Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 55: Vùng đất bị thất lạc 13




Những kẻ chết đột tử im miệng quanh đấy chỉ có mình Quạ Đen nhìn thấy, lúc di chuyển, những người khác còn chưa ý thức được mình sắp đối mặt với chuyện gì.

Bóng ma dưới chân cử động, trong bóng đêm đen kịt, cảm giác trôi nổi không yên lại ập tới. Trừ Gabriel và “điều hướng” Quạ Đen, người khác hoàn toàn mất đi cảm giác về vị trí.

Honey nhanh chóng thu liễm tân thần, đồng thời cũng bịt miệng gã ma cà rồng chút chít kêu gào và đồng bạn “Bi thương” lắm mồm của mình. Trong bóng đêm, đáy mắt bà cụ chợt có màu ngọn lửa lướt qua, ngũ cảm nhanh nhạy tới cực hạn - đó là “mở rộng tri giác” khi “bí” tuyến cấp 2 đạt tới đỉnh cao, lúc gần tới cấp 3. 

Lúc này, trong mắt của tiểu đội Honey, bóng đen đặc quánh ăn trộm từ chỗ vật thiên phú của ma cà rồng đã biến thành tấm kính thủy tinh mờ, rất mờ nhưng vẫn có thể trông thấy loáng thoáng chút thế giới ngoài kia. 

Mà những người đồng hành mang đủ kiểu vẻ mặt quái dị xung quanh càng rõ: Mấy đội viên của cụ còn xem như biết phấn đấu, tuy là đứa nào đứa nấy không nhìn thấy gì nên trên gương mặt đều lộ vẻ hoang mang, nhưng tất cả đã điều chỉnh lại vị trí của mình theo giọng nói của đồng đội, là chỗ đứng có thể trông coi nhau bất cứ lúc nào… ồ, trừ Liszt ra. 

Đứa nhỏ nhà “thánh” có tố chất tâm lý tốt tới nỗi người ta phải ngưỡng mộ. Ngay chớp mắt bị hút vào bóng tối, con nhỏ đã bám vào xe tải như con khỉ nhỏ giữ thăng bằng, dùng thùng xe che lại phía sau lưng mình, cảnh giác tìm một không gian nhỏ tiến có thể đánh lén, lui có thể chui vào nấp dưới bánh xe. Quả cảnh sát tóc vàng ngố tàu nghe thấy tiếng thét, hình như cậu ta muốn đi tới bên cạnh ma cà rồng thê thảm, rồi lại nhớ lập trường mới của mình nên dừng lại, trong lúc tiến thoái lưỡng nan thì ngã sấp. 

Bóng dáng trắng như tuyết của Gabriel đã chẳng thấy đâu nữa, cả người y như hòa vào cái bóng, tránh phía sau thân mình Quạ Đen, chỉ vươn hai cánh tay quỷ khí u ám, một đặt trên vai Quạ Đen, một phủ lên mắt hắn.

Như quỷ quái đang ngấp nghé gì đấy.

Honey khẽ khàng thở ra, sau cùng mới nhìn về phía người trẻ tuổi tên Quạ Đen. 

Hắn đã quay mặt lại, cách bóng dáng bàn tay quái vật phủ lên, nhìn vào mắt đội trưởng Honey như thể biết bà ta đã khôi phục một phần thị lực từ trước.

Cái bóng phủ kín kẽ lên nửa trên gương mặt, hắn như đang mang một cái mặt nạ quỷ dị, trong tay cầm một đồng xu, xoay trên ngón tay: “Đội trưởng, giả sử thắng thua như nhau, bà sẽ chọn thế nào?” 

Nhiệm vụ thánh địa giao cho tiểu đội của Honey là “thu thập tin tức”, nhưng nếu đội trưởng Honey là “người thành thật” bảo gì làm nấy thì bà cũng không phải kéo tòa di tích này ra làm mánh thăm dò Quạ Đen; càng không thuận nước đẩy thuyền lúc Quạ Đen ngả bài, dễ dàng đồng ý hắn đổi mới kế hoạch.

