Chương 84: Avalon 19
Người Sói “Ngôi Sao Đen” vốn không phải tên này, hồi trẻ gã bị gà Kinh Sơn mổ mù một con mắt, hốc máu trống rỗng phải nhét con mắt giả đen sì vào, thế là gã dứt khoát nhận cái nghệ danh này, thời khắc đều luôn nhắc nhở gã nỗi hận thù và sự sỉ nhục mình phải chịu đựng.
Rất lâu về trước, vào cái thời vẫn còn ở châu Thiên Yết, người Gấu và người Sói chính là kẻ thù truyền kiếp. Rồi khi người Gấu nắm quyền ở khu Đuôi châu Ma Kết, dĩ nhiên người Sói không gia nhập “Bí khế” bị xa lánh, trở thành tầng lớp dưới đáy xã hội ở đây, đến cả lũ thỏ môi chẻ và lũ chuột mõm lồi cũng có thể ị lên đầu chúng.
Thế nhưng Ngôi Sao Đen buộc phải ở lại đây, dù thoi thóp kéo dài chút hơi tàn, dù phải tìm sống trong kẽ hở.
Cố hương, đã chẳng trở về được nữa.
Trong những năm tháng chiến tranh không dứt, tài nguyên đá sinh mệnh của châu Thiên Yết đã bị các bộ lạc phung phí gần như hết sạch.
Đá sinh mệnh giống như nước vậy, vốn là thứ tài nguyên có thể sử dụng tuần hoàn. Ví dụ ma cà rồng châu Ma Kết ra đời nhờ vào đá sinh mệnh, sau khi chết cũng có thể chiết ra số lượng tương tự, thậm chí là nhiều hơn, phần dư ra chính là máu thịt quả mọng ăn quanh năm suốt tháng ngưng kết thành, ăn máu ăn nhanh cả đời sẽ không có đâu. Song nếu như lạm dụng đá sinh mệnh, lại bị hao mòn trong chiến tranh thì phần hao mòn đó sẽ không bao giờ trở về với tự nhiên bằng hình thức của đá sinh mệnh được nữa.
Mới đầu mọi người đều cảm thấy có sao đâu.
Dù sao thì Bí tộc cũng không ỷ lại đá sinh mệnh như ma cà rồng, hầu như chỉ có số hiếm giai cấp đặc quyền theo đuổi cường hóa thân thể mới dùng tới. Rất lâu về trước, bọn họ cho là đá sinh mệnh không dính dáng gì với Bí tộc bình thường cả.
Rồi theo đà đá sinh mệnh trong môi trường ngày một thiếu thốn, mọi chuyện đã bắt đầu không đúng.
Sinh hoạt trường kỳ trong điều kiện thiếu thốn đá sinh mệnh, đầu tiên, tuổi thọ của các Bí tộc giảm đi rất nhiều, thế hệ mới sinh ra, trình độ phát dục của thân thể ngày càng sa sút, thậm chí về sau còn có tộc sinh ra “trẻ lại giống” với trí lực thấp. Trẻ lại giống nói trắng ra chính là động vật, thân thể dị hình, đại não dị dạng, mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ biết tứ chi chấm đất mà bò.
Không ai biết nếu cứ thế mãi, liệu Bí tộc có dứt khoát biến mất khỏi thế giới, hoặc là rơi vào kết cục thê thảm hơn… biến thành động vật không có thần trí hay không.
Đưa ra lời tiên đoán sớm nhất là đại thần tế của người Gấu, cũng bắt đầu từ đấy, người Gấu giảo hoạt dần rút khỏi chiến tranh, nhường lại lãnh địa đã khô cạn đá sinh mệnh, mở đường di dân tới châu Ma Kết. Mà người Sói khi ấy hãy còn tưởng rằng mình đã trở thành bá chủ châu Ma Kết, đương dương dương đắc ý.
