Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly

Chương 4




[4] Cầm lòng chẳng đặng

Kể từ hôm ấy, Bạch Thú dường như rất hài lòng với chiếc đệm đó của cô, hắn luôn thích lôi kéo Phương Tĩnh Dư tới ngủ cùng ở đấy. Những lúc ấy Phương Tĩnh Dư đều rất cảnh giác, đề phòng Bạch Thú sẽ tấn công bất ngờ, nhưng lần nào cô cũng bị hắn dễ dàng chặn tay lại và không thể nhúc nhích.

Mỗi lần dựa vào ngực Bạch Thú, ngửi thấy hương trúc xanh thoang thoảng trên cơ thể hắn, Phương Tĩnh Dư lại cảm thấy tim mình đập chộn rộn chẳng yên, vì dựa vào quá gần nên khuôn mặt cô cũng đã nóng lên đỏ bừng.

Phương Tĩnh Dư không dám thừa nhận rằng mình đã yêu tên yêu quái này. Một gã yêu quái nhếch nhác thích ăn khoai tây, thích ngủ và luôn nói phiền.

Có lẽ, cứ mãi ở lại đây sẽ là điều nguy hiểm nhất đối với cô. Làm sao con người có thể thích một loài yêu quái, huống hồ chỉ hắn cũng chẳng thích cô.

Phương Tĩnh Dư đứng bên dòng suối nhỏ, liếc nhìn căn nhà trúc nơi xa mờ ấy sau đó bước đi về phía bên kia của rừng trúc mà không quay đầu lại.

Hơn nửa tháng rồi, đám yêu quái kia chắc là không còn canh gác bên ngoài nữa, dù sao thì cô vẫn phải về nhà thôi.

Bạch Thú chưa bao giờ ngăn cản bất kỳ hành động nào của cô, dường như hắn chẳng quan tâm việc cô có đi đâu xa hay không, vì vậy chắc là cũng chẳng để ý chuyện cô sẽ rời đi. Bởi ban đầu chính cô là người cầu xin được ở lại đây.

Lẽ ra cô nên nói lời tạm biệt với hắn, nhưng cô không dám. Cô không biết rốt cuộc là mình sợ Bạch Thú không cho cô đi, hay sợ hắn sẽ bảo cô đi đi.

Phương Tĩnh Dư nín thở quan sát bìa rừng trúc trong một lúc, thấy quả thật không có ai ở đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô còn nhớ rõ đường đi, bèn chạy dọc theo quãng đường đã tới đây để trở lại cửa thành. Trên đường đi suôn sẻ đến khó tin, Phương Tĩnh Dư thậm chí không nhìn thấy một bóng người nào.

Thế nhưng ngay lúc sắp đến cổng thành, Phương Tĩnh Dư nghe thấy một tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau, cô đã bị chúng phát hiện!

Chỉ còn vài bước nữa, cô nhất định có thể thoát khỏi cái chốn này! Phương Tĩnh Dư cắn răng nghĩ thế.

Tuy nhiên, cổng thành rõ ràng đã ở gần ngay trước mắt, nhưng cô lại không có cách nào đến gần được, cuối cùng còn trượt chân ngã xuống đất.

Lúc ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện mình không phải ở cửa thành, mà là trong một quảng trường rộng lớn. Xung quanh có rất nhiều cung điện, bốn phía đều xây dựng đài cao, bên dưới có rất nhiều yêu quái vây quanh, tất cả đều hiện nguyên hình hoặc là nửa yêu nửa người. Trong đám yêu quái đông nghịt này, chỉ có mình Phương Tĩnh Dư ngồi đấy đơn lẻ trên một tảng đá lớn giữa khoảng đất trống.

"Ngươi xem, ta đã nói vật nhỏ bé này không chết mà~ Hừm ~ Bạch Thú lần này sao lại tốt bụng như vậy, đồ ăn đưa tới tận miệng cũng không ăn~"

Nghe thấy tên của Bạch Thú, Phương Tĩnh Dư quay nhìn sang giọng nữ quyến rũ kia. Đó là một con mãng xà khổng lồ màu đen cuộn tròn trên đài cao phía nam, nửa người trên là mỹ nhân kiều diễm, nửa người dưới chính là đuôi rắn, bên cạnh ả có vô số nam nữ tr@n truồng vây quanh. Trong lúc nói chuyện, ả còn vươn chiếc lưỡi rắn của mình ra li3m láp lấy những người đang bám víu đó.

