Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 29: Thế giới mới đẹp đẽ 28




Chương 29: Thế giới mới đẹp đẽ 28

“Đội trưởng!”

Nhận được mệnh lệnh, số 36 Đội Khủng Hoảng mở ra lối vào thành phố người Chuột, xuống chi viện. Thanh niên ma cà rồng non trẻ nhậm chức chưa lâu đã gặp trận địa này bao giờ? Có thể xem như được mở mang. Cậu chàng nhón chân, bước đi như múa ba lê, kinh tâm động phách đi ngang qua 3 đống chuột chết to đùng mới thành công hội họp với đội trưởng nhà mình.

“Em làm theo lời chị…”

Đội trưởng vứt cho ánh mắt, số 36 hồn vía lên mây mới nhìn theo tầm mắt của chị, thấy cảnh sát trưởng đứng cách đó ngoài 2 mét mới ngậm miệng lại. 

Không thể trách cậu không nhận ra được, bình thường, lúc ở trên mặt đất, cảnh sát trưởng đều mặc hàng đặt may riêng. Đây là lần đầu số 36 thấy dáng vẻ vốn có của gã… nói thật, có hơi bất ngờ đó.

Trừ “Thấy rõ”, gia tộc Nosfera còn có nét độc đáo nổi tiếng khắp châu: Xấu tàn canh mây nước.

Cũng không biết là sự thật hay là ấn tượng cứng nhắc, song quả thật mấy vị “Nosfera” hay xuất đầu lộ diện đúng là nhan sắc ma chê quỷ hờn.

Cơ mà dáng vẻ vốn có của cảnh sát trưởng cũng không xấu, còn có thể nói là đoan chính.

“Gen nhà Nosfera bị đột biến rồi.” Số 36 nhịn không được thất thần, “Thế tóm lại sao bọn họ không cho ngài ấy lấy họ? Là vì không xấu nên không phù hợp với giá trị quan của gia tộc sao?”

Đội trưởng chỉ kịp nhìn thoáng qua thằng đệ nhà mình đã vội đuổi theo cảnh sát trưởng dỗ dành tiếp: “Sếp, tuy chúng ta đã phá vỡ trung tâm chất dẫn dụ của người Harpocrates, chiếm lĩnh phần lớn các khu, nhưng đám Bí tộc ngang ngạnh còn dựa vào chỗ hiểm yếu chống lại. Ngài là kẻ có thiên phú quý giá nhất thế gian này, thật sự không ở lại nơi này mạo hiểm…”

“Cô sai rồi.”  Cảnh sát trưởng ngắt lời chị ta, “Người Gấu là chủng tộc giảo hoạt nhất thế giới. Gã Antony đó xưa nay đều mưu tính rồi mới hành động, chắc chắn gã đã sớm hình thành sự ăn ý với lũ nhu nhược khu Sừng đó, trước đó e cũng không phải là do chịu “Quyến rũ” ảnh hưởng mà là sợ “Quyến rũ” sẽ phân chia 9 tộc 18 khu. Cô còn không nhìn ra sao? Tên hung thủ đó vốn đã liên kết với người Gấu.”

“Tất nhiên tất nhiên.” Đội trưởng gật đầu như giã tỏi, “Tôi hiểu ý ngài, nhưng ngài đã tiêu hao thế thân cuối cùng rồi…” 

“Cô hiểu chó gì!” Cảnh sát trưởng bị chọt vào cái chân đau, “Cô cảm thấy chuyện đã mất khống chế, sợ rồi, muốn nhanh chóng chấm dứt xung đột vũ trang, rút về mặt đất, ngồi vào bàn đàm phán chứ gì? Rốt cuộc gã ngồi ghế này trước tôi là phường vá áo túi cơm gì thế này, lại để phụ nữ như cô dẫn cả Đội Khủng Hoảng. Đã ầm ĩ thế này rồi, làm gì còn dọn dẹp được nữa. Hôm nay chúng ta rút, ngày mai thành phố Ánh Sao Sáng… cả cái Khu Đuôi này đều sẽ mất đi quyền khống chế thành phố ngầm. Cái nồi này tôi gánh chứ có phải cô gánh đâu!”

Đội trưởng bị phun đầy mặt vẫn không hề nao núng, cảm xúc ổn định ngang cỡ cảnh sát trưởng tự tin ấy.