Phương hướng “Phẫn nộ” đúng là chiếm của hời, ai cũng vác theo cái bản mặt nghiêm túc cứng nhắc, làm người khác có ảo giác bọn họ toàn người đứng đắn.

Thật ra Quạ Đen chỉ trò chuyện vu vơ với ông anh “Bi thương” trong đội chừng 15 phút là đã biết, nếu đội trưởng thật sự thận trọng vững vàng như thể hiện trên mặt thì tuyệt đối không thể nào ép ra một “bảo mẫu công cộng” trong đội. 

Honey im lặng 1 giây rồi đáp: “Thắng thua như nhau, điều này trong mắt tôi gọi là “nắm rất chắc”.”

Không phải bà thích thần thánh hy sinh vì đại nghĩa, di tích thu hồi được gì, có cống hiến gì cho xã hội loài người, bà cũng chẳng mấy quan tâm.

Honey chỉ muốn biết “Nghiệp hỏa” bầu bạn bên mình non nửa đời người đến cuối cùng sẽ có kết cục gì đây, tại sao không nổ phát nào đã hèn nhát có rút, trầm luân trong bóng tối cùng với chủ mới của mình.

Bà không cam lòng thay ông bạn già của mình, cũng là không cam lòng thay cho mình.

Nhìn ngoài mặt thì cụ Honey trông cũng cỡ tuổi Ethan, nhưng đó chỉ là mồi lửa loại hình tấn công ban thêm cho cơ thể mà thôi. Tuổi của cụ dư sức làm mẹ tên nhóc Ethan đó.

Thánh địa mấy lần phái người tới mời cụ, bảo cụ nghỉ hưu, dưỡng lão: Vào viện dưỡng lão, thi thoảng làm vật may mắn ngờ nghệch, triển lãm một vòng trước mặt đám trẻ, truyền thụ chút “kinh nghiệm chiến đấu” linh tinh không ai thèm nghe, sau đó chờ chết.

Bọn họ cảm thấy hơn 60 tuổi còn chưa thể vượt qua tới 3 thì cả đời này đã hết hy vọng.

Mà cụ thì sắp 79 rồi, còn hơn cả “hết hy vọng” gần 20 năm.

Nhưng chắc cụ già mà chưa chịu chết nên cứ thấy không cam, một ngày còn chưa nhắm mắt là Honey sẽ còn muốn đâm vào sóng gió lần nữa, nhìn xem trong cơn va chạm đó, rốt cuộc mồi lửa già nua có thể cháy thêm lần nữa, gần “cấp 3” thêm một tấc nữa hay không.

Quạ Đen mỉm cười, “bụp” một tiếng, nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay. Cùng lúc đó, bóng ma đưa bọn họ tới gần bức tường của tòa nhà thi công dang dở, nhờ sức cái bóng đi xuyên vào!

Honey mở to mắt: Cơ quan vào cửa từng giết mồi lửa thần thánh không bị kích hoạt!

Quạ Đen thuận tay vỗ đồng xu lên vai ma cà rồng Langdon: “Hiệp 1 thắng rồi.”

Nước mắt chen nhau tuôn rơi, ngài Langdon nhũng chân quỳ xuống, vì một đồng xu mà khom lưng.

Mấy người không nhìn thấy còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng Honey thì rõ cả. 

Trước lúc tới đây, bà Honey cũng đưa đội viên đi tìm hiểu, hiểu nằm lòng tin tức tình báo nhánh tiểu đội thăm dò đầu tiên đưa về.

“Cái bóng này mượn từ chỗ vật thiên phú ma cà rồng,” Bà ta giơ tay sờ mình con “cá đuối” như thực thể này, “Sức mạnh cùng nguồn gốc, cho nên chúng ta đã bị nhận nhầm là ma cà rồng, cạm bẫy ở nơi đây không nhắm vào ma cà rồng.”

Ngài Langdon mềm oặt nghe vậy thì như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, trong mắt chợt có lại ánh sáng.

Quạ Đen cười híp mắt: “Xem ra là vậy.” 