Lúc bừng tỉnh thì người Gấu ở lại thủ đã khống chế số khu mỏ đá sinh mệnh chẳng còn lại bao nhiêu ở châu Thiên Yết, trong khi những kẻ vượt đại dương thì đã lũng đoạn con đường trên biển, ký kết Bí khế với số Bí tộc ở châu Ma Kết.
Người Sói để mất tiên cơ, trăm năm chẳng trở mình nổi.
Cuối cùng khiến bọn họ chịu đựng tới hôm nay.
Vị kia từng đảm bảo với gã, chỉ cần phối hợp diễn xong vở kịch này với lô đá sinh mệnh đó là gã có thể lấy được ⅓ kênh buôn lậu đá sinh mệnh quan trọng. Nếu may mắn, có khi còn bắt được con trai Antony, thay thế vị trí của người Gấu!
Sắp rạng sáng, chính là lúc ngày đêm giao nhau, người Sói keo kiệt moi ra một viên đá sinh mệnh to cỡ hạt đậu xanh, sau năm lần bảy lượt do dự, cuối cùng gã cũng cắn răng giẫm chân, nuốt chửng nó với rượu mạnh.
Hành động đêm nay rất quan trọng
Trong một tích tắc, gương mặt của người Sói bị lông mao màu sẫm phủ lên, nửa dưới gương mặt vốn còn có thể xem là cân bằng ngay ngắn đột ngột lồi ra, bờ môi hé mở, lộ răng nanh rồi lại khôi phục về như cũ chỉ trong nháy mắt. Trong vòng 5 giây, hình như đầu của người Sói nhanh chóng chuyển đổi qua lại giữa người và sói, cơ bắp cả người gã căng lên làm cho quần áo rộng rãi không chứa được nữa, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng âm u màu lục.
Ngôi Sao Đen phấn chấn tinh thần, sau khi xác nhận lần cuối với đồng tộc thì xách cái vali nhỏ bằng da xuống xe. Gã rẽ hết mấy khúc quanh, tới một kho hàng nằm khuất.
Cùng lúc ấy, trên tầng thượng của tòa nhà cách kho hàng một quãng, Eric căng thẳng học theo Quạ Đen cầm ống nhòm, nhưng trừ con hẻm quanh co phức tạp, những tòa nhà không biết còn sử dụng không và một khu nghĩa địa xe hỏng ra thì chẳng thấy gì nữa hết.
Đây là khu vực anh ta chưa từng ghé, là chỗ Bí tộc nhảy nhót.
Tới đây mấy ngày, khu vực hoạt động chủ yếu của chiếc xe kéo theo “Ẩn Mình” là địa bàn của ma cà rồng. Dù sao thì Bí tộc cũng không hút tỏi, không phải khách hàng bọn họ nhắm tới, mà khứu giác của Bí tộc nhạy hơn ma cà rồng nhiều, chỉ dựa vào thuốc che mùi thì chưa chắc lừa được chúng.
““Nguồn hàng” mà bọn họ nói là người Sói đúng không?” Eric nhỏ tiếng hỏi Quạ Đen, “Bí tộc cỡ lớn như người Sói, kỷ lục cao nhất của tôi là 1 chọi 6, mà là phải có đội hữu phụ giúp, thêm nữa là tôi không xong đâu. Cậu nói xem chúng giao dịch “đá sinh mệnh” thì sẽ dẫn theo bao nhiêu người?”
“Nhiều lắm.” Quạ Đen nhả cây bút ngậm trong miệng ra, có chút hàm hồ mà vẽ nguệch ngoạc lên giấy.
Eric nhìn bản đồ địa hình hình thành trên trang giấy của hắn: “Hả? Mấy cái vòng này là gì vậy?”
“Mai phục.” Quạ Đen đáp, “Người Sói là thợ săn trời sinh, ác đấu cấp bậc này thì ít nhất xung quanh cũng mai phục bốn năm chục con…”
“Cậu… khoan, khoan đã,” Eric lắp bắp, đoạn chỉ vào mũi mình, giọng run run: “Mai phục… chúng ta hả?”