“Vâng ạ.” Chị ta dịu dàng nhường nhịn, “Vậy chúng ta phải làm gì đây, sếp?” 

Năng lượng không nhìn thấy tản khắp, cảnh sát trưởng chẳng có gì ngoài giàu lại khởi động vật thiên phú.

Lần này, gã dùng một phát 2 món.

“Theo dấu và… Lóe lên.”

Gabriel cảm nhận được.

Theo dấu là “lời chỉ dẫn vạn năng”, chỉ cần khóa chặt thân phận của mục tiêu thì có thể biết được vị trí của đối phương theo thời gian thực. “Lóe lên” là dụng cụ gia tốc: Nội trong 20 km, chỉ cần xác nhận địa điểm mục đích thì người dùng nó có thể chạy đến nơi nội trong ba giây, tốc độ nhanh như gió.

Đó là cặp đôi cộng sự hoàng kim chuyên dụng cho việc ám sát: Chỉ là phần đông người làm “việc bẩn thỉu” không dùng nổi.

Lúc này, Gabriel đang lặng lẽ đứng trong đống phế tích ở thành phố người Chuột. Vị thần sinh đẻ vỡ nát thành một đống che chắn cho y, y cách mấy vị ma cà rồng nọ không tới 20 mét, nhưng hình cảnh ma cà rồng nhạy bén của Sở An ninh lại không hề có cảm giác gì.

Chuyện này phải cám ơn quý ngài Thấy Rõ lắm tiền nhiều của, lúc “vi phục” vào thành phố người Chuột, đại nhân Thấy Rõ không hề keo kiệt phun “phụt phụt” vật thiên phú “Ẩn nấp” tung tóe, vậy nên y mới có thể kéo chiếc bóng hưởng sái một ít, nếu đụng phải kẻ tỉ mỉ chi li thì có khi đã không dễ dàng gì.

Tấm thảm tồi tàn che kín mái tóc lóa mắt của Gabriel, cách lớp găng tay, y cầm chiếc đồng hồ đeo tay gỡ từ trên một thi thể xuống bằng hai đầu ngón tay, liếc nhìn thời gian, thấy hơi khó xử.

Với y mà nói, vật thiên phú của ma cà rồng không “dễ tiêu hóa” như vậy: Y không thể khống chế “lượng”.

Khi quanh y có vật thiên phú khởi động, y sẽ giống như đá nam châm vậy, bị động tiếp thu số lượng lớn năng lượng hắc ám lan ra. Cái món đó không “dễ nuốt” đâu, dù sao với cơ thể của con người thì đồ của ma cà rồng vẫn là “thức ăn dị ứng”. 

Thấy Rõ một lần khởi động hai vật thiên phú, lúc này Gabriel như kẻ chìm sâu vào rượu mạnh không chống được, ảo giác hỗn loạn bành trướng khiến cho cảm quan của y chen chúc nhau chật như nêm.

Trong ảo giác đó, y cảm thấy mình căng cứng, sắp nổ tung ra. Thế nhưng lồng ngực lại bắt đầu có cảm giác đói khát không thể nào rũ bỏ được, nuốt chửng lý trí y như tằm ăn rỗi. 

Thường thì trong tình trạng này, y sẽ đánh nhanh thắng gọn, sau đó tìm chỗ từ tế “ngủ đông”. Nhưng giờ hãy còn 15 phút nữa mới tới 12 giờ đêm trắng.

Cảnh sát trưởng “Thấy rõ” đã bị “Lóe lên” đưa đi, trên tay Gabriel đã xuất hiện hư ảnh hai món vật thiên phú là “Theo dấu” và “Lóe lên”.

Bàn tay y bị mấy “thứ quái gở” này chiếm trọn, thế là chỉ có thể quấn sợi chỉ vàng trên ngón tay trở vào tai, kế đó uể oải đặt mục tiêu theo dấu là cảnh sát trưởng. Ngay lúc y định đuổi theo bằng “Lóe lên” thì sợi chỉ vàng chợt vang lên tiếng harmonica.

Gabriel khựng lại. 

Thật ra trước đó y đã nghe được tiếng diễn tấu ngắt quãng của Quạ Đen thông qua sợi chỉ vàng. Ban đầu khá là mới mẻ, nhưng suy cho cùng, trình độ phát triển văn minh tinh thần của người Chuột có giới hạn, tới lui cũng chỉ có mấy giai điệu này, không phù hợp với giá trị thẩm mỹ khu Sừng xây dựng cho mình, rất nhanh, đại thiên thần đã mất đi hứng thú. 

