Chương 68: Avalon 3
Quạ Đen không nhúc nhích, không lẩn tránh, cũng không hề phản kháng.
Với trình độ phần cứng như này của hắn thì không phù hợp với mấy chuyện đánh nhau ầm ĩ lắm, nghiêm túc lại không cần thiết. Vậy nên thân là một người trưởng thành chín chắn vững vàng, hắn chọn cách phản ứng ít tốn kém nhất: Điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của bản thân.
Tục xưng là nghĩ thoáng chút.
Thì vốn là vậy mà, quy tắc xã giao của hắn có phải giá trị quan của toàn thế giới đâu.
Thật ra thứ làm người ta “dị ứng”, cảm thấy đường đột không phải là bản thân hành vi mà là ý nghĩa thông tục người ta giao hẹn với nhau sau lưng những hành vi đó.
Hiển nhiên Gabriel chưa từng giao hẹn cùng ai, cũng không có ý định tuân thủ theo “thông tục”, y có ngôn ngữ… và ngôn ngữ cơ thể của riêng mình, không cần phải cố bám vào hoàng lịch không biết đã kéo dài suốt mấy trăm mấy ngàn năm… Ký ức vừa được nhặt lại trong mơ và suy nghĩ trồi lên trong tiềm thức khi sinh mạng lâm nguy làm Quạ Đen có được suy đoán đại khái, hắn cảm thấy có thể mình không xuyên tới dị giới, chỉ là tới “tương lai” bằng một cách nào đó.
Cách nào đó mà hắn biết, còn đồng ý nữa.
Theo đó mà nói, thật ra hắn mới là quái nhân không hợp thời đại.
Còn thấy kinh ngạc nữa thì không phải giống mấy món đồ cổ thấy người ta mặc quần đùi áo phông đi đầy ngoài đường thì kêu to “còn gì thể thống” trong tiểu thuyết “cổ xuyên kim” hay sao?
Hơn nữa đừng thấy Gabriel ngày thường làm ra dáng vẻ thiên thần thần bí, thật ra có khuynh hướng điên ngầm, khéo người khác phản ứng càng dữ dội, y lại càng thấy chơi vui.
Thuần thục neo lại góc nhìn, Quạ Đen duy trì vẻ thản nhiên, chỉ hỏi bằng ánh mắt đờ đẫn: Anh làm gì đó?
Gabriel đứng thẳng lên, đoạn vươn một ngón tay ra, gần như đặt lên lông mi bên mắt trái của Quạ Đen: “Con mắt này của cậu có thể nhìn thấy người chết.”
Quạ Đen nhìn xuống: Có vẻ bộ trường bào “phụ kiện” có thể mua được cả căn nhà ở thành phố Ánh Sao Sáng đã bị xé hư, vậy là y đổi sang quần dài áo sơ mi bình thường không biết do ai chi viện, trên cổ áo cài “Con mắt của Moros”.
Rõ ràng trước kia chê gần chết…
Không đúng, hẳn là giờ vẫn chê, cái thứ đó quay mặt lưng ra.
Đã chê vậy rồi mà cứ kiên trì đeo, không vứt bỏ… thế là Quạ Đen đoán được đại khái, hẳn là Gabriel đã nghe được gì đấy thông qua “Con mắt của Moros” lúc hắn giao lưu với vị nào đó trong “Ẩn Mình”.
“Cậu có thể nghe thấy người chết ước nguyện với mình nhỉ, rồi sao nữa? Nếu thực hiện là cậu có thể thu hoạch linh hồn của họ à?”
Quạ Đen: Phụt, phỉ báng.
Hắn thu hoạch linh hồn làm gì chứ? Có phải thu nhặt ve chai đâu, còn không bằng thu hoạch rau hẹ.
Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ thay đổi, hắn lại không khỏi tỉnh khỏi bi thương: Phần lớn thời gian thì đúng là hắn đang thu nhặt ve chai.
Hơn nữa, harmonica của Bánh Mì, bản đồ về nhà của ông anh con nọc không tên, mồi lửa, thi ca viết cả một đời… Nói theo một ý nghĩa nào đó, sau khi hắn đến thế giới này, gặp được người bên A, thứ “chi trả” quả thật đều là lời ủy thác cả đời của họ.
