là niềm vui to đùng trào dâng trong lòng. 

“Thật hay giả đấy?”

Già cả lú lẫn, sống thọ rồi chết, lãng mạn quá đi mất.

Đông qua, hè đến, đi hết một đời người. Đầu tiên là trở thành đứa trẻ không ký ức, sau lại biến thành trẻ sơ sinh không vướng bận chi. Người khác rời khỏi cõi đời này còn để lại cái xác, hắn ấy à, có thể dỡ linh hồn theo cùng… Khuyết điểm duy nhất, ấy là liên lụy tới con cái. Thế là hắn quyết định tranh thủ lúc mình còn chưa bị lẫn thì nhanh cút đi cho khuất mắt. 

Hạnh phúc tới quá mau, hắn lập tức vùng dậy, xuất phát lên đường. Ai ngờ vừa giơ tay lên thì nụ cười tắt lịm. 

“Chậc.” Hắn chăm chú nhìn bàn tay của mình chốc lát, đoạn nhủ thầm, “Biết ngay chuyện tốt thế này không tới lượt mình mà.” 

Bàn tay tuy rằng dơ như bị censored ba lớp nhưng vẫn có thể nhìn ra da mịn thịt non, không giống tay của người già.

Cột sống mới chống dậy đã buồn bã sụp về chỗ cũ, “máy khoan thành tinh” lại sáp qua: “Quạ Đen.”

Hắn suy nghĩ: “Quạ Đen” là kêu mình à?

Góc nhìn hồi nãy hơi thấy ghê, lúc này hắn đã ngồi dậy, thấy rõ “máy khoan thành tinh” là một thằng nhóc nhỏ.

Thằng nhóc nước mũi lòng thòng, lưng trần trụi, trên người chỉ độc chiếc quần tà lỏn rách bươm, nhìn đâu chừng 6, 7 tuổi… Không chắc nữa. Nhãi này mập quá, người bé tí mà thịt thà chen chúc nhau biến dạng hết.

“Tự nhiên cái anh bịnh à. Tụi tui sợ hú hồn luôn.” Thằng nhóc ghé vào mép giường nhìn hắn, “Chủ nhân chạy tới chạy lui thăm anh cả ba chuyến, còn chửi ma ma nữa. Quạ Đen, anh đỡ hơn xíu nào chưa?”

Quạ Đen - Là vì thật sự không biết bây giờ mình tên gì, vậy là cậu trai nhận tạm cái tên siêu may mắn này, cảm thấy xưng hô của đứa nhóc sặc mùi phong kiến, phèn ghê.

“Ừ.” Quạ Đen nói tới đây thì chợt cảm nhận được ngôn ngữ cũng rất lạ.

Không biết sao hắn cứ cảm thấy đây không phải tiếng mẹ đẻ của mình, nhưng hắn không chỉ nghe hiểu mà còn có thể nói trơn tru. 

Quạ Đen khựng lại, hắn không hề nao núng đáp: “Anh nghe nhóc gọi mình nên vội vã tỉnh dậy đó.”

Nhóc béo mầm không trả lời mà há mỏ thật to, trừng mắt với hắn cứ như thể nghe thấy chó sủa tiếng người.

Quạ Đen: “...” 

Mình đã nói cái gì không nên nói hở?

Quạ Đen định sờ đầu thằng cu cho vơi đi cơn lúng túng, nhưng mà vừa thò tay ra hắn đã thấy kẽ móng tay còn ghét, vậy là nhịn không được thở dài: “Có nước không?” 

Nhóc béo mầm - miệng còn chưa ngậm lại - đờ đẫn giơ tay lên chỉ. Quạ Đen nhìn theo hướng thằng nhóc chỉ thì trông thấy ống nước nằm mình ên trong góc, vòi nước rỉ sét loang lổ, ngoẹo đầu một bên, đang chảy nước dãi đen lòm xuống sàn. 

Quạ Đen: “...”

Thiết kế không có hồ nước, còn khá thời trang. 