Song lần này lại khác với trước đó, tiếng đàn thoạt nghe như người thổi chẳng có nhạc phổ gì, chỉ là một đoạn nhạc nghe được ở đâu đó rồi bắt chước lại bằng harmonica. Nó ngắt quãng, lại còn hay sai, Gabriel không nghe ra được giai điệu nào, nhưng hắn cảm giác người thổi harmonica rất ung dung. Tiếng harmonica không hoảng loạn hay lo âu, thổi ra âm lạ thì thử lại, trông chẳng giống đám “gia súc” đang chạy thoát thân mà nghe như thiếu gia nhà ai nằm trong vườn hoa giết thời gian vậy.

“Lạ thật, sao hắn chẳng chút lo lắng nhỉ?” Gabriel nghi hoặc, “Hắn không hề lo sẽ đoán sai, rằng mình hoàn toàn không nghe thấy hắn sao? Sao hắn biết mình chắc chắn sẽ đồng ý? Nếu mình cố ý hành động trước, giam bọn hắn dưới thành phố ngầm thì sao?” 

Là vì cái chuyện… “vào miếu thắp hương, tâm thành ắt linh” gì đó à?

Harmonica vứt ra một thanh điệu vui vẻ cứ như hùng hồn đáp lại lời y. 

Gabriel kinh ngạc mở to mắt. 

Kế đó y phát hiện ra, dường như tiếng harmonica đã khơi thông tri giác bị ảo giác bít kín lại của mình đôi chút. Y lại ngửi thấy mùi nước cống làm người ta sởn gai ốc nơi thành phố dưới lòng đất, tiếng nói của ma cà rồng cũng rõ ràng hơn. 

Kế đó, Gabriel nghe thấy đội trưởng và số 36 nói chuyện với nhau.

“Đồ tôi bảo cậu lấy đâu? Có thành công không?” Đây là giọng người phụ nữ nọ.

“Vâng… vâng,” Người kia căng thẳng run theo, “Hình như bọn họ không nhìn ra chữ ký của cảnh sát trưởng là giả.” 

Một tiếng cười khinh bỉ khe khẽ.

Tiếp đấy: “Đương nhiên, đám người quản lý hồ sơ cũng không có “Thấy rõ”.”

“Nhưng mà hồi nãy dọa chết em thật, đội trưởng, em, em tưởng bị Thấy Rõ phát hiện rồi đó… dù gì cũng là “Biết tuốt” mà! Dù chỉ là…”

“Bằng vào cấp bậc năng lực của gã thì còn chưa cảm giác được món đó đâu, đừng sợ nữa.”

“Chúng ta thật sự…” 

“Có một câu cảnh sát trưởng nói không sai, chuyện ầm ĩ tới nước này rồi, chắc chắn phải có người đội nồi chịu tội mới giải quyết được.” Đội trưởng nói mà chẳng chút cảm xúc gì, “Chuyện càng lan rộng thì sẽ lan tới mặt đất, chúng ta đều vì thành phố Ánh Sao Sáng thôi.”

“... Em hiểu rồi.”

“Cảnh sát trưởng ỷ vào vật thiên phú, có khả năng sẽ chọn đánh thẳng tới cửa Bí tộc, chú ý giám sát trường năng lượng các nơi, chúng ta phải nắm chắc thời gian ra sân.”

“Chỗ này còn có cảnh phản bội nhau, suýt thì bỏ lỡ rồi.” Gabriel thích thú ngồi nghe hết góc tường mới chưa đã thèm mà đuổi theo cảnh sát trưởng.

Tiếng harmonica làm y tỉnh táo lại, chỉ là không hiểu sao y thấy đói hơn rồi.

Lúc này, vị cảnh sát trưởng hoàn toàn không hay biết gì về suất diễn thêm vào sau của mình đã tới nơi. Vật thiên phú “Lóe lên” tiêu tán, gã cau mày, đoạn sử dụng “Thấy rõ” cảm giác một chốc mới phát hiện sai số gần cả cây.

Điều này có nghĩa là rất có thể trên người người Gấu có vật thiên phú nào đó, có thể quấy nhiễu “Theo dấu” và “Lóe lên” ở một mức độ nào đấy.