Chúng ta là cái thá gì chứ? Có được đội hình thể diện tới vậy sao?
“Còn nữa, mắt cậu lại bị gì vậy?”
Sau khi buông ống nhòm là Quạ Đen nhắm mắt trái lại, nước mắt sinh lý ướt đẫm lông mi, trượt thẳng xuống cằm.
“Bụi bay vào mắt, thành phố ngầm rác rưởi.” Quạ Đen hít khẽ một hơi, đoạn lẩm bẩm oán giận: Cái chỗ quỷ quái này chỗ nào cũng có giết người.
Người chết ở gần địa chỉ kho hàng mà bác sĩ chui cho không chỉ có một đám.
Mới nãy Quạ Đen nhờ “bên A” tốt bụng bị vũ khí đánh chết quanh đó dẫn mình đi làm quen địa hình. Số lượng lớn “kinh nghiệm xương máu” thu thập tại hiện trường được đưa vào phân tích, mô phỏng, đánh giá trong đầu hắn đâu ra đấy, vậy là lúc này trong ống nhòm hiện lên dấu vết tương ứng từng cái một…
Sau đấy bị ông anh già Eric cắt ngang mạch suy nghĩ.
“Bụi gì bay vào mắt rồi mà mở không lên? Tôi để ý cậu mấy ngày nay rồi, con mắt này của cậu cứ có vấn đề suốt, bị viêm phải không? Để tôi coi.” Eric lải nhải, đoạn lấy chai thuốc nhỏ mắt trong túi ra, “Nhỏ xong nghỉ một chút rồi chúng ta đi. Bốn năm chục người Sói còn nghịch gì nữa? Cho dù là cấp 3… cấp 3 cậu đây thì phần cứng cũng không đu kịp, để tôi nói ấy à, còn thua cả cấp 1, ít nhất người ta cũng không để sức mạnh mồi lửa của mình làm nội tạng mình ra máu…”
Đồng tử trong con mắt trái của Quạ Đen đã khôi phục lại hình dạng bình thường, hắn không tránh ra, để ông anh vạch mí mắt nhỏ thuốc vào: “Anh hai, anh cũng ý kiến với trưởng lão Honey nhiều vậy hả?”
Eric: “...”
Bộ anh ta trời sinh thích nói nhiều sao? Còn không phải tại bà cụ Honey điếc có chọn lọc nên anh ta chỉ còn cách nói mãi nói miết, để cho “nước lũ tràn bờ” tưới ướt kết giới trên tai của cụ, thấm được chút nào hay chút ấy hay sao?
“Cho dù là đội trưởng… trưởng lão Honey thì bà cụ cũng có làm cái chuyện solo với bốn năm chục người Bí tộc đâu!” Eric nhìn quanh quất, xác định không có đứa nhóc nào đi theo qua đây rồi mới nói với Quạ Đen, “Tôi không rõ tiêu chuẩn của mồi lửa cấp 3, nhưng lần chúng ta thu hồi dịch trạm lúc trước, sức mạnh cường độ đó cậu dùng được tối đa 2 lần, vượt qua con số này, có thể cậu sẽ không cách nào hành động bình thường được, nhiều nữa nguy hiểm lắm, không sợ để lại mầm bệnh hả cậu trẻ? Muốn phá cũng phải dưỡng thương cho khỏe chứ!”
Bọn Eric vẫn luôn cho rằng dáng vẻ suy yếu của hắn là lo bệnh tật thương thế, lúc trước ông anh “Bi thương” còn đề nghị hắn tới thánh địa nằm… học nâng cao, tranh thủ dung hợp hướng “mồi lửa”, tăng cường thể chất.
Thật không may, chỉ e đấy là phần cài đặt mặc định mà hắn không cách nào thay đổi.
Eric: “Cậu cười cái gì? Không phải tôi nói chứ trưởng dịch trạm…”
Quạ Đen: “Ma ma!”