Nói đó là “linh hồn” cũng không phải không được.
Quạ Đen im lặng mấy giây, đoạn chớp mi mắt có hơi trĩu nặng của mình: Anh hiểu như vậy cũng được.
“Ồ quao, không ngờ là thật đó.” Gabriel than thở một tiếng gần như không nghe thấy rõ, trong ánh mắt như màu nước ấy lập lòe ánh sáng khó hiểu, “Cậu để linh hồn họ ở đâu? Trong lọ à? Cho tôi xem với.”
Quạ Đen: “...”
100% tên oắt này đang coi hắn là thú vui tiêu khiển.
Coi bệnh nhân là trò tiêu khiển, thất đức.
Hắn uể oải trở mình, toan dùng gáy để giao lưu, mới trở được nửa đường đã bị Gabriel vặn trở về.
Gabriel tiếp tục phát biểu ngôn từ táo bạo: “Nhưng mà tôi lục xem hết rồi, trên người cậu chả giấu thứ gì cả.”
Quạ Đen giẫm phanh gấp, thắng cái suy nghĩ đang thóat cương của mình lại, nói là mình ghìm được, là ý trên mặt chữ, đừng liên tưởng, đừng có tự ý thêm “ý ngoài mặt chữ” vào!
Gabriel: “Vậy là cậu “ăn” linh hồn đó rồi… hay là đã “hấp thu”?”
Càng nói càng kỳ cục… vẻ mặt của Quạ Đen đã trở nên vặn vẹo. Thân là chó lười có thâm niên, vậy mà lúc này đây hắn lại lung lay giữa “Nói chuyện mệt lắm” với “Không được mình phải giải thích cho rõ”.
Còn chưa đợi hắn có kết quả thì đã nghe thấy Gabriel nói: “Hẳn là tôi không có nguyện vọng gì phiền phức quá đâu, chờ tôi chết rồi, cậu có thể thu linh hồn tôi đi không?”
Quạ Đen sửng sốt.
Đôi mắt đen láy chạm vào mống mắt gần như bán trong suốt, một không thấy đáy, một trong veo đến gần như chẳng có gì.
“Vậy… khụ,” Quạ Đen nhìn y một chốc mới hé miệng hắng giọng, giọng vừa khô vừa chói, hắn bình tĩnh tìm lại giọng điệu, đoạn trầm giọng hỏi, “Nguyện vọng của anh là gì?”
Quạ Đen về tới dịch trạm thì bắt đầu sốt cao, bị Lạc tiêm cho đống thuốc hiệp hội Bác Sĩ viện trợ, lúc này người đã tỉnh lại, nhưng trên khóe mắt chân mày vẫn còn vương vẻ mệt mỏi kiệt quệ, ủ ê, trên mặt viết “vê nắn thoải mái, dù sao mình cũng chỉ là cục đất sét không có tình cảm”.
Thế nhưng khi hắn thốt ra câu ấy lại có dáng vẻ chắc chắn của kẻ nhà nghề.
Dường như hắn không hoảng sợ trước lời nói kinh hãi thế tục như “thu linh hồn tôi đi”, cũng chẳng có dư thừa xúc động thương hại không đáng, chỉ có bình tĩnh, coi đó như là điều hiển nhiên: Là gì, nói nghe xem, chưa chắc giúp được.
“Chính là vẻ mặt thế này.” Gabriel nghĩ, giống như dãy núi mà vùng đất không người nương nhờ vậy, làm cho người ta cảm giác có thể dừng lại đây mãi mãi, sinh ra ở chốn này, vùi chôn ở nơi đây.
“Tôi còn chưa biết,” Gabriel nói khẽ, “Chỉ là cảm thấy chuyện đó hẳn là không khó với cậu, có lẽ vừa vặn để cậu mang linh hồn tôi đi đó… Nếu như rương nuôi trồng là do cậu gầy dựng, có thể tôi sẽ không muốn đánh nát nó đâu.”