“Mẹ nó.” 

Vậy mà để vật thiên phú quý báu của ma cà rồng rơi vào tay đám súc sinh lông dài này 

Nhưng giận thì giận đó, song gã cũng không thấy quá bất ngờ, dù sao thì trời sinh “Thấy rõ” cũng không giỏi bất ngờ.

Cảnh sát trưởng lấy ra vật thiên phú thứ 3. 

Nếu dùng tới thứ này thì dù có là cảnh sát trưởng hào kiệt cũng không khỏi thấy lòng mình quặn đau.

Đấy là một trong số món đồ gã cất tít dưới đáy rương, năm đó, để lấy được thứ này, cảnh sát trưởng phải bỏ ra số máu lớn.

Trong vật thiên phú này cất giữ “Liền tâm”, một trong bảy đại thiên phú thần thánh. Nó có thể hạ lệnh cho bất kì người nào lọt vào phạm vi ảnh hưởng của mình, đối phương sẽ không mảy may do dự, hơn nữa còn cho rằng đây chính là ý nguyện của mình. 

Đối tượng nhận lệnh càng gần, hiệu quả càng cao, xa hơn thì phải giảm giá. 

Không biết do thiên phú hay gì mà phạm vi ảnh hưởng của “Liền tâm” vừa vặn là 1 km.

Thật ra vị trí của cảnh sát trưởng cách Antony đã ép sát cực hạn của Liền tâm, vậy nên chỉ lệnh này phải thật cẩn thận, không thể để đối phương thấy gượng ép.

Gã suy ngẫm, đoạn khởi động “Liền tâm”, hạ một chỉ lệnh cho Antony: Có một chi đội ma cà rồng vũ trang xâm nhập vào từ phía tây, đi chặn bọn họ lại!

Trên người con Gấu Chó này có đồ bảo vệ, gã khó mà tới gần. Nếu đã là vậy, còn không bằng để đối phương chủ động tới gần gã. 

“Liền tâm” hiệu quả cực tốt, mấy phút sau, một người Chim Kinh Sơn - tiên phong của người Gấu bay tới.

Ngay sau đó, cảnh sát trưởng ngửi được hơi thở tanh hôi của động vật ăn thịt cỡ lớn. Gã đã chuẩn bị sẵn vật thiên phú thứ tư và thứ năm cho “hoàng đế Gấu” của thành phố ngầm.

Vật thiên phú thứ tư là một đôi, trước đó gã đối phó với người Chuột đã dùng sạch một trong số đó, có thể làm Bí tộc xung quanh tạm mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn.

Món thứ năm lại là vật thiên phú loại hình công kích từ đầu tới đuôi, có thể dẫn một đạo lôi điện cao áp, gấu hổ gì dính một chút cũng cháy rụi. 

Cảnh sát trưởng mượn chất dẫn dụ của người Chuột để giấu đi mùi của mình, mai phục ở góc đường dưới thành phố ngầm, ngay sau đó, có mấy chiếc xe chạy ngang, mở đường là xe cảnh vệ. Tàn dư của “Theo dấu” thể hiện rõ tác dụng, Antony ở trong chiếc xe bảo mẫu phía sau xe cảnh vệ!

Vào khoảnh khắc đội xe lướt qua, cảnh sát trưởng đột ngột đánh ra vật thiên phú thứ tư.

Con chim to đùng ngông cuồng rớt máy tại trận, xe cảnh vệ mất khống chế, đội xe Bí tộc tông đuôi nhau như trò chơi “rắn săn mồi”.

Cảnh sát trưởng lướt ra với tốc độ nhanh như điện xẹt nhờ vào vật thiên phú, khởi động vật thiên phú thứ năm.

Song lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không biết món thứ tư hết hạn sử dụng hay sao mà hiệu quả lại bị giảm giá, cái vị “Chim rớt máy” trên trời không ngã váng đầu. Lúc người Chim chạm đất thì loạng choạng tí rồi lao vào xe cha đỡ đầu Antony, cũng không biết lấy đâu ra sức nữa, vừa vặn chặn lại đòn tấn công của cảnh sát trưởng!

Sao mà chỗ nào cũng bất lợi thế này!

Cảnh sát trưởng bất chợt thấy không đúng, song lúc này gã đã không kịp nghĩ nhiều thêm.