Áp suất nước hơi thấp, chất lượng nước thì không tệ. Trên bức tường kế bên còn treo cái ca inox đã biến dạng, có vẻ là ám chỉ nước uống được. Quạ Đen rị mọ vịn tường đứng lên, hắn rửa sạch tay, đoạn hứng thử một ca nước. Không có mùi dị hợm gì hết, vậy là hắn đứng dựa bên ống nước uống từng hớp. 

Mãi tới lúc này, nhóc béo mầm mới hoàn hồn: “Anh, anh nói chuyện với tui hở?” 

Quạ Đen: “Ờ, không thì sao?”

Nhóc béo mầm kinh hãi: “Hồi trước lâu ơi là lâu… mấy ngày luôn anh mới rặn được một câu, cũng không nói được câu nào dài đâu!”

Quạ Đen nghe thế còn kinh hãi hơn thằng nhỏ: Mình á? Ngầu vậy luôn á?

Hắn tu ngụm nước cho đỡ sợ, sau đó mới ý thức được mình đã làm hình tượng nhân vật đổ vỡ, may là chỉ có thằng nhóc chưa tới tuổi đi học nghe thôi. 

Hắn bắt đầu nói bừa: “Chẹp, phải ha, anh không thích nói chuyện thật, nhưng mà giờ choáng váng á, trướng khí nữa… Có thấy đầu anh phình to hơn bình thường không? Đúng không, vậy nên phải thải khí ra bằng đường miệng đó.”

Bằng vào trình độ văn hóa mẫu giáo của nhóc béo mầm, quả nhiên nó không phân biệt được đường ruột với đầu óc, nghe mà đực mặt luôn cơ.

Quạ Đen làm bộ day huyệt thái dương: “Bệnh tới váng đầu, anh sắp bị khờ luôn rồi nè…”

Nhóc béo mầm: “Thì anh bị khờ chứ còn gì nữa!”

Quạ Đen: “...”

Bé ngoan, dẻo miệng ghê.

Nhóc béo mầm dòm ngó hắn một chút mới khẩn trương: “Anh Quạ Đen, không phải anh té đập đầu vô đâu nên hết khờ luôn rồi không?”

Quạ Đen cũng căng theo: “Gì, mấy người… mấy người tụi mình làm đứa khờ có tương lai lắm hở?”

“Chứ gì nữa. Anh hết khờ thì sao bán giá cao được!” Nhóc béo mầm đau khổ, “Khách ngươi ta giao cọc rồi, mấy ngày nữa trả nốt phần còn là đưa anh đi đó, lỡ mua rồi người ta phát hiện anh hết bị khờ thì phải làm sao bi giờ?”

Quạ Đen lại khiếp sợ trước lượng tin tức trong lời nói của thằng nhóc: Ở đây có cả trò buôn người nữa hả?

Nhưng mà đám đàn ông thúi hoắc, đầu óc xài không vô thì mua về lấy cái gì? Lấy thận hả?

Quạ Đen hỏi: “Anh sang như cú mèo thế này, bán bao nhiêu tiền đó? Của nợ… khách nào đưa cọc đấy?” 

“Không có biết, tui cũng có gặp khách đâu, nhưng mờ chủ nhân nói,” Nhóc béo mầm vểnh ngón tay, làm kiểu lan hoa chỉ, đoạn cao giọng nói, “Quạ Đen của chúng ta mắt đen tóc đen hiếm lắm, thấy nó tướng tá thế, mặt mày chính khí thế, còn là thằng khờ ngoan ngoãn yên tĩnh nữa chứ, phẩm tướng tốt hơn nữa không có đâu. Nếu là trên mặt đất à, giá cũng cả xe tiền đó, thấp hơn 3 vạn đồng chúng ta khỏi bàn nữa.”

Quạ Đen nghe thế là rõ: “Oai phết!”

Nhóc béo mầm nghiêm túc dặn dò: “Vậy nên anh không thể bịnh, không thể chết nha.”

“Anh sẽ cố hết sức.” Quạ Đen chớp mắt, cố ý nói nhẹ nhàng cứ như lẩm bẩm ấy, “Nhưng mà quái ghê, đang yên đang lành, sao mình lại bệnh nhỉ?”