Ngón tay màu máu nhợt nhạt sượt hờ qua mắt Quạ Đen. Nếu là đôi mắt này chăm chú nhìn y, có lẽ y nguyện ý làm “thiên thần” trong căn phòng thủy tinh, hoặc là nguyện ý quy về với thần minh…
“Bộp”, cổ tay Gabriel bị Quạ Đen nắm lấy, dời ra khỏi mắt mình.
“Tỉnh tỉnh nào bạn ơi,” Giọng Quạ Đen đã không còn khào khào như lúc mới tỉnh, “Chơi thì chơi, phá thì phá, mọi người đều là nhục thể phàm thai ham tiền háo sắc, đừng có coi mình là quỷ thần thật nha, người phàm ngu độn.”
Gabriel: “... Người phàm ngu độn?”
“Không thì thế nào?” Quạ Đen trông như người máy lâu năm không ai tu sửa, hắn chậm chạp bò dậy, “Không thì anh phù hộ tôi phất lên đi?”
Gabriel: “...”
“Đỡ người bị thương hộ tí,” Quạ Đen oán, đôi tai nhạy bén quá mức của hắn nghe thấy tiếng bước chân ngoài kia, “Không biết làm phép thì thôi đi, còn không có mắt nhìn, cái này phải học Liszt nha.”
“Hở? Sao nghe có ai kêu mình vậy nhỉ?” Đúng ngay lúc này, tiếng bước chân tới gần cửa, cái đầu anh tuấn ngây thơ của Liszt thò vào qua kẽ hở, chỉ cần không ra ngoài làm nhiệm vụ thì anh đẹp trai đây lúc nào trông cũng có tinh thần, “Hê! Các hạ, cậu tỉnh rồi, trưởng dịch trạm dự đoán chuẩn phết. Quả nhiên lúc cấp 1 thì lộ tuyến nào hướng nào cũng có ích hơn “Cực lạc”.”
Ánh mắt của Gabriel dừng trên người “Cực lạc” tự mình hiểu mình còn không hề thấy vậy là xấu hổ, có chút mịt mờ.
“Khiêm tốn rồi, “Cực lạc” tốt mà, cậu vừa tới là bầu không khí tràn ngập hơi thở vui vẻ ngay.” Quạ Đen thở ra, “Xin hãy chuyển lời cho đội trưởng Honey, tôi sửa soạn chút, sẽ xong ngay, đợi cho giây lát.”
Liszt có tinh thần “ấy” một tiếng, đoạn quay người đi ra, đi được hai bước mới bỗng gãi đầu: “Hình như mình chưa nói gì hết.”
Mồi lửa hướng “Bác Sĩ” dù sao cũng không phải bác sĩ thông thường, cách chữa trị khá huyền học, không biết dùng loại thuốc có linh tính gì mà mắt cá chân thương gân động cốt của hắn đã giảm sưng lành lại. Chỉ là di chứng sau khi sử dụng mồi lửa “Sợ hãi” quá tải là còn đó, nhưng hẳn đây là vết thương thuộc về “huyền học”, mồi lửa cũng công cách nào “thuốc tới bệnh đi”.
Khoảng sân nhỏ của “thần bí” xa hoa một cách khiêm tốn, quét tước không sót hạt bụi nào, thi thoảng có thanh niên nam nữ khoác áo ngắn màu trắng đi qua, gặp người sẽ cung kính dừng bước chân lại thăm hỏi: Nghe đâu bọn họ đều được chọn ra từ các trấn nhỏ thuộc quyền quản hạt của “thần bí”, thường trú ở dịch trạm, phụ trách coi sóc cuộc sống hàng ngày của các mồi lửa.
Tuy toàn làm việc của người hầu kẻ hạ, nhưng có thể đến dịch trạm làm nhiệm vụ thì cũng là “công việc béo bở” ai cũng nhắm tới. Dù sao thì có thể thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật lớn trong số các “mồi lửa”, lọt vào mắt vị nào thì cũng có tương lai hết.