"Bạch Thú không chịu sống ở cung điện thành Tây, cũng chẳng cần lấy một người tùy tùng lại chạy tới sống ở cái nơi như vậy. Bây giờ hắn còn nuôi dưỡng một sủng vật nữa, thật sự là thú vị." Trên đài cao phía đông là tiếng nói chuyện của một loài yêu không phân biệt được là đực hay cái. Nó có thân người nhưng không có đôi tay, từ cổ xuống cánh tay đều là một đôi cánh rộng và diễm lệ.

"Hôm nay đúng lúc chính là lễ hội mười năm mới có một lần của thành cổ. Nếu Bạch Thú đã không trông coi sủng vật của mình để cô ta chạy ra ngoài, vậy cho cô ả biểu diễn đầu tiên đi."

Trên đài cao phía bắc có một con hổ trắng, nó cất giọng nam ồm ồm thô kệch và tràn đầy ác ý nói: "Dùng máu của kẻ loài người này vẩy khắp mọi ngóc ngách nơi đây, coi như đó là lời tạ lỗi cho sự vắng mặt của Bạch Thú trong lễ hội hàng năm đi."

Bạch Hổ vừa dứt lời, vô số yêu quái đều phá lên cười, ánh mắt chúng nhìn Phương Tĩnh Dư chuyển từ kiêng dè sang thèm thuồng.

Sắc mặt Phương Tĩnh Dư tái nhợt ngồi đó không cử động được. Chạy ra ngoài là quyết định của chính cô, hiện tại sắp bị đám yêu quái này gi3t chết, cô cũng chẳng thể trách được ai. Cô ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình thực sự có thể trốn thoát được.

Chỉ là cô đột nhiên hối hận vừa rồi không nói tạm biệt với Bạch Thú, hôm nay cũng chưa làm khoai tây cho hắn ăn. Nếu không tìm thấy cô, hẳn là Bạch Thú sẽ lại cau mày và nói phiền.

Phương Tĩnh Dư ngồi xổm ở đó ôm đầu gối, thay vì nhìn những con yêu quái đang mon men đến gần, cô chỉ ngẩn ngơ tự hỏi tại sao mình sắp chết rồi mà lại chỉ nghĩ về Bạch Thú.

Cô thích Bạch Thú và muốn cả đời ở bên cạnh hắn, muốn chăm sóc hắn, thậm chí dù phải chết cô cũng thà để bị hắn ăn. Vì suy nghĩ đang ngày càng sáng tỏ trong lòng này, Phương Tĩnh Dư mới có thể sợ tới mức bất chấp mà chạy ra ngoài.

Phương Tĩnh Dư cúi đầu suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy trước mắt mình nhòe đi, hai giọt nước lách tách rơi xuống đất.

"Phiền."

Giọng nói rõ ràng như vậy, âm điệu quen thuộc đến thế vừa vang lên bên tai cô. Phương Tĩnh Dư nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên và kinh ngạc phát hiện ra Bạch Thú đã đến tự bao giờ. Hắn hóa thân thành một con hồ ly trắng đứng bên cạnh cô, miệng thì nuốt chửng hai con yêu quái vừa rồi áp sát đến gần cô. Đám tiểu yêu còn lại nhìn thấy vậy bèn kêu gào chạy tán loạn, hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn.

"Hừ, Bạch Thú, mấy chục năm nay ngươi không tham gia lễ hội, bây giờ lại muốn gây chuyện!" Vẫn là Bạch Hổ kia, trong giọng nói của gã tràn đầy bất mãn cùng kiêng ky đối với Bạch Thú.

Bạch Thú vừa mới nuốt vài con yêu quái nhỏ, bây giờ nghe vậy chỉ trả lời một chữ bằng giọng điệu thờ ơ thường ngày: "Phiền." Sau đó, hắn ngậm lấy Phương Tĩnh Dư rồi nhảy lên đài cao đang để trống ở phía tây.