Chỉ có Gabriel đứng trong cái bóng nhìn thấy khóe mắt chẳng hề có ý cười của hắn, cảm giác được cả người hắn căng cứng… Nhưng quan sát biểu cảm của hắn lại thấy như có chút háo hức lộ ra trong vẻ căng cứng đó, khiến người ta không nhịn được bắt đầu mong chờ cùng hắn: Ở đó có món gì thú vị đây?

Mấy người khác hai mắt tối sầm, nghe thấy lời này cũng thở phào theo.

“Bi thương” hỏi khẽ: “Vậy là chúng ta tạm thời an toàn à?”

Liszt tới cho có tụ nghe trộm lời Quạ Đen và đội trưởng nói xong thì lén nhích tới bên cạnh ma cà rồng Langdon, cảm giác ở đây an toàn hơn; Hoa Nhài buông con xe tải mình bám rịt ra, Tấn Mãnh Long cũng đã bò dậy; Các đội viên mồi lửa phân tán đang tính tập trung lại…

Quạ Đen thầm đếm: 3, 2, 1… Cái đuôi của bóng “cá đuối” hoàn toàn đi vào trong tòa nhà thi công dang dở thì dị biến đột ngột xảy ra!

Một mũi tên ánh sáng ngưng tụ giữa không trung, bay thẳng tới với một góc độ xảo quyệt, đâm thủng bóng ma bảo hộ, bắn thẳng vào phía đầu Langdon. 

Nhóm người trong bóng đêm còn chưa kịp thở ra thì trước mặt đột nhiên hiện lên luồng sáng chói như tia chớp. Mắt người không thể nào thích ứng cho được, ngay khoảnh khắc đó, ai cũng cho rằng người trúng tên là mình! 

Trong bầu không khí căng thẳng khi nãy, dù có tình huống đột xuất nào thì mọi người cũng có tâm lý chuẩn bị. Bằng vào tố chất của các vị đồng đội đây, nếu ban nãy đột ngột xảy ra chuyện gì đó thì ít nhất hơn phân nửa số người vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Nhưng lúc này, ai nấy cũng đều đang trong trạng thái “thả lỏng”.

Dù là ma cà rồng hay con người, nỗi sợ cũng đã bị mũi tên thình lình bắn tới đó kéo đầy.

Quạ Đen chuẩn xác bắt được một giây đó, một cái búng tay đốt cháy nỗi sợ nổ tung quanh mình.

Nỗi sợ bùng phát chỉ trong nháy mắt ấy đâu chỉ lớn hơn lúc ở trên thuyền nước gấp 10 lần, sức mạnh to lớn ồ ạt đổ vào cơ thể Quạ Đen gần như ép ngạt tim hắn. May mà sau lưng hắn còn có một Gabriel, không tới nỗi làm hắn ngã quỵ.

Ngay sau đó, sức mạnh sợ hãi như sóng gầm bị mồi lửa bóp méo thành “phước lành”, rơi lên người tất cả mọi người trừ Langdon. 

Gabriel vung đuôi cá bắn Langdon ra ngoài với tốc độ mà đến cả mồi lửa cấp 2 cũng không nhìn thấy rõ, vừa khéo tránh khỏi tiễn quang. Ngay sau đó y mới ý thức được gì đấy, trồi nửa người ra khỏi cái bóng như xác nhận gì đó, hoài nghi siết chặt lòng bàn tay. 

Cơ bắp rõ ràng trên cánh tay được những mạch máu hơi nhô lên quấn lấy, sức mạnh gấp mấy lần bình thường đang men theo mạch máu, chảy vào giữa năm ngón tay y, như thể có được lời chúc phúc trong lặng thầm.

Gần như là bản năng, Gabriel rút bàn tay đang đặt trên vai và mặt Quạ Đen về.

Quạ Đen không oán giận vì bỗng dưng “trời tối” là do ngay sau đó, vô số tiễn quang bắn về phía bọn họ, bọn họ không cần chiếu sáng thêm nữa rồi.

“Bi thương” bị thúc đẩy bởi “phước lành” đột ngột tràn ngập cơ thể, sức mạnh “vạn vật giảm sức lực” khổng lồ từ bốn phương tám hướng tràn đến, khó khăn ngăn chặn số mũi tên ánh sáng ấy trong giây lát… Tuy chỉ có giây lát nhưng cũng đủ rồi.