Hắn cố tình không thẳng đầu lưỡi, Eric đang thao thao bất tuyệt nhất thời không kịp phản ứng, kêu “cái gì” thật suông miệng.
Quạ Đen kinh ngạc: “Quao, trả lời thiệt kìa.”
Eric: “...”
Huyết áp… sắp bắn vỏ não tới cung trăng luôn rồi.
Quạ Đen trưng ra khuôn mặt ngoan ngoãn: “Được rồi, nghe anh đó.”
Eric: “...”
Sọ não bắn ra nửa chừng “bang” một tiếng, quay về chỗ cũ, cả đời ông anh “Bi thương” đã bao giờ đi theo lão đại nào dễ nói chuyện thế này đâu, bỗng chốc hơi ngơ ngác, thấy hơi không quen.
Hai người nhẹ nhàng xuống khỏi tầng thượng, chớp mắt quay lại trên xe tải. Quạ Đen đeo kính râm đội mũ lại rồi cười hì hì, chỉ vào Gấu con Mark, đoạn nói với Eric: “Chải lông cho đứa nhỏ đê, nhìn nó sợ chưa kìa.”
Eric đã cảm động chảy nước mắt không chút nghi ngờ hắn, còn tưởng là có thể tới chỗ an toàn ngủ bù một giấc, vậy là anh ta hớn hở vỗ đầu gấu, cầm lược lên. Để rồi khi ông anh Bi thương lười nhác chải lông gấu bám đầy người mình thì con xe dừng lại, trưởng dịch trạm “dễ nói chuyện” của bọn họ mở thùng xe ra với nụ cười nở trên môi. Đầu tiên là lợi dụng quyền hạn của trưởng dịch trạm, mở một phòng đơn trong “Ẩn Mình”, nhốt gấu vào đó, kế đấy khóa xe cẩn thận rồi kéo Eric: “Thay quần áo, xịt thuốc.”
Eric: “...”
Trưởng dịch trạm tay trái đeo “Găng Tay Trộm Cắp”, hông giắt “Súng Nghiệp Hỏa”, Eric bỗng có dự cảm không lành.
Eric Bi thương nhìn quanh, phát hiện quanh đấy không có chút ánh sáng nào, không biết Quạ Đen chạy xe tới đâu nữa, nhưng trong không khí thoảng mùi khai làm người ta bất an. Áo khoác dính lông gấu của anh ta bị Quạ Đen lột ra, bỏ vào cái túi kín miệng, cả người lại xịt thuốc khử mùi…
“Theo tôi.”
Eric vội đuổi theo, anh ta còn chưa kịp hỏi “đây là đâu đi đâu đó” thì đã trông thấy nghĩa địa xe hỏng quen mắt cách đấy không xa.
Quen quen…
Cổ anh ta xoay một vòng, kêu “crắc crắc”, đơ mặt nhìn sang Quạ Đen.
“Theo sát tôi,” Trưởng dịch trạm “anh minh, dễ nói chuyện, ngoan ngoãn nghe lời khuyên” của anh ta khử mùi cái túi kín miệng rồi giở một cái nắp cống lên như sớm đã ủ mưu, đoạn hí hửng vỗ vai Eric, “Chúng ta đã vào trong vòng bao vây của người Sói, khéo còn có ma cà rồng nữa, nếu không cẩn thận là mình anh solo mấy chục con sói xám đó, kích thích ha?”
Eric tối tăm mặt mày.
Mà ngay lúc này, bên trong kho hàng, người Sói Ngôi Sao Đen đang lạnh lùng thờ ơ nhìn cuộc đấu giá “đá sinh mệnh”.
Kho hàng này không chứa gì hết, bên trong là hơn chục người, đứng có ngồi có, ai cũng trang bị kín mít, không thấy rõ mặt mày. Cơ mà chủng tộc thì dễ chia: Giống thấp bé gầy gò, đứng thẳng như cán bút, trên người sực mùi nước hoa Cologne hoặc hương tanh ngọt thoang thoảng là ma cà rồng; Thường thì Bí tộc sẽ che chắn tay chân kín hơn chút, thể hình lớn hơn, rắn rỏi hơn, mùi cơ thể cũng hơi nặng.