Nhóc béo mầm lập tức khoa tay múa chân, múa may quay cuồng giải thích. Quạ Đen chắt lọc ra cảnh tượng đại khái từ lời miêu tả lộn tùng phèo của thằng nhóc: Hôm qua hắn đã thấy sai sai, nửa đêm thì bắt đầu nôn, ăn gì nôn đấy. Hôm nay đứng dậy, tự dưng hắn ngửa mặt xỉu cái đùng, choáng váng thì chắc do lúc đập đầu xuống sàn ăn vạ. 

Phần đầu có vẻ giống ngộ độc thực phẩm, phần sau thì có chỗ dị, nghe nói ngã dập đầu chết chứ đã nghe nói tư thế ngã nào có thể định hình lại đầu óc bằng một cú đúp đâu.

Nhóc béo mầm: “Chủ nhân cũng không biết anh bị làm sao nữa mới đưa anh vô bịnh viện nằm quan sát mấy ngày.” 

Quạ Đen: “...” 

Hắn nhìn vòi nước vẹo đầu rồi lại nhòm bức tường thấp loang lổ mới chậm rãi hít hà, mùi nước cống tươi mới chui cả vào mũi hắn.

“Chỗ này là bệnh viện à?”

Không phải trại tập trung sao?

Nhóc béo mầm: “Đúng rùi!”

Quạ Đen chịu đựng cơn hoa mắt, hắn dựa tường nghỉ ngơi cả buổi mới góp đủ sức lực, nhấc chân đi về phía cửa phòng nhỏ.

“Hay ghê ha.” Hắn đứng ở cửa nhìn quanh quất, lòng nhủ thầm, “Còn thua cả trại tập trung.”

Hóa ra “trời tối” không phải vì là ban đêm. Nơi đây là không gian dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời, bảo sao chỗ nào cũng mùi nước cống.

Cửa phòng nhỏ không khóa, chắc là do không cần thiết. Nơi đây bị tường cao vây quanh như giám ngục, đường ra chỉ có một lối đi hẹp, dài chừng hai ba chục mét, hai đầu khóa lại. Có mấy hình trông giống bùa trừ tà được vẽ trên vách tường của gian phòng nhỏ, chắc là chữ viết. 

Hắn không nhận ra chữ nào hết.

Tin tốt, trừ thiểu năng ra, có thể hắn còn bị mù chữ.

Ánh mắt không vượt khỏi bức tường cao, Quạ Đen không biết bên ngoài bức tường đấy có gì, nghe kĩ thì là tiếng xe, tiếng nhạc với tiếng chửi… Chúng vang đến từ chốn xa xăm, liên miên, mơ hồ tù mù như ánh đèn ở thành phố dưới lòng đất.

Bệnh gì mà bị giam lại nhỉ? Tâm thần à?

Nhóc béo mầm kéo hắn: “Quạ Đen, anh đừng đi bậy, mau về nằm nghĩ đi. Ma ma đi kiếm chủ nhân rồi, quay về ngay đó.”

Quạ Đen tập trung nhìn bức tường trước mặt, hắn hỏi khẽ: “Chủ nhân là người nào?”

“Chủ nhân là ngài Charles, ngài Charles là người Harpocrates vĩ đại!”

Quạ Đen: “...” 

Ha… ha gì cơ? 

Harry Potter Tesla hả? 

“Vậy còn ma ma? Ma ma là người nào?”

“Người?” Nhóc béo mầm nghiêng đầu, “Ma ma không phải người, là quả mọng.”

Đầu Quạ Đen đầy dấu hỏi: Tiếng lóng xứ nào đấy?

Nhóc béo mầm nhìn hắn, nó gật đầu như ông cụ non: “Thấy anh đúng là phình đầu mới nói nhiều, không phải hết khờ, vậy tui yên tâm rồi.”

Quạ Đen: “...”

Cám ơn nhóc ha. 

“Có phải anh thấy ma ma đi chung chủ nhân suốt nên mới tưởng bả là người không?” Người bạn nhỏ đáng tin cậy bẻ từng mảnh ra, phân tích cho đứa khờ, “Không phải đâu, thật ra ma ma với tụi mình giống nhau, đều là quả mọng. Nhưng bả giỏi hơn, là con nái quản lý tụi mình. Tụi mình do bả đẻ hết đó!”