Ngay sau đó, tiễn quang đột phá vách ngăn của “Bi thương”, nhưng bóng ma cá đuối cũng đã không còn ở chỗ đấy nữa. 

Tiễn quang lít nhít chằng chịt sượt qua “đuôi cá”, bắn vào vị trí của bọn họ khi nãy, thậm chí trong đó còn có mấy mũi tên xuyên qua giữa mấy  người! 

Liszt lén lút nhích tới bên cạnh Langdon như tên trộm gà bị mũi tên lướt ngay tới, nếu không phải “sức mạnh phước lành” khiến cho phản ứng và tốc độ của cậu ta tăng lên lúc này chắc trên người đã có thêm mấy cái lỗ.

Liszt kêu gào lạc giọng: “Đội trưởng! Cứu mạng!”

Bên trong trường bào của Honey giũ ra một sợi xích sắt đen kịt, quăng ra như con mãng xà, giáp lá cà với số tiễn quang xếp thành hàng nọ. Những mũi tên chạm tới xích sắt thì lập tức giảm tốc độ, hóa thành màu đen như bị thứ gì đó làm ô nhiễm, bị xích sắt quét cả ra ngoài.

Không biết Quạ Đen lấy đâu ra thuốc dán Lạc đưa, xé ra bằng một tay, hắn không dán vào người mà dùng răng xé toạc lớp thuốc bôi sền sệt ở giữa miếng gạc rồi ngậm vào miệng.

Cũng trong lúc ấy, ánh mắt hắn dường như không sợ ánh sáng mạnh, chuẩn xác chụp lấy Liszt đang nhào về phía mình.

“Quả nhiên.” Honey nghĩ, điều này phù hợp với suy đoán của bà khi lần đầu nhìn thấy tư liệu: Mũi tên ánh sáng trắng này có đặc điểm của “thần thánh”, nguyên liệu thô của món “hàng lậu” này rất có thể là vật lưu lại của “thánh tuyến”.

“Hàng lậu” làm từ vật lưu lại mồi lửa của con người, đương nhiên tương khắc với sức mạnh hắc ám của ma cà rồng nhất. Nhưng bà không thể lấy được vật thiên phú của ma cà rồng, mấy thứ đó rất quý, đừng nói con người không lấy được, dân ma cà rồng… quý tộc ma cà rồng lấy một món còn khó, hơn nữa đều là hàng hao tổn, dùng vài lần đã phải báo hỏng.

Cái nào khó quá thì Honey bỏ qua, trước lúc tới đây, bà cụ đã lấy được một vật do Thợ Thủ Công làm ra rất đặc biệt thông qua con đường xám. Sợi xích sắt đen ấy giống với “Con mắt của Moros”, nguyên liệu có một phần sử dụng linh kiện trên người ma cà rồng có thiên phú, khiến nó trở thành vật đặc thù mang theo hiệu quả gây ô nhiễm.

Gabriel nhạy bén phát giác ra có hơi thở hắc ám sượt qua mình, y cũng ké được một chút sức mạnh tối tăm trên xích sắc như chộp của hời từ vật thiên phú ma cà rồng. 

Cùng lúc ấy, Quạ Đen và Honey nhanh chóng trao đổi ánh mắt nhờ vào ánh sáng tiễn quang soi rọi.

Quạ Đen sâu sắc: Quả nhiên cụ có chuẩn bị nha.

Honey tâm tình phức tạp: Vậy mà lại để tên tiểu quỷ này nhìn ra. 

Quạ Đen nhai thuốc dán đắng nghét làm đầu lưỡi người ta tê dại như không còn vị giác, thuận tay nhét Liszt đã mềm nhũn chân cho bà cụ.

Bà cụ Honey: “...”