Cửa kho khóa lại, nhà mua đang nghe “trung gian” chủ trì cuộc đấu giá giảng giải quy tắc.
Đây là buổi đấu giá điển hình ở thành phố ngầm, tin tức lan ra ngoài qua các kênh đáng tin cậy, do trung gian lâm thời quyết định địa điểm, trong quá trình đấu giá sẽ tự mang theo vũ khí khống chế hiện trường, đảm bảo hai bên giao dịch an toàn. Người Sói biết, trung gian đấu giá ở thành phố ngầm có đến 90% là người của “vị kia”. Trong bóng đêm, gã quét đôi mắt hiện ánh huỳnh quang qua từng người mua, đoán xem ai là mục tiêu của “vị kia” trong số những kẻ có mặt ở đây.
Mấy ngày nay ai cũng biết sở An ninh thành phố Ánh Sao Sáng đã tổ chức một đợt vây bắt cựu bộ người Gấu, kết quả đánh chết một bầy linh miêu. Tới nay, đứa con nhỏ nhất của cha đỡ đầu tung tích vẫn chưa rõ, không biết bị kẻ nào thừa nước đục thả câu mất nữa.
Sẽ là Bí tộc ư? Tụi Cáo thích làm chuyện nhặt của hời như vậy lắm.
Hay là ma cà rồng nội đấu?
Tộc nhân của gã đã mai phục sẵn rồi mà tới nay mệnh lệnh của “vị kia” còn chưa xuống…
Lúc này, “trung gian” đã báo quy tắc xong, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Ngôi Sao Đen, người Sói hoàn hồn, gã để vali trong tay xuống, định mở ra: “Tôi đem tới ít hàng cứng mẫu, có thể cho các vị kiểm hàng.”
“Lách cách”...
Cổ họng người Sói chợt lạnh, móng vuốt lơ lửng trên khóa vali còn chưa kịp xòe ra, tiếng “lách cách” này tới từ phương xa!
Đá sinh mệnh mang tới cho người Sói lục cảm được cường hóa, nhạy bén đến cực độ, gã không buồn nghĩ ngợi gì đã ôm vali hàng mẫu lăn sang bên.
Ngay đúng lúc ấy, tiếng súng vang lên.
Súng đầu tiên chỉ nghe thấy tiếng động, không bắn trúng ai, trong lúc hỗn loạn, nhất thời cũng không xác định được ở đâu bắn tới. Trong kho hàng lập tức vang lên tiếng rống giận, chất vấn, mấy người còn chưa kịp phản ứng lại thì tìm chỗ giấu mình đi gần đó nhất, kế đó là súng thứ hai nghe rõ mồn một vang lên, bắn trúng đầu MC “trung gian”.
Người Sói hít ngụm khí lạnh, chỉ thấy ma cà rồng bị súng bắn trúng như bị sét đánh, máu chưa kịp phun ra thì cả người từ trong ra ngoài đã hóa thành quả cầu lửa thật to. Máu đen khắp người gã ma cà rồng ấy cứ như dầu mỏ, vừa đốt là nổ tung, cả kho hàng sáng bừng!
Kế đó, tiếng súng vang lên từ khắp bốn phương tám hướng, không ngừng có Bí tộc ngã nhào, ma cà rồng tự cháy. Mà không hiểu sao kho hàng như đã bị người ta thầm phun thuốc mê không mùi không vị, tới cả người Sói Ngôi Sao Đen đã ăn đá sinh mệnh trước đó cũng cảm thấy cả người chợt vô lực!
—Lại giống (hồi tổ): Tiến hóa lùi khi con non sinh ra có đặc điểm đã mất do thay đổi tiến hóa của của tổ tiên