Quạ Đen: “Ý nhóc là bà ấy là mẹ nhóc?”

“Gì chứ, không phải “mẹ”, bả là ma ma, ma - ma đó.”

Quạ Đen khẽ nhướng mày.

Chắc chắn trong ngôn ngữ của bọn họ có từ “mẹ”, nếu không sao hắn lại buộc miệng gọi lúc muốn diễn tả “người mẹ”. Nhưng đứa nhỏ này có vẻ không hiểu “người sinh ra ta” chính là “mẹ”.

“Nãy nhóc nói, mấy nhóc đều do ma ma sinh à?” Quạ Đen ngẫm nghĩ, đoạn hỏi nó: “‘Mấy nhóc’ là gồm những ai? Nhóc vẫn còn anh chị em nữa hả?”

Nhóc béo mầm chớp đôi mắt nhỏ xí vô tội: “Anh chỉ em là làm gì?” 

Hắn nói gà nhóc nói vịt mà.

Quạ Đen thở dài: Nói chuyện với con nít tổn thọ quá, bảo sao kèm cặp học sinh tiểu học làm bài tập lại bị ung thư.

Người lớn vô dụng cứ than vắn thở dài suốt, thế mà bạn nhỏ lại không chê bai hắn, còn kiên nhẫn giải thích: “Không phải “mấy nhóc”, là “chúng ta”, “chúng ta” đương nhiên là tui với anh đó. Quạ Đen khờ ghê!”

“Được thôi, hai ta thành người cùng vai vế.” Quạ Đen từ bỏ chuyện giao lưu với con nít, “Bà ấy sinh ra tôi á? Tôi sinh ra bả còn tạm…”

Lời nói mắc kẹt lại, hắn tập trung nhìn: Cách đó không xa là tấm kính bẩn thỉu, không biết ánh sáng ở đâu tạt ngang qua, mặt thủy tinh ánh lên bóng người.

Hắn thấy nhóc béo mầm đứng kế một cậu trai tóc đen gầy nhom, dáng dấp chỉ thừa lại khung xương cao ngồng, cả người rỗng không. Mái tóc dài, xoăn tự nhiên rủ xuống ngang hông, dơ hầy, rối mù, phủ lên một gương mặt quen quen nhìn như ma.

Chính là mặt của hắn.

Nom hắn thê thảm lắm, nhưng tuổi còn rất trẻ, dường như là cái tuổi ở lưng chừng giữa thiếu niên và thanh niên.

Một suy nghĩ trồi lên trong đầu hắn như bọt bong bóng, hắn hoảng hốt nghĩ: “Đấy không phải là cái tuổi khi mình vừa gặp thầy sao?” 

Bọt bong bóng nhô lên cao, “bụp” một cái, vỡ tan. Hắn tỉnh lại.

“Thầy?” Hắn không dưng nhớ ra, “Đó là ai? Mình còn có thầy sao? Là cái người dạy mà mình không biết chữ nào hết á?”

“Sao ma ma còn chưa quay lại?” Nhóc béo mầm kéo góc áo hắn, thò đầu ra nhìn, “Tui phải quay lại rồi.”

“Đúng rồi.” Quạ Đen hỏi nó, “Sao nhóc vào bệnh viện vậy?”

“Kiểm tra thân thể đó.” Nhóc béo mầm có vẻ xấu hổ, vặn vẹo kêu, “Cân nặng của tui không đạt chuẩn.” 

Đúng vậy, con nít không thể để béo phì. 

Quạ Đen đang tính an ủi nó “chăm chỉ tập thể dục chắc chắn sẽ ốm thôi” thì đã nghe nó nói: “Không đạt chuẩn là tui phải tăng cân nữa. Haiz.”

Quạ Đen nghẹn họng, cả buổi sau hắn mới thoi thóp nặn ra được một câu: “Cục cưng nè, theo tiêu chuẩn loài nào mà mình còn phải tăng cân vậy?”

Nhóc béo mầm nhăn mặt: “Tiêu chuẩn con mập của chúng ta đó!”