Từ chối khéo lời đề nghị của cô gái xinh đẹp, Quạ Đen nhanh chóng sửa soạn tươm tất. Hắn vừa ra ngoài thì lại có một tên oắt xinh đẹp có phong cách y hệt Liszt tới, bưng theo một đống đồ bằng bộ đồ ăn được bày vẽ, nở nụ cười dịu dàng như nước với hắn, ngay lúc định bước tới hỏi Quạ Đen có muốn gọi thêm thứ khác nữa không… thì bị Gabriel vừa hoàn hồn lại chặn ngay cửa.
Người hầu vừa thấy vị đây thì vẻ mặt xơ cứng.
Con ngươi như chất vô cơ của Gabriel cười như không cười chăm chú nhìn người hầu 10 giây, y nhìn chằm chằm khiến cho thanh niên nhỏ bé nghe loáng thoáng chút truyền thuyết bắt đầu run tay mới lấy bát súp kem và đồ ngọt: “Mấy cái khác không cần, cậu có thể đi rồi.”
Quạ Đen: “...”
Lúc trước, khí hắn tới sân nhỏ “thần bí” làm khách, mấy người hầu đều rất bình thường, không phải thế này đâu.
“Eric…” Quạ Đen ngừng lại chốc lát rồi đổi cách nói với Gabriel, “Cái ông anh trông có vẻ khổ sở đó, cái người nói rất nhiều ấy, anh ta đồn cái gì sau lưng tôi đấy? Có phải nói tôi là “Cực lạc” ẩn mình không?”
Gabriel nhún vai: “Bọn họ lén thảo luận với nhau xem cậu là “phái cấm dục” hay “phái phóng túng”.”
Quạ Đen: “...”
Đánh giá về “Cực lạc” cao cấp, chẹp, hỏng bét.
Gabriel: “Vậy cậu thuộc phái nào?”
“Phái người bình thường.” Quạ Đen chẳng muốn ăn nữa, chỉ miễn cưỡng mình phải ăn, được mấy miếng thì dừng một chút, đè ép cơn trào dạ dày, “Đã bảo là đồn mà, tôi cũng có phải “Cực lạc” đâu.”
Gabriel im lặng chốc lát rồi “ồ” lên.
“Sao thế?”
“Chợt nhớ tới "Adam” và “Eva”.”
Quạ Đen nghe thấy cái tên này là biết ma cà rồng lại cải biên thần thoại nát bét, hắn thấy dạ dày đau hơn nữa: “Cũng là “trang phục may cao cấp” à? Không phải áo đôi của tình nhân đó chứ?”
Gabriel chống đầu nhìn Quạ Đen: “Đúng, bọn họ là “người yêu”.”
Quạ Đen tưởng tượng thử, sức tưởng tượng khô cằn: “Bọn họ thả “người yêu”... vào nuôi trong cùng rương nuôi trồng à?”
Không phải chứ? Gia súc còn phải chia “đực cái”, cách ly nhau mà.
Gabriel thản nhiên: “Bọn họ đã triệt sản hóa học, không cần căng thẳng thế.”
Quạ Đen khó hiểu: “Thế yêu đương gì nữa?”
Không có dục vọng thế tục, một nam một nữ sáp lại làm gì, đấu địa chủ đôi chắc?
Gabriel như thể không hiểu, cũng ném cho hắn ánh mắt nghi hoặc.
Quạ Đen: “Tôi hỏi là mỗi ngày bọn họ làm gì?”
Gabriel nhớ lại một chút: “Không có gì hay ho cả, hát ca, đuổi bắt nhau, đùa nghịch, nhảy múa, đó là giả thiết của bọn họ, là nhiệm vụ hàng ngày…. Với cả một người chết, người kia cũng sẽ nát tan cõi lòng mà chết. Về sau bọn họ tách ra trước lúc “may quần áo”, ngày nào Eva cũng khóc lóc dưới chân tôi.”
Quạ Đen thở dài: “Vậy chắc là biết mình sắp “tan nát cõi lòng”, sợ phát khóc đó… Ma cà rồng thượng đẳng ở khu Sừng các anh đúng là đã biến thái lại còn phèn, viết kịch rối gỗ vừa nát vừa tục, chẳng có tâm gì hết.”