Nếu Quạ Đen thật sự là mồi lửa cấp 3 song hướng che giấu, vậy thì hướng đầu tiên trước “Sợ hãi” đúng thật nên là “Cực lạc”. Đầu tiên có thể loại trừ “Phẫn nộ”, phong cách hành sự của hắn không “Phẫn nộ” chút nào, mà tính tương thích giữa “Bi thương” với “Sợ hãi” không ổn lắm, hai phương hướng này không dễ gì xác nhập, cộng thêm dáng dấp của Quạ Đen nữa. Từ xưa “Cực lạc” đã có 3 món đặc sản: Hoa hòe lòe loẹt, hồ ly tinh và cái mã ngoài.

Nếu như lúc trước hắn là “Cực lạc” thật… Honey nhìn lại hàng của nhà mình rồi lại nhìn Quạ Đen, tâm tình bỗng thấy phức tạp, muốn đổi hàng ghê. 

Liszt cuộn lại tay chân dài duyên dáng của mình, run lẩy bẩy chui vào phía sau lưng bà Honey: “Không phải cậu, cậu nói là cạm bẫy ở đây không nhắm vào ma cà rồng mà?” 

“Trước đây thì đúng là vậy,” Gabriel nhô đầu ra khỏi bóng ma, u ám chen miệng vào, “Nhưng không phải tôi đã bị phát hiện rồi sao?” 

Liszt dần suy sụp: “Ý anh là… chờ đã, sao anh lại bị người ta coi là ma cà rồng hả… á á á tới nữa rồi!”

Lại một đợt mũi tên ập tới, Liszt bị đội trưởng chê vướng víu bèn vứt cho một đội viên “Phẫn nộ” khác, anh trai “Phẫn nộ” này đang bận túi bụi, chả thèm nghĩ gì đã đẩy Liszt ra, vứt cho em gái “Phẫn nộ” chung đội. Em gái “Phẫn nộ” vừa đón được thì bóng đen đột nhiên rẽ cua, cô gái nhất thời mất thăng bằng bị văng ra, thế là thuận tay chuyền Liszt cho “Bi thương”.

Quạ Đen: “... Bóng đẹp!”

Hắn không khỏi thấy hơi hâm mộ, thuốc trong miệng còn đắng chát hơn cái mạng khổ của hắn nữa, vừa nhớ tới chuyện kế tiếp là hắn cũng không muốn làm gì nữa, chỉ muốn nằm xuống làm quả bóng. 

Lúc này, hắn cảm giác được động tác của “bóng cá” hơi chậm lại, khẽ đến mức không thể phát giác, mà hiệu quả ngăn lại tiễn quang của “Bi thương” cũng hơi suy giảm.

“Loại “Sợ hãi” ở mức này sau khi đốt cháy thì hiệu quả tạo thành sẽ đạt tới đỉnh cao nội trong một phút, ngay sau đó bắt đầu thoái lui,” Quạ Đen thầm ước tính nhờ vào nhịp tim của mình, “Hiệu quả có thể duy trì lâu nhất 3 phút.” 

Còn phải suy xét hiệu quả suy yếu đi, con người ta đâu thể nào duy trì cảm giác sợ hãi cường độ cao liên tục… 

Bọn họ cần thời gian bao lâu để tìm thấy di tích?

Quạ Đen nuốt thuốc dán, “thuốc dán” đó dùng ngoài da bị hắn ngoan cố sửa thành thuốc uống. Thuốc giảm đau vô hại nháy mắt đã thẩm thấu, cả người Quạ Đen đều bắt đầu tê mỏi.

Gabriel vừa định trả lời Liszt thì bị hắn giơ tay cắt ngang: “Coi chừng.” 

Nơi đây là tòa nhà thi công dang dở ở khu thành phố náo nhiệt, bình thường khó tránh khỏi ma men, mấy gã lang thang hay thiếu niên rửng mỡ xông nhầm vào, cạm bẫy lúc đầu hẳn là chỉ nhắm vào “dã quái”. Vậy nên 3 tháng trước, Gabriel khoác da xông nhầm vào đây không hề kích hoạt bất kỳ cái bẫy nào.