Cái gì… mập chứ?

Quạ Đen ngẫm nghĩ, đoạn ngồi chồm hổm xuống trước mặt nhóc béo mầm: “Nhóc biết nhiều thứ ghê, dạy anh được không?” 

Con nít đều không khỏi thích được tâng bốc, Nhóc béo mầm nghe thế thì ưỡn ngực ngay: “Ừ!”

“Nhóc tên gì?”

“Tiểu Lục!”

“Tiểu Lục?”

Qua loa vãi, còn không bằng “Quạ Đen”. 

“Tui là quả mọng thứ 6 ma ma đẻ nên kêu Tiểu Lục. Nhưng mà tụi quả mọng thứ 6 do ma ma khác đẻ cũng kêu “Tiểu Lục”. Tụi này nhiều Tiểu Lục lắm.” Nhóc béo mầm hơi không vui, “Không hay bằng tên anh.”

“Ừm… “con non mập” là sao? Anh cũng là “con non mập” hả?” Quạ Đen cố ý khích nó, “Mấy chuyện này không lẽ nhóc cũng biết hết à?”

“Tất nhiên là tui biết rồi!” Nhóc béo mầm nắm tay thành quyền tiếp nhận khiêu chiến, “Ừm… con non mập là gì hả? Con non mập là tui á! Anh thì tất nhiên không phải rồi. Quạ Đen khờ thiệt, làm gì có con non mập nào cùi bắp như anh?”

Quạ Đen rất ư là cùi bắp: “...”

“Được! Vậy anh không phải con non mập thì là gì?” 

Nhóc béo mầm Tiểu Lục: “Anh là con nọc!”

Quạ Đen ngoẹo đầu, suýt đập vào ván cửa: “Gì… cậu nhỏ ơi, cậu bảo anh là gì cơ?”

Nhóc béo mầm: “Con - nọc!”

Quạ Đen cảm thấy có lẽ mình bị thiểu năng thật, đầu óc không đủ dùng, có hai chữ cỏn con thôi mà suýt đã đốt cháy thùy trán của hắn.

“A!” Lúc này, Tiểu Lục chợt reo lên, “Là chủ nhân! Ngài Charles vĩ đại tới rồi!”

Quạ Đen nhìn về phía thằng nhóc chỉ, hắn trông thấy “chủ nhân vĩ đại” trong truyền thuyết. 

Không phải nghe ngóng sự tích của đối phương, hắn liếc mắt đã thấy ngay chỗ “vĩ đại” của “ngài Charles”: Ông… Nó cao chừng mét rưỡi, vòng tay ước chừng bằng mắt là ít nhất 70 cm, không có cổ. Trên cánh tay thô chắc của nó là một cái đầu hình tam giác, trên đỉnh đầu là cặp tai thật lớn, chính giữa kẹp một dúm lông màu xám… Rõ ràng đấy là con chuột khổng lồ!

Một con chuột to cộ cao mét rưỡi!

Nó khòm lưng, tỉ lệ cơ thể lai giữa người với chuột, chi trước thô ngắn cuộn trước người, móng tay thì lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Mặc dù tướng mạo khá là nguyên thủy, song ngài đây ăn mặc lại rất văn minh: Nó mặt sơ mi sọc caro với quần yếm, trên cái mỏ nhọn trồi ra còn gác cái gọng kính hào hoa văn nhã, nom cứ như lập trình viên trong đám chuột ấy.

Lúc này, cuối cùng Quạ Đen cũng đã xua tan làn sương mù trong đầu, làm rõ thân phận của hắn.

“Mình chỉ là con nọc được một con chuột xám cỡ bự chăn nuôi.” Lòng hắn đầy kinh ngạc, “Ông nội mẹ ơi, nổi bần bật luôn!”

—Bệnh Alzheimer's (AHLZ-high-merz): Một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành viCon nái: Con cái chuyên nuôi để sinh sảnCon nọc: Con đực chuyên nuôi để phối giốngHarpocrates: Là một vị thần trong thần thoại Hy Lạp có nguồn gốc từ Ai Cập cổ đại, là biểu tượng của những bí mật được giấu kín trong tâm hồn.