“Đúng vậy, vậy nên bọn họ chỉ là áo theo mùa, không đắt.” Gabriel có chút nhàm chán, “Sau khi giết nhà thiết kế, tôi có xem hồ sơ của bọn họ, kịch bản có mỗi 2 trang, giá bán chỉ cao hơn quần áo trẻ em một chút… người yêu chân chính là thế nào?”
“Gì cũng có, dài lâu này, 3 ngày êm ấm 2 ngày chia tay này, bình đạm này, cũng có tranh đấu cả đời,” Quạ Đen gượng nuốt ngụm súp, thoải mái hơn tí mới tùy ý nói, “Nhưng dù nói thế nào thì cũng phải có gì đó, người yêu tuyệt dục còn tạm… chẹp.”
Tìm của lạ.
Gabriel vô thức nhìn về phía người hầu áo trắng bên ngoài cửa sổ.
“Ờ… thế thì cũng không phải kiểu “phái phóng túng” mà bọn họ nói.” Quạ Đen hiểu ánh mắt của y ngay, lập tức có cảm giác mình là người trưởng thành nhơ bẩn dạy hư thiên thần thuần khiết bèn vội đính chính, “Những nguyên tố khác cũng quan trọng.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ bị rối loạn chú ý không liên tục, trong mắt chỉ có một người sắc nét, còn lại ai cũng mơ hồ; Vọng tưởng không liên tục, cứ luôn nghĩ xem tay chân nên để thế nào, trong lòng cô ấy mình là ai… kiểu vậy nhỉ? Theo như tôi biết thì người yêu bình thường là chứng bệnh… là trạng thái này, tình yêu vạn kiếp thì tôi không biết, có ai gặp bao giờ đâu… nhưng mà anh đừng nói, biết đâu thật sự có tình yêu phiên bản tuyệt dục.”
Quạ Đen chỉ thuận miệng trò chuyện, tinh lực chủ yếu đều dùng để đối phó súp kem, không để ý thấy Gabriel nghe tới nửa sau, ánh mắt chợt nhìn về phía mình từng tấc một. Hắn máy móc bổ sung chút dinh dưỡng cho bản thân như đang làm nhiệm vụ vậy, không để đội trưởng Honey đợi lâu đã nhanh chóng lên dây cót tinh thần, đi tới phòng họp trong tiểu viện.
“Thật đồ sộ.” Quạ Đen vừa vào cửa đã bị đống “hàng lậu” đầy dưới sàn làm kinh ngạc, “Mấy người dọn sạch sở An ninh đó à… shh… hù chết tôi rồi.”
Suýt nữa đã giẫm lên “HR-099”, hắn rút chân về ngay: “Được à nha, vị này cũng thỉnh về luôn à?”
Con búp bê đáng sợ trừng ai người đó chết lẳng lặng nằm trên tấm chiếu, miệng vết thương ghê sợ trên người đã biến mất, làn da không chút tì vết như da em bé. Không biết ai mặc đồ cho cô ấy, búp bê trầm tĩnh nhắm mắt, lồng ngực dưới lớp váy áo chậm rãi phập phồng, còn có thể nghe được hơi thở rất mảnh.
Hệt như trẻ sơ sinh “vỏ rỗng” trong giấc mơ của Quạ Đen.
“Thu hồi được hai món của Thợ Thủ Công trong di tích, “Ẩn Mình” và “Gương Vô Biên”,” Honey liếc nhìn “Con mắt của Moros” giờ đã hóa thành kim cài áo của Gabriel, tự động bỏ qua nó, “Trong đó, trạng thái của “Ẩn Mình” không thể xác định, cần phải gửi cho hiệp hội Thợ Thủ Công kiểm tra.”
Quạ Đen gật đầu, nghe được ý ẩn trong lời của bà Honey: Không phải bà cụ không thể giúp Quạ Đen giấu “Ẩn Mình” như giấu “Con mắt của Moros”, là tạo vật của Thợ Thủ Công từng bị “hàng lậu” làm ô nhiễm buộc phải thu hồi về xưởng mới có thể đảm bảo an toàn.