Đội trưởng Dương bố trí bẫy rập này rất có thể là để sưu tập nguyên vật liệu buôn lậu hàng cấm, không thể nào công khai dùng tới vật thiên phú ma cà rồng của sở An ninh, chỉ có thể dùng “hàng lậu” mình đi buôn. Gabriel không cảm nhận được “hàng lậu” làm từ vật lưu lại mồi lửa lắm, vừa khéo cũng không phát hiện có gì bất thường ở đây… Không, theo như thiên thần nói thì sức mạnh vật lưu lại mồi lửa tràn ra không chống đối y mà trái lại còn làm y thấy dễ chịu, nói không chừng y còn là vô tình bị hấp dẫn tới nơi này.

Trong lòng của đội trưởng Dương, cái vị “sát thủ liên hoàn” tận mắt trông thấy mình mưu sát cảnh sát trưởng tất nhiên là một ma cà rồng có thiên phú.

Quạ Đen nghiên cứu cách đối phương bày trí: Chị ta sẽ ưu tiên suy xét tình huống mục tiêu chạy ra ngoài, bao vây sao? Không… thiên la địa võng cũng có thể để lọt, nguyền rủa là phương án tối ưu nhất, lời nguyền có hiệu quả tức thì. Nhưng hiện giờ bọn họ vẫn bình an, nói không chừng là do một nguyên nhân nào đó… Ví dụ như lo ngại hiệu quả nguyền rủa sẽ bị hàng lậu khác bên trong quấy nhiễu làm ảnh hưởng, lời nguyền đó chỉ có hiệu quả ở ngoài khu vực này. 

Nhưng chị ta cũng không thể nào bỏ qua những sự kiện có xác suất nhỏ, trong tòa kiến trúc này ắt có thứ làm suy yếu thiên phú ma cà rồng.

Hắn còn chưa dứt lời, Gabriel đã đột ngột hiện thân hoàn toàn khỏi bóng ma, y lảo đảo, được Quạ Đen đã sớm có chuẩn bị giữ lấy eo.

Tới rồi!

Cùng lúc ấy, bóng đen hình con cá đuối bọc bọn họ lại như bị cái gì đó quấn lấy, đang bị nhai nuốt chóng vánh. Chỉ chút thời gian, bóng ma đã biến thành một tầng mỏng manh, trừ Honey ra, người khác gần như cũng đã có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. 

Hoa Nhài đúng lúc dựa sát mở to mắt: “Hình như ngoài ấy có sương mù?”

“Mọi người lên xe đi, đội trưởng, đừng dùng sợi xích dính mùi ma cà rồng nữa.” Quạ Đen kéo Gabriel lên, “Đưa tôi cái Đồng Hồ Chân Thật anh cải tạo đây, sau đó rút bóng ma đi.”

Cảm giác hệt như bị vô số con kiến nhai nuốt truyền lên người Gabriel, y không để lộ, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay Quạ Đen kéo tay mình: “Sẽ chết đó.” 

Lúc này cảm giác trên người Quạ Đen đã tê dại, hắn không còn biết nặng nhẹ nữa, kéo Gabriel lảo đảo, đoạn nhét y vào xe: “Không chuẩn tấu nhé.” 

Mấy người hành động mau lẹ, chui tọt vào thùng xe, nhảy lên nóc xe, ngay cả ma cà rồng Langdon mũi dãi lòng thòng cũng nằm rạp, bám chặt bên xe tải. Quạ Đen mượn dư vị sức mạnh phước lành, giơ tay nhấc xe thành chiếc mui trần rồi để chiếc Đồng Hồ Chân Thật Gabriel đã cải tạo lên cạnh vô lăng.

Nhóm Honey đã tìm hiểu, đương nhiên là biết chuyện nhánh tiểu đội mồi lửa thần thánh thứ hai chết cả, thấy sương mù lan tràn ngoài kia thì bắt đầu đề phòng như lâm đại địch.

Quạ Đen nổ máy, ngồi trong buồng lái mui trần hét ra: “Đội trưởng, mấy người có 3 phút tìm kiếm di tích ở đây!” 

Honey: “Cậu đang nói cái quỷ gì đấy?!”

Cụ bà còn chưa dứt lời thì chiếc xe tải đã đáp xuống đất, cái bóng của cá tiêu tán, sương mù lan tràn quanh đó như kẻ ăn người cá phát hiện ra con mồi, tụ lại với nhau. Mỗi người trong chi tiểu đội mồi lửa đều có đồ Bác Sĩ đưa dự phòng tấn công tinh thần hoặc tạo vật của Thợ Thủ Công trên người, tới cả nhóc Hoa Nhài còn biết lần mò “lọ màu tím” mà Lạc đưa, ngậm thuốc vô miệng.

Nhưng chẳng được tích sự gì.

“Bi thương” chỉ cảm thấy mình trúng chiêu “vạn vật giảm sức lực” gấp vạn lần, không phải kiểu có tác dụng với cơ thể mà là đè lên linh hồn. Khoảnh khắc dính phải sương mù, bọn họ giống hệt kẻ rơi vào quốc gia chết chóc, đến cả suy nghĩ cử động đầu ngón tay cũng bị xóa mất.

Cảm giác như đã chết chiếm lấy tâm trí mỗi một người, ngay giây sau, có một tiếng búng tay “tách” chậm chạp nên rõ là không đủ trong trẻo vang lên, một liều thuốc trợ tim đâm vào lòng ngực, tất cả mọi người bị kích thích giật bắn, khôi phục lại sức lực hành động. 

Chỉ nghe một tiếng “hú” rít lên, chắc tới cả chủ xe cũng không biết xe tải nhà mình còn có thể phát ra âm thanh đó. Nhóm mồi lửa chưa kịp tỉnh lại suýt bị con xe tải bùng lên hất văng. Lần này thì bọn họ xem như đã rõ sao Hoa Nhài với Tấn Mãnh Long không trèo lên mà lại ngoan ngoãn chui vào thùng xe.

“Đội trưởng, phương hướng!”

Lòng Honey hoảng hốt: Đấy là cấp 3 ư?

Sương mù chết chóc ngập tràn trong tòa nhà nuốt trọn nhóm Oron lại có thể bị một người xua tan!

Nhưng mà cùng lúc đó, cụ bà gần 80 ngoài hoảng sợ còn hiện ra vẻ phấn chấn kỳ lạ: Đó chính là cấp 3 mà bà tìm kiếm trên con đường gian truân!

Bà ta nhanh chóng lấy cái la bàn nhỏ ra, cắt đứt ngón tay, nhanh nhẹn vẽ một ký hiệu lên đó: Đó chính là mật mã ẩn giấu của tòa dịch trạm này, chỉ có ứng với nó la bàn mới có thể cảm ứng được thứ mà dân chúng sinh thời trong di tích liều mạng che giấu.

La bàn xoay chuyển nhanh chóng, Honey kêu: “Quay đầu! Hướng 3 giờ!”

Bà mới nói tới “3” thì xe tải đã “bay” ra.

“Bi thương” giữ lấy rìa thùng xe bằng bàn tay có chút bủn rủn của mình, lẩm bẩm hỏi: “Đây là vũ khí bí mật gì thế này, cũng là tạo vật của Thợ Thủ Công sao?”

Honey ném la bàn vào nóc xe mui trần, Gabriel chụp lấy.

“Đi theo kim chỉ.” Honey nói nhanh, “Nhưng phải xem vận may, “hàng lậu” trong này quá nhiều, vật lưu lại mồi lửa trong đó sẽ quấy nhiễu thiết bị thăm dò, để tôi thử cách khác… nhưng 3 phút chắc chắn là không đủ!”

Bà phỏng chừng dù có là cấp 3 thì chống đỡ 3 phút cũng đã là cực hạn, vậy là bà bình tĩnh cất giọng hỏi: “Còn cách khác không?”

Quạ Đen vừa định cười khổ đáp “giờ bà bình tĩnh thế thì không phải là chuyện tốt”, nhưng lời đến bên môi không thốt ra, kẹt lại trong cổ họng. Dưới tác dụng của thuốc, giờ đây cảm giác của hắn sai lệch, dùng sức làm rõ một chút thì có cảm giác không đúng ngay.

Quạ Đen quay đầu đi, đưa lưng về phía thiên thần cuồng sạch sẽ, hắn bụm miệng lại, máu nhuộm đỏ tay áo sơ mi hắn xắn tới khuỷu tay.