“Cô ấy đã hoàn thành reset,” Quạ Đen lại gần quan sát HR-099, “Không thấy miệng vết thương nữa, rất có thể hiệu quả đảo ngược lúc trước cũng đã mất, ở sở An ninh lúc đó, nếu tình hình căng chút nữa, nói không chừng tôi sẽ đề nghị dùng thử truyền tống của “Ẩn Mình” lần nữa.”
“Cái đó thì thôi đi, bơi về từ sông Titan an toàn hơn.” Bà Honey quay sang bên người búp bê, đoạn giơ tay nắm cẳng chân lộ ra bên ngoài chiếc váy ngắn, “Chỉ có “Bác Sĩ” - Bác Sĩ giỏi nhất mới có năng lực chữa khỏi vết thương loại này thật nhanh mà không để lại dấu vết gì. Còn cả chức năng “đảo ngược” đó nữa, nó làm tôi nhớ tới Thợ Thủ Công. Lúc trước cũng mất vật lưu lại mồi lửa của “lộ tuyến tàn khuyết”, nhưng chưa từng có loại này.”
Quạ Đen không trả lời mà quay đầu nhìn đống “hàng lậu” bày ra dưới đất: “Mấy món này thường thì xử lý thế nào?”
“Thường thì ¼ chiến lợi phẩm sẽ nộp lên “thánh địa”, số còn lại đều do người thực hiện nhiệm vụ tự chia, cái nào không dùng được thì có thể cầm tới thánh địa đồi tiền, đăng ký cống hiến. Trong này có vẻ có 2 món làm từ vật lưu lại của “bí tuyến”, 3 món “tàn khuyết tuyến”, còn lại hơn 10 cái là “thần thánh” cả… Tôi không phải là chuyên gia về mặt này, nhưng quỷ hút máu bắt được phần lớn đều là “Xét xử” và “Thánh quang”, rất ít khi có “Chân lý” hay “Bảo vệ thần vực”, “hàng lậu” thiên về tấn công chẳng có ích gì, đa số đều gỡ vật lưu lại mồi lửa ra, đổi tiền đổi đồ với nhà thánh.”
Honey ngừng lại chốc lát rồi nói: “Tạo vật của Thợ Thủ Công trong di tích đa số đều dùng để xây di tích, chúng ta giao cả cho thánh địa để xây thành phố mới, dịch trạm mới sẽ thuộc về riêng “thần bí”. Nhưng “Ẩn Mình” thì không được, nó là thánh vật của hiệp hội Thợ Thủ Công, không ai muốn đắc tội bọn họ cả, cậu hiểu không?”
Quạ Đen liếc nhìn bà cụ.
Trong giọng của bà cụ mang theo vài phần sâu xa: “Nhưng danh sách chiến lợi phẩm tôi chưa báo lên… Về mặt này, bí tuyến chúng ta không nghiêm khắc như thần thánh, có không gian thao tác nhất định. Các hạ, theo cậu thấy thì báo thế nào mới thích hợp?”
Quạ Đen thở dài: “Cụ là trưởng giả cấp 3, khách sáo thế tôi không tiêu nổi đâu.”
“Mấy năm nay, thánh địa hay thuyền Noah cũng vậy, đều đã quen an phận một góc. Bà đây không tin trò đó,” Honey lạnh lùng nói, “Chờ tôi thông qua kiểm tra cấp bậc, hẳn là “thánh địa” sẽ cho tôi sứ mệnh mới, nhưng mà mình tôi không thể nào chống lại đoàn trưởng lão có sẵn.”
Nói tới đây thì cũng gần như đã ngả bài, Quạ Đen không nói nhiều nữa mà chỉ vào HR-099: “Cứ báo vật lưu lại mồi lửa lộ tuyến tàn khuyết cấp 2 đi, chúng ta giữ nó lại để buôn bán với hiệp hội Thợ Thủ Công.”
“Vậy rốt cuộc nó là cái gì?”
Quạ Đen ngẫm nghĩ: “Có vũ khí nào sắc bén chút không? Có thể mở đầu lâu ra